Trên bề mặt của tờ giấy là từng mốc thời gian Cố Vân Thanh hôn mê.

Năm năm trước, khi Vinh Ngu đang phát triển đến mức cực thịnh, nhà họ Cố đột nhiên rút khỏi công ty. Dù sau đó đã có những việc chứng minh rằng quyết định của Cố Hướng Đông là đúng đắn nhưng hành động của ông đã làm cho khá nhiều người bàn tán sau lưng.

Tiếp sau là tin tức thiên kim của chủ tịch Vinh Ngu đột nhiên hôn mê bất tỉnh truyền ra ngoài, bác sĩ nói rằng cô ấy mắc một chứng bệnh hiếm gặp nào đó. Cùng khoảng thời gian đó thì rộ lên tin đồn Cố Hướng Đông mời nghệ sĩ khác đến nhà lúc đêm khuya, ám chỉ ông đang dùng quy tắc ngầm với họ.

Chuyện này đã làm dấy lên một trận sóng gió không hề nhỏ. Cố Hướng Đông phải mất rất nhiều công sức và tài lực mới có thể ép chuyện này xuống, nhưng những tin như thế này dù có muốn cũng không giấu được hết, chỉ cần điều tra sâu hơn một chút thì vẫn tìm được.

Con gái ruột vừa hôn mê mà Cố Hướng Đông đã đi dùng quy tắc ngầm, dù không tiếp xúc nhiều với bên Vinh Ngu nhưng Trình Dịch tin ông sẽ không làm ra chuyện này. Bởi anh đã bắt gặp ánh mắt Cố Hướng Đông dành cho người vợ Chủng Hân Dung của mình.

Rồi sau đó để chứng minh mình trong sạch, các ngôi sao nữ đều được giao cho Chủng Hân Dung tiếp đón, còn Cố Hướng Đông sẽ gặp các sao nam.

Bọn họ tốn công như vậy chỉ là để đón mấy con chó con mèo về nhà.

Nếu không liên hệ đến việc Cố Vân Thanh thì ai đọc xong cũng chỉ cười rồi cho qua, nhưng trong mắt Trình Dịch lại là nhà họ Cố đang che giấu gì đó. Vậy nên nghi ngờ trong anh lại càng nhiều hơn.

Nếu chỉ một vài lần thì không sao, đằng này lại là bốn lần liên tiếp, Cố Vân Thanh vừa hôn mê thì vợ chồng Cố Hướng Đông đã đi nhận chó mèo về nuôi, chỉ cách khoảng trên dưới hai ngày.

Trong năm năm này, Cố Vân Thanh đã hôn mê tổng cộng mười lăm lần, nhưng từ năm thứ hai trở đi Cố Hướng Đông và Chủng Hân Dung không đi xin chó mèo nữa. Không biết có phải do đã quen rồi hay không, từ đó đến nay số lượng thú cưng trong nhà họ Cố vẫn chỉ có bốn con.

Có lẽ con mèo vàng đã đi chơi và rùa đen kia là có ý tứ nhất.

Mèo vàng bị người ta bỏ rơi, rồi cứ thế chạy đến trước cổng công ty Vinh Ngu, đến khi Cố Hướng Đông tan tầm phát hiện ra thì mang về nhà nuôi.

Giám đốc công ty giải trí nằm top 5 trong nước, nhìn thấy một con mèo hoang bẩn thỉu còn bị bệnh ngoài da không những không cho bảo vệ đuổi đi mà còn cởi áo khoác ra, bọc lấy nó rồi ôm lên. Luôn miệng lên án chủ trước của nó, hoàn toàn phá vỡ hình tượng của bản thân từ trước đến giờ.

Có người còn lén chụp lại vẻ mặt của Cố Hướng Đông, nhưng người đó không dám đăng công khai lên mạng, bây giờ đã bị Quách Bác Viễn lấy được, đưa cho anh xem.

Cầm lấy tấm ảnh kia, nhìn vẻ nghiến răng nghiến lợi của Cố Hướng Đông, Trình Dịch chậm rãi đứng dậy đi qua lại trong phòng.

Còn con rùa đen kia thì cũng không có gì đặc biệt. Cảm thấy nó khác lạ là bởi vì nó được đưa đến phòng làm việc của Cố Hướng Đông cùng với một con cá vàng.

Khiến cho người ta tò mò chính là con cá vàng kia.

Dưới trướng Vinh Ngu có một nghệ sĩ thích cá vàng, rồi sau khi kết thúc một tiết mục thì xin về mấy con cá vàng mà tổ đạo cụ chuẩn bị bỏ đi. Qua khoảng hai ngày thì nhận được một thông báo rằng phải đi quay ở ngoại cảnh, khoảng nửa năm mới được về.

Bởi vì địa vị thấp nên tiền không có nhiều, anh ta không thuê được bảo mẫu và trợ lí. Hơn nữa anh ta còn không sống chung với bố mẹ, nếu phải ra ngoài một thời gian thì mấy con cá vàng đó chắc chắn sẽ chết đói.

Người này đã nghĩ ra một cách, là lén lút đem cá đến công ty, rồi thừa lúc mọi người không để ý thì thả cá vào bên trong bể cá chiêu tài của công ty đang để ở sảnh chính.

Bể cá chiêu tài của các công ty đều rất lớn, nuôi nhiều loại cá khác nhau, có thêm vài con cá vàng thì cũng không ai để ý.

Cứ thế, anh nghệ sĩ này đã gửi cá vào bể của công ty nuôi nhờ mấy hôm. Vốn dĩ anh ta đã nghĩ tốt lắm rồi, nhưng anh ta đã quên rằng cá nuôi trong bể chiêu tài thường khá lớn, những con cá vàng nhỏ này nhìn không giống đồng loại của chúng mà giống thức ăn hơn.

Chỉ qua hai ngày ngắn ngủi, sáu con cá vàng chỉ còn một con còn sống.

Nó còn sống không phải do nó linh hoạt hơn mấy con kia, mà là do nó đã bám vào lưng một con rùa. Trốn sau lưng nó, chỉ cần có con cá nào muốn đến ăn nó thì con rùa kia sẽ há miệng ra cắn, qua vài lần như vậy cá lớn không còn để ý đến nó nữa.

Sau đó khi Cố Hướng Đông đi công tác về, vừa vào sảnh công ty đã thấy cảnh một con cá vàng nhỏ đang bơi lội tung tăng, phía sau nó là một con rùa đen chậm chạp. Còn những con cá chiêu tài to béo của ông thì co rúm lại một góc không dám nhúc nhích, làm cho cả một cái bể lớn như vậy lộ ra một khoảng trống lớn.

Thấy con cá vàng lạ lẫm đang tác oai tác quái trong bể cá của mình, Cố Hướng Đông gọi thư ký đến, nhanh chóng chuyển cá vàng và rùa đen chuyển vào trong phòng làm việc của ông.

Từ đó trở đi, trong phòng làm việc lại có thêm một cái bình cá nhỏ.

Có lẽ là biết sếp thích con cá và con rùa này, đến chiều đã có nhiều người mò đến xum xoe, cho chúng nó ăn.

Anh một miếng tôi một miếng, đến khi Cố Hướng Đông làm việc xong nhìn ra thì thấy rùa đen vẫn bình thường, còn cá vàng đã chết trương bụng rồi.

Lúc đó Cố Hướng Đông rất giận dữ, ra lệnh cho thư ký tra xem có những ai đã cho nó ăn rồi lập tức đuổi việc, bản thân ông thì ôm bình cá về nhà.

Vài vị bác sĩ tư nhân và bác sĩ thú y được mời đến nhà họ Cố, điều làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt đó chính là sau khi biết con cá vàng kia đã chết thật rồi, Cố Hướng Đông đã bật khóc.

Không phải giả vờ, là khóc thật.

Khóc nức nở.

Rất đau lòng.

"Bác sĩ kinh ngạc, bèn bước đến bên cạnh muốn khuyên nhủ, nhưng chỉ nghe thấy chủ tịch Cố không ngừng lặp lại hai chữ "Thanh Thanh". Còn phu nhân thì đã ngồi phịch xuống sa lông, sắc mặt tái nhợt, mãi không thể bình tĩnh được."

"Rồi sau đó có tiếng động từ trên tầng, thiên kim nhà họ Cố gắng gượng đi xuống. Giám đốc Cố khiếp sợ xong thì nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình, các bác sĩ thì được mời về, chuyện sau thế nào không ai biết rõ."

Nhìn chằm chằm vào hai câu cuối cùng trên tài liệu, Trình Dịch càng bước nhanh hơn, trong phòng sách chỉ toàn là tiếng bước chân nôn nóng của anh.

Khi anh nuôi Lục Lộ thì Cố Vân Thanh đang hôn mê. Lúc Cố Vân Thanh tỉnh dậy thì nó lại xuất hiện ở nhà họ Cố.

Chuyện như thế dù Trình Dịch có ngu cũng đoán ra được. Huống hồ anh không hề ngu. Lúc này Trình Dịch không ngừng suy nghĩ, xâu chuỗi hết các chi tiết các sự kiện lại với nhau.

Tất cả mọi thứ, hiển hiện ngay trước mắt anh.

Một lát sau, anh đập xấp tài liệu lên bàn, rồi gằn từng chữ một: "Được lắm! Hay lắm!"

Nghĩ đến cảnh Cố Vân Thanh bình tĩnh đến gặp anh, rồi còn dễ dàng lấy lại lắc chân của mình nữa, Trình Dịch cảm thấy thần kinh của mình không ổn rồi.

Cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác giận tím người này rồi.

Sao trên đời này lại có một người diễn sâu được đến thế!

Nghiến chặt hàm răng, Trình Dịch xanh mặt bước ra khỏi phòng.

"Rầm", đóng cửa mạnh đến mức cả khung cửa cũng rung theo.

Quách Bác Viễn và bác Triệu ở dưới tầng vừa mới rời giường nghe thấy tiếng động này, đồng loạt ngẩng đầu lên. Thấy Trình Dịch mang theo cái đầu gần như bốc cháy xuống tầng, đều kinh ngạc.

Đây là lần thứ hai sếp/cậu Trình thất thố như thế...

Lần trước là vì Lục Lộ, không biết lần này là vì gì đây?

Ôm mối nghi ngờ vào lòng, hai người liếc nhau một cái, đồng loạt đứng sang hai bên.

Cọp đang nổi giận, bây giờ ai mở miệng trước chắc chắn sẽ gặp họa. Tuy không biết mới sáu giờ sáng thì ai đã chọc giận anh, nhưng cứ đứng xa ra là an toàn nhất.

Ngay khi Quách Bác Viễn và bác Triệu nghĩ ra đủ các loại cảnh tượng, Trình Dịch vừa định lao ra ngoài đã lấy lại bình tĩnh.

Anh nhớ lại ngày xưa khi mình sống chung với chó ta, cũng chính là Cố Vân Thanh.

Anh đã từng ôm cô ngủ, tắm cho cô, còn... Suýt chút nữa cởi sạch cho cô xem.

Từng chi tiết hiện ra, không khí đột nhiên cứng lại, như bị trúng lời nguyền nào đó, và càng trở nên nóng hơn.

Cứ thế, Quách Bác Viễn và bác Triệu nhìn biểu tình của Trình Dịch chuyển từ lạnh băng sang xấu hổ, rồi từ cổ đến tận mang tai đều đỏ bừng.

... Có chuyện gì thế này?

Hít sâu một hơi, Trình Dịch kiềm lại khóe miệng đang nhếch lên của mình, bình thản hỏi: "... Đã làm xong đồ ăn sáng chưa ạ?"

Bác Triệu hơi há miệng: "... Ngài Trình à, bây giờ mới là sáu giờ hai mươi phút."

Bình thường họ đều ăn sáng lúc bảy giờ rưỡi.

Có lẽ là nhận ra vẻ thất thố của mình, Trình Dịch mất tự nhiên kéo kéo áo. Ho nhẹ một tiếng, anh chậm rãi nói: "Vậy thì chúng ta ra ngoài ăn sáng vậy."

Chắc chắn bây giờ Cố Vân Thanh còn đang ngủ say.

Cô trêu chọc anh khiến anh mất ngủ cả đêm, càng nghĩ Trình Dịch càng thấy không cam lòng.

Nhíu mày, Trình Dịch lại lên tầng. Anh không hề biết rằng vẻ mặt của mình bây giờ ngoài sung sướng ra không còn từ nào có thể diễn tả được.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy..." Quách Bác Viễn sờ sờ mũi, nghĩ không ra được.

Bác Triệu trầm ngâm, rồi híp mắt lại, nhìn như đang cười: "Tôi luôn có cảm giác mình sắp được về hưu rồi."

Nhìn cậu Trình thế này đâu khác gì cây vạn tuế nở hoa đâu.

"Dạ?" Quách Bác Viễn nghe không rõ, chỉ thốt ra được một chữ như thế.

-

Trình Dịch: Sao trên đời có người diễn sâu thế!

TH: Trao cho vợ anh cúp ảnh hậu đi anh. =))))) Đọc chỗ bả biến thành cá rồi tung tăng đạp nước, tui tưởng tượng ra thôi cũng thấy hài rồi.