Edit: TH

Trình Dịch mất nửa phút để thích ứng với hai người Phó Giang Đồng và Phạm Vi Xương bỗng dưng nhiệt tình, thấy không tìm được lý do nên anh đành từ bỏ.

Trình Dịch nom cái dáng vẻ chó ta đang thích thú ngồi mát trong xe bảo mẫu của hai người kia, không kiềm được nheo mắt lại.

Bây giờ mới qua có năm, sáu phút mà cô đã đi theo người khác rồi. Trình Dịch cảm thấy, ngay đến cả Quách Bác Viễn, năng lực giao tiếp chỉ sợ không sánh bằng chó ta.

Bất cứ lúc nào, chỗ nào, đều có thể quẫy như cá gặp nước. Loại bản lĩnh này, anh không thể không phục.

Trình Dịch gọi một tiếng, khẽ gật đầu với hai vị ảnh đế, rồi anh mới đưa chó nhà mình đi.

Phó Giang Đồng trông bóng dáng một người một chó, dùng khuỷu tay huých tay Phạm Vi Xương, "Cậu thấy thế nào?"

Phó Giang Đồng hỏi, đương nhiên thấy Trình Dịch thế nào.

Phạm Vi Xương trầm ngâm một chút, nhún vai nói: "Không nhìn được điều gì."

Dùng một chi tiết chỉ để khẳng định hoặc phủ định một ai đó đều là thiển cận. Chỉ cần nhìn vào chút quan hệ của cậu ta với Cố Hướng Đông, người này đã khiến bọn họ chú ý tới.

"Nhưng mà trông từng cái nhấc tay, nhấc chân của cậu ta, không rất giống người thường." Phạm Vi Xương nghĩ rồi lại bổ sung.

Lúc bọn họ mới ra mắt, phải trải qua cuộc huấn luyện cực kì khắc nghiệt của công ty, mới dần dần tự nhiên khi đứng trước ống kính. Về cả phần phép tắc gì đó, phải học mất đến những hai năm. Ở dưới ống kính máy quay, bọn họ không thể mắc chút sai lầm nào cả.

Những thứ mà học vội học vàng vẫn khác nhiều so với những thứ sinh ra đã có sẵn.

Nghĩ ngợi một lúc, Phó Giang Đồng và Phạm Vi Xương hoàn toàn từ bỏ ý định chấm dứt hợp đồng với Vinh Ngu.

《 Tu chân 》 đã chuẩn bị ba năm, diễn viên đến đông đủ mới tuyên bố bắt đầu khởi quay, chỉ mất một ngày ngẳn ngủi.

Hạ Tùng Minh nổi tiếng tính tình quái gở trong giới, nên với hành động này của ông ta, cũng không ai than thở thêm điều gì.

Màn đêm buông xuống, xe của đoàn làm phim chạy từ từ về địa điểm khách sạn đã đặt trước trong nội thành. Đêm nay các nhà đầu tư, nhà sản xuất phim đang chờ đều sẽ xuất hiện. Giống với bữa tiệc trước khi bấm máy, cần thiết phải quen mặt nhau để tạo điều kiện thuận lợi cho công tác về sau.

Xe đỗ lại trước cửa khách sạn, sau đó nhân viên tiếp tân của khách sạn tiến lên trước nhận chìa khoá xe, chuẩn bị đưa xe về bãi đậu.

Giây tiếp theo, nhân viên đã bị cản lại.

Nhân viên sửng sốt một chút, lễ phép hỏi: "Thưa ngài, có chuyện gì không ạ?"

Trình Dịch chỉ Cố Vân Thanh đang ngồi thè lưỡi tán nhiệt bên cạnh, sau đó mím môi hỏi: "Khách sạn này có thể cho chó vào không?"

Nhân viên nhìn con Berger oai phong lẫm liệt, xấu hổ cười, "Khách sạn có quy định, không thể được ạ."

Trình Dịch nghe nhân viên uyển chuyển từ chối, cũng không tức giận, tình huống thế này anh đã sớm đã đoán được trước rồi.

Phàm là mấy nơi công cộng, trên cơ bản đều có quy định không cho phép mang thú cưng vào. Đừng nói đến loại như Berger, có sức chiến đấu khoẻ, thân hình lại to.

"Trước hết mày ở đây đợi một chút." Trình Dịch vỗ đầu chó nhà mình, sau đó bước nhanh, đuổi theo Hạ Tùng Minh đang đi phía trước.

"Đạo diễn Hạ, chú xem, chó của cháu..." Vẻ mặt Trình Dịch đầy bất đắc dĩ.

Hạ Tùng Minh nhìn thoáng con chó Berger bị ở lại ngoài cửa khách sạn, sau đó tùy ý nói: "Bảo nhân viên bảo vệ của khách sạn trông chó của cậu trước."

Trình Dịch biết đối phương hiểu sai ý, anh đang muốn nói gì thì một giọng trầm ổn từ cách đó không xa truyền đến.

"Không phải chỉ là con Berger thôi sao, nếu cậu Trình muốn mang vào, vậy cứ mang vào đi."

Hạ Tùng Minh vừa nghe thấy tiếng này, lại nghĩ ý tứ trong câu đó, sau đó nhìn Trình Dịch với ánh mắt kì lạ.

Có thể khiến cho lão giám đốc Vinh Ngu lên tiếng thay, cậu Trình Dịch này, quả nhiên không đơn giản.

Nhìn Cố Hướng Đông lướt qua bọn họ, trực tiếp đi về phía Trình Dịch. Lng Phó Giang Đồng và Phạm Vi Xương đều không khỏi hơi lộp bộp.

Chỉ mong đây không phải tín hiệu.

Quả thật chuyện không hề phức tạp như hai người đang tưởng tượng. Cố Hướng Đông vừa xuống xe đã gặp con gái rượu đáng thương ngu ngơ ngồi xổm ở đó. Còn Trình Dịch thì không ngừng nói gì đó với Hạ Tùng Minh. Cố Hướng Đông, thở dài một hơi, biết ngay chuyện này ông phải giải quyết mới được.

Cố Hướng Đông là giám đốc Vinh Ngu, lại là nhà đầu tư lớn nhất của《 Tu chân 》. Hạ Tùng Minh đương nhiên sẽ không làm mất mặt mũi của ông. Có điều, vấn đề của khách sạn này không phải chuyện ông ta có thể giải quyết.

Cố Hướng Đông rất hiểu rõ chuyện đó, ông vừa định để thư kí báo phía bên khách sạn một chút. Bên kia đã có người quản lý khách sạn đi tới.

"Các vị, mời đi hướng này."

Nói xong, người quản lý phất tay với nhân viên ngoài cửa, ý bảo anh ta đưa con chó Berger đi. Còn chuyện khác, quản lý cũng không nói gì.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng Cố Hướng Đông làm, không hề cảm thấy kỳ quái. Chỉ nhiều nhất nhìn Trình Dịch bằng ánh mắt khác, sau đó đánh giá một vòng quanh người anh.

Chỉ có Cố Hướng Đông bình tĩnh nhìn Trình Dịch một cái, sau đó mới nhấc chân vào phòng bao.

Vì Trình Dịch quay đầu lại dắt chó nhà mình, cách xa với đoàn người, cho nên không ai chú ý tới người quản lý nói, "Ngài Trình..."

"Chuyển lời cảm ơn của tôi với ông chủ của anh." Thấy người quản lý muốn nói rồi lại thôi, Trình Dịch nói tiếp: "Anh yên tâm, Lục Lộ không cắn loạn người."

Tuy rằng anh có quen biết với chủ khách sạn, nhưng nếu Lục Lộ nháo loạn làm xảy ra chuyện gì, người quản lý cũng sẽ khó xử.

Nhận được lời bảo đảm của Trình Dịch, người quản lý hơi thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn ngài Trình ạ."

Trình Dịch gật đầu, rồi vào phòng bao.

Ngoài trừ diễn viên của đoàn phim 《 Tu chân 》, Cố Hướng Đông là nhà đầu tư tới sớm nhất, ở đây ông có địa vị cao nhất. Vì vậy hợp lý ngồi xuống ghế chủ trì, còn Hạ Tùng Minh là phó chủ trì.

Vừa mới ngồi xuống, lúc cúi đầu, Cố Hướng Đông lập tức thấy con Berger không biết từ khi nào đã đến cạnh chân ông.

Trên đầu chó ta là khăn trải bàn cực dày, chỉ lộ ra cái đầu đen đen, kèm theo đó là răng chó trắng tinh.

Cố Hướng Đông không chút suy nghĩ, lần nữa kéo khăn trải bàn che kín cái mông chó của con.

Nhìn thấy con chó không ngừng cúi đầu tìm kiếm, gần như cách xa Trình Dịch nhất. Khoé miệng Cố Hướng Đông hơi co quắp, khẽ nói: "Con lại đây làm gì?"

Cố Vân Thanh không dám gọi ra tiếng, chỉ vươn chân đẩy ống quần của Cố Hướng Đông.

Ba Cố nghĩ ngợi một lát rồi chần chờ hỏi: "Để lát nữa ba chú ý đến Trình Dịch à?"

Trong trường hợp thế này, kính rượu lẫn nhau là không thể không có. Cả một đám người ở đây, chỉ có mình Trình Dịch là địa vị thấp nhất trong giới, rất dễ trở thành đối tượng bị chuốc rượu.

Cố Vân Thanh lại đây, trên thực tế không hoàn toàn vì chuyện này. Cô tin Trình Dịch có thể tự giải quyết, điều cô muốn nói đó là, có thể để anh không uống rượu được không.

Tửu lượng của sen kém thì thôi không nói, sau khi say còn rất hay nổi điên loạn, đến lúc đó người chịu xui xẻo vẫn là cô.

Nhớ tới lần trước Trình Dịch nốc hơn nửa bình rượu vang đỏ rồi ôm lấy cô khư khư không chịu buông. Cố Vân Thanh không khỏi run lẩy bẩy.

Cảm giác chân mình lại bị nhẹ nhàng chọc hai cái, dường như khẳng định lời ông nói đúng, trong lòng ông thấy hụt hẫng.

Tuy rằng ông không phát hiện con gái mình có chiều hướng yêu mến Trình Dịch, nhưng cái ý bênh người này càng này càng mãnh liệt.

Biết thính giác của chó nhạy bén hơn người, Cố Hướng Đông chỉ hơi ậm ừ hai tiếng, xem như đồng ý. Ngay sau đó, ông nhận thấy cái lông xù bên người mình biến mất không thấy đâu.

"Đồ vô lương tâm..." Cố Hướng Đông không kiềm được, nhỏ giọng mắng một câu.

Hạ Tùng Minh khó hiểu khi nghe thấy câu không đầu không đuôi này của ông, ông ta hỏi: "Sao vậy?"

Có chuyện gì xảy ra ư?

Cố Hướng Đông mau chóng khôi phục vẻ mặt như thường, chỉ chén rượu cách đó không xa: "Làm một ly chứ nhỉ?"

Quan hệ giữa hai người không tệ, nếu không với tính tính của Hạ Tùng Minh, sao có thể đồng ý chuyện đưa thêm người vào đoàn làm phim. Nghe Cố Hướng Đông nói vậy, ông ta không thắc mắc nữa, dứt khoát nói: "Tới thì tới, sợ ông không được thôi?"

Cứ như vậy, hai người nhanh chóng cạn ly.

Trình Dịch nhìn họ ăn uống linh đình cách đó không xa, lại thấy chó ta không biết tự lúc nào quay về, anh nhướng mày nói: "Mày còn nhớ đến ăn cơm à?"

Cố Vân Thanh nghe vậy, tức khắc dụi đầu vào đùi Trình Dịch, "Gâu."

Nhớ chứ.

Bấy giờ Trình Dịch mới vừa lòng, nghĩ rồi cũng không truy cứu chuyện cô vừa biến mất lúc nãy nữa.

Cứ thế, chờ khi Cố Vân Thanh ăn uống xong xuôi, trong lúc các nhà đầu tư lần lượt đến, quả nhiên Trình Dịch bị thành đối tượng chuốc rượu.

Bình tĩnh chắn lại ba bốn đợt, có người sáng suốt phát hiện ra Trình Dịch sử dùng mánh lới. Vì vậy càng thôi thúc ý định muốn ép rượu anh.

"Đến đây đến đây, ly này cậu phải kính đạo diễn Hạ. Nếu không nhờ có ông ấy tán thưởng, bộ điện ảnh như《 Tu chân 》 mà muốn có vai nam phụ, phải tranh nhau vỡ đầu đấy." Một nhà đầu tư bụng phệ, tóc chỉ còn hai bên mép. Ông ta lấy ly thuỷ tinh đổ đầy rượu trắng, nhìn là biết lượng rượu đó phải bằng hai cốc.

Uống từng ấy, người bình thường cũng đã bắt đầu thấy choáng váng đầu óc, càng đừng nói đến việc chỉ mới bắt đầu thôi.

Trình Dịch nghe vậy, chậm rãi đứng lên, anh mỉm cười nói: "Dĩ nhiên phải mời, nhưng tôi thấy đạo diễn Hạ đã hơi say, lúc về chỉ sợ không báo cáo tốt kết quả công việc, vẫn là nên lấy trà thay rượu thôi."

Nói xong, anh cầm lấy chiếc ly bên cạnh, uống cạn một hơi nước trà.

Nhà đầu tư kia hơi bất mãn, vừa định nói gì thêm, lập tức Hạ Tùng Minh đã nặng nề tiếp lời, "Không uống, không uống nữa, tửu lượng của lão Cố vẫn như xưa. Nếu còn uống nữa tối nay tôi phải ngủ ở phòng đọc mất."

Nếu Hạ Tùng Minh đã nói như vậy, tên đầu tư kia chỉ có thể hậm hực nuốt lời định nói xuống bụng.

Sau đó lại có người muốn rót rượu cho Trình Dịch, đều bị Cố Hướng Đông cản lại. Lúc này, mọi người đều đã hiểu hết ý của ông, cũng lập tức thức thời né mời rượu Trình Dịch.

Cố Vân Thanh thấy không có việc gì nữa, cô ngoáy đuôi đi tìm WC.

Sau khi từ trong WC đi ra, cô thấy ba mình làm bộ lơ đễnh đứng ở đó.

"Gâu gâu gâu?" Ba, có chuyện gì thế ạ?

Trừ lần ấy ra, cô không nghĩ được việc gì khác.

Cố Hướng Đông nhìn con gái chẳng hay biết gì, sờ mũi rồi mở miệng nhắc nhở: "Trình Diên trông thấy quảng cáo của con, giờ lại bắt đầu ngọ nguậy."

Bị đánh tới mức gãy tay gãy chân nằm viện, lại trông thấy quảng cáo mà Berger quay, bốn chân của nó khoẻ mạnh. Trình Diên kiềm chế được hận thù trong lòng mới là lạ.

Sao lại là cô?!

Cố Vân Thanh nghiến răng, rất khó hiểu. Tên này rồ rồi, nếu không vì sao cứ phải chấp nhặt một con chó!

Một lúc lâu sau, Cố Hướng Đông dường như nhớ ra điều gì, lại nói, "Nhưng mà con không cần lo, Trình Dịch đã để Quách Bác Viễn đi xử lý chuyện này rồi."

Thảo nào hơn mười ngày rồi mà không thấy bóng Quách Bác Viễn.

Cố Vân Thanh nhìn ba mình một cái, cô ghét kiểu nói chuyện lớn mà cứ tạm nghỉ lấy hơi giữa chừng.

Nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo ông là bố cô, cô không kiên nhẫn thì còn ai vào đây?

Hai người không quay lại chỗ ngồi cùng một lúc nên chẳng ai phát hiện ông và cô có gặp nhau.

Lại hơn nửa tháng nữa trôi qua, 《 Tu chân 》 đang trong giai đoạn quay nước sôi lửa bỏng. Kỹ thuật diễn xuất Trình Dịch cũng được mọi người công nhận. Không còn ai bàn tán chỉ trỏ sau lưng anh rằng anh chỉ là cái bình hoa di động, dựa vào mặt để kiếm cơm nữa.

Có thể dự đoán trước được rằng, sau khi xong bộ phim này, Trình Dịch có khả năng cao trở nên cực kì nổi tiếng.

Cả người diện một bộ trường bào màu trắng tinh, ngoài ra còn cả khí chất lãnh đạm, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái si mê anh.

Con đường sự nghiệp của anh coi như đã hoàn toàn thông thoáng.

Mãi đến khi có cái dây thừng tròng vào cổ mình, Cố Vân Thanh mới giật mình phát hiện ra. Điều ba cô nói không phải lúc nào cũng sai.

Nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi, một cái bao màu đen thui chụp xuống đầu cô, cô lập tức dần mất đi ý thức.

-

Hôm nay hơi mệt TvT