Edit: TH

Nhắc tới quảng cáo này, Cố Vân Thanh không kiềm được lại nhớ đến ba con chó ngáo kia.

Không biết hiệu quả quảng cáo sẽ thế nào, hy vọng không quá tệ.

Sau khi Trình Dịch rửa bát xong đi ra, bế cô lên ngồi xuống trước TV. Lúc đó Cố Vân Thanh mới hiểu ra, sắp chiếu mà anh bảo là gì.

... Này cũng nhanh thật.

Trình Dịch chuyển sang kênh mà đạo diễn nói với anh. Khoảng mười phút sau, phim truyền hình đang chiếu kết thúc, màn hình đột nhiên phóng ra trải từng mảng từng mảng màu sắc sáng loá, sức dãn vô cùng*.

(*) Ý là mấy cái hiệu ứng từng dải máu bắn ra xong ánh sáng loá lên để bắt đầu vào phim. – Chú thích by chị Linh.

Dần dần, một ngôi nhà xuất hiện trên màn ảnh quay từ xa đến gần. Xuyên qua ô cửa sổ, vừa vặn có thể thấy khung cảnh bên trong: Một con chó Berger đi sau ba con chó ngáo. Tuy rằng thân hình của Alaska nhỉnh hơn Berger một chút, nhưng sau khi bị Berger lừ mắt một cái, nó lập tức không dám nháo nhào. Husky, Samoyed, Alaska đều rất ngoan đứng tại chỗ, Berger kêu hai tiếng, dường như đang dạy bảo chúng. Ba con chó kia nghe xong, chỉ thiếu chút nữa cũng ngậm luôn chiếc đuôi của mình, cảnh tượng bỗng trở nên cực kì hài hước.

Xem đến đây, Trình Dịch hơi mỉm cười.

Rất nhanh sau đó, chó Berger ra cửa. Trải qua một phen lăn lộn, cuối cùng nó cũng mang về một bao cẩu lương cho ba đứa em của mình. Khi người chủ về và mở cửa, vừa hay bắt gặp cảnh ấy.

"Chúng mày thích cái này ư?" Người chủ ngồi xổm xuống, chỉ bao đồ ăn mà Berger đang ngậm trong miệng.

Giây tiếp theo, ấy vậy mà Berger lại gật đầu y như con người, dường như đang đáp lời, trong miệng cũng phát ra tiếng sủa, "Gâu!"

Quảng cáo quay đến động tác này của Berger lập tức dừng lại, sau đó một hàng chữ xuất hiện trên màn hình.

"Thức ăn cho chó – Mộc Quang, chế biến từ nguồn gốc thiên nhiên, lựa chọn hàng đầu của chó".

Toàn bộ quảng cáo thêm vào cũng chỉ có hai mươi giây, gần như chớp mắt đã kết thúc.

Cố Vân Thanh tặc lưỡi, chưa đã thèm. Hoá ra quảng cáo mà cô quay, thành phẩm là thế này, cảm giác không tồi lắm.

Trình Dịch nom bộ dáng say mê của chó ta, không khỏi có chút buồn cười, "Vậy mà mày cũng tự nhận ra mình nữa à."

Tai Cố Vân Thanh động đậy, "Gâu."

Dĩ nhiên rồi.

Quảng cáo xong, bèn chờ phản ứng ngày mai trên mạng. Trước đó, Trình Dịch đã lên Weibo nói qua về chuyện này, tin tưởng có không ít người sẽ đi xem. Có điều không biết kết quả như thế nào thôi.

"Đi thôi, Lục Lộ, chúng ta đi ra ngoài tản bộ. Đi dạo xong rồi về ngủ." Trình Dịch vỗ đầu chó nhà mình, nói.

Dĩ nhiên Cố Vân Thanh không từ chối, cô lập tức nhảy phắt từ trên ghế sô pha xuống.

Tản bộ, rửa mặt, xem TV, lên giường và chuẩn bị ngủ. Cả quá trình cũng chỉ mới đến 10 giờ tối mà thôi.

Trước khi tắt đèn, Cố Vân Thanh thấy màn hình di động của Trình Dịch bật sáng, trên đó hiển thị nội dung là anh đã tiện tay mở vòng bạn bè. Liếc mắt một cái, khoảng bảy tám bức ảnh.

... Quách Bác Viễn và bạn gái anh ta lúc này mới bắt đầu cuộc sống về đêm.

Đọng xong hai hàng chữ kia, Cố Vân Thanh thầm chậc lưỡi.

Ban đêm ngắm cảnh sông lớn, quả là nhàn hạ thoải mái.

Vì không phải thứ gì riêng tư, nên Cố Vân Thanh nghĩ ngợi rồi vươn móng vuốt chọc chọc màn hình. Nhưng mà móng chân cô hơi dài, qua một hai phút sau, màn hình vẫn như cũ, chẳng chút xê dịch nào.

Thật là xấu hổ.

Trình Dịch vốn đang dựa trên đầu giường, dưới ánh đèn lật xem một quyển sách về kinh tế. Bởi vì cách gần nhau, từ lúc động tác đầu tiên của chó ta, anh cũng đã nhận ra.

Thấy chó ta nửa ngày mà không mở được ảnh, Trình Dịch bỏ sách xuống, chuẩn bị giúp cô.

Nhưng mà giây tiếp theo, tay anh đang vươn ra dừng lại giữa chừng.

Trước tiên chó ta cúi đầu, rồi hơi đẩy cái mũi. Lập tức hình ảnh đầu tiên được phóng to ra.

Trình Dịch: "..."

Đây là trí tuệ của đứa bé năm sáu tuổi sao? Người mười lăm, mười sáu tuổi chưa chắc đã nghĩ được cách như vậy dưới tình huống mà không dùng hai tay nhỉ?

Cảm giác cảm xúc của sen hỗn loạn, Cố Vân Thanh ngẩng đầu, keo kiệt bố thí nhìn anh một cái.

Trình Dịch lần nửa tỉnh táo lại, bắt đầu nghi ngờ chó ta thực sự đã thành tinh.

Ấn mở là ấn mở, nhưng lướt ảnh thì hơi quá đà. Đương nhiên Cố Vân Thanh sẽ không để lộ sơ hở lớn như vậy. Cô chỉ nhìn tấm ảnh rồi đẩy đến tay Trình Dịch.

Nhìn Quách Bác Viễn cười rụt rè trong bức ảnh, Trình Dịch nhướng mày, nghĩ ngợi rồi hiếm khi bình luận ở dưới.

"Trông có tinh thần đấy, có thể đi làm được rồi."

Cố Vân Thanh nhìn trong mắt anh hiện lên tia hài hước, lập tức vẫy tai.

Anh học thói xấu, nhưng tuyệt đối không chút xíu nào liên quan đến cô nha.

Sau khi gửi đi, Trình Dịch tỉnh bơ tìm một vài video về chó. Sau khi phát hiện trong đó đúng là không ít những con chó có thể nghe hiểu được tiếng người, bấy giờ anh mới hậm hực tắt di động đi.

Trình Dịch mau chóng vỗ vị trí trống không trên giường bên cạnh mình, ý bảo chó ta nằm sát lại đây, rồi giơ tay sờ soạng nút công tắc.

"Bụp" một tiếng nhỏ, khắp phòng lập tức chìm vào bóng đen.

Anh nhéo tai cô, khẽ nói: "Chúc ngủ ngon."

"Gâu gâu." Ngủ ngon, ngủ ngon.

Cố Vân Thanh há mồm ngáp một cái, phả hết hơi nóng vào mặt Trình Dịch. Không đợi anh lên tiếng, cô đã cắn chăn rồi trở mình.

Trình Dịch đang định mắng cô hai câu, nhưng chần chừ một lúc, thấy cô đã nhắm hai mắt lại, anh vẫn nhịn xuống lời sắp buột miệng thốt ra. Trình Dịch kéo Cố Vân Thanh vào lòng, lẩm bẩm nói: "Mày thật đáng ghét."

Vâng vâng vâng, tui đáng ghét nhất...

Cố Vân Thanh tùy ý phụ họa một cái, rồi tiến vào mộng đẹp.

Trình Dịch cũng mau chóng chìm vào giấc mộng.

Bên kia.

Quách Bác Viễn ngồi ở bờ sông, mới vừa mở chai bia uống một ngụm, nghe thấy tiêng điện thoại vang lên, vì vậy thuận tay mở khoá.

Nhìn thông báo trong vòng bạn bè, anh ta đang định bỏ qua, nhưng chần chừ một chút rồi vẫn ấn mở.

"Phụt ——"

Giây tiếp theo, Quách Bác Viễn phun cả ngụm bia trong miệng ra.

Cô bạn gái của Quách Bác Viễn là Miêu Nhân cau mày nhìn anh ta, vừa vỗ lưng anh ta vừa bĩu môi nói: "Anh sao thế, lớn tướng vậy rồi uống thôi cũng không xong."

Quách Bác Viễn chủ động đưa điện thoại cho cô ấy xem, run rẩy nói: "Kỳ nghỉ của anh sắp kết thúc rồi."

Trời mới biết, hai ngày nay anh ta vừa mới đến đây với bạn gái thôi!

Miêu Nhân cầm điện thoại, nhìn thoáng qua rồi đáp, "Ông chủ của anh lừa anh thôi."

"Tại sao? Sao em biết được?" Quách Bác Viễn lập tức hỏi liên tràng.

Miêu Nhân lừ mắt, vì mình có cái tên bạn trai đầu óc chỉ nhanh nhạy mỗi lúc làm việc. Cô ấy thở dài, "Bây giờ ông chủ của anh đã đi ngủ với chó của anh ta rồi."

Nên làm gì còn có thể nghĩ chuyện công việc. Càng đừng bàn đến chuyện trước đó đã chủ động cho Quách Bác Viễn nghỉ ngơi một tuần. Bây giờ sao có thể lật lọng được.

Quách Bác Viễn nén nỗi thấp thỏm trong lòng, vì để chắc chắn nên đã nhắn lại một tin. Năm sáu phút sau, bên kia chẳng có chút động tĩnh nào, rõ ràng là đã bỏ di động đi ngủ rồi.

Quách Bác Viễn: "..."

Từ khi nào sếp học được cái trò này thế?

Nhìn bạn trai vừa buồn bực vừa sung sướng, Miêu Nhân đẩy anh ta, "Anh làm gì thế?"

Chỉ nhắn lại một tin thôi mà, sao biểu cảm rối rắm như vậy?

"Em không hiểu đâu..." Giọng điệu của Quách Bác Viễn đượm chút đau buồn.

Tuy rằng sếp càng ngày càng có tình người là chuyện tốt, nhưng cũng đồng nghĩa với chuyện sau này anh ta phải đề phòng, không mình sẽ bị chơi một vố.

Nếu chó ta cùng sếp đồng thời dở chứng, anh ta có thể ngăn lại được mới là lạ!

"Nhưng mà vậy cũng tốt..."

Ít nhất, chuyện công tác thường ngày cũng không còn nặng nề như trước kia.

——

Hôm sau, mặt trời thức giấc.

Nhìn chó ta đã sớm tỉnh từ lâu nhưng vẫn nằm ườn trên giường giả chết, Trình Dịch không kiềm được vỗ mông cô, "Dậy mau, dậy."

Cái chân Cố Vân Thanh vừa động đậy, sau đó đá văng tay anh ra, "Gấu gấu gấu..."

Chợp mắt chút nữa, chút nữa thôi...

Thấy chó ta lại có dấu hiệu ngủ ngáy, gân xanh trên trán Trình Dịch nhảy nhót, nháy mắt hét lên, "Dậy điii!!"

Tiếng hét bất thình lình, suýt nữa làm Cố Vân Thanh điếc cả lỗ tai.

... Nhớ sen của ngày trước luôn lạnh lùng, ngấm ngầm chịu đựng quá.

Đến khi chó nhà mình tỉnh hoàn toàn, Trình Dịch nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại.

Quảng cáo chiếu từ hôm qua cho đến giờ đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, trên Weibo hẳn là có rất nhiều bình luận.

Quả nhiên, mới mở Weibo, nhữn tiếng thông báo dồn dập vang lên bên tai. Lần này tuy rằng không lên hot search, nhưng lượng fans lại tăng thêm chục ngàn người.

"Cuối cùng tôi cũng biết, nên làm cách nào chỉnh đốn lại con Husky nhà tôi. Mua chó Berger, nhất định phải mua chó Berger. Mua xong nhất định con Husky của tôi sẽ vâng lời. Từ đây chào tạm biệt cuộc sống mỗi ngày phải thay ghế sô pha rồi!"

"Đồng ý với lầu trên! Ba con ngáo nhà tôi cũng phải có một lão đại trông chừng!"

"Này lầu trên ơi, nghe đây, Lục Lộ là công chúa bé bỏng!"

"Tin mừng, cái quảng cáo này tuyệt đối là một tin vui! Hoá ra Berger là khắc tinh của ba con ngáo, mua, nhất định phải mua!"

......

Trình Dịch cảm giác được trong đám bình luận có ý muốn được giúp đỡ, anh cong môi, lần đầu trả lời lại một bình luận nằm top đầu.

"Nếu bạn cùng nuôi Husky và Berger, bạn sẽ có được một sức chiến đấu cực kì mạnh phá tan nhà cửa."

Sức chiến đấu của chó Berger không phải là nói giỡn. Đến lúc đó, nhà cửa tan hoang cũng không ngăn lại được.

Câu này vừa gửi đi, dưới khu bình luận lập tức bùng nổ.

"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó... Nghĩ lại trường hợp này, lông tơ trên người tôi dựng cả này!"

"Bây giờ có một vấn đề đặt ra nè, linh hồn của Husky + sức chiến đấu của Berger =?"

"Xin chúc mừng blogger, thành công ngăn lại giá chó Berger đang tăng cao."

......

Trình Dịch lướt lướt một chút, cảm thấy hứng thú tràn trề. Anh dừng một chút, rồi mở camera trong điện thoại, nhắm ngay camera về phía chó ta đang biếng nhác.

Thừa dịp sen không chú ý, Cố Vân Thanh lập tức vẫy tai.

Trình Dịch tìm một góc chụp đẹp, rồi bấm máy, anh muốn chụp lại khoảnh khắc đáng yêu nhất của chó nhà mình.

Nháy mắt bản mặt quỷ của Berger lập tức xuất hiện.

Trình Dịch thấy ảnh trong điện thoại, mặt chó ta nhăn thành một đống, hít sâu một hơi, "Mày cố ý đúng không?"

"Gâu." Anh đoán xem.

Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn anh.

Trình Dịch còn đang định nói gì thì bỗng chuông điện thoại reo lên cắt ngang.

"Chào cậu, cậu Trình, tôi là đạo diễn của đoàn phim 《 Tu chân 》. Xin hỏi không biết cậu có hứng thú đóng nam phụ số hai trong phim không?"