Edit: TH

Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, Trình Dịch cảm giác Cố Vân Thanh im lặng, tiếp theo ôm chặt lấy cô lại dong dài lải nhải.

Mới đầu cô ném anh lên sân thượng cho gió lạnh thổi, và mỗi lần bị cô gài bẫy, Trình Dịch túm lấy Cố Vân Thanh, đòi tính sổ từng lần một.

Nhìn sen gần như than thở khóc lóc nức nở, Cố Vân Thanh không khỏi hơi hoài nghi. Cô thực sự có quá quắt như vậy sao?

Ngay sau đó, Trình Dịch chuyển đề tài, lại bắt đầu nói với giọng điệu đầy cảm xúc và miêu tả tình cảm đẹp đẽ của mình với cô.

"Lục Lộ, anh thích em nhất." Nói xong, anh thậm chí còn gật gù, lại lần nữa khẳng định, "Đúng vậy, là thích nhất."

Cố Vân Thanh sống không còn gì luyến tiếc, cụp tai, trong miệng bất đắc dĩ phụ họa, "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu."

Được rồi, giờ tôi đã biết anh thích tôi rồi. Cho nên, chúng ta có thể đi ngủ chưa?

Trình Dịch đang thích thú thì đương nhiên không đàng hoàng lên giường ngủ. Trong đầu anh cũng không cảm thấy mơ màng, ngược lại còn càng tỉnh táo. Nhưng anh lại không khống chế được hành động của mình, chỉ muốn nói ra hết lời mình suy nghĩ trong đầu mà ngày thường không thể thốt nên câu.

"Lục Lộ! Biến thân đi!" Chạy một vòng, đề tài lại quay về lúc ban đầu, có điều anh cao giọng lên rất nhiều.

Nhìn sen hợp tình hợp lý chơi rượu đến rồ, Cố Vân Thanh không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Cồn đúng là thứ vi diệu...

Cảm giác được có ai đó dung túng thật sự rất tuyệt vời. Nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đậm của Berger, còn thỉnh thoảng nhếch mép. Trình Dịch cảm thấy mình uống say thật rồi.

"Anh mặc kệ, em mau biến hình đi cho anh xem..."

Mùi hương của rượu vang đỏ phả bên tai Cố Vân Thanh, làm hai tai vốn đang cụp xuống của cô bèn vểnh lên.

Giây tiếp theo, Trình Dịch bèn bắt gặp ánh mắt phức tạp của cô.

Nói thật, một gương mặt như vậy phóng đại trước mắt mình. Nếu không phải đạo đức nghề nghiệp nhắc nhở Cố Vân Thanh, cô cảm thấy mình có lẽ sắp đắm chìm trong đó.

Một người đàn ông cao ráo, mặc bộ đồ ngủ lỏng lẻo, ngồi xổm dưới mặt đất, người không mắc bệnh sốt rét. Nụ cười bên môi còn vương chút rượu, đôi mắt đen như mực, trong ánh mắt ấy như chìm trong sương mù. Khác một trời một vực với bộ dáng nghiêm túc thường ngày.

Loại khác biệt tương phản này, hoàn toàn có tính mê hoặc, hấp dẫn.

Bây giờ ở trong phòng này may chỉ có mỗi mình... Ba cô, Cố Hướng Đông giám đốc công ty giải trí. Từ lúc còn nhỏ Cố Vân Thanh đã lăn lê bò toài cạnh đám ngôi sao, cô đã không còn chút dao động nào.

Sau khi ba cô trở nên giàu có, những ngôi sao không danh không tiếng trong công ty thấy mình không có cách nào gần gũi với ông chủ, bèn đổ dồn ánh mắt về phía con gái giám đốc. Đám kia chính là một lũ hăm he, bất cứ lúc nào cũng có thể cầm thú xuống tay với trẻ vị thành niên. Trình Dịch hiện giờ mà so với bọn họ, quả thực trẻ ranh.

Đối với sắc đẹp, Cố Vân Thanh có thể nói là luyện mãi cũng thành thép.

Cố Vân Thanh ngậm lấy quần áo của sen một phen, lập tức kéo. Phải phân bua rằng là cô kéo anh đến mép giường thôi.

Trình Dịch cũng không hề phản kháng, theo cái kéo của chó nhà mình đến bên giường.

Ngay khi Cố Vân Thanh nghĩ tên culi hót phân này sẽ thuận thế ngã xuống giường, thế mà anh lại dừng lại!

"Gâu?" Anh còn muốn gì nữa?

Trình Dịch hít sâu một hơi, bày ra tư thế đang đàm phán trên thương trường, "Giờ em biến hình thì anh nằm."

Cố Vân Thanh: "..."

Chuyện đêm nay chỉ sợ là không yên thân.

Nhìn chằm chằm vào sen khoảng một phút đồng hồ, thấy anh không hề có ý thoả hiệp. Trước hết Cố Vân Thanh cau chặt mày như ông cụ, rồi dưới cái nhìn chăm chú của Trình Dịch, lập tức quay tại chỗ năm sáu vòng.

"Gâu gâu gâu." Được rồi, biến thân đây này, anh mau đi ngủ đi.

Cố Vân Thanh đang muốn thúc giục Trình Dịch đi, bên kia anh bỗng bật cười không cưỡng lại được, "Ha ha ha ha, Lục Lộ..."

Lần đầu tiên thấy sen cười to như vậy, Cố Vân Thanh chẳng hề thấy cảm động chút nào, trái lại còn nghiến răng khi nghe thấy tiếng cười của anh.

Lùi về phía sau hai bước, Cố Vân Thanh đầu tiên là cong lưng hình cung, tiếp theo cô bật người bổ nhào về phía Trình Dịch.

Trong phòng, tiếng cười sang sảng bỗng im bặt.

Quả nhiên, cái loại con ma men này, không bạo lực thì không chịu hợp tác.

Trình Dịch xô con Berger đang đè trên người mình ra, nhưng Cố Vân Thanh sao có thể để anh như ý? Cô ngồi bẹp lên người anh. Với tình hình tay chân mềm nhũn hiện giờ của anh, đương nhiên không thể phản kháng.

Trình Dịch trầm ngâm một lúc lâu, lựa chọn tiếp thu hiện thực.

Mí mắt dần khép lại, mồm miệng anh cũng trở nên mơ hồ, nhưng anh vẫn không buông cơ hội cuối cùng, "Vậy sau này em phải biến hình cho anh xem."

Cố Vân Thanh thấy Trình Dịch không tỉnh táo, vì thế tùy ý gật đầu.

Được được được, biến cho anh xem.

Trước khi thấy động tác này của Cố Vân Thanh, Trình Dịch đã nhắm hai mắt lại, tất nhiên không trông thấy cảnh này.

Một đêm say giấc nồng.

Sáng sớm hôm sau, Trình Dịch bị chuông điện thoại đánh thức. Anh vô thức mở di động ra, phát hiện đã 7 giờ 40.

Tiếp theo, Trình Dịch lại thấy hơn nửa người mình đang đè lên người chó ta, lập tức rút tay chân về, sau đó anh nhận cú điện thoại.

"Alo?" Bởi vì say rượu, nên giọng anh cũng mang theo chút khàn khàn hiếm thấy.

Cảm giác được tiếng bên cạnh, tứ chi của Cố Vân Thanh cũng bắt đầu duỗi trên giường, mày nhíu lại, xem dáng vẻ này cũng sắp thức giấc.

"Cậu Trình, tôi là Cố Hướng Đông." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng sang sảng của một người đàn ông.

Cố Hướng Đông!

Cố Vân Thanh vừa nghe thấy ba chữ này, xoay người một cái đứng phắt dậy. Nhưng giây tiếp theo, hai chân cô lại mềm nhũn, chớp mắt ngã nhào xuống.

"Gâu gâu gâu!" Chân tê rồi, tê rần rồi!

Nghe thấy tiếng "bịch" bên cạnh, Trình Dịch mặc kệ, vội vàng nói một tiếng với di động "xin chờ một lát". Sau đó giơ tay ra ấn hai bàn chân trước của chó ta.

Thấy hai chân trước của chó ta không thoải mái rúm lại, Trình Dịch biết chỗ đó chắc là do mình đè đến tê rần.

"Tối hôm qua tao uống say, tao không phải cố ý đâu Lục Lộ à." Trình Dịch vừa xoa bóp chân cho chó ta, vừa xin lỗi, giọng điệu hết sức thành khẩn.

Anh cũng không nhớ rõ lắm chuyện tối qua, nhưng anh vẫn còn nhớ cảnh bản thân quấn lấy chó nhà mình, van nài cô mau biến thân đi.

Nghĩ đến đây, tai Trình Dịch không kiềm được nóng lên, trong lòng cũng yếu ớt rên rỉ.

Cố Vân Thanh vừa lúc mới bắt đầu còn không cảm giác gì, cô gối đầu lên đùi sen, được vuốt ve từ trên xuống dưới, đến khi thoải mái hừ hừ mấy tiếng.

Sáng sớm đã được đãi ngộ thế này, cuộc sống như vậy thật là tuyệt vời.

Cố Vân Thanh tâm tình thoải mái đến khi Cố Hướng Đông lại lần nữa cất lời.

"Cậu Trình ngủ còn ôm thú cưng của mình, tình cảm của các cậu tốt thật đấy." Cố Hướng Đông nói với giọng sâu xa.

Sao ông có thể quên, con gái rượu nhà mình sau khi nhập hồn vào thân xác động vật, bị người ta ôm ấp hôn hít đã thành quen. Nhưng mà hai câu "uống say" và "không phải cố ý" là có ý gì...?

Cố Vân Thanh lúc này cũng phát hiện ra chuyện gì sai sai.

Hình như sen nói còn có nghĩa khác nữa.

Cố Vân Thanh lập tức sủa như điên với điện thoại, giọng điệu vội vàng, còn hơi khàn khàn, "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!"

Ba à! Chuyện này ba nhất định phải nghe con giải thích đã!

Bên kia, sau khi Cố Hướng Đông nghe thấy động tĩnh này, rồi lập tức bắt đầu đi đi lại lại trong văn phòng. Vẻ mặt ông nghiêm túc làm thư kí đứng cạnh không kiềm được lo lắng.

Thoạt nhìn tâm trạng ông chủ không tốt, chỉ hy vọng hôm nay không có kẻ mù nào tới đây lắc lư trước mặt ngài.

Trình Dịch hoàn toàn không biết gì cả, vỗ đầu Cố Vân Thanh, ý bảo cô trật tự một chút. Sau đó Trình Dịch chủ động kể lại chuyện ngày hôm qua chó nhà mình tự ý xông vào căn biệt thự, rồi chờ Cố Hướng Đông đưa ra biện pháp giải quyết.

Con gái cưng muốn về nhà mình, còn phải thông qua lời người khác nói, tâm tình Cố Hướng Đông càng trở nên phức tạp.

Nhưng cũng vì vậy, ông mơ hồ cảm giác được Cố Vân Thanh ở đó đã xảy ra chuyện. Nếu không cô sẽ không mạo hiểm bại lộ thân phận chạy vào trong nhà.

Nhớ lại tiếng chó mạnh mẽ kêu liên tục kia, Cố Hướng Đông yên lòng.

Trông có vẻ xảy ra chuyện kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm, như vậy thì lát nữa ông hỏi bảo vệ khu xem có chuyện gì xảy ra là được. Không cần vòng vo thám thính tin tức từ Trình Dịch.

Nhỡ đâu bị phát hiện mình quá quan tâm đến con Berger kia thì không ổn.

Vừa sáng sớm Cố Hướng Đông đã chịu dày vò, lòng đang căng thẳng cũng nguôi ngoai. Phải biết rằng ông sẽ không chủ động gọi điện thoại.

Vì không muốn biểu hiện ra quá rõ ràng, Cố Hướng Đông không nói bỏ qua, ông chỉ bảo Trình Dịch hãy khôi phục lại nguyên trạng mọi thứ trong nhà mình.

Đối với chuyện này, dĩ nhiên Trình Dịch không có ý kiến. Biết Cố Hướng Đông không phải người thiếu tiền, anh cũng không chủ động đưa ra tiền phí gì bồi thường, miễn không làm cho bầu không khí trở nên khó xử.

Lúc sau, Trình Dịch còn tưởng bên kia sẽ nhanh chóng ngắt điện thoại, nhưng ra ngoài dự đoán của anh là, vậy mà Cố Hướng Đông lại bất ngờ trò chuyện.

Không biết từ khi nào, chủ đề của hai người đã bị Cố Hướng Đông thản nhiên dẫn sang tình hình trên mạng xã hội hiện nay.

"Nghe nói hiện giờ lượng fans trên Weibo của cậu đã lên tới chục triệu người, xem ra sau này sẽ mau chóng nổi tiếng thôi." Dừng một chút, Cố Hướng Đông dường như nghĩ tới điều gì, rồi làm như không có gì cất lời, "Lúc trước tôi rảnh rỗi không làm gì cũng hay lướt mạng, thấy trên đó rất nhiều bình luận là "mẹ nó", "chậc chậc, giờ mấy oắt con hay khinh người"."

Trình Dịch im lặng một chút, chần chừ hỏi: "... Ngài muốn nói gì ạ?"

Anh cứ cảm thấy người ở đầu dây bên kia điện thoại có chuyện, nhưng anh nghĩ kĩ lại cũng không lần ra manh mối gì.

"Không có gì, không có gì, đúng lúc tôi đang có việc. Cúp máy đi, sau này có dịp hợp tác lại tán gẫu tiếp." Cố Hướng Đông nghe vậy, đành cười ha hả.

Trình Dịch tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn theo lời ông nói, ngắt điện thoại. Quay đầu, anh bèn bắt gặp chó ta đang nằm ườn trên giường làm bộ giả chết.

"Mày ngủ tiếp một lát chứ?" Trình Dịch nhéo tai chó nhà mình.

Cố Vân Thanh liếc sen một cái, "Gâu."

Không ngủ nữa, ngủ không được.

Nhớ lại vừa rồi ba mình nói mấy câu liên tiếp không đầu không đuôi, Cố Vân Thanh lập tức thở dài.

Xem ra sau khi quay về nhà, khó tránh việc lại phải giải thích một hồi rồi.

Sen thật sự là không có "sở thích đặc biệt" thế đâu.

——

Ăn xong bữa sáng, Trình Dịch liền dẫn Cố Vân Thanh đến căn biệt thự ở cuối khu.

Đẩy cửa ra, Trình Dịch nhìn phòng khách gọn gàng, ngăn nắp, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến khi lên tầng hai, lúc thấy ba cánh cửa mở rộng, trong lòng anh bỗng nảy sinh dự cảm không lành.

Cố Vân Thanh nhìn kiệt tác của mình, không kiềm được ngoáy đuôi.

Ngày hôm qua, trước khi đi, vì để thể hiện rõ mình không có mục đích gì. Chỉ là hứng thú tuỳ tiện chui vào một phòng, nên cô mở hết cửa phòng ngủ trên lầu ra.

Đi thẳng đến phòng mình đã từng qua, nhìn dấu vết in trên ga trải giường màu sắc rực rỡ, còn cả chiếc bàn bừa bộn bên cạnh. Trình Dịch hít sâu một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "... May quá, chủ nhân căn phòng này hiện giờ không có ở đây."

-

Mệt ghê:> tui biến cho anh xemmm =))) Các baobei có thể cho baobei lớn nhìn con số 5k vote khônggg