Edit: TH

Mắt thấy suýt chút nữa điện thoại được kết nối, trong lòng Quách Bác Viễn cực kì kích động.

Chỉ cần ấn xuống thôi, Trình Diên cũng không dám làm càn!

Một khi cảm xúc của con người thay đổi, quan sát bốn phía xung quanh khó tránh khỏi chớp mắt trì độn. Đương nhiên Quách Bác Viễn cũng không ngoại lệ.

Cố Vân Thanh nhìn cái gậy đang múa may lại gần, vọt lên bổ nhào vào người Quách Bác Viễn, đẩy anh ta sang một bên. Điện thoại của anh ta tất nhiên cũng theo đó văng ra xa.

Không kịp tiếc nuối, Quách Bác Viễn vội vàng hoảng sợ hô, "Lục Lộ cẩn thận!"

Những người này vừa nhìn là biết hướng về phía cô.

Cố Vân Thanh nghe vậy, theo phản xạ lăn một vòng dưới mặt đất. Sau khi tránh được một đòn, trong lòng cô thầm kêu khổ không ngừng. Cẩn thận rồi còn cẩn thận gì thêm được nữa, vài người đứng ở chỗ đó, vây quanh như cái thùng sắt. Né hơi chậm một chút thôi, cô sẽ nhận đòn.

Bọn họ không dám nặng tay với Quách Bác Viễn và bác Triệu, nhưng với cô thì không giống vậy. Dù sao mệnh lệnh của Trình Diên chính là muốn giết chết cô.

Bọn họ không dám giết người, nhưng giết chó thì bọn họ không cần cố kỵ nhiều như vậy. Hơn nữa người ra mệnh lệnh vẫn là người thừa kế của Trình thị, mấy tên vệ sĩ này càng không sợ hãi. Tần suất vung cái gậy bóng chày trong tay càng nhiều.

Cố Vân Thanh trốn đông trốn tây nửa ngày, toàn bộ phòng khách tựa như bị gió cuốn phá. Như là mâm đựng trái cây, điều khiển từ xa, gạt tàn thuốc... linh tinh khác. Những đồ vật có thể đá, cô đều đá bay, mấy tên vệ sĩ kia cũng bị đập quá chừng.

Nhất thời, trong biệt thự gà bay chó sủa.

Trình Diên vốn còn đang rất sung sướng nhìn cảnh này trước mắt, dù gì nghĩ đến biểu cảm của Trình Dịch sau khi hay tin, hắn ta bèn không nén nổi hưng phấn. Nhưng mà thời gian trôi qua, mười mấy phút rồi mà mấy đám vệ sĩ này còn chưa bắt được con Berger. Trình Diên bèn bắt đầu hơi thiếu kiên nhẫn.

"Mấy người mau nhanh lên."

Thấy tiếng thúc giục này, ban đầu mấy gã vệ sĩ sửng sốt, sau đó động tác vung gậy càng thêm hiểm ác.

Chính là lúc này!

Cố Vân Thanh gắt gao nắm lấy cơ hội này, điên cuồng chui ra từ khe hở giữa năm người. Một phen bổ nhào vào Trình Diên đang ngồi trên xe lăn.

"A a a a!" Trình Diên hãy còn đang đắc ý, lúc này cũng biến thành hãi hùng.

Đến cả Khương Khê, bấy giờ đã bị cảnh tượng này làm hoảng hốt đến hai chân mềm oặt, căn bản không dám động đậy nửa bước.

Cố Vân Thanh lúc này cũng bất chấp máu có phải tanh hay không. Cô ngoặm một nhát lên bả vai của Trình Diên, rồi cực lực lắc đầu, suýt nữa thì cắn rớt một miếng thịt trên vai Trình Diên.

Trình Diên chịu đau, giơ nắm đấm nện xuống người Cố Vân Thanh, sau đó hắn gào lên với đám vệ sĩ: "Còn đứng đờ ra đó làm gì! Còn không mau lôi nó ra!"

Cảm nhận được nắm đấm thụi xuống đầu mình, trên bụng và trên lưng, Cố Vân Thanh không khỏi há miệng.

Nhưng ngay lúc này, cửa lại bị người khác mở ra.

Ôn Ngọc Văn nhìn cảnh tượng trước mặt, sợ hãi che miệng, "Có chuyện gì xảy ra đây!"

Thấy con Berger điên cuồng cắn xé đứa con lớn của mình, giọng Ôn Ngọc Văn bỗng trở nên bén nhọn, "Con chó này điên rồi, mau lôi nó ra, mau lên!"

Mấy tên vệ sĩ liếc nhau rồi cầm gậy tiến lên phía trước.

Mắt thấy cái gậy sắp phang xuống đầu chó Berger, Ôn Ngọc Văn thở phào.

Nhưng mà giây tiếp theo, bà ta nhìn Berger nhanh nhẹn tháo chạy, vậy mà lại chạy về phía bà ta!

"Cút ngay! Cút ngay!" Ôn Ngọc Văn nói cũng vô dụng, theo phản xạ lập tức ném ngay chiếc túi trong tay.

Cố Vân Thanh vừa hay bị trúng, nháy mắt đầu đầy sao, nhưng cô bất chấp những thứ này. Nhìn cánh cửa trước mặt đang mở, cô nhanh chân phóng vọt ra bên ngoài.

Nếu còn ở lại đây, tuyệt đối cô sẽ chết.

Bên ngoài biệt thự trời trong nắng sáng, Cố Vân Thanh còn chưa kịp hít hai hơi, những tay vệ sĩ phía sau lại đuổi tới.

Đường rộng lớn, những tên đó không còn cố kỵ gì nữa. Bọn họ thấy mình có hai cái chân nhưng không bằng Cố Vân Thanh bốn cái, vì vậy bèn ném mạnh cái gậy sắt trong tay. Có thể đánh trúng được thì trúng, đánh không trúng thì người cũng đuổi kịp.

Đơn giản nơi đây là khu biệt thự xa hoa, 24/24 giám sát toàn khu. Chỉ qua khoảng hai phút, bảo an đồng phục lập tức leo lên xe đuổi đến đây.

"Mấy người làm gì thế!"

Năm gã vệ sĩ nhìn nhau, sau đó nhặt gậy sắt lên. Trong số đó một tên đi ra đầu tiên, chỉ vào Cố Vân Thanh đang cách đó không xa và nói: "Không biết chó từ nơi nào xông vào nhà chủ chúng tôi, còn cắn chủ tôi bị thương nữa."

Cố Vân Thanh trừng mắt nhìn tên này trợn mắt nói dối, suýt nữa thì tức chết. Nhưng mà cô cũng biết mình không có cách nào cãi lại được, chỉ có thể thừa cơ hội này chạy càng nhanh.

Nhỡ như mấy tên bảo vệ này tin thật thì cô khóc đến mù mắt mất.

Thấy động tác của cô, tên đại ca của đám vệ sĩ ra hiệu bằng ánh mắt với một người trong số chúng. Tay nọ hiểu ý, sau đó cầm di động gửi một tin tức. Rất nhanh, gã này gật đầu với tên đại ca, ý bảo chuyện đã lo liệu ổn thoả.

Con chó kia trải qua một phen kinh hãi như vậy, chắc chắn không dám quay về. Chỉ cần nó dám tới khu vực này thì xác định chắc chắn bị người bên ngoài ngồi trực tóm được. Đến lúc đó vẫn là cái chết đón chờ, nhiệm vụ bọn họ nhận cũng coi như hoàn thành.

Bảo vệ ở khu biệt thự này đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, dĩ nhiên bọn họ không dễ tin vào lời đám vệ sĩ này nói. Nhưng để phòng ngừa bất trắc, bảo vệ lập tức chia làm hai nhóm. Một đám tiếp tục đi tìm kiếm con Berger kia, người còn lại đi theo đám vệ sĩ đến nhà gia chủ hỏi thăm.

Cố Vân Thanh nằm rạp trong bụi cỏ, sau khi thấy đám bảo vệ đi, lúc này cô mới khẽ khàng chui ra.

Bọn họ đều có liên lạc với nhau, phòng điều khiển ở bên kia có thể mau chóng phát hiện ra vị trí của cô. Không biết bảo vệ an ninh có tin lời Trình Diên nói hay không. Cố Vân Thanh hoàn toàn không dám mạo hiểm. Bây giờ cô chỉ nghĩ phải mau chóng tìm được nơi an toàn.

Ở Tinh Nguyệt Loan này, còn chỗ nào an toàn bằng nhà cô sao?

Cố Vân Thanh trốn tránh cả đường, trên người dính đầy hoa cỏ dại sặc sỡ. Lông trên người cũng bị rối tung, trông không ra hình dạng, còn cả vài vết thương nữa.

Đến khi tìm được căn biệt thự quen thuộc và có đánh số nhà. Cô bất chấp tất cả, chỉ nước mắt rung rưng nhìn chúng.

Không biết cái chìa khoá cô giấu ở trong sân còn không...

Khu biệt thự vì để bảo vệ quyền riêng tư của các chủ hộ, chỉ sắp xếp camera ở tuyến đường chính. Còn những căn biệt thự này, đương nhiên cũng có camera, nhưng hình ảnh quay được chỉ có thể có chủ nhà mới có quyền lấy.

Dù sao căn nhà này cũng là nhà của cô, cho nên Cố Vân Thanh không hề chần chừ ra tay.

Lật cái chậu hoa ở cánh cửa bên trái quen thuộc, Cố Vân Thanh giơ hai chân đào bới. Đào được khoảng hơn hai mươi phân, cô lập tức cảm giác được đồ vật cưng cứng.

Cố Vân Thanh vội vàng moi chiếc khoá lên, sau đó lấp lại cái hố nhỏ này như ban đầu, rồi đặt chậu hoa về vị trí cũ.

Bây giờ có một vấn đề, cô chỉ có móng vuốt mà không có tay, mở cửa kiểu gì.

... Nếu không thì thử dùng miệng xem sao?

Cố Vân Thanh cắn chiếc chìa khoà và xoay đầu 90 độ.

Không có nghe được tiếng "cạch cạch" mở cửa, lần đầu tiên thất bại. Tiếp theo là lần thứ hai, thứ ba, thứ tư... Liên tiếp tám lần, Cố Vân Thanh cảm thấy răng chó của mình sắp gãy cả đến nơi. Cô bắt đầu nghĩ hay mình không đi vào nữa, tìm một bụi cỏ ở cửa trốn ngủ trong đó là được...

Nhưng cuối cùng, lần thứ chín cửa được mở!

Cố Vân Thanh suýt nữa rơi nước mắt vì cảm động. Trời mới biết, bây giờ ngay cả lắc đuôi thôi cô cũng không còn sức nữa.

Đóng cửa lại, nhìn cách bài trí quen thuộc, Cố Vân Thanh hít sâu một hơi, lên thẳng phòng ngủ của mình trên tầng hai.

Chiếc giường mềm mại to lớn, sàn nhà màu vàng nghệ, rèm cửa màu lam, hết thảy đều quen thuộc như vậy.

Cố Vân Thanh không hơi đâu lo người mình dơ dáy, phi một cái lên giường.

Cô còn nhớ, trong ngăn tủ còn có một hộp đựng tiền tiết kiệm mà khi cô còn nhỏ, ba mẹ đã mua cho. Bên trong đó còn cả đống tiền xu. Nhỡ đâu sen tới trễ, cô lại đói không nhịn được còn có thể tới cửa hàng tiện lợi trong khu mua miếng bánh mì ăn...

Nghĩ đến đây, Cố Vân Thanh bỗng cảm thấy an tâm rồi ngủ thiếp đi mất.

——

9 giờ tối.

Trình Dịch và Phan Văn Giang cùng với mấy người nước ngoài dùng bữa ở nhà hàng Tây xong, sau đó lập tức chuẩn bị đi về.

"Sớm vậy đã về rồi, trong nhà có ai giục à?" Phan Văn Giang vỗ vai Trình Dịch, bông đùa.

Tuy rằng một ngày ngắn ngủi này, chuyện không đến mức đi quá xa không giải quyết được nhưng cũng có chút chuyển biến tốt hơn. Công ty phía đối tác không còn hùng hổ đe nạt nữa. Phan Văn Giang cũng thoải mái trong lòng, tâm trạng hứng khởi lên không ít.

Phan Văn Giang cũng biết chuyện tình cảm đời thường của Trình Dịch, ông cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Nhưng mà khiến ông bất ngờ đó là, người đối diện đúng là gật đầu!

"Chuyện từ khi nào?" Phan Văn Giang thấy thế, hai mắt bỗng sáng ngời.

Còn một ngày nữa sắp bước đến tuổi 24, cuối cùng Trình Dịch cũng thông suốt ư?

Trình Dịch mím môi, "Chó của cháu đang ở nhà chờ ạ."

"Ồ..." Phan Văn Giang hơi thất vọng, kéo dài giọng.

Không hiểu sao Phan Văn Giang cứ cảm thấy bây giờ Trình Dịch có chút thất thần, cũng không níu ông lại trò chuyện. Phan Văn Giang nghĩ rồi trực tiếp gọi tài xế của mình tới, để tài xế đưa anh về trước.

Lúc trước, Trình Dịch đều từ chối, nhưng hôm nay anh bỗng nhiên đồng ý ngay, làm Phan Văn Giang thấy khó hiểu.

Trình Dịch ngồi trên xe, sờ trái tim đang không ngừng đập dồn dập. Dừng một chút, anh nói với tài xế: "Lái xe đi."

Rõ ràng giữa trưa anh còn gọi điện thoại với Quách Bác Viễn.

Một tiếng sau, xe chạy đến trước cửa biệt thự. Trình Dịch nói cảm ơn với tài xế rồi nhấc chân ra ngoài.

Phòng anh trên tầng hai không bật đèn, chắc chó ta hẳn đang ở dưới tầng chơi đùa với Quách Bác Viễn và bác Triệu. Không biết hôm nay mình ra khỏi nhà, nó có quen không.

Nghĩ đến chút nữa có lẽ chó ta sẽ giận dỗi anh, dù gì hôm nay anh cũng không đưa nó ra ngoài. Trình Dịch không cưỡng được nụ cười bên môi.

Đẩy cửa ra, nhìn khung cảnh phòng khách sáng trưng, còn cả bác sĩ đang chuẩn bị ra cửa. Nét cười trên mặt Trình Dịch chợt cứng đờ.

"Lục Lộ?" Anh gọi một tiếng vào trong căn biệt thự, đợi thật lâu cũng không hề có tiếng nào đáp lại.

Chợt tim anh như chìm trong nước đá, từ đầu xuống chân, vô cùng lạnh lẽo.

Ôn Ngọc Văn nghe thấy tiếng, lúc thấy Trình Dịch, bà ta không vui nhíu mày nói: "Đừng gọi nữa, không biết sao lại thế này. Hôm nay nó đột dưng nổi điên, còn cắn cả anh trai con..."

Trình Dịch siết chặt nắm đấm, gằn từng chữ một: "Tôi – hỏi – chó – của – tôi - ở - đâu."