Edit: TH

Nhìn chó ta ngơ ngác nhìn chằm chằm cái đĩa bay trong tay bác Triệu. Trình Dịch bật cười "phụt" một tiếng. Quách Bác Viễn đứng bên cũng có chút buồn cười, bả vai không ngừng run rẩy.

"Sao vậy?" Bác Triệu hơi khó hiểu.

Sao lại đều là vẻ mặt này?

Nom chó ta đã bắt đầu trợn trắng mắt, Trình Dịch lúc này mới ngừng cười, "Nó không chơi thứ này đâu ạ."

Cảnh lần trước vẫn còn rõ trước mắt, khi ấy anh cũng giống bác Triệu, cảm thấy chó đều sẽ chơi đĩa bay. Bây giờ ngẫm lại, đúng là bị mấy bộ phim truyền hình đầu độc không nhẹ.

"Ồ." Bác Triệu chậm chạp bỏ lại đĩa bay vào nhà kho, lúc quay về lại hỏi: "Thế nó chơi thứ gì?"

Trình Dịch nghe thấy câu hỏi này, anh suy nghĩ rồi liệt kê: "Ăn, ngủ, làm nũng. Đúng rồi, còn có... Mắng cháu nữa."

"Giống như bây giờ."

Cố Vân Thanh thấy bác Triệu quay đầu lại, mau chóng ngậm cái miệng đang nhe răng.

Trình Dịch thấy thế, liên tục bật cười.

Sau khi biết mình bị anh chơi một vố, cô liếc mắt nhìn anh một cái.

Tên culi hót phân kia, anh tiêu rồi.

Trình Dịch bắt gặp ánh mắt này, vốn còn đang cười thì đột nhiên mặt cứng lại. Anh còn chưa kịp nghĩ cách chữa cháy thì đã thấy chó ta chạy như bay vọt ra sân.

Mắt thấy cô sắp đâm sầm vào thân cây hợp hoan vừa một người ôm, Trình Dịch đột nhiên đánh thót, không kiềm được hoảng hốt hô: "Lục Lộ!"

Cố Vân Thanh mắt điếc tai ngơ, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái thân cái trước mặt. Sau đó chân lấy đà, "vụt" "vụt" hai tiếng đã leo lên.

Nhìn ba người đang hoá đá phía dưới, cô kêu hai tiếng như đang khoe với bọn họ: "Gâu gâu."

Cô còn biết leo cây nhé, cảm ơn.

"Giỏi quá." Bác Triệu không kiềm được thốt lên.

Ông biết mèo biết leo cây nhưng chưa từng thấy chó cũng biết leo cây bao giờ.

Trình Dịch nghe được lời khen ngợi của bác Triệu, nháy mắt đỡ trán, "Nó đây là đang dùng những bản lĩnh học được ở bộ đội."

Ở bộ đội tuy không huấn luyện chó leo cây, nhưng có huấn luyện cho chúng nó trèo tường. Cái động tác này tuyệt đối là cô học được lúc ấy. Dứt lời, Trình Dịch gọi một tiếng: "Lục Lộ, xuống đi."

Thấy hai tai chó ta động đậy, anh biết ngay nó nghe hiểu mình nói. Nhưng giây kế tiếp, nó liếc anh một cái, sau đó... Kiên quyết ngồi chỗ chạc cây quay đầu, chổng mông về phía anh.

Con chó này trả thù nhanh thật đấy.

Trình Dịch hít sâu một hơi, híp mắt nói: "Mày hãy đợi đấy."

Nói xong, anh cũng nhấc chân ra sân.

Cố Vân Thanh xì, làm vẻ không nghe thấy.

Đứng dưới tán cây hợp hoan sum suê, bóng râm đổ dưới mặt đất. Trình Dịch mím môi, giơ tay lập tức muốn bắt chó ta.

Cái cây này cũng cao hơn hai mét, còn anh cao hơn mét chín, cộng thêm chiều dài sải tay, kiểu gì cũng có thể sờ được cái đuôi chó của cô đang rũ xuống.

Nhưng giây tiếp theo, Trình Dịch biết ngay mình lại bị cô chơi cho một vố, nó ở ngay đây chờ anh!

Nháy mắt trong lúc anh giơ tay, chó ta liền vẫy cái đuôi lên. Đến khi anh thả tay xuống, nó lại rũ cái đuôi. Thậm chí còn ngoe nguẩy hai cái, dường như đang đắc ý khoe khoang.

Sau khi lặp lại vài lần, Trình Dịch bực bội, anh không tin hôm nay mình không bắt được cái đuôi chó!

Nhìn một người một chó đùa giỡn vô cùng vui vẻ dưới cái nắng chói chang khi mặt trời lên cao sau buổi chiều, bác Triệu đứng trong phòng khách điều hoà thổi mát lạnh, tặc lưỡi: "Bình thường bọn họ đều vậy sao?"

Quách Bác Viễn gật gật đầu, thở dài nói: "Còn hơn thế ạ, đều là chó ta pha trò đùa giỡn sếp."

Đáng sợ nhất chính là, vậy mà sếp lại còn thích thú, không hề có ý muốn xoay người.

Bác Triệu lại trông, sau đó bật cười lắc đầu.

Ngài Trình tính tình thoải mái, nhưng trái lại người cũng thay đổi đến choáng váng.

Cách đó không xa, Trình Dịch không hề có cảm giác gì. Anh bình tĩnh nhìn Cố Vân Thanh, tiếp theo quay đầu kêu: "Quách Bác Viễn, đem cái thang tới đây cho tôi."

Quách Bác Viễn đẩy gọng kính, chuẩn bị thật thà thực hiện chức trách của mình.

Ba, hai, một.

Trình Dịch đếm thầm ba tiếng trong lòng, sau đó ôm chầm lấy con Berger nhảy xuống, lấp đầy cõi lòng.

Anh biết ngay mà.

Bác Triệu: "..."

Chó này thành tinh.

Qua một hồi đùa giỡn, Trình Dịch và Cố Vân Thanh đã gần như xuôi bụng. Trình Dịch chần chừ một chút, cũng không có buông tay, cứ như vậy ôm cô lên lầu. Quách Bác Viễn thì đi phòng nghỉ ngơi dành cho khách.

Bác Triệu nhìn theo bóng Trình Dịch, không khỏi vui mừng cười. Sau đó, ông thấy chó ta gác đầu lên bả vai Trình Dịch, mắt cũng nhìn về phía bên này rồi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười méo xẹo.

Tức khắc, nếp nhăn nơi khoé mắt của bác Triệu càng nhăn hơn.

Trình Dịch vừa nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười, biết ngay chó ta lại nghĩ cách làm trò. Anh vỗ lưng cô, bất đắc dĩ nói: "Đứng đắn chút."

"Gâu." Ầu.

Cố Vân Thanh lắc đuôi, rồi liếm cái mũi ươn ướt của mình.

Nếu là ngủ trưa, Trình Dịch vẫn như trước, ôm Cố Vân Thanh như ôm một cái gối.

Còn Cố Vân Thanh, cô đã sớm quen rồi.

Trong lúc thiu thiu ngủ, dường như Cố Vân Thanh nghe thấy ai đó khẽ nói một câu "Cảm ơn". Tựa hồ trong nháy mắt, âm thanh đó lập tức biến mất, tựa như chưa bao giờ từng xuất hiện.

Ở một phòng khác.

Khương Khê nhìn động tác khó khăn của Trình Diên, lưỡng lự một chút, cô ấy tiến lên đỡ hắn ta.

"Cút ngay." Trình Diên thô bạo đẩy Khương Khê ra, di chuyển xe lăn đến bên giường, Hắn ta chống đôi tay, cả người gần như ngã lên giường.

Hướng mặt lên nhìn trần nhà trắng tinh, nhớ lại cảnh vừa nãy hắn ta ở lầu hai thấy Trình Dịch chơi đùa với con chó kia. Trình Diên không khỏi siết chặt tay thành quyền, phảng phất như muốn bóp thứ gì đó vỡ tan tành.

Từ nhỏ đến lớn, được mọi người chú ý đến là hắn ta, được mọi người ca ngợi cũng là hắn. Rõ ràng hắn tài giỏi như vậy, dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà xảy ra chuyện không phải là thằng em như tàng hình của hắn!

Ngẫm lại thái độ của Trình Hoài Tông cùng Ôn Ngọc Văn không thể không thay đổi thái độ. Trong mắt Trình Diên tràn ngập hận thù.

Nếu là trước đây, hắn ta chỉ cần nói một câu muốn ở phòng ông nội. Tuy mẹ ngoài mặt chỉ nói đôi ba câu, nhưng đến cuối vẫn sẽ đồng ý. Không vì điều gì cả, vì hắn ta là người thừa kế của Trình thị, về sau toàn bộ nhà họ Trình đều sẽ là của hắn.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Chỉ là một căn phòng thôi, Ôn Ngọc Văn cũng quyết đoán từ chối như vậy. Chỉ vì muốn quan tâm đến cảm nhận của thằng em trai.

Đột nhiên, trong lòng Trình không thể ngăn được sự hoang mang. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi Trình Dịch hoàn toàn biến thành người thừa kế của nhà họ Trình, vậy còn chỗ để hắn dừng chân hay sao?

Trình Diên sống gần 40 năm nay. Từ khi sinh ra đã là một đường thuận buồm xuôi gió. Bây giờ thì hay, tất cả đều bị tai nạn xe cộ phá hỏng.

Nhà họ Trình còn có người khác, đặc biệt là còn thằng em trai Trình Dịch. Không phải bất đắc dĩ, Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn sẽ ngàn vạn lần không chọn người thọt què, thậm chí còn không thể sinh con làm người thừa kế.

Trình Diên âm trầm nhìn Khương Khê mọt cái, nhắm hai mắt lại, "Cô đi ra ngoài, tôi muốn ngủ."

Khương Khê hơi run rẩy ngón tay, sau đó lập tức rời khỏi phòng. Khương Khê dựa vào vách tường, đau khổ nhíu mày.

Sao cô lại rơi vào cảnh này cơ chứ?

3 giờ chiều.

Cố Vân Thanh ngáp một cái, đi theo Trình Dịch xuống lầu.

Có lẽ là vì càng nhìn càng thích, bác Triệu sợ cô nhàm chán, nên vẫn luôn chơi với cô.

Đầu tiên là mấy món đồ chơi nhỏ, tiếp theo lại vuốt ve đủ kiểu, mãi đến khi Cố Vân Thanh thoải mái không nhịn được ngoáy đuôi.

"Lục Lộ, bắt lấy." Bác Triệu nói xong, lại ném một trái táo đi.

Xem ra ông nghĩ, đĩa bay không bắt được thì táo hẳn là không thành vấn đề.

Mãi đến khi ông tận mắt chứng kiến quả táo kia đáp bốp một cái xuống mũi Cố Vân Thanh, sau đó lập tức lăn ra xa.

Cố nén cơn đau trên mũi, Cố Vân Thanh chạy hai bước về phía quả táo rơi xuống.

Lúc cô sắp đi ngang qua, một cái bóng người mảnh khảnh bao trùm.

Là Khương Khê.

Khương Khê thấy Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn mình. Đầu tiên là cô ấy mím môi cười, sau đó khom lưng nhặt quả táo lên, đặt trong lòng bàn tay.

"Cho em nè." Khương Khê dịu dàng mở miệng.

Cố Vân Thanh củng đầu vào tay cô, sau đó nhẹ nhàng ngoặm quả táo kia và chạy.

Khương Khê vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm, chỉ là trong mắt cô ấy lộ vẻ thất thần.

Vậy mà cô lại thấy bóng dáng của thỏ con của cô trên người một con chó.

Chắc là choáng rồi.

Khương Khê đứng dậy, bưng ly nước bên cạnh, sau đó đi lên lầu.

Bên kia.

Sau khi Cố Vân Thanh trở lại bên người bác Triệu, lập tức nhận được sự quan tâm dồn dập.

"Đập trúng rồi à? Có đau không? Xích đầu lại đây tao xem nào, xem có bị đau không."

Bác Triệu thấy quả táo trong miệng Cố Vân Thanh, vội vàng làm cô há miệng, "Không chơi cái này, không chơi cái này nữa, chúng ta chơi cái khác."

Cố Vân Thanh thấy thế, lập tức vặn vẹo trên sô pha, rầm rì nhìn bác Triệu, "Gâu gâu ư ử..."

Lúc này, bác Triệu càng đau lòng. Ông cầm lấy quả táo, an ủi: "Nó đập trúng mày, tao lột da nó cho mày ăn được không nào?"

"Gâu gâu gâu!" Vâng vâng vâng!

Cố Vân Thanh xoay người một cái, rồi mong đợi nhìn bác Triệu.

Tay nghề của bác Triệu rất khéo léo, gọt vỏ táo mà chẳng bị đứt chỗ nào. Ông sợ quả táo to quá không gặm được, còn đặc biệt gọt thành những miếng nhỏ.

"A..." Cố Vân Thanh há to miệng, miếng táo rất nhanh đã rơi vào miệng cô.

Ha ba miếng nhai xong nuốt xuống bụng, cô lặp lại động tác này, mãi đến tận khi ăn xong cả quả táo.

Trình Dịch cũng đang ngồi trên sô pha cũng chỉ có thể giật giật khoé miệng, nhìn cảnh này. Đối với màn này, giờ anh đã sớm chết lặng.

Con chó này đúng là giỏi trò lừa ăn lừa uống.

Quách Bác Viễn nhìn ly nước trước mặt, bỗng cảm thấy chẳng chút mùi vị nào.

Nước sôi để nguội, nhưng không có vị trái táo!