Edit: TH

Thấy cái vẻ mù mịt của chồng, Chủng Hân Dung giải thích: "Anh còn nhớ căn biệt thự lúc trước ở thành phố J của chúng ta không. Trước đây hình như Trình Dịch theo ông nội tới đó sống."

Biệt thự ở đó có thể nói là biệt thự số một của nhà bọn họ. Mười mấy năm trước, khi họ mới giàu có, sự nghiệp trong ngành giải trí cũng bắt đầu khởi sắc. Cố Hướng Đông tuy rằng như cưỡi gió mở một công ty giải trí, nhưng nhiều nhất khi ấy ông cũng chỉ được xem là ông chủ nhỏ. Dưới trướng quản lý chỉ có hai ba minh tinh nhỏ, vốn không hề có tiếng nói trong giới.

Khi đó giá nhà tuy rằng rất thấp, nhưng muốn mua một đống biệt thự, không khác gì đòi mạng. Cố Hướng Đông gần như chắp vá lung tung, thiếu chút nữa bán cả công ty, mới mua được căn biệt thự rộng hơn 400 mét vuông.

Sau khi mua xong biệt thự cũng đã hơn một năm trôi qua. Vì công việc bề bộn và áp lực, Cố Hướng Đông gầy đi, còn rụng đống tóc. Chủng Hân Dung mắng ông không nên cậy mạnh, có tiền nào thì ở phòng như thế.

Cố Hướng Đông cũng chỉ cười cười, không nói lời nào. Chủng Hân Dung nom bộ dạng ông tiều tuỵ, trong lòng lại càng tức, đương nhiên cũng không nhiếc nổi câu nào nặng lời.

Nhưng đến khi bọn họ tìm người trang trí cho căn nhà xong. Lúc dọn vào ở, họ mới phát hiện người đang sống quanh nơi đây là ai. Những nhân vật nổi tiếng khắp các báo chí, Cố Hướng Đông và Chủng Hân Dung đều thấy vài người.

Nhưng sống cùng khu thì vẫn là sống cùng khu. Không chung một đẳng cấp vẫn là không chung. Không có thực lực, người ta căn bản sẽ không coi trọng bạn, những điều này không hề có đường tắt nào tới được.

Khi công ty giải trí của Cố Hướng Đông dần dần phát triển an toàn. Bọn họ mới mơ hồ nhận ra sao nơi đây có nhiều nhân vật tai to mặt lớn sống vậy.

Ông cụ nhà họ Trình sau khi rút lui, thích những nơi có phong cảnh đẹp và chan hoà tình cảm, vì vậy bèn dọn đến đây dưỡng già.

Lạc đà gầy hơn ngựa béo, huống hồ ông cụ nhà họ Trình lại là trao cơ nghiệp tổ tiên cho con cả, không phải bị ép cướp quyền lực. Lực uy hiếp này là không thể khinh thường, dĩ nhiên sẽ hấp dẫn nhiều kẻ đến gần.

Tuy rằng ít có khả năng thân thiết được với nhà họ Trình nhưng việc khiến người ta quen mặt mình vẫn có thể được.

Chủng Hân Dung từng nghe qua có người nói ông ta đưa cháu trai đến. Nhưng cả khu biệt thự này rộng lớn như vậy, một người ở đằng trước, một người ở tít cuối cùng. Khoảng cách xa nhau như vậy, vậy nên sống ở đó mười mấy năm, Chủng Hân Dung cũng hai ba lần gặp qua mặt Trình Dịch. Nói là hàng xóm cũng hơi khiên cưỡng.

Trong trí nhớ, chàng trai gầy và cao ráo ấy luôn cúi đầu, rất trầm lặng, kiệm lời. Khác một trời một vực so với bộ dáng bây giờ, cũng không kì lạ khi bà chỉ liếc mắt mà không nhận ra.

Mãi đến tận 5 năm trước, khi Cố Vân Thanh bị biến thành các loại động vật nhỏ. Ngay từ đầu bọn họ đã rất hoảng, sợ bị người quen xung quanh phát hiện điều gì bất ổn, báo cho người ta đưa mất con gái về viện nghiên cứu. Hơn nữa, công ty đã phát triển cực kỳ lớn mạnh. Vì vậy hai người bàn với nhau, bèn mau chóng dọn khỏi chỗ đó. Mặt khác lại đổi trường mới cho con gái, thay đổi hoàn cảnh, ngay cả địa chỉ công ty cũng di dời khỏi tỉnh đó.

Sau khi con gái mình bị tráo đổi linh hồn với động vật, bản thân nó lập tức rơi vào hôn mê. Chủng Hân Dung cũng cố ý trao đổi với giáo viên mới, nói rõ ràng rành mạch rằng sức khoẻ con tôi yếu.

Có trời mới biết, con gái bà khoẻ như trâu.

Cứ vậy lừa 5 năm, từ cấp hai đến cấp ba, cuối cùng lại đến đại học, Chủng Hân Dung hơi điếng người. Sau khi báo tình hình, trường học đều sẽ cho một chút đặc thù riêng. Đặc biệt là đại học bây giờ, chỉ cần kịp thời xin nghỉ, kiểm tra thi cuối kì có thể qua. Trên cơ bản sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười đó là. Mỗi lần lăn lộn một khoảng thời gian như vậy, Cố Vân Thanh đến trường học, sau khi tốt nghiệp, giáo viên dạy cô đều kể lại "sự tích" tốt đẹp của cô mấy năm liền. Đại khái ý là đàn chị của các em ốm yếu bệnh tật mà có thể kiên trì đi học. Các em còn không nỗ lực, vân vân...

Dù sao chính là điển hình của sự miệt mài, chăm chỉ.

Nghe vợ nói Trình Dịch đã từng ở cùng một khu với họ, Cố Hướng Đông cân nhắc một chút, sau đó nói: "Chuyện này có nên nói một tiếng với Thanh Thanh không?"

Hiện giờ con gái nhập hồn vào chó Berger của Trình Dịch, nhỡ bị cậu ta vạch trần, vậy tiêu rồi.

Chủng Hân Dung trợn mắt nhìn chồng, "Anh cảm thấy cái vẻ kia của con gái nhà mình, hai người có quen biết nhau à?"

Hai tháng rồi chưa phát hiện, đoán rằng trước đây con bé chưa từng gặp Trình Dịch. Vả lại đâu có ai quy định ở cùng một khu là quen biết nhau.

Cố Hướng Đông nhíu mày, lúc lâu sau ông mới gật đầu, "Nói cũng phải."

Bầu không khí im lặng trong chốc lát, ngay sau đó, Chủng Hân Dung lại nghĩ tới điều gì, bắt đầu ép hỏi chồng, "Đến giờ anh vẫn chưa nói rõ với em, vì sao lúc trước cứ khăng khăng mua căn biệt thự kia!"

Lúc ấy ông không có cách nào biết được ông cụ nhà họ Trình sống ở đó.

Qua nhiều năm như vậy, Cố Hướng Đông ôi luyện được bản mặt ngày càng dày. Lúc trước ngại nói, bây giờ đã thoải mái nói ra, "Anh nghe người ta nói chính phủ muốn khởi công cách đó không xa. Nói là xây dựng gì mà làng du lịch, anh cảm thấy khu đất đó sẽ lên giá, nên mua cho em."

Quan trọng nhất chính là, lúc ấy công ty gặp phải nguy hiểm lớn, vừa mất chú ý đã lỗ sạch vốn. Nhỡ ông kinh doanh không tốt, bị phá sản. Đến lúc đó hai người ly hôn, có căn biệt thự đó, tốt xấu cũng cho mẹ con họ có được cuộc sống sinh hoạt sung túc.

Nhưng hiện giờ hai chữ "ly hôn" này Cố Hướng Đông tuyệt đối không dám nhắc tới trước mặt Chủng Hân Dung. Nếu không tối nay ông cứ chờ ngủ ở phòng đọc sách đi.

"Anh nghĩ em tin sao?" Chủng Hân Dung nhướng mày.

Vợ chồng hơn ba mươi năm, bà còn không hiểu rõ ông sao?

Cố Hướng Đông nháy mắt cứng họng, ông hướng đầu ra ngoài cửa sổ, ồm ồm nói: "Dù sao anh cũng nói thật, tin hay không tuỳ em."

Chủng Hân Dung bĩu môi, không truy hỏi, chỉ nói: "Căn biệt thự đó em vẫn nhớ lúc Thanh Thanh 18 tuổi đã đứng tên con bé."

"Phải thế." Nghĩ đến chuyện giá nhà đất trong nước tăng mạnh, Cố Hướng Đông tặc lưỡi, "Hai triệu mua nhà mà bây giờ có thể bán được năm mươi triệu. Anh cảm thấy nếu lúc trước mình mà làm bất động sản, chắc chắn còn kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ."

Trong giọng điệu của ông không mấy tiếc nuối, Chủng Hân Dung biết ông thuận miệng nói vậy, vì vậy giơ hơi đánh ông, "Anh cứ khoác loác đi."

Hai người cứ trêu ghẹo nhau như vậy đến khi về đến khách sạn.

Bên kia, trên xe.

Trình Dịch cầm di động lướt Weibo, không có gì bất ngờ xảy ra, anh lại thấy chó ta lên hot search.

Anh đang đứng top 2 tìm kiếm, chó ta đứng thứ 3, gắt gao đè xuống tin kết hôn của một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong giới.

Không biết từ lúc nào, Trình Dịch kinh ngạc mới phát hiện ra, lượng fans của mình và chó ta đã lên tới chục triệu. Chục triệu người này, anh cũng không thể phân biệt được là mình hay chó nhà mình nhiều fans.

Click mở hai cái hot search, Trình Dịch phát hiện trong đó đều là những bình luận che trời lấp đất bàn tán về lễ trao giải Phi Thiên vừa mới diễn ra.

"Diễn viên Trình Dịch đổi cà vạt và nơ với chó nhà mình, là người sa đọa, hay là đạo đức bị chôn vùi?"

"Hai mặt đứng hình.jpg"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, xem biểu cảm của một người một chó nhà này, người ở nhà cười tiếng heo kêu luôn."

"Quả nhiên, Trình Dịch mang chó nhà mình theo, nhận thầu làm toàn bộ giới giải trí cười."

"Chết chết, nói một câu này... Tôi nhớ lần đầu tiên thấy Trình Dịch, anh ấy không phải người thế này."

"Không phải người kiểu này +1"

"Tôi cứ nghĩ hình tượng của ảnh là người đàn ông chín chắn, chững chạc. Không thể ngờ được, chậc chậc..."

"Nam thần mới của tôi mới được có bao lâu, hình tượng hoá băng rồi!"

......

Trình Dịch nắm di động, nhìn một hồi lâu, anh quay đầu hỏi chó ta đang làm tổ, "... Tao có thay đổi sao?"

Hình như chẳng thấy gì cả... Trình Dịch sờ sờ cằm, thầm nghĩ.

Cố Vân Thanh lười biếng run tai, "Gâu."

Người này không phải thay đổi, mà là điên rồi.

Mỗi ngày đều nói chuyện với chó, không phải điên rồi thì là gì.

Nhưng ngay lúc Cố Vân Thanh đang lơ là, đột nhiên nghe thấy Trình Dịch hỏi một vấn đề.

"Mày có quan hệ gì với vợ chồng giám đốc Vinh Ngu?"

Vốn Trình Dịch chỉ muốn hỏi thử, vì cảnh ban nãy nghĩ lại thật sự quá kì lạ, hơn nữa... Hai chữ Thanh Thanh khiến anh không khỏi muốn hỏi.

Nhưng lúc Trình Dịch tưởng mình nghĩ nhiều, thế mà anh lại thấy trong đôi mắt chó nhà mình loé sáng!

"Mày..." Không hiểu vì sao, Trình Dịch tim đập nhanh, gần như muốn phá vỡ lồng ngực.

Nhưng khi thấy chó ta dùng chân cào cào cửa xe, tâm tình kích động của anh nháy mắt nguội lạnh.

"Mày muốn đi WC?"

"Gâu gâu gâu." Đúng đúng đúng.

Nhận ra chó ta đang nóng vội, Trình Dịch vội vàng bảo tài xế dừng xe, nhìn chó ta chạy như điên vào nhà vệ sinh trong một cửa hàng, anh hơi thở dài.

Anh bất đắc dĩ đỡ trán, đây là lần thứ mấy rồi? Rốt cuộc mình nghĩ gì vậy?

Cố Vân Thanh chạy vào trong WC, đóng cửa lại, thở hổn hển.

Ban nãy đúng là doạ chết cô!

Trình Dịch thực sự hỏi quá đột ngột, suýt chút nữa cô lòi đuôi rồi.

Đến khi Cố Vân Thanh trở ra, thấy mặt mày anh tái mét.

Đây là... Làm sao vậy?

Thấy Cố Vân Thanh đã đến, Trình Dịch hơi dịu đi một chút.

"Mấy ngày nữa tôi sẽ về, bà không cần gọi điện giục tôi."

"Là sinh nhật của con, sao con có thể không để ý đến chứ?" Giọng điệu ở đầu dây bên kia cực kì nhã nhặn và dịu dàng, chỉ tưởng tượng thôi, Cố Vân Thanh đã biết là một người phụ nữ có khí chất lỗi lạc thế nào.

"Gâu?" Sinh nhật của sen?

Cố Vân Thanh cảm thấy mình làm thú cưng quả là có chút thất trách. Thế mà ngay cả sinh nhật Trình Dịch cũng không biết.

Nghe thấy tiếng chó ta kêu, Trình Dịch đáp một câu "tôi đã biết" rồi vội vàng ngắt điện thoại.

Trình Dịch nhìn chằm chằm màn hình di động, biểu cảm dần trở nên lãnh đạm.