Edit: TH

Cố Vân Thanh chạy thẳng như điên xuống chân núi, Trần Triệu Hâm và phó đạo diễn đang ở cạnh nhau thảo luận gì đó.

Nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên của Trần Triệu Hân là giơ tay tiếp đón, nhưng tay ông vừa mới nâng lên, ngay sau đó đã nhìn thấy rõ dáng vẻ chật vật của Cố Vân Thanh.

Hơn nữa, trong miệng cô còn ngậm miếng vải dính máu.

Không phải có chuyện gì đã xảy ra chứ?

Lúc quay nhiều khi gặp những tình huống thế này, vậy nên Trần Triệu Hâm cũng không dám lơ là. Nhất thời ông tưởng tượng đến vô vàn khả năng, ví dụ như trước đó Trình Dịch đã đắc tội với ai, bị người ta tìm tới cửa báo thù.

Nhưng ông ta hoàn toàn không nghĩ đến việc có sáu gã nảy lòng tham.

"Sao lại thế này?" Trần Triệu Hâm hỏi.

Lập tức ông cảm thấy mình bị đần rồi. Hỏi một con chó vấn đề này, nó nghe cũng không hiểu. Cho dù có hiểu, nó cũng không có cách mở miệng đáp lời.

Đắn đo một lát, vẫn nên gọi điện cho Trình Dịch xem thử, có phải đã xảy ra chuyện gì thật không.

Nghĩ vậy, Trần Triệu Hâm lấy di động ra.

Cố Vân Thanh bên cạnh thấy Trần Triệu Hâm không ngó lơ mình, cô hơi thở phào.

Tổng đạo diễn này may là người có trách nhiệm.

Lúc tất cả đều chú ý nhìn Trần Triệu Hâm, không một ai phát hiện Cố Vân Thanh im lặng ngậm miếng vải và không tiếng động rời khỏi chỗ này.

Điện thoại bắt máy, Trần Triệu Hâm hô một tiếng: "Trình Dịch à?"

Sau đó điện thoại vang lên giọng đàn ông làm tim ông trùng xuống.

"Cậu là ai?" Trần Triệu Hâm nháy mắt ra hiệu với phó đạo diễn, phó đạo diễn lập tức gọi nhân viên đang nghỉ ngơi mở máy quay, sau đó ông ấn mở loa ngoài.

Bên kia, Lưu Võ hồn nhiên không hay biết gì, hắn nhìn thoáng Trình Dịch đang bị trói ở thân cây, sau đó cười lạnh mở miệng: "Mày đừng hỏi tao là ai, giờ mày chỉ cần biết, chủ nhân của cái điện thoại này đang ở trong tay tao."

Đối phương dùng giọng tự nhiên, không có dấu vết nào sử dụng máy giả giọng, vừa nghe là biết không phải kẻ phạm tội nhiều lần.

Nghĩ thế, trong lòng Trần Triệu Hâm xác định. Ít nhất trước khi đối phương bại lộ ý đồ, Trình Dịch sẽ không gặp nguy hiểm.

"Cậu muốn cái gì?" Ngoài cái này ra, ông không nghĩ ra vấn đề khác nữa.

Lưu Võ nghe thế, đầu tiên là cười ha hả, sau đó dứt khoát nói ngắn gọn, "Bọn tao cũng không muốn gì nhiều, cho mày hai tiếng đồng hồ chuẩn bị mười triệu tiền mặt. Sau khi nhận được tiền, bọn tao lập tức thả người."

Trần Triệu Hâm nghe vậy, suýt nữa bật cười.

Mấy tên này không biết là xem bộ phim của đạo diễn nào quay, úng não rồi. Hai tiếng, ai có thể biến đâu ra mười triệu? Kể cả đi ngân hàng lấy tiền, dưới tình huống khẩn cấp không hẹn trước như vậy, dùng xe chở tiền vận chuyển đến nơi này ít nhất cũng phải đến chín tiếng.

Trừ phi dùng máy băng trực thăng nhảy và nhảy dù.

Nhưng giờ không phải đi quay phim điện ảnh, ông biết đi đâu tìm một cái máy bay trực thăng đây?!

"Cậu xem chín tiếng được không?" Trần Triệu Hâm không dám chọc giận Lưu Võ, giọng điệu cực kì hoà nhã, hạ mình nói, "Tôi phải tìm người chuẩn bị tiền nữa."

Nhưng Trần Triệu Hâm vừa dứt lời, bên kia Lưu Võ đã lập tức bất mãn, "Mày đừng lừa tao, mấy tay minh tinh này muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có? Còn đợi đến chín tiếng? Tao thấy mày nghĩ bọn tao không ra tay thật nên cố ý kéo dài thời gian!"

"Nói hai giờ đồng hồ là hai giờ, nếu qua hai giờ thì chúng mày chờ nhặt xác nó đi!"

Nói xong, Lưu Võ liền tắt điện thoại.

"Alo alo..." Trần Triệu Hâm hô vài tiếng, muốn thương lượng thêm chút nữa nhưng không được. Tức thì ông cau chặt mày.

Cất điện thoại vào túi, Trần Triệu Hâm quay đầu nhìn phó đạo diễn và nói: "Giờ phiền phức rồi."

Phó đạo diễn hỏi: "Nếu không chúng ta gọi ba người Trương Chi Dịch xuống núi trước?"

Nhỡ như bọn họ cũng bị bắt cóc thì mọi chuyện còn tệ hơn nữa.

Đặc biệt là Triệu Nghị Bằng, một ảnh đế mà quay chương trình thực tế, dư luận xã hội có thể dìm chết bọn họ.

"Cứ làm theo những gì ông nói, tôi nghĩ cách gom tiền." Trần Triệu Hâm nhéo ấn đường.

Ông ta không phải hào phóng gì, chớp mắt vung tay mười triệu nhân dân tệ. Vì ông ta biết, cái đám người đó cầm nhiều tiền như vậy, căn bản sẽ không trốn thoát được. Mười triệu kia kiểu gì cũng lại về tay ông, chẳng qua ở giữa chỉ vì tình vì nghĩa, xoay tay cái mà thôi, vậy nên lúc này mới quyết định như thế.

Đối với Trình Dịch, Trần Triệu Hâm đã là tận tình tận nghĩa.

Nửa tiếng sau, vì được thông báo tình hình khẩn cấp qua điện thoại, tất cả mọi người đều chạy từ trên núi xuống, ngay cả người quay phim cũng vì tiết kiệm thời gian mà tắt máy quay đi.

Ba người Trương Chi Dịch tụ tập một chỗ, nghe được tin Trình Dịch bây giờ bị người ta bắt cóc, tức khắc họ đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

"Tại sao lại như vậy..." Sắc mặt Trương Chi Dịch nhợt nhạt.

Mặc dù cậu ta tới quay chương trình thực tế ở môi trường khắc nghiệt, nhưng cậu ta thật sự không ngờ giữa chừng lại có chuyện xảy ra.

Triệu Nghị Bằng không nhịn nổi, anh ta hút một điếu thuốc, sau đó nghĩ tới điều gì, mở miệng dò hỏi, "Ông nói con chó Berger kia đã quay lại, vậy chó đâu?"

"Chó ở..." Trần Triệu Hâm nhìn xung quanh một vòng mà vẫn không thấy, nghi hoặc nói: "Tôi nhớ nó vừa còn ở đây mà."

Phan Đông Minh lắc đầu, "Hiện giờ không phải lúc bàn chuyện này, bây giờ nghĩ cách cứu người về đã."

"Báo cảnh sát chưa?" Triệu Nghị Bằng hỏi.

Trần Triệu Hâm gật đầu, "Đã báo rồi, nhưng đồn công an gần chỗ này nhất cũng phải mất tối thiểu ba tiếng mới lên núi được."

Những tên bắt cóc đó xem chừng là đã tính đến điểm này.

Mọi người đều căng thẳng, không để ý tới sau nhà dân thoáng có tiếng chó sủa.

Mắt thấy còn nửa tiếng nữa là đến hạn, lúc này Lưu Võ lại gọi tới một cuộc điện thoại.

"Đã chuẩn bị tiền xong chưa?" Vừa bắt máy, Lưu Võ đã lập tức hỏi.

Trần Triệu Hâm vội vàng nói: "Đang trên đường tới rồi, một tiếng nữa nhất định sẽ đến."

Một tiếng nữa, cảnh sát sẽ tới, hy vọng những người này thoáng nhượng bộ.

Nhưng mà khiến mọi người thất vọng chính là, bọn Lưu Võ là bọn cố chấp. Nghe Trần Triệu Hâm chưa chuẩn bị tiền xong, bọn họ theo liền nghĩ ngay rằng ông không chịu bỏ tiền.

Vì thế, Lưu Võ thẹn quá hoá giận, "Nếu mày đã vậy thì đừng trách tao!"

Lưu Võ cắt điện thoại, Trần Triệu Hâm đột nhiên thấy lạnh gáy.

Nhóm người này thật sự muốn ra tay.

Trong lúc tất cả mọi người bó tay không có biện pháp, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng động to.

"Cái gì đến đây thế?" Triệu Nghị Bằng đưa mắt nhìn.

Người quay phim cũng theo phản xạ xoay camera.

Đường đất trong thôn không biết từ lúc nào nổi lên đám bụi bay mịt mù và dày đặc, bụi bay cao, che hơn nửa hai bên phòng ngủ.

Từ xa đến gần, nhanh chóng chạy về hướng này.

"Khụ khụ... Thứ gì vậy?" Thứ đó còn chưa đến gần, Phan Đông Minh đã bắt đầu ho sặc sụa.

"Hình như là... Nó là chó Berger!" Trương Chi Dịch kêu sợ hãi.

Cầm đầu chẳng phải là con chó nhà Trình Dịch đó ư.

Lúc Cố Vân Thanh chạy ngang qua chỗ Trần Triệu Hâm, thấy ánh mắt bọn họ dại cả ra.

Bất chấp những phản ứng từ họ, Cố Vân Thanh chạy nhanh như cơn vũ bão lên núi. Theo sau cô còn ba mươi mấy con chó bản địa trùng trùng điệp điệp, có con to nhất bằng cô, con nhỏ nhất thì bằng một nửa.

"Đại Hoàng, quay lại!"

"Hắc Tử, mày đi đâu thế!"

"Hắc Toàn Phong, Hắc Toàn Phong!"

......

Thoáng cái người dân ở trong nhà ngó đầu ra, không ngừng gọi lại chó nhà mình.

Nhưng ba mươi con chó kia, không có con nào quay lại, chạy thẳng như điên lên núi.

Trần Triệu Hâm: "..."

Con chó này tuyệt đối thành tinh mà chạy rồi.

Nhìn theo hướng Cố Vân Thanh chạy, tất cả mọi người đều biết cô muốn đi làm gì.

"Tôi quyết rồi, về nhà sẽ nuôi chó Berger." Phan Đông Minh im lặng rồi bất chợt bổ sung: "Như con chó của Trình Dịch."

Triệu Nghị Bằng nhìn cách đó không xa bụi đất cuồn cuộn, mạnh mẽ gật đầu, "Tôi cũng định thế."

Lúc này, phó đạo diễn há miệng thở dốc, khẽ dò hỏi, "Đạo diễn Trần... Còn chuẩn bị tiền nữa không?"

Trần Triệu Hâm hoàn hồn, "... Tôi gọi điện thoại bảo bọn họ không cần nữa."

"Cảnh sát đâu?"

"Báo bọn họ tới, nhưng... Tiện bảo bọn họ đưa theo cả mấy bác sĩ ở trong huyện tới đây đi." Trần Triệu Hâm xoa mũi.

Con chó kia của Trình Dịch bộ dáng đằng đằng sát khí, mấy người kia chỉ sợ rằng không ổn.

Mặc dù không ai đếm kĩ số lượng chó bản địa ban nãy, nhưng tuyệt đối phải hơn ba mươi con. Cũng không biết cái đám bắt cóc kia có đủ người để chúng nó chia chác hay không...

Bên kia, trên ngọn núi.

Bởi vì trước đó đấm cho Lưu Võ một quyền khiến hắn nôn oẹ, Trình Dịch bị mấy tên này áp chế lại, bị ăn vài đòn, khoé miệng sứt sẹo, hiện đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Không nhìn ra đấy, mày vẫn còn nhàn nhã quá nhỉ." Lại đấm thêm một quyền nữa lên người Trình Dịch, Vương Hữu Học cười lạnh châm chọc.

"Yên tâm đi, nhanh thôi nó chẳng nhàn nhã được nữa. Chỉ cần tiền không đúng hạn, nó lập tức phải chết." Gã gầy còm mân mê cái liềm trong tay, tiếp lời.

Đột nhiên cả đám nghe thấy tiếng động truyền tới.

Nhổ ngọn cỏ trong mồm ra, Lưu Võ ngó thử, "Cái gì thế?"

"Không..." Biết.

Một gã còn chưa dứt lời, tiếp theo đã bị một cái bóng màu nâu đen hạ gục.

Vừa mới giơ cái liềm bổ về phía cô, chính là gã này.

Trong ánh mắt hoảng sợ của gã, Cố Vân Thanh há mồm lộ ra cái răng nanh sắc bén.

"A a a a a a a! Cứu với!"

-

Chị tôi ngầu hơi nhiều. =))))