Edit: Xiang

Beta: TH

Do từ động vật khôi phục lại thành người, nên người bên trong vẫn không thay đổi, vẫn là một.

Vừa mở mắt đã thấy Trình Dịch mệt mỏi mở cửa phòng bệnh, Cố Vân Thanh đành phải kiềm lại những gì phức tạp trong mắt.

Nhìn nét mặt bình tĩnh của cô gái, bước chân Trình Dịch bỗng nhiên dừng lại. Một lúc lâu sau anh mới khẽ hỏi: "Chuyện em đồng ý với anh lúc ở nhà, còn... giữ lời không?"

Nếu như nói sau khi cô biến thành cáo Bắc Cực ở nhà anh ăn uống chùa, vì tình huống cấp bách mới đồng ý làm bạn gái anh thì hình như cũng không có gì không đúng.

Hơn nữa anh còn biết bí mật của cô, vì trấn an anh, cô giả vờ hùa theo cũng có thể.

Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu, mỗi một ý nghĩ cũng khiến cho Trình Dịch vô thức siết chặt tay.

Nếu đúng là như vậy thì anh có thể làm gì chứ?

Giữa những suy nghĩ thăng trầm, Trình Dịch thấy đôi môi nhợt nhạt của Cố Vân Thanh khẽ hé mở, dường như đang nói gì đó.

Không chút do dự, Trình Dịch đi đến trước mặt cô.

"Cúi đầu xuống..." Giọng nói của Cố Vân Thanh thều thào khi vừa mới tỉnh dậy.

Mặc dù thời gian nhập hồn lần này chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng nhất thời cô không thể tự mình ngồi dậy được, chỉ có thể nằm đợi sự lưu thông của máu đi khắp cơ thể.

Sau khi dừng lại một lúc, Trình Dịch cúi sâu người xuống: "Sao thế..."

Có chỗ nào khó chịu, cần gọi bác sĩ không?

Hai câu phía sau còn chưa kịp nói, Trình Dịch đã cảm thấy cổ mình bị một đôi tay ôm lấy.

Cúi đầu xuống, anh nhìn vào đôi mắt nâu chất chứa nụ cười nhẹ của Cố Vân Thanh.

Rõ ràng chỉ là một ánh mắt rất bình thường nhưng Trình Dịch luôn cảm thấy cô rất khác biệt, giống như biển sao vô tận.

Trái tim bỗng nhiên đập mãnh liệt, miệng cũng trở nên khô khốc lạ thường. Hai cánh tay của Trình Dịch cứng đơ đặt ở hai bên, hoảng hốt không biết nên làm cái gì.

Anh bây giờ có nên ôm cô không? Hay trực tiếp hôn một cái nhỉ?

Đầu óc Trình Dịch lúc này đang rối tinh rối mù, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh của ngày thường.

"Em nghiêm túc nói cho anh biết, chuyện em đã đồng ý sẽ không bao giờ nuốt lời."

"Cho nên chúng ta thật sự đang yêu nhau."

Mùi mồ hôi nhàn nhạt tỏa ra từ người trước mặt, trong đó còn hòa lẫn với hơi thở riêng biệt của phái nam. Cố Vân Thanh phải đối mặt với hơi thở này khiến cho lông mi run rẩy không thể kiểm soát.

Giây tiếp theo cô bèn nở một nụ cười to: "Bầu không khí tốt như này sao anh không muốn làm chút gì à?"

Muốn, sao lại không muốn.

Trình Dịch nhìn gò má trắng nõn của Cố Vân Thanh, cho dù đang là ban đêm nhưng dưới sự trợ giúp của ánh đèn, anh vẫn có thể thấy rõ từng sợi lông tơ mịn màng trên đó.

Đó là một sự mềm mại hoàn toàn khác với tính cách của cô.

Yết hầu lăn lăn, Trình Dịch chống tay phải lên gối đầu Cố Vân Thanh, sau đó cúi thấp người xuống.

"Anh đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi!"

Vầng trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chứng kiến sự thất lễ của Trình Dịch bèn thẹn thùng trốn sau những đám mây.

Cố Vân Thanh vừa mới cảm thấy gối bên tai trái của mình hơi lõm xuống, thì giây tiếp theo đôi môi đã đã tiếp xúc với một cái chạm nóng bỏng.

Không ngờ có một ngày mình lại ở trong phòng của bệnh viện cùng người khác hôn nhau say đắm...

Giữa lúc chìm nổi, hai cánh tay Cố Vân Thanh dùng sức kéo Trình Dịch lại gần mình hơn một chút.

Năm phút sau, cả hai đều thở dốc.

Nhìn nét động tình giống mình như đúc trong mắt đối phương, đầu tiên Cố Vân Thanh và Trình Dịch sững sờ một chút, sau đó cùng cười ra tiếng.

Chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ của hai người.

"Anh đã biết, gặp được em là một trong những chuyện hiếm hoi may mắn nhất trong cuộc đời anh." Trình Dịch xoa xoa khóe mắt mình.

Không biết tại sao, những lời trước kia không thể nói ra đến bây giờ anh có thể nói rõ ra rồi. Quả nhiên, những thứ như tính cách rất dễ lây nhiễm.

Cố Vân Thanh nhướng mày nhìn anh: "Nếu sau này em còn tiếp tục nhập hồn lên người động vật thì anh tính sao?"

Có lẽ đây là vấn đề lớn nhất giữa hai người. Mặc dù cô biết sau khi nhập hồn, nếu như con vật chết thì cô có thể trở lại cơ thể mình. Nhưng biện pháp này cô tuyệt đối sẽ không dùng.

"Vậy cứ tiếp tục đi tìm em, dù sao anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Trình Dịch nhún vai, nét mặt ung dung.

Hơn nữa trước kia Cố Hướng Đông và Chủng Hân Dung cũng làm như vậy, bây giờ cùng lắm cũng chỉ thêm một người là anh mà thôi.

"Nếu như bố mẹ em nghe được những lời này của anh, nhất định sẽ rất vui." Cố Vân Thanh bông đùa.

Nói đến cái này tâng trạng của Trình Dịch lại thấp thỏm.

"Trước kia... Lúc anh cùng hai bác nói chuyện không quá lạnh nhạt chứ?"

Cẩn thận nghĩ lại một chút, Trình Dịch cảm thấy cảm thấy lúc ấy mình thật sự không đủ nhiệt tình, hơn nữa cũng quá khách sáo.

Nếu là người khác thì cũng ổn, nhiều nhất khiến người ta chỉ thấy anh không phải người dễ gần. Nhưng bây giờ nhân vật thay đổi nhanh như vậy, ấn tượng anh để lại cho bố mẹ cô không đủ điểm thì sao giờ? Vậy sau này nên làm gì đây?

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trình Dịch hơi ảo não.

Nhìn thấy lo lắng của anh, Cố Vân Thanh không dám nói nếu hai người không đi đến bước cuối cùng thì những điều này sẽ không phải chuyện lớn gì cả. Cô suy nghĩ một chút sau đó mới mở miệng: "Em đã nói cho bố mẹ biết tất cả mọi chuyện sau khi em biến thành Lục Lộ rồi."

Lấy sự vui vẻ khi anh nuôi cô đó thì bố mẹ cô rất khó sinh ra ấn tượng xấu với anh.

Vốn dĩ Cố Vân Thanh đang an ủi anh, ai biết sau khi Trình Dịch nghe xong biểu cảm của anh bắt đầu thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sắc mặt biến thành màu đen.

Khẽ kho khan một tiếng, Trình Dịch úp mở nói: "Bác Triệu cho rằng anh thích động vật..."

Cho nên nhỡ may Cố Hướng Đông và Chủng Hân Dung cũng nghĩ tới lời nói ấy, vậy thật sự anh một chút hi vọng cũng không có rồi.

Nghe anh nhắc đến cái này, Cố Vân Thanh xấu xa cười phá lên.

Nhìn động tác che miệng thành thạo của cô, Trình Dịch nghiến răng: "Anh như thế này suy cho cùng là do ai làm hại?"

Uổng phí thanh danh hơn 20 năm của anh, bây giờ mới chỉ mới vài tháng mà đã bị hủy hết sạch. Trình Dịch hoảng sợ phát hiện ra, anh đã cam chịu số phận rồi.

Bước tiếp theo có phải anh sẽ rơi vào cảnh ngộ vò đã mẻ lại còn sứt không?

Nhìn người đàn ông trước mặt hoài nghi chính mình, vẻ mặt Cố Vân Thanh có chút vặn vẹo.

Cười thì anh không cho phép, nhưng không cười cô sắp kìm nén đến ngỏm rồi.

Lấy tay đang che miệng của Cố Vân Thanh xuống, để tiếng cười của cô tràn ra. Trình Dịch nhướn mày, thừa dịp cô không chú ý bế cô lên.

Cố Vân Thanh đá đá chân:" Anh làm gì thế?"

"Làm gì à?" Trình Dịch lặp lại lời cô nói, sau đó nhếch môi:" Đương nhiên là mang em về nhà rồi."

Cố Vân Thanh nhìn cửa phòng bệnh xa dần rồi nghiêng đầu dựa vào ngực Trình Dịch: "Anh nên vui vì hộ lý anh mời đến làm tròn bổn phận, mỗi ngày đều giúp em vệ sinh răng miệng."

Nếu không nụ hôn đầu tiên của bọn họ hương vị có lẽ sẽ không tuyệt vời như vậy.

Trình Dịch nghe vậy, khóe miệng co rút một chút: "... Em ngậm miệng lại."

Khả năng phá hư bầu không khí của cô vẫn mạnh mẽ như xưa.

"Em có biết cái gì gọi là không hiểu lãng mạn không?"

Nghe thấy câu hỏi lại này của anh, Cố Vân Thanh bĩu môi: "Dáng vẻ ban đầu của anh chính là lời giải thích tốt nhất."

Lạnh lùng và thờ ơ, nói năng thận trọng, nếu như không phải do cô trêu chọc tỏ vẻ đáng yêu, thì một ngày anh có thể nói quá năm, sáu câu đã tốt lắm rồi.

"Cho nên anh biến thành thế này em phải chịu trách nhiệm." Trình Dịch nắm bắt mọi cơ hội, tranh thủ thời gian trói buộc Cố Vân Thanh lại.

Cố Vân Thanh không nhúc nhích: "Xem biểu hiện của anh."

Không nghe được lời mình muốn nghe, Trình Dịch cũng không nổi giận. Anh ôm Cố Vân Thanh đến thang máy, rồi lại từ thang máy ôm vào trong xe.

"Như thế nào, biểu hiện của anh tốt không?" Trình Dịch thở hổn hển nhìn cô gái trước mặt.

Cố Vân Thanh lừ mắt nhìn:" Không giống như trong phim truyền hình, không được."

Trình Dịch không kịp thở ra hơi ngay lập tức đã giận đến nghẹn thở. Nghiêm mặt, anh cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Đừng nói với anh rằng em không nhìn thấy ánh mắt ghen tị của những bệnh nhân nữ trong viện."

Phim là được đạo diễn sắp xếp, còn trên thực tế không có người đàn ông nào ôm bạn gái một hơi đi xuống 18 tầng mà không thở hổn hển, chảy mồ hôi.

Cố Vân Thanh quay đầu lại, làm bộ không nghe thấy.

Cứ như vậy, lúc hai người trở lại Tinh Nguyệt Loan đã hơn một giờ sáng.

Vừa mới vào cửa, Cố Vân Thanh đã thấy con cáo trắng đang không ngừng cố gắng vượt qua vòng vây của mèo Quýt.

Quýt ta vẫn lười biếng, hoặc có lẽ tâm trạng đang không tốt cho nên bây giờ nó rất cáu kỉnh. Chỉ cần Tiểu Bạch muốn chạy đến cửa sổ hay cửa ra vào, nó chỉ cần đập một chân xuống thì ngay lập tức Tiểu Bạch đã đàng hoàng trở lại ngay.

Chẳng mấy chốc, con cáo Bắc Cực đã quên đau lại lặp lại tình trạng cũ.

Sau khi xem một lúc, Cố Vân Thanh không thể không lên tiếng nhắc nhở: "... Em không đánh lại Quýt đâu, từ bỏ đi."

Nghe thấy giọng nói này, đầu tiên con cáo Bắc Cực nghiêng đầu tìm kiếm, sau khi thấy Cố Vân Thanh nó bèn ôm lấy bắp chân cô.

"Ngao ngao!"

Cố Vân Thanh:"..."

Động tác này sao lại thấy quen như vậy?

Trợn mắt nhìn Trình Dịch đang cực lực nhịn cười, Cố Vân Thanh ngồi xổm xuống, tự mình giải thích cho nó mấy ngày nữa Lý Tâm Di sẽ đến đưa nó đi, để nó không cần lo lắng.

Sau khi nói liên tục ba lần, cáo Bắc Cực cuối cùng cũng không lộn xộn nữa.

Lúc này, Quýt chỉ thiếu chút nữa là có thể bước ra khỏi cửa.

"Em đang làm gì thế?" Cố Vân Thanh cười híp mắt hỏi.

Trình Dịch mở to mắt nhìn tấm lưng mồn lèo đang run rẩy một cái, sau đó lộ vẻ tức giận xoay người trở lại. Có lẽ vì nhìn thấy con cáo Bắc Cực không vừa mắt, nên nó lại đập cho con cáo một phát.

Tiểu Bạch không có cách nào bèn tủi thân đi theo nó lên tầng hai.

Lúc đến chỗ rẽ cầu thang, không biết có phải do ảo giác hay không mà Trình Dịch luôn cảm thấy Quýt đang trợn mắt lườm anh một cái.

... Con mèo này sợ đã thành tinh rồi.

Đã liên tục ngủ say mấy ngày nên Cố Vân Thanh thật sự không ngủ được.

Biết tình trạng bây giờ của cô nên Trình Dịch cũng không ép buộc cô.

Đỡ cô lên ghế sofa, hai người bắt đầu xem TV.

"Chân vẫn không có sức sao?"

"Không, có lẽ phải đợi đến ngày mai."

"Anh xoa bóp cho em, hồi phục sẽ nhanh hơn."

...

Nửa tiếng sau, nhìn Trình Dịch buồn ngủ đến gật gù không ngừng, Cố Vân Thanh cười một tiếng, đỡ lấy đầu anh đặt lên vai mình.

"Ngủ đi."

"Ừm..."