Beta: TH

"Tiểu Lưu, em có thấy con cáo Bắc Cực kia đâu không? Tìm nhanh lên một chút, bên quay phim đang chờ để dùng nó đấy." Một giọng đàn ông thô lỗ vang lên.

Cố Vân Thanh nhìn chính mình trong gương của phòng hóa trang, cái miệng ngắn ngắn, hai tai nhỏ nhỏ, bỗng cảm thấy không thể nói thành lời.

Lần này thực sự thành hồ ly tinh rồi.

Trước kia, cô còn cho rằng chọn nuôi một con thú cưng đặc biêt là sở thích tệ hại của những diễn viên. Hiện giờ, thôi được rồi, cô tự biết thân biết phận, mình chỉ là đạo cụ để quay phim, tình cảnh càng nhìn lại càng thấy thê thảm.

Cáo Bắc Cực là loài động vật đang được bảo tồn, sống ở vùng cực. Nhưng hai năm vừa qua, chúng được nhiều người yêu thích và tìm bắt vì vẻ ngoài đáng yêu của chúng. Nhất thời, vô số những con cáo Bắc Cực được đưa vào thị trường buôn bán động vật.

Những người nuôi bán cáo Bắc Cực đều đã tắm qua cho nó rất sạch sẽ, trên người nó dường như không hề có mùi gì khác. Cộng với bộ lông trắng như tuyết, cái đuôi dài, còn cả cặp mắt màu xanh sapphire, khiến cho nhiều người đổ xô tìm đến.

Xem ra, mình cũng là một trong số đó rồi, không biết là đã có ai mua chưa. Nếu chưa có chủ nhân, cô nhất định phải mau mau nghĩ cách kiếm chỗ dựa. Nếu không, đến khi bộ phim kết thúc, coi như muốn đi hay ở cũng không thể tự quyết định được nữa.

Nghe được tiếng mở cửa phòng hóa trang, Cố Vân Thanh vội gục xuống giả vờ như đang ngủ.

Vốn Tiểu Lưu hơi thầm bất mãn với con cáo làm đạo cụ này thì bỗng thấy cô cuộn mình lại thành một cục tròn vo, dáng vẻ ngủ say, cậu ta cũng không kìm được mềm lòng.

"Phải quay phim rồi, mày phải ngoan đó." Tiểu Lưu dặn nhỏ.

Cố Vân Thanh như vừa lúc tỉnh dậy, mở to đôi mắt cáo màu xanh sapphire thuần khiết, ra vẻ như đang nhìn một nhân viên công tác.

Nhận ánh mắt này, Tiểu Lưu hít sâu một hơi, trong lòng cũng nảy ra nhiều suy nghĩ.

Rốt cuộc cậu cũng biết được lý do tại sao những cô gái kia không có sức phản kháng đối với loại động vật này rồi. Biểu hiện của nó thế này, ai lại có thể không rung rinh được cơ chứ.

Mặt cậu không đổi sắc, đưa tay sờ sờ Cố Vân Thanh vài lần, lúc này Tiểu Lưu mới ôm cô ra khỏi phòng hóa trang.

Quả nhiên đáng yêu chính là chân lý.

Chán nản ngáp một cái, Cố Vân Thanh híp mắt, lắc lắc cái đuôi.

Đàng hoàng đợi gần hai mươi phút, trong lúc đó Cố Vân Thanh cũng nắm được thêm không ít thông tin.

Ví dụ như ở đâu cũng đều có người yêu động vật, nhưng mà lần này không phải là diễn viên mà lại là đạo diễn. Đạo diễn này không phải là ai khác mà chính là đạo diễn nổi danh khắp trời Nam đất Bắc cùng với Hạ Tùng Minh của bộ "Tu Chân" – Lý Quang Tế. Hôm nay chỉ là mang con cáo Bắc Cực này tạm thời để ở đây thôi. Đến tối ông ấy sẽ kêu trợ lý của mình đến mang nó về.

Nghe vậy, Cố Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cô cũng không phải ăn không ngồi rồi, cho nên cũng có thể bớt dè dặt hơn.

Bỗng cô có cảm giác dưới chân mình đang bị một sợi dây thừng màu xanh biếc trói buộc lại, có lẽ là sợ cô bỏ chạy. Tiếp đó, cô được dắt đến một rừng cây nhỏ.

Cách đây không lâu, người ta lấy Samoyed thay thế cho cáo. Kết quả lại bị cư dân mạng cười nhạo hết lần này đến lần khác. Thậm chí họ còn biên tập thành các video clip, làm thành phim truyền hình đưa lên internet. Cho nên hiện giờ, rất nhiều đạo diễn cũng bắt chước theo. Dựng nên một màn ảnh huyền huyễn cho con người biến thành động vật một cách chân thực, tránh việc cứ quay phim truyền hình rập khuôn mãi một thể loại.

Nghĩ lại, loại hình này liên tục xuất hiện ngày càng nhiều. Có điều, dám dùng cáo thật, Cố Vân Thanh mới chỉ thấy mỗi nhà này thôi.

Đứng trước ống kính, Cố Vân Thanh ngồi im chờ chỉ thị từ đạo diễn.

"Lại đây, lại đây này." Cách đó không xa, có người đang cầm đồ ăn dụ dỗ cô chạy qua đó.

... Nói thẳng ra là quay cảnh chạy trốn.

Cố Vân Thanh liếc nhìn ống kính một cái, bảo đảm đôi mắt xanh thẳm như biển sâu của mình bây giờ đã được máy quay ghi lại, cô bắt đầu chạy đến đó.

Nếu như ranh ma quậy phá thì giống hạng dốt đặc cán mai quá. Cô muốn ra vẻ non xanh nước biếc mang theo vẻ đẹp khó tả, lại muốn đặt vào trong đó cái nhân hoá giống người đã từng trải qua bao năm tháng.

Thật thật giả giả, khiến người ta say mê.

Trong máy quay vừa xuất hiện hình ảnh ấy, đạo diễn đã vỗ đùi cái đét, kích động nói: "Qua, cảnh này qua."

Chỉ một lần đã thành công, quả nhiên không hổ là nơi nào có đạo diễn lớn đi qua, nơi đó sẽ được soi sáng.

Cố Vân Thanh vừa nghe đối phương khen mình, vừa ôm miếng thịt khô vui vẻ gặm nhấm.

Ngoài việc chạy trốn ra thì vẫn còn những cảnh rất tàn nhẫn. Nó thể hiện cho dù nữ chính có tu luyện để biến thành người nhưng vẫn mang theo dã tính khó thuần. Dĩ nhiên còn cả bộ dáng ngây thơ, tâm thiện lương trong sáng.

Có mâu thuẫn thì mới có so sánh, đạo diễn này coi như cũng dốc lòng quay phim.

Cố Vân Thanh ôm một đống lời khen từ đạo diễn, lẳng lặng chờ trợ lý của Lý Tế Quang đến đón cô về.

Tuy Lý Tế Quang lớn tuổi hơn Trình Dịch rất nhiều, nhưng không học sâu hiểu rộng bằng anh. Nghe nói là từ ngành khác chuyển sang, vì cảm thấy hứng thú với quay phim nên mới vào nghề này.

Người ngoài đều khen ông ấy cực kỳ phong thái riêng, trừ lúc quay phim ra thì tính cách bên ngoài cũng rất nhã nhặn. Cố Vân Thanh thật sự rất muốn gặp ông ấy một lần.

Chờ mãi đến lúc sắc trời chạng vạng, trợ lý của Lý Tế Quang mới thong dong đi đến.

Sau khi lên xe cùng với đối phương, Cố Vân Thanh mới có thể dò xét, ngắm nhìn Lý Tế Quang một chút.

Ước chừng cũng đã ngoài 40, tuổi tác chắc hẳn cũng gần bằng tuổi ba của cô. Nhưng theo Cố Vân Thanh thấy thì điểm khác ba cô chính là nếp nhăn trên khóe mắt của Lý Tế Quang mỗi khi cười đều thấy rất rõ ràng, khóe miệng cũng khẽ nhếch như có như không. Nếu như là 20 năm về trước, đây tuyệt đối là một sát thủ.

Nhận thấy cáo nhỏ trước nay vẫn sợ mình, ấy vậy mà giờ nhìn ông chằm chằm không chớp mắt, Lý Tế Quang đột nhiên vui vẻ, "Hôm nay mày sao vậy?"

Cố Vân Thanh vẫy vẫy đuôi, tiếp tục nhìn ông ấy.

"Bỏ đi, có hỏi mày cũng vô ích." Lý Tế Quang bật cười.

"Hôm nay con gái nhỏ lại tức giận rồi, nó không thích tao đem mày cho đoàn phim mượn." Lý Tế Quang sờ sờ đầu Cố Vân Thanh ngậm ngùi nói.

Đúng rồi, Cố Vân Thanh bỗng nhớ đến, sự nghiệp của ông rất thăng tiến nhưng cuộc đời tình ái có thể nói là gặp vô vàn sóng gió.

Kết hôn bốn lần thì ly dị cả bốn, chỉ có mỗi đứa con gái nhưng cũng không thân thiết với ông. Quan hệ cha con vô cùng lạnh nhạt, y như kẻ thù kiếp trước. Trước đó từng có chó săn chụp được ảnh bọn họ dùng bữa với nhau ở nhà hàng. Sau đó là cảnh cãi vã ầm ĩ, may mà cũng không náo loạn đến mức lớn chuyện.

Đúng là chẳng có ai là hoàn mỹ cả, mỗi nhà mỗi cảnh.

Khoảng tiếng rưỡi sau, Cố Vân Thanh cũng đã ngủ được một giấc thì xe mới ngừng lại.

Nhìn cáo nhỏ vẫn còn đang buồn ngủ, Lý Tế Quang nhíu nhíu mày, sau đó bế cô lên.

... Cô đúng là đồ có mới nới cũ.

Cọ cọ vào cánh tay của Lý Tế Quang, Cố Vân Thanh không hề có chút ý tứ phản kháng nào.

Vừa mở cửa vào, Lý Tế Quang đã thấy người đang đoan trang ngồi trên ghế sô pha, là cô con gái của ông – Lý Tâm Di hình như đang đợi ông về.

Bỏ Cố Vân Thanh xuống, Lý Tế Quang vừa thay giày, vừa hỏi: "Hôm nay sao con về sớm vậy?"

Lý Tâm Di nhìn con thú lông xù xù bên mình, vừa nhìn là biết ông đem cho ai mượn rồi, cô gái lập tức nổi giận: "Ba còn chưa hỏi ý con mà đã tuỳ tiện cho đoàn làm phim mượn Tiểu Bạch?!"

Tiểu Bạch... Tên này nghe trẻ con thật. Cố Vân Thanh rón rén đi về phía góc phòng.

Nhìn cái tình hình này, hai người lại chuẩn bị cãi cọ một trận nữa rồi.

Lý Tế Quang dừng một chút, sau đó mới nói: "Đạo diễn Triệu là người tốt, sẽ không ngược đãi Tiểu Bạch của con đâu."

"Ba lừa con! Giới giải trí thế nào, ba nghĩ con không biết sao?!" Lý Tâm Di nghiến răng, tay siết lại thành quyền.

"Vậy con nói đi, giới giải trí làm sao?" Lý Tế Quang ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi hỏi.

Lý Tâm Di ghét nhất là thấy khuôn mặt không chút dao động nào của ba mình. Như hết thảy mọi thứ không thể làm ảnh hưởng đến ba, những người như thế thật quá nực cười.

Không hề do dự chút nào, Lý Tâm Di lạnh lùng nói, "Trong giới giải trí đều là những chuyện bẩn thỉu, nhơ nhớp, kể cả ba cũng vậy..."

Tiêu rồi.

Cố Vân Thanh thấy không ổn.

Cô thật sự không ngờ, mình vừa mới đến, chưa hiểu rõ gì thì đã gặp phải tình huống thế này.

Quả nhiên, Lý Tế Quang vốn đang bình tĩnh, sau khi nghe được câu này của con gái cũng nổi giận. Ông đứng dậy, vung tay lên, "Lý Tâm Di, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con nói chuyện với ba như vậy sao!?"

"Con tưởng ba không dám đánh con phải không?"

Lý Tâm Di hoàn toàn không sợ sệt, cô đưa tay chỉ chỉ mặt mình, khiêu khích nói: "Ba đánh đi, đánh đi, ở đây này!"

Cố Vân Thanh: "..."

Nói như vậy là xác định bị ăn vả đó. Hơn nữa mấy lời này nghe cứ quen quen thế nào ấy, Lý Tâm Di lén xem kịch bản của Lý Tế Quang à?

Mặc dù không thể nào lý giải ân oán giữa hai người này nhưng Cố Vân Thanh cũng không định cứ đứng ngó lơ như vậy. Cô liếc mắt, thấy Lý Tế Quang như càng lúc càng tức giận, cô nhắm chặt hai mắt lại, sau đó đau đớn nằm quằn quại dưới đất rên hừ hừ, cả người co quắp.

Để dẹp loạn trận chiến tranh này, cô phải liều mạng đó.

Nghe tiếng kêu thê thảm của cáo nhỏ, hai người họ giật mình, hoàn hồn trong nháy mắt.

Nhìn thấy cáo nhỏ lăn lộn dưới đất, thoạt nhìn có vẻ như bị bệnh gì đấy rất nghiêm trọng. Nhất thời, Lý Tâm Di bỗng luống cuống tay chân.

"Tiểu Bạch, em bị sao vậy Tiểu Bạch, em đừng làm chị sợ." Lý Tâm Di vốn trên mặt vẫn còn nét khiêu khích, ngay tức khắc đã trở nên tái mét.

Xem ra cô thực sự rất quan trọng với người chủ này.

Nhưng mà nếu đã diễn rồi, muốn ngừng cũng không thể ngừng, không thể để mọi thứ thành công cốc được.

Cố Vân Thanh lè lưỡi, sau đó giả vờ trợn trắng mắt lên, trông y hệt cô sẽ ngỏm cu tỏi ngay lập tức.

Chẳng quan tâm đến việc vừa cãi nhau với Lý Tế Quang ban nãy nữa, Lý Tâm Di xoắn xuýt cầm chìa khóa, ôm Cố Vân Thanh ra cửa, "Giờ chị lập tức đưa em đi khám."

Tay Lý Tế Quang vẫn đang giơ giữa không trung, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông xuống.

Chờ Lý Tâm Di ra ngoài rồi Cố Vân Thanh mới từ từ giảm bớt "bệnh tình" của mình lại. Xe dừng trước bệnh viện thú y là cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi.

"Tiểu Bạch." Lý Tâm Di dừng bước, lẳng lặng gọi một tiếng, sau đó khẽ nói, "Em cố ý đúng không?"

Đáp lại cô chỉ có vài tiếng kêu làm nũng của cáo nhỏ mà thôi.

Cố Vân Thanh thấy Lý Tâm Di đã bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bàn luận của những người đi đường xung quanh.

"Nghe nói, Trình Dịch lại làm khách quý cho《 Thử thách điều không thể 》nữa đó."

"Chỉ là mấy tin vịt thôi, đã có tin xác thực đâu."

Từ khi tập một trong quý đầu tiên của《Thử thách điều không thể 》được phát sóng, Trình Dịch chỉ dựa vào một con Berger mà bất chợt nổi tiếng. Anh đã để mọi người biết, hoá ra chương trình thực tế còn có thể chơi mánh lưới như vậy.

Sau đó tập hai, tập ba, tập bốn... cho đến hiện tại đã chiếu tập mười rồi, các minh tinh cũng tranh nhau bắt chước theo, mỗi người đều mang theo thú cưng đi show cùng.

Đạo diễn hiện giờ của《 Thử thách điều không thể 》đã bỏ chương trình nên có thể nói nơi đây là nơi tụ họp các loại thú cưng.

Hình như Trình Dịch đang tìm cô thì phải.

Trong đầu cho ra kết luận như vậy, nhất thời tâm tình Cố Vân Thanh có chút phức tạp.

Nhưng bây giờ cô đang giúp gia đình người ta giảm bớt bất hòa đó!!!