Trên võ lâm, đội ngũ làm cho người ta nghe đến đã sợ mất mật chính là Ma giáo. Đại bản doanh Ma giáo ẩn náu trong ô lĩnh. Ngoại nhân không tìm thấy được cửa vào. Hôm nay, Đoàn Tam Thiếu được người dẫn đường, tận mắt nhìn thấy sự huyền bí của Ma giáo.

Đi qua sáu trạm gác nghiêm cẩn mà chỉ người trong giáo mới biết khẩu lệnh xuất nhập, cả bọn tiến vào vùng núi.

Ngựa quẹo trái rẽ phải, đi một hồi lâu, dần dần, trước mắt Đoàn Tam Thiếu mở rộng ra khung cảnh khóang đạt, bốn phía là vách núi và hang đá tự nhên. Giữa núi đá ngẫu nhiên mọc lên mấy thân cổ thụ, các công trình kiến trúc hoành tráng tinh vi thuận theo dáng đứng sừng sững... Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, tán thưởng không ngớt.

Đông Phương Linh càng tiếp cận gia môn, càng đề cao cảnh giác. Để tránh phòng bị của Mộ Dung A Kiều, y và Đoàn Tam Thiếu đều cải trang thành thủ hạ đi theo sau Phục La.

Suốt dọc con đường, Phục La cảm thấy mỗi lần muốn qua được trạm canh đều khó khăn hơn nhiều so với ngày thường, liền suy đoán rằng mình cũng bị Nhị phu nhân đề phòng. Gã liếc về phía Thiếu chủ, biết đối phương đang tận lực nhẫn nại...

Đông Phương Linh một mực nhẫn nhịn, cho đến lúc bị thủ vệ cản trở bên ngoài Cam Tuyền đường. Đám hộ vệ bắt bọn y xuống ngựa, tháo kiếm, muốn gặp phụ thân y thì cần tân nhiệm giáo chủ cùng Nhị phu nhân đồng ý mới được gặp.

Đông Phương Linh rốt cục bộc phát cơn giận. Y ném mũ, giật bộ râu giả xuống, đứng thẳng lưng, lộ ra diện mạo vốn có, nói với đám thủ hạ: “Ta không xuống ngựa thì sao? Không buông kiếm thì sao?”

Thủ vệ thấy Thiếu chủ nghe nói là đã chết xuất hiện sợ đến trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời.

Đoàn Tam Thiếu đi theo Phục La, trông thấy Đông Phương Linh lôi Cổ Bá Thiên thúc ngựa phi lên, hù bọn hộ vệ lùi lại, xông thẳng vào thẳng vào Cam Tuyền đường. Bọn Phục Thiếu giật mình, cũng tiến về phía trước.

Không ai dám cản trở Thiếu chủ và hộ giáo tả sứ, nhưng Đoàn Tam Thiếu và những người đi sau thì không được đón tiếp kính trọng như thế. Cả đám lập tức rút vũ khí ngăn cản hắn, bắt dừng lại ngoài Cam Tuyền đường.

Ba thớt ngựa tiến vào giữa hai hàng người phòng vệ, cảm nhận được một cỗ hào khí quỷ dị, tỏ ra bất an, lỗ mũi phun khí, liên tiếp lui về phía sau.

Đông Phương Linh nhảy xuống ngựa, bất chấp xung quanh mình là thủ hạ của Đông Phương Lang Nha hay thân tín của mẫu tử Mộ Dung A Kiều. Y giao ngựa cho Phục La, còn mình dẫn theo Cổ Bá Thiên đang hấp hối đi đến thính đường.

Đông Phương Diễm ngồi trên bảo tọa của giáo chủ, nhìn thấy hết thảy, nếu không có mẫu thân ở bên cạnh ám chỉ hắn chớ vọng động, hắn đã sớm ra tay giáo huấn kẻ vốn nên là người chết kia rồi.

Ngay cả như thế, hắn cũng không thể che hết nộ khí, rống lên với đối phương: “Lớn mật! Ngươi thấy Bổn giáo chủ, dám không hành lễ?”

“Ngươi là giáo chủ? Hừ, tất cả trưởng lão đồng thuận cho ngươi ngồi vị trí này sao?” Đông Phương Linh cười lạnh, nhìn thẳng đệ đệ ngồi trên cao đang đắc ý.

Toàn bộ giáo chúng đang nhìn, Đông Phương Diễm càng điên tiết: “Nói gì vậy? Cha đương nhiên đồng ý ta làm giáo chủ, các trưởng lão cũng thế.”

“Vậy ha? Bọn họ đâu?”

“Các trưởng lão đều đang bận xử lý tang sự của tiền nhiệm giáo chủ và hữu sứ, không kịp tới đây... Linh, ngươi còn sống? Thật tốt quá…, đáng tiếc cha ngươi không kịp trông thấy ngươi.” Mộ Dung A Kiều rốt cục mở miệng, đôi mắt đẹp nghiêm khắc lườm về phía Phục La.

Chính là vì gã mà ả phải ra tay giết chết trượng phu và Lang Nha sớm hơn kế hoạch. Cũng chính vì gã dám đem kẻ lẽ ra phải chết kia về giáo khiến ả ân hận bản thân sơ sẩy không canh gác cho kỹ. Mộ Dung A Kiều liếc thấy Cổ Bá Thiên, giật mình khiếp sợ, hận lão hành sự bất thành làm hỏng việc của ả.

“Đây là lời nói thật của ngươi? Ta mà chết không trở về nữa sẽ khiến ngươi cao hứng mới phải. Sao nào? Thấy ta còn sống có sợ không? Không ngờ Cổ Bá Thiên rơi vào tay ta?” Cảm thấy chung quanh mọi người xì xào bàn tán, Đông Phương Linh chỉ thẳng nữ nhân có tật giật mình kia, lớn tiếng nói: “Là ngươi kiếm cớ ngăn cản không cho các trưởng lão tới?” Y trừng mắt nhìn Diễm, “Nương của ngươi có thể kể cho ngươi hay lúc ta ở Lạc Dương, thị liên kết với chưởng môn nhân Ngũ Độc phái mưu đồ bí mật giết chết ta để đưa ngươi lên vị trí này. Chẳng lẽ ngươi cái gì cũng không biết, hoài nghi ta bịa chuyện hay sao? Ha ha, thật nực cười... Cái này là nương ngươi làm rớt ở Lạc Dương. Bắt lấy!”

Đông Phương Diễm giơ tay bắt lấy, nhìn kỹ cái hộp, xác định chính là của mẫu thân. Hắn nghi hoặc nhìn ả: “Nương?”

Mộ Dung A Kiều bảo trì bình tĩnh, cầm lại hộp son, giờ phút này mới phát hiện đồ vật ả tìm kiếm không thấy hóa ra bị rơi vào tay Linh.

Ả nắm chặt cái hộp hình con trai, bất động thanh sắc, nhẹ giọng thăm dò nhi tử: “Đây đúng là hộp son của ta. Mấy hôm trước ta không tìm thấy đâu. Không ngờ có người nhặt đi, coi như vật chứng phỉ báng ta. Ngươi nghe lời ma quỷ của người ngoài hay tin tưởng nương?”

Đông Phương Diễm tuy còn nghi vấn nhưng thập phần tín nhiệm mãu thân... Từ lúc cha lựa chọn Linh mà không chọn hắn, hắn đã không còn coi người kia là ca ca!

Phục La nhảy xuống, trấn an con ngựa đang sợ hãi.

Thấy tân Giáo chủ vô cùng thuận theo mẫu thân, gã rất lo lắng, vội phụ họa Linh, chất vấn: “Mộ Dung A Kiều, ngươi nói dối không ngượng mồm. Kỳ thật ngươi chẳng những muốn giết Thiếu chủ, mà chuyện giáo chủ và Lang Nha hữu sứ đột nhiên cùng chết cũng là ngươi một tay xếp đặt? Ngươi sợ bại lộ dấu vết mới không cho các trưởng lão tới?”

“Xôn xao ——” lời lên án vừa thốt ra, mọi người đồng thanh kinh hô.

Đông Phương Diễm thấy mẫu thân sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy, đứng phắt lên, trách cứ: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Hắn nói hươu nói vượn mà các ngươi cũng tin?” Hắn trừng mắt nhìn hai người đứng dưới cầu thang, khinh thường lên tiếng: “Chỉ bằng một cái hộp son và một kẻ trọng thương mà các ngươi dám vu tội cho mẫu thân ta, nói người hại chết cha và hữu sứ, có chứng cớ không?”

Hết thảy mọi người lại tập trung chú ý vào Đông Phương Linh và Phục La.

Hai người không có chứng cớ, chỉ có thể trừng mắt nhìn hung thủ tiếp tục hù giáo chúng.

“Các ngươi không đưa ra được bằng chứng còn dám ở đây nói ẩu tả? Hiện tại trong giáo phát sinh tang sự, mọi người đều đau khổ... Mặc dù phụ thân cho các ngươi địa vị cao trong giáo nhưng các ngươi cũng không được nói hươu nói vượn, nhiễu loạn nhân tâm.” Đông Phương Diễm nhìn chòng chọc kẻ xông vào, quát thủ vệ hai bên: “Bắt hai tên gia hỏa làm càn này lại!”

“Ai dám bắt ta?” Đông Phương Linh quát, không ai dám tiến lên trước. Y chỉ thẳng người đứng trên bậc thang, mắng lớn: “Làm càn chính là mẫu tử các ngươi. Chừng nào chưa tra rõ nguyên nhân cái chết của giáo chủ, ngươi còn chưa xứng ngồi chỗ kia”

“Các ngươi đứng đờ ra làm cái gì? Không nghe giáo chủ ra lệnh?”

Vài kẻ rút vux khí ra nhưng thấy Đông Phương Linh cũng xuất kiếm, bọn chúng kính sợ y, chần chờ không dám công kích.

Phục La và Đông Phương Linh cùng một chiến tuyến, gã rút đao, chỉ mẫu tử Mộ Dung A Kiều: “Linh Thiếu chủ là người kế nhiệm mà giáo chủ chọn lựa. Chỉ có Thiếu chủ mới đủ tư cách làm giáo chủ, ngươi không có tư cách!”

“Hai người các ngươi ở bên ngoài không nghe mệnh lệnh của giáo chủ, mang vũ khí xâm nhập vào đây, còn định cải biến di ngôn của ngài. Muốn tạo phản sao?” Mộ Dung A Kiều yếu ớt chống đỡ.

Không nhịn được mình và mẫu thân bị hạ nhục, Đông Phương Diễm rút roi từ sau lưng ra.

Đông Phương Linh kinh hãi thấy Diễm phi thân xuống đài, trường tiên phút chốc vung ra, phảng phất như có linh tính, đánh về phía y và Phục La. Y vội né tránh đồng thời lên tiếng gọi đối phương lưu ý “Phục tả sứ coi chừng!”.

Phục La tránh thoát trường tiên trong gang tấc. Trường tiên quá đà, quất vào con ngựa “Ba~!” một tiếng. Con ngựa đáng thương, không né được ngọn roi, bị đánh da tróc thịt bong, miệng phun máu tươi, nhất thời ngã xuống đất không dậy nổi, hí vang không ngừng.

Cổ Bá Thiên trọng thương nằm bẹp một chỗ nhìn Phục La, Đông Phương Linh đấu với Diễm, trong đầu xoay chuyển vô vàn biện pháp đào thoát...

Đối với Hắc Ưng Giáo chúng mà nói, mất đi Đông Phương Hùng Ưng là một tổn thất lớn, vì thế bọn họ càng quan tâm tuyển ra người mạnh nhất để tiếp nhận chức vị giáo chủ lãnh đạo bọn họ.

Mộ Dung A Kiều đương nhiên minh bạch điểm này nên ả không can ngăn nhi tử sính uy, tận lực thể hiện.

Con ngựa đã tuyệt khí nằm vật trên đất, máu chảy lênh láng.

Đông Phương Diễm phát giác ánh mắt mọi người nhìn mình không giống với lúc trước. Hắn tràn đầy kiêu ngạo, lạnh lùng cười nói: “Các ngươi sẽ được xem ta có đủ tư cách làm giáo chủ Hắc Ưng Giáo giáo hay không”

“Ba~!” Trường tiên xông về phía Đông Phương Linh. Y vội né tránh, nhưng không trốn khỏi ngọn roi linh hoạt luôn nhằm lưng y mà công kích. Y vung gươm ngăn cản, trường tiên thuận thế quấn lên lưỡi dao sắc bén. Đối phương sử nội lực khiến vũ khí của y hơi chấn động. Y kinh hãi, dư độc vừa trừ, cơ thể chưa khôi phục hẳn. Giờ y chỉ có thể được ăn cả ngã về không, toàn lực vận công, cả người nhanh chóng xoay tròn, tránh khỏi công kích của đối phương, người bay vọt lên không trung...

Phục La và những người khác bị kình phong quét đến, vội lui ra phía sau. Đông Phương Diễm không hề sợ hãi, vung roi, thân thể xoay tròn như con quay giống Linh, bay vút lên cao, chặn đường lui của Linh.

Đông Phương Linh chấn động, bị gió của đối thủ táp đau đớn. Y đề khí, lộn ngược ra sau, đối phương sử xuất chiêu thức giống y nhưng lăng không về phía trước. Y kinh hãi xuất kiếm ngăn gió táp từ trường tiên tới, tiếp được hơn mười chiêu đã phải dùng tới nội lực, mũi kiếm trở nên mềm mại,quấn lấy ngọn roi. Hai người trừng mắt nhìn nhau, bay giữa không trung, luận võ công, so thể lực...

Cuối cùng, Đông Phương Linh thể lực bị tổn hao không cách nào chèo chống được, rớt xuống như chim gãy cánh trên mặt đất!

Phục La há mồm cứng lưỡi, mắt thấy roi quấn chặt kiếm, lưỡi kiếm sắc bén bị nội lực đánh rách tả tơi, cuốn vào roi, cắt thành vài đoạn rơi lả tả trên mặt đất, gã nhịn không được hô lên: “Phi Thiên huyền công!” Thiếu chủ và dị mẫu đệ đệ của y sử dụng chiêu thức giống hệt nhau nhưng một người đứng không vững mà té ngã, một người vẫn ung dung cười khẩy.

Mọi người tại Cam Tuyền đường chứng kiến từ đầu đến cuối, thực sự mở mắt với Đông Phương Diễm, tin tưởng hắn có thể đảm nhiệm chức vị giáo chủ.

Đông Phương Linh không có người đỡ, thở gấp đứng lên, vừa sợ vừa phẫn nộ: “Tại sao ngươi biết võ công này?”

“Ngươi biết, tại sao ta không được biết?” Đông Phương Diễm lạnh lùng nói: “Cha đã đem bí kíp võ công chỉ truyền cho giáo chủ dạy ta. Ngươi vẫn còn hoài nghi địa vị của ta?”

Cánh ta Đông Phương Linh vừa bị chấn động đau đến run rẩy, không tin mình sẽ bại, y giận không kềm được: “Không có khả năng. Cha không thể truyền công phu đó cho ngươi.”

“Tại sao không? Cha muốn ta làm giáo chủ, đương nhiên sẽ truyền Phi Thiên huyền công cho ta.”

Thấy Linh lo lắng, Mộ Dung A Kiều vui vẻ vô cùng…Cuối cùng hảo nhi tử không uổng công ả tranh cướp. Ả và Đông Phương Lang Nha đã mạo hiểm lấy trộm khẩu quyết tâm pháp Phi Thiên huyền công từ chỗ trượng phu. Ngày ngày ả bắt Diễm chăm chỉ luyện tập, hôm nay, rốt cục luyện thành công!

Ả nhìn quanh giáo chúng đang dần thừa nhận Diễm. Ả càng cao hứng, tiến thêm một bước, ra lệnh: “Phục tả sứ, giáo chủ ở đây, ngươi muốn chống đối sao?”

Phục La bất động. Mấy kẻ theo phe Mộ Dung A Kiều tiên phát chế nhân, hô: “Bắt lấy bọn hắn!”

Thiếu chủ gặp nạn, Phục La không cần nghĩ, lập tức xuất đao tiến lên bảo vệ y.

“Phụ thân —— ”

Một tiếng gọi khiến gã bỗng đờ người.

“Quyết nhi?” Quay đầu lại xem thì thấy, không biết từ khi nào Mộ Dung A Kiều đang cười dịu dàng dắt tay nhi tử của gã, còn Đinh Đinh thì đang bị thủ vệ bắt giữ.

Lập tức, gã sợ đến toát mồ hôi lạnh, rống lên với nữ nhân ác độc kia: “Cấm ngươi làm tổn thương thê nhi của ta!”