Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 4 - Chương 5: Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra

Hơn chín giờ Bạch Mộng Kỳ mới tỉnh dậy. Cô nheo mắt nhìn cái đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, rồi lại quay sang nhìn chỗ bên cạnh. Đương nhiên anh đã dậy, và có lẽ bây giờ đang chăm sóc cô người yêu cũ.

Nhưng đó không thành vấn đề, điều đáng nói là phải giải thích thế nào với anh về chuyện cô uống rượu say xỉn đến mức không biết đường về nhà. Không thể nói rằng cô ghen khi anh chăm sóc Tô Đan Thanh, vì chính cô đã đồng ý để cô ta về nhà mà...

Càng nghĩ lòng cô càng rối bời, cứ lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng. Cô nghĩ, bây giờ mà xuất hiện thì phiền lắm, phải đợi đến khi anh đưa cô gái kia ra ngoài hóng mát, cô sẽ nhân cơ hội đó mà chạy ra ngoài. Tạm thời phải tránh mặt anh đã, đợi anh quên chuyện này đi, cô nhất định sẽ lại thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.

Đang mãi mơ màng nghĩ kế sách thì cô nghe tiếng bước chân ngoài cửa phòng. Cô lập tức nằm ngay ngắn trong chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tiếng cánh cửa bị mở ra rồi đóng lại ngay sau đó, Trần Trạch bước vào. Anh vừa đưa Tô Đan Thanh về khách sạn và sắp xếp người chăm sóc cho cô ta, xong việc liền về nhà ngay. Nhìn bờ vai lên xuống theo hơi thở của cô, anh biết cô tỉnh rồi. Cái ý nghĩ muốn trêu chọc cô trỗi dậy trong anh.

Anh gọi cô một tiếng, quả nhiên cô hơi giật mình, bờ vai không nhúc nhích trong một lúc. Gọi thêm một tiếng nữa, cô vẫn nằm im. Anh bước đến, chui vào trong chăn, nằm vào vị trí của mình. Cánh tay anh vòng qua eo cô, bóp nhẹ. "Chưa dậy nữa hả?"

Cô vẫn cố chấp nằm im, hơi thở có phần gấp gáp.

"Chưa dậy thật à?" Anh hỏi lại. Bàn tay không chịu yên, bắt đầu di chuyển khắp nơi. "Mềm thật đấy!" Anh sờ ngực cô, bình luận.

Cơ thể cô trở nên ngứa ngáy, không thể cứ nằm yên chịu đựng như vậy được. Cô giả vờ ậm ự mấy tiếng, kéo tay anh ra khỏi người mình.

Trần Trạch nén cười. Anh ngoan ngoãn để cô đẩy tay mình ra, nhưng không ngoan đến thế. Lần này, anh đưa tay vào giữa hai chân cô, vuốt ve đầy khiêu khích.

Bị đụng chạm bất ngờ, Bạch Mộng Kỳ run rẩy. Cô bật dậy, mở to hai mắt nhìn anh, môi mím lại. "Anh lưu manh!"

"Em chịu dậy rồi à?" Anh nhịn cười, nghiêng người, dùng một tay chống đầu nhìn cô.

Biết mình bị lộ, Bạch Mộng Kì đỏ mặt không dám nhìn anh, cô lại rúc vào trong chăn. Trần Trạch ôm cô qua lớp chăn dày, anh hỏi. "Hôm qua em đi đâu?"

Trái tim cô đập nhanh mấy nhịp, cô cắn môi, lòng bàn tay chảy mồ hôi. "Hả?"

"Sao lại đi uống rượu?" Anh hỏi lần nữa.

Cô im thin thít, nếu nói mình ghen chắc chắn sẽ bị anh cười. Cô đảo mắt một vòng. "À, em muốn thử cảm giác khi say!" Nói xong, cô cười khan ba tiếng, rồi tự cảm thấy câu trả lời của mình rất ngu ngốc, nên im bặt, không nói thêm gì.

"Giờ thì biết chưa?" Anh nhìn cô, hỏi.

Cô úp mặt vào gối, cố lờ anh đi. Nhưng anh đâu chịu buông tha, anh bắt cô phải nói ra rằng cô đang ghen, có như vậy anh mới hài lòng.

Bị anh cù không có ý định buông tha, cô mới hét lên. "Là do em ghen, em ghen đó, được chưa?"

Ngược lại với suy nghĩ của Bạch Mộng Kỳ, thay vì nghiêm mặt bối rối, Trần Trạch lại cười toe. Anh cúi đầu hôn chụt một cái lên môi cô.

"Ghen cỡ nào?" Anh hỏi, miệng vẫn ngoác ra.

Biết mình bị anh lừa, cô giận dỗi. "Đến mức muốn ly hôn!"

Nghe hai từ "ly hôn", mặt anh sa sầm xuống. Anh cắn môi cô một cái thật đau, đến nỗi máu chảy trào vào trong khoang miệng cô. "Không được nói hai từ này. Nghe không?" Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, bộ dạng này của anh khiến cô có hơi sợ hãi.

Cô bặm môi, ra sức gật đầu, nhìn khá đáng thương.

Khi Trần Trạch thông báo Tô Đan Thanh đã về khách sạn, lúc đó cô đang chải tóc, nghe thấy thế, cô liền nhảy chồm lên, ôm chặt lấy cổ anh đầy vui sướng.

Tối đó, họ hẹn nhau ra phố Tây chơi, nơi chỉ toàn người ngoại quốc sinh sống. Trần Trạch nắm tay cô, hai bàn tay đan vào nhau. Họ đi qua vài con phố, cười nói vui vẻ như đôi tình nhân mới yêu nhau. Thế nhưng, cô chẳng mảy may để ý có một người đàn ông đang quan sát mình, người mà cả đời này cô không mong gặp lại.

Bốn ngày sau đó, Trần Trạch đi làm, Bạch Mộng Kỳ vẫn ở nhà làm mấy việc lặt vặt. Cô chuẩn bị nấu cơm từ sớm vì Trần Trạch nói hôm nay anh về sớm, muốn "tâm sự" với cô lâu lâu một chút. Nghe anh nói câu nói đầy ám muội đó, cô đã đến thẩm mĩ viện chăm sóc cơ thể tỉ mỉ.

Trần Trạch về đến nhà liền đi tắm ngay. Cô dọn sẵn thức ăn ra bàn, ngồi chờ đợi. Đột nhiên điện thoại cô vang lên, số máy lạ gọi đến. Đang nghĩ trong đầu chắc là gọi nhầm số, định tắt nhưng cô lại chần chừ, và vài giây chần chừ đó đã gây ra chuỗi bất hạnh sau đó.

Cô nhận cuộc gọi, bên kia im lặng rất lâu. Đến khi cô sắp tắt máy, đầu dây bên kia mới lên tiếng, thứ tiếng Anh bản xứ phát ra khiến đầu óc cô muốn nổ tung.

Người đàn ông nói ra mấy câu chào xã giao, thấy cô im lặng, anh ta mới nói. "Cửa sổ nhà em đẹp thật đấy!" Sau đó miêu tả vài chi tiết khung cửa sổ nhà cho cô nghe.

"Anh đang ở đâu? Sao biết nhà tôi?" Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh rất rành rọt.

"Em ở cùng chàng trai kia hạnh phúc quá nhỉ? Có thể cho anh vào chào hỏi vài câu không?"

"Tristan! Đừng làm phiền tôi nữa!" Bạch Mộng Kỳ gọi cái tên sau bao nhiêu năm cô không dám nghĩ đến. Những ngày tháng đáng sợ kia lại xuất hiện lởn vởn trong đầu cô. Cô vô thức khép chặt hai chân mình, bàn tay cuộn chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Nếu em về Anh, tôi chắc chắn sẽ buông tha em. Còn ở đây..." Anh ta cười mấy tiếng giòn giã. "Em nói xem, nếu tôi lại làm chuyện giống trước kia, bỏ ra chút tiền mọi chuyện sẽ được lấp liếm. Em nghĩ tôi dám làm không!"

Cô cảm giác như mình đang rơi vào khoảng không trong vũ trụ, nơi chỉ có mình cô lạc lõng trong bóng tối, nằm im ở đó chờ chết. Sau khi ngắt cuộc gọi, cô ngồi thừ trên giường, trái tim không rõ có đang đập hay không.

Cả bữa ăn tối, cô chỉ gắp vài đũa rồi không ăn thêm gì nữa. Trần Trạch dọn dẹp rửa chén giúp cô. Khi xong xuôi hết mọi chuyện, anh thấy cô nằm sẵn trên giường đợi, căn phòng tối om chỉ còn độc ánh đèn mờ ảo từ ngọn đèn ngủ.

Anh vừa chạm vào vai cô, cô liền kêu anh tắt đèn. Anh thấy hơi lạ nhưng vẫn làm theo lời cô. Sau đó hai cơ thể quấn lấy nhau.

Sáng hôm sau Bạch Mộng Kỳ dậy rất sớm, cô không tài nào ngủ nổi. Chuẩn bị xong xuôi bữa sáng, cô vào phòng chọn quần áo đi làm giúp anh. Cô cố làm cho bản thân không nghĩ đến cuộc gọi ngày hôm qua bằng cách vận động tay chân.

Trần Trạch phát hiện cô ít nói hơn ngày thường, hỏi cô tại sao, cô nói tại anh hành cô cả đêm nên cô hơi mệt. Anh cười cười, hôn lên trán cô một cái rồi đi làm.

Đến gần trưa, Trần Trạch gọi cho cô, anh hỏi cô có quen người nào tên Tristan không. Cô nói không, nỗi bất an càng lúc càng nhiều.

"Anh ta nói là bạn của em, muốn mời anh đi ăn bữa cơm."

Đến lúc này, cô không thể giữ bình tĩnh được nữa, thế nhưng miệng lưỡi cô lại cứng đờ không thốt ra lời nào. Trần Trạch gọi cô hai tiếng, cô mới "ừ" được một tiếng.

"Nếu em không thân với anh ta thì anh không đến gặp anh ta. Tối nay anh về sớm, ba muốn làm một bữa cơm gia đình, chúng ta qua đó nhé!" Giọng anh vẫn trầm ấm như thế, nhưng không đủ để xoa dịu trái tim lạnh buốt của cô vào lúc này.

Cô "ừ" một tiếng rồi tắt máy, lại ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha.

Buổi tối, Trần Trạch lái xe đưa Bạch Mộng Kỳ về nhà họ Trần. Bữa tiệc được tổ chức nhân dịp Trần Tông - em trai Trần Trạch - vừa khỏi bệnh. Ông Trần vừa nghe tin anh ta lành bệnh liền kêu anh ta về nhà ngay, rồi tổ chức bữa tiệc này, nhân tiện chào hỏi con dâu mới là Nguyễn Ân.

Tính tình Bạch Mộng Kỳ không quá trầm, cô nhanh chóng bắt chuyện rồi làm thân với mọi người trong nhà. Nhờ có cô mà không khí tươi vui hơn hẳn.

Đến gần chín giờ, Trần Trạch đột nhiên nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Sau khi nghe máy, anh ghé vào tai Bạch Mộng Kỳ thì thầm vài câu rồi bỏ đi. Cô nghĩ anh bận chút việc nên không hỏi nhiều, cũng chẳng thức đợi anh về. Vì đã muộn lắm rồi, nên ông Trần cho người sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Cả cái biệt thự lớn này dĩ nhiên không thiếu phòng cho vài người ở được.

Cô đi theo cô gái giúp việc về phòng của Trần Trạch. Căn phòng khá lớn và rất sạch sẽ, tông màu chủ đạo là xám tro, chỉ có rèm cửa và giường là màu trắng.

Bạch Mộng Kỳ ngắm nghía khắp một lượt, rồi đá giày bừa ra sàn, sau đó vào phòng tắm tắm sơ qua. Cô lười mặc lại quần áo cũ, chỉ choàng áo bông tắm của anh, nằm lăn lộn trên giường hai vòng rồi ngủ khì. Trong giấc mơ đêm đó, cô mơ thấy khoảng thời gian đen tối của cuộc đời mình, từ cái chết của mẹ cho đến bị người đàn ông kia chạm vào cơ thể mình. Mồ hôi chảy từ hai bên thái dương của cô xuống gối, cơ thể cô gồng lên chống chọi lại bóng tối. Lúc đó, cô chỉ mong có ai đó có thể lên tiếng cứu giúp cô, chỉ cần một tiếng thở thôi cũng được, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một mình cô cắn răng chịu đựng.

Bạch Mộng Kỳ ngủ không được sâu, bốn tiếng sau cô đã tỉnh, khi đó khoảng chừng ba giờ rưỡi. Cô nhìn chỗ bên cạnh, rồi nhìn khắp phòng, sau cùng dừng lại ở tấm rèm trắng bay phấp phới cùng mùi thuốc lá nồng nặc.

Trần Trạch đứng ở ban công hút thuốc, đốm sáng ở đầu điếu thuốc bị gió thổi bùng lên đỏ rực. Anh không rít một hơi nào, chỉ để khói thuốc lá vấn vít luẩn quẩn quanh tâm trí anh. Khi Bạch Mộng Kỳ tiến lại gần, hàng lông mày của anh bỗng nhăn lại.

Cánh tay nhỏ bé của cô vòng quanh eo anh, cơ thể ấm áp áp chặt vào lưng anh.

"Anh chưa ngủ à?" Cô hỏi với giọng ngái ngủ.

"Ừ." Anh trả lời cộc lốc, ném điếu thuốc xuống lầu.

Anh quay người để cô dựa vào ngực mình, hơi thở đều đặn. Suy nghĩ một lúc lâu, anh quyết định mở miệng hỏi cô. "Người đàn ông tên Tristan, em có quen không?"

Câu hỏi của Trần Trạch khiến Bạch Mộng Kỳ bừng tỉnh ngay tức khắc. Vòng tay quanh eo anh cứng đờ lại. Cô không thể trả lời câu hỏi của anh.

"Chuyện hai người từng sống chung, có thật không?" Anh hỏi cô, nhịp đập nơi lồng ngực vẫn ổn định.

Cô thả lỏng hai tay, bước lùi về sau một bước, ngước mắt nhìn anh. "Là thật!"

Cách trả lời quá sức bình thản của cô càng khiến anh tức giận hơn, môi anh mím lại thành một đường mỏng, mấp máy vài lần.

Bạch Mộng Kỳ quan sát biểu cảm của anh, cô đoán lúc nãy anh đã đi gặp Tristan, và anh ta đã nói hết mọi chuyện cho anh nghe. Đến nước này, cô không muốn che giấu anh nữa.

"Năm mẹ em mất, em không thể về tham gia tang lễ của bà. Em rất hận ba. Vài năm sau em tiêu hết số tiền ba em gửi cho em, rồi túng thiếu. Lúc đó Tristan xuất hiện và hứa sẽ chăm sóc em. Anh ta nhốt em trong phòng, em đã khóc và cầu xin anh ta rất nhiều. Nhưng anh ta không thả em đi. Ngày nào anh ta cũng vào phòng em, sờ mó khắp cơ thể em, bắt em mặc những bộ quần áo anh ta mua, bắt em..."

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy khắp khuôn mặt cô, ướt cả một mảng áo phía trước.

"Em không nói với anh vì em thực sự không thể sống với kí ức kinh tởm ấy. Nếu như anh thấy em... bẩn... thì ly hôn đi. Em không có quyền oán trách anh. Có lẽ em hơi tham lam khi bám víu vào tình yêu của anh. Là em sai, em xin lỗi..."

Cô chùi nước mắt, quay mặt sang một bên.

Từ đầu đến cuối anh chỉ đứng đó lắng nghe, không nói không rằng hay phản ứng lại gì. Điều đó càng khiến cô củng cố thêm cái ý nghĩ khinh thường anh dành cho cô.

Cô quay lưng bỏ đi. Đến khi cánh cửa khép lại, anh vẫn chưa thể tỉnh táo nỗi.

Trong phòng bếp tối om, tiếng khóc của người con gái thu hút sự quan tâm của Hạ Tuyết Duyên. Vì không ngủ được nên cô đi loanh quanh cho đầu óc thanh tịnh, không ngờ lại gặp Bạch Mộng Kỳ ngồi đây khóc.

Tiếng khóc của cô rất khẽ, gần như chỉ là tiếng thút thít, âm thanh này phát ra và lúc ba giờ sáng thì quả thật có hơi đáng sợ.

Khi đến gần Bạch Mộng Kỳ, Hạ Tuyết Duyên hơi bối rối, cô không giỏi an ủi người khác. Cô chần chừ vài giây rồi quyết định đi đến bên cạnh Bạch Mộng Kỳ. "Chị sao thế? Cãi nhau với anh Trần Trạch hả?" Bàn tay cô đặt hờ lên lưng Bạch Mộng Kỳ.

Bạch Mộng Kỳ không trả lời, thay vào đó tiếng khóc dường như lớn hơn.

"Thôi đừng khóc, em đòi lại công bằng cho chị!" Hạ Tuyết Duyên nói. Cô kéo tay Bạch Mộng Kỳ về phòng mình, đánh thức Trần Trình đang ngủ say rồi để cô gái kia ngồi trên giường.

Trần Trình bị đánh thức thì mặt mày cau có. "Mấy người bị sao vậy hả? Nửa đêm nửa hôm không ngủ lại chạy đi lung tung!"

"Hai người đó cãi nhau rồi. Chị Mộng Kỳ khóc. Em không biết thế nào nhưng chị ấy mà khóc chắc chắn chuyện không hề nhỏ. Anh qua xem Trần Trạch thế nào, tiện thể nói anh ấy vài câu."

"Em định để chị ấy ngủ trên giường chúng ta à?" Anh nhướng mày, hỏi.

"Ừ."

"Hôm qua chúng ta vừa làm tình trên chiếc giường ấy!"

Hạ Tuyết Duyên sực tỉnh, cô bối rối hết nhìn anh rồi lại nhìn vào bên trong phòng.

Trần Trình day day hai bên thái dương, anh vỗ vai cô trấn an. "Anh kêu người giúp việc dọn một phòng khác cho cô ấy, còn Trần Trạch..." Anh thở dài thườn thượt. "Anh nghĩ chuyện này thực sự nghiêm trọng, chúng ta là người ngoài cuộc không hiểu chuyện, không thể nói bừa được. Anh ấy chắc đã có giải pháp, chúng ta đừng xen vào chuyện của họ. Nếu muốn em có thể đi chơi cùng cô ấy, chỉ cần đừng hỏi chuyện này!"

Cô gật đầu. Anh hôn lên trán cô một cái rồi quay đi.

Khi Hạ Tuyết Duyên quay về phòng thì thấy Bạch Mộng Kỳ ngồi bên mép giường. Cô ái ngại kéo Bạch Mộng Kỳ ngồi vào ghế sô pha, nói mấy chuyện vu vơ. Sau đó Trần Trình báo phòng đã được dọn dẹp, Hạ Tuyết Duyên mới đưa Bạch Mộng Kỳ sang đó.

Trước khi rời đi, Bạch Mộng Kỳ bỗng lên tiếng. "Em đừng lo, bọn chị chỉ cãi nhau chút thôi. Không có gì lớn cả." Câu nói của Bạch Mộng Kỳ không khiến cô yên tâm hơn, nhưng cô không dám hỏi lại.

Ngày hôm sau ông Trần vẫn giữ mọi người ở lại. Ông muốn anh em họ khắn khít với nhau hơn.

Trần Trạch rời nhà từ sớm, không ai biết anh đi đâu. Trần Tông và Trần Trình ngồi ở mái đình nhỏ trong sân nói chuyện uống trà với nhau. Còn ba người phụ nữ thì ra ngoài làm đẹp. Nhìn tâm trạng Bạch Mộng Kỳ khá hơn tối qua, cô không biết còn cho rằng hai người họ chẳng có chuyện gì.

Ba người phụ nữ đi cùng nhau đến tận tối mới chịu quay về. Đứng từ xa đã trông thấy bóng dáng Trần Tông và Trần Trình đứng ở cửa đợi. Nguyễn Ân và Hạ Tuyết Duyên vô thức quay sang nhìn Bạch Mộng Kỳ. Cô cười trừ, huơ huơ cánh tay rồi chào hai người họ mà đi trước.

Hai người phụ nữ bị hai người đàn ông lôi về phòng riêng. Họ hôn nhau ngay khi cánh cửa phòng vừa khép lại.

Bạch Mộng Kỳ nằm lười nhác trên giường, cô nhìn trân trân lên trần nhà, cảm nhận hàng nước mắt nóng hổi trào ra từ hốc mắt rồi lăn xuống hai bên thái dương. Nằm một lúc cô quyết định đi tắm, thay bộ đồ ngủ vừa mua lúc nãy, leo lên giường nằm mà chẳng chợp mắt nổi.

Nằm thẩn thờ hồi lâu, khi nhìn đồng hồ điểm hai giờ mười sáu phút, cô lại thay bộ đồ tươm tất. Cô bỗng có ý nghĩ muốn rời xa anh, vì cô cảm thấy mình không xứng. Có lẽ cô sẽ về Anh, sống cuộc đời tẻ nhạt như trước đây, và Tristan sẽ không bao giờ làm phiền cô được nữa.