Dường như đoán được Lương Cẩm Tú sẽ đến, bà Lý lấy thêm một cái ghế gập.
Quạt hương bồ chuyển hướng đến cô, từ từ, chậm rãi, mang theo hương vị của năm tháng, chầm chậm quạt cho cô. Ban đêm trong làng trên núi không có ánh đèn khắp nơi, bầu trời đêm thanh vắng mà sáng rực, sao trời liên tục nhấp nháy. Hồi nhỏ Lương Cẩm Tú đã trải qua nhiều đêm như vậy. Cô thích đặt ghế gập vào giữa hai ch@n của bà Lý, tựa đầu vào lòng bà, điều ấy làm cô thoải mái, bà cũng không mệt. Bà Lý biết rất nhiều ngôi sao, ngôi sao sáng nhất tên là Sao Mai, ngôi sao xa xa đối diện nhau trong dải ngân hà là sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Rùa cỏ Đậu Tử chậm rãi bò ra, chạm nhẹ vào mu bàn chân của Lương Cẩm Tú: “Sao không nói gì?” Hàng chục năm qua, nó vội muốn chết. Bà Lý là ân nhân cứu mạng của nó. Nó vốn sống vô lo vô nghĩ, đói bụng, dưới nước có thực vật thủy sinh ngon tuyệt, thèm ăn, tốn chút thời gian sẽ bắt được cá nhỏ và tôm nhỏ, cho đến khi nó bò lên bờ phơi nắng, bị bố của bà Lý bắt được. Muốn đưa nó đi hầm canh! Nó sợ đến mức cuộn tròn vào mai rùa trốn, nhưng nó không thể chịu đựng được dòng nước đang dần nóng lên. Là bà Lý, ôm chặt lấy nó khóc um lên: “Đừng ăn rùa, đừng ăn rùa.” Sau đó, nó trở thành thú cưng của bà Lý, nhìn bà từ một cô gái nhỏ chậm rãi lớn lên. Lương Cẩm Tú nhỏ giọng nói: “Đừng vội, nói ngay đây.” Bà Lý nghe được: “Nói cái gì?” “Nói...” Lương Cẩm Tú đã có quyết định, nhưng chưa nghĩ được ra nên nói thế nào: “Năm đó bà và ông, ai thích ai trước?” Cô hy vọng biết bao quá trình này sẽ kéo dài hơn một chút, lại nhẹ nhàng hơn một chút. “Bà trước.” Bà Lý mỉm cười, vì sao tựa như rơi vào mắt bà, càng thêm phần sáng sủa dịu dàng: “Nhưng mà ông ấy chủ động.” Tình yêu làm con người ta trẻ mãi không già. Cảnh đêm là bộ lọc tốt nhất, dấu vết năm tháng mơ hồ, vào lúc bà Lý bất chợt có chút bóng dáng của vài chục năm trước. Con trai của một địa chủ lớn trong huyện về quê khiến cả làng ầm ĩ, bà Lý cũng đi theo để hóng hớt. Bà chưa bao giờ gặp người con trai nào nho nhã anh tuấn như vậy. Mặc dù bởi vì lặn lội đường xa nên trông hơi nhếch nhác. Cứ như thế, người khác xem trò vui, bà xem người. Nhưng trong thâm tâm bà biết rõ, bản thân vừa xấu vừa lùn, không xứng với ông, cho dù đối phương có sa sút, cũng là một con thiên nga cao quý. Vào thời điểm ấy, hầu như ai ai cũng ghét địa chủ dựa vào việc bóc lột mà ăn sung mặc sướng. Đã từng là con trai địa chủ kiêu ngạo vênh váo, hiện tại cũng giống như bọn họ, ngã vào phân và bùn. Dân làng khoanh tay đứng nhìn. Đáng đời. Bà Lý có thể nhìn ra, chắc hẳn ông chưa bao giờ làm việc này, kỹ năng cơ bản đều không biết, tốc độ chậm và khá mệt. Cho đến một lần, thấy ông mệt đến mức suýt ngã xuống khi xúc phân, bà Lý không nhịn được phải ra tay, lấy xẻng ra làm mẫu: “Cánh tay đặt đến bắp đùi, chân dùng sức theo.” Con trai địa chủ nhỏ giọng nói cảm ơn. Có lần thứ nhất, thì cũng có lần thứ hai. Bà Lý không rõ lúc ấy là vì lòng tốt hay vì điều gì, dạy ông từ việc tiết kiệm sức đến nhét vào tay nửa chiếc bánh rán, dần dần càng lúc càng gần. Cứ như vậy đến một năm sau, người thầy duy nhất trong trường làng đột ngột qua đời. Cả làng chỉ có một phần tử trí thức. Bà Lý đến gặp bí thư làng, đề nghị trước khi giáo viên mới đến, con trai địa chủ sẽ dạy thay. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với ông, bà có thể xác định, đối phương không phải là người xấu cực kì hung dữ. Ông đã đi học ở bên ngoài từ khi còn nhỏ, căn bản không biết gì đối với toàn bộ chuyện trong nhà làm. Chữ viết của ông nắn nót xinh đẹp, ông đọc rất nhiều sách, thậm chí còn biết một vài câu nói của người nước ngoài. Ông nói sau này nếu như có cơ hội nhất định phải phục vụ quốc gia. Ông chỉ sinh sai gia đình. Đáng lẽ nên cho ông ấy một cơ hội. Bí thư làng đương nhiên đã từ chối, để con trai địa chủ dạy dỗ bọn trẻ, nghĩ cái quái gì thế. Bà Lý không bỏ cuộc, lại đi tìm đại đội trưởng, tìm kế toán, tìm ông lão có bối phận cao nhất trong làng. Bản thân bà Lý cũng từng là người cầm cờ đỏ 8/3(*) của thị trấn, được coi là có tiếng tăm, nếu không đổi thành người khác tiếp xúc như vậy với con trai địa chủ thì đã sớm bị cảnh cáo rồi. (*) Người cầm cờ đỏ ngày 8/3 là danh hiệu danh dự do Liên đoàn Phụ nữ toàn Trung Quốc trao tặng cho những phụ nữ lao động xuất sắc nhân Ngày Quốc tế Phụ nữ Lao động 8/3 ở nhiều thời kỳ khác nhau. Đó là vinh dự cao nhất trong cả nước dành để khen ngợi những nhân vật phụ nữ tiên tiến. Những người này bị bà làm phiền gần chết, con cái ở nhà không thể không đi học, cuối cùng cố ý mở đại hội, để toàn thể dân làng bỏ phiếu. Đằng sau đương nhiên có bà Lý thuyết phục. Con trai địa chủ tạm thời lên lớp làm giáo viên dạy thay. Cũng ngay đêm đó, con trai địa chủ tìm bà Lý tỏ tình. Trong đêm, giọng ông dường như run lên vì kích động. Bà Lý ngơ luôn. Đương nhiên trong đầu bà rất vui vẻ. Bà cho rằng đối phương định lấy thân báo đáp vì muốn cảm ơn, dùng lời lẽ chính đáng để từ chối: “Tôi giúp anh là vì bọn trẻ trong làng.” “Tôi tỏ tình không phải vì em giúp tôi.” Con trai địa chủ nói với vẻ mặt đau khổ: “Tôi thích lòng tốt của em, tôi xuất thân không tốt, không xứng với em.” Rùa cỏ trăm tuổi tức đến mức không chịu nổi nữa, tức đến mức tự mắng cả mình: “Đồ con rùa đó giả vờ.” Nó sớm đã phát hiện điều gì đó không đúng. Mỗi lần con trai địa chủ ở trước mặt bà chủ đều là dáng vẻ ngoan ngoãn, nhưng sau lưng, ông ta lại nghiến răng nghiến lợi, như thể cố gắng chịu đựng điều gì đó. Có lần nó đang chậm rãi ăn cỏ, không đề phòng nên bị ông ta hung hăng đá đi. Mất nửa ngày mới lật người lại được. Yêu ai yêu cả đường đi, nếu mà ông ta thật sự thích chủ nhân thì sẽ không làm chuyện thế này. Lương Cẩm Tú vỗ vỗ mai rùa, ra hiệu tạm thời đừng kích động. Cô ngửi thấy mùi “trà”. Nếu như cô không đoán sai, tiếp cận tỏ tình, vì để tìm đường sống, bà Lý, chính là cọng rơm duy nhất mà ông ta có thể nắm được. Là một người tàn nhẫn đấy. Sự việc đằng sau, bố cô đã nói đúng rồi. Bà Lý dám yêu dám hận, một khi đã quyết định, trời không sợ đất không sợ, gia đình phản đối, bà nhảy xuống giếng để uy hiếp, mọi người trong làng đều biết. Danh tiếng bị hủy hoại hoàn toàn. Bà Lý vừa lòng thỏa ý gả cho tình yêu, tiếc thay, chỉ có ba năm ngắn ngủi. Con trai địa chủ rầm rộ ra đi theo cách mà mọi người không bao giờ nghĩ đến. Bà Lý lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt, lẩm bẩm: “Bà đã nói ông ấy là người tốt, là người tốt.” Những giọt nước mắt ấy như rơi vào lòng Lương Cẩm Tú, khiến cô đau lòng. Trong một khoảnh khắc như thế, cô dao động. Thực sự quá tàn nhẫn. Lương Cẩm Tú mâu thuẫn đấu tranh: “Dù ông ta tốt, cũng không cần giữ mình mấy chục năm.” Bà Lý bỗng nhiên mỉm cười: “Tiểu Cẩm Tú, tối nay con có chuyện gì đó không đúng. Con gặp rắc rối à?” Bà hiểu rõ đứa bé mà mình trông coi từ nhỏ đến lớn. Rùa trăm tuổi hung hăng cào vào mu bàn chân Lương Cẩm Tú: “Còn lề mề hơn cả ta. Nói nhanh, khi cháu còn nhỏ thậm chí còn gặm cả ông đây, còn cái gì cháu không dám nữa.” Lương Cẩm Tú nghiến răng nghiến lợi vòng vo: “Bà ơi, Đậu Tử rất thông minh đúng không ạ?” Người trong làng đều biết Đậu Tử rất thông minh, có thể nghe hiểu tên mình, gọi nó một cái là nó đến luôn. Lương Cẩm Tú đã dọn sạch mạch suy nghĩ: “Tối hôm qua con mơ thấy Đậu Tử, nó nói, để bà đi tìm chú Cường Tử, chú ấy có việc giấu giếm bà.” Cường Tử là một trong những đứa trẻ được cứu, đến nay vẫn còn sống trong làng. Ân nhân cứu mạng đã đi rồi mà không có cách nào để báo đáp, gia đình đứa trẻ được cứu chuyển sự cảm kích sang bà Lý. Mấy năm nay, Cường Tử còn giống con trai bà hơn con ruột. Bước tiếp theo rất đơn giản. Lương Cẩm Tú không dám nói những cái khác, nhưng làm nũng thì cô cực kỳ am hiểu. Chân tướng quá mức vô lý, cô nói thẳng, e rằng họ sẽ cho rằng cô điên rồi, không ai tin. May mắn thay, thế giới này có rất ít bí mật tuyệt đối. Vừa qua tám giờ tối. Cường Tử năm ấy đã biến thành một người đàn ông trung niên cường tráng, ông ấy ngồi trước cửa hút thuốc, nhìn thấy hai người vội vàng hút mấy hơi, ném xuống dưới chân rồi giẫm nát, đứng lên chào: “Dì Lý… Buổi trưa nghe nói Cẩm Tú về rồi. Nhìn xem, mới bao lâu không gặp, đã trở thành một cô nàng xinh đẹp. Mau vào nhà đi.” “Đừng vội, trong nhà rất nóng.” Bà Lý cười vẫy vẫy tay, lấy ghế gập ngồi xuống. Sau khi tùy ý trò chuyện vài câu về việc trong nhà xong, dựa theo việc Lương Cẩm Tú dặn dò, bà thản nhiên hỏi: “Cường Tử, cháu có việc gì giấu dì, đúng không.” Nụ cười trên môi Cường Tử lập tức cứng đờ: “Dì, dì nói chuyện gì vậy?” Bà Lý cũng không biết bản thân đang nói cái gì. Thành thật mà nói, bà còn cho rằng Lương Cẩm Tú lại nghịch ngợm, giấc mơ mà tưởng là sự thật. Nếu Đậu Tử thật sự báo mộng, người đầu tiên nó báo đáng ra phải là bà. “Chú Cường Tử, mấy năm nay, chú không thấy mệt sao?” Lương Cẩm Tú không ngờ chú ấy sẽ phủ nhận ngay lập tức, nói từng chữ chỉ hai người hiểu được: “Bà làm góa phụ đã mấy chục năm. Cháu biết, khi đó còn nhỏ, phải nghe lời bố mẹ, nhưng hiện tại chú cũng là một người bố, nếu như con gái chú trải qua chuyện y như thế thì sao. Vậy còn ngại gì mà không nói cho bà sớm một chút?” Gió đêm mơn man, trán Cường Tử toát ra mồ hôi chi chít, ông ấy khó có thể tin được nhìn chằm chằm Lương Cẩm Tú, môi mấp máy: “Cháu, cháu đang nói gì vậy?” Lúc này, ông ấy cảm thấy ngón chân lộ ra bên ngoài bị thứ gì đó cắn. Rùa trăm tuổi hung hăng phun nước miếng, miệng đầy bọt: “Cái thằng chết tiệt, con bé nói gì mà mày không hiểu à? Mày có tin là ta cắn đứt ngón chân mày rồi ăn luôn không.” Lương Cẩm Tú đột nhiên biết nên nói tiếp như thế nào: “Chú có biết vì sao lúc tới nhà bà Lý, Đậu Tử đều cắn chú không?” Tuổi của Đậu Tử so với bất cứ người nào trong làng cũng lớn hơn. Tính tình nó rất tốt, trẻ con không hiểu chuyện, có đứa sẽ dùng gậy gỗ chọc nó, cùng lắm là nó sẽ từ từ bò đi, lần sau gặp sẽ tránh xa. Chưa bao giờ cắn bất cứ một ai. Trừ Cường Tử. Hầu như mỗi một lần đi, Cường Tử đều sẽ bị tấn công. Sắc mặt Cường Tử lại thay đổi, ông ấy chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp này. Tay ông ấy run nhè nhẹ. Năm ấy, con rùa cỏ này cũng ở đó, nhìn thấy ông ấy cùng đám bạn rơi xuống nước, nó vội bơi tới rồi không ngừng xoay quanh. Nó muốn cứu người. Tiếng bà Lý như gió bay tới: “Cường Tử...” Cường Tử đau đớn nhắm mắt lại, giơ tay tát mạnh bản thân một bạt tai, không báo trước mà quỳ thẳng xuống. Ông ấy quỳ cực kỳ tàn nhẫn, nghe là thấy đau. “Dì ơi, thực sự xin lỗi, cháu... khi đó cháu không hiểu chuyện, bố mẹ nói gì thì nghe nấy. Lớn lên, cháu, cháu không mở miệng được.” Ngoài làng có một con sông không biết chảy từ đâu về. Ban ngày thuộc về đàn ông, màn đêm buông xuống nơi này lại là điều cấm kỵ đối với nam giới. Duy chỉ có những đứa trẻ không biết xấu hổ để mông trần cả ngày là không bị hạn chế. Buổi tối hôm đó, ông cùng bạn bè đi nghịch nước, bị một đám các bác gái với dì lớn tuổi đuổi đi, đành phải đi xa hơn chỗ đó. Nơi ấy là căn cứ bí mật của bọn họ. Thông thường bọn chúng không đến vào buổi tối, nước ở căn cứ khá trong, nhưng bên mờ mọc đầy lau sậy, chưa kể còn có rắn, dưới nước có rất nhiều thực vật thủy sinh, không dám lặn quá sâu. Sợ xảy ra điều gì đó. Đang vui đùa, ông ấy cảm giác như bị thứ gì đó chạm vào cổ chân, ngoài ra hai người bạn còn lại cũng gặp tình trạng tương tự. Bị cỏ dưới nước cuốn vào chân. Cũng như nhiều người sắp chết đuối, càng vùng vẫy thì càng bị siết chặt, thể lực nhanh chóng đạt tới giới hạn, bắt đầu nổi nổi chìm chìm. Đậu Tử không biết từ đâu ra gấp rút bơi tới, lo lắng bơi vòng quanh họ rồi lặn xuống nước. Cường Tử cảm nhận được, nó đang bắt đầu cắn xé cỏ dưới nước. Cỏ mọc tự do trôi nổi dưới nước có tính dai cực kỳ, biện pháp tốt nhất không gì bằng là dùng dụng cụ sắc bén để cắt. Răng của Đậu Tử đủ sắc, nhưng miệng thì quá nhỏ. Sự tuyệt vọng tột độ khiến Cường Tử run rẩy, dùng chút sức lực cuối cùng để nổi lên. Đúng lúc này, một người đàn ông bước ra từ đám lau sậy - người thầy dạy bọn họ đọc sách, cũng là con trai địa chủ, người bình thường bị bọn họ khinh thường không ít lần. Ánh trăng mênh mông rải xuống mặt nước, giữa khóe mắt, ông ấy nhìn thấy bãi cỏ lau còn có người. Là một người phụ nữ không mặc quần áo. - ----------------------- PS: Lấy cái chết uy hiếp, cách làm này là sai lầm, nếu gặp khó khăn, cần giao tiếp chính xác và hiệu quả, mạng sống quan trọng hơn bất cứ điều gì.