Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 70: Châm nhỏ lấp lánh phật quang.

Giọng nói giao long trầm thấp, từng tiếng từng tiếng gọi tên Bùi Vân Thư.

Chầm chậm kéo dài, rầm rì mang tình ý, dìu dịu ru người vào giấc ngủ.

Bùi Vân Thư không hiểu tại sao mà mình cảm thấy rất mệt mỏi rất buồn ngủ, dường như cơ thể luôn phải căng thẳng trong mấy ngày liên tục. Cho dù là những lúc có rồng đen ở gần mình, cũng không bằng cảm giác bây giờ, khi ở bên cạnh người trước mặt.

Chúc Vưu ôm y, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn bên tai y, rồi lần dần đến cổ hôn sâu, mút ra dấu hoa mai. Hai tay đang ôm Bùi Vân Thư của hắn rất nghiêm chỉnh, khoảng cách giữa hai mí mắt Bùi Vân Thư càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mơ mơ màng màng nói: “Ta có mang cho ngươi ít rượu.”

“Rượu gì?” Chúc Vưu.

Bùi Vân Thư lấy bầu rượu trong túi trữ vật của mình ra, mùi rượu theo đó tràn ra ngoài, rượu mà y lấy ra chính là loại đã làm Bách Lý Qua say ngất, y chỉ vừa ngửi thử thôi, càng thấy buồn ngủ thêm.

Bùi Vân Thư chậm rãi khép mắt lại.

Chúc Vưu không chạm vào bầu rượu, chờ Bùi Vân Thư ngủ thiếp đi, hắn mới cúi đầu, trán chạm trán với Bùi Vân Thư.

Thần thức tiến vào trong đầu Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư không hề đề phòng hắn, thức hải mở ra cho Chúc Vưu tiến vào bên trong một cách dễ dàng. Sâu trong thức hải, có một đứa trẻ cao chừng một tấc đang ngồi trên đất, đứa trẻ da dẻ trắng nõn như ngọc, người bị quấn từng vòng từng vòng lá cây, trên đỉnh đầu là môt cây Tứ Nguyệt Tuyết Thụ nhỏ. Vẻ mặt của đứa trẻ rất nghiêm túc, lá cây theo nhịp thở của cậu bé nâng lên hạ xuống, đáng yêu như một bé thụ yêu nho nhỏ.

Đây là Nguyên Anh của Bùi Vân Thư.

Hình như Nguyên Anh phát hiện có người ngoài vào, mở to đôi mắt ướt nước, thở hổn hển nối giận nói với Chúc Vưu: “Không cho ngươi đi vào!”

Chúc Vưu lùi ra ngoài, hắn thân thân Bùi Vân Thư, “Ngươi kết anh rồi.”

Lúc linh hồn xuất khiếu thì đã biết là Bùi Vân Thư kết anh rồi, nhưng khi đó tâm trí hắn nửa rõ nửa không, chưa từng tìm thử vật nhỏ trong cơ thể Bùi Vân Thư trông như thế nào, bây giờ đã nhìn thấy rồi, thì hắn mới thừa nhận vật nhỏ đó cũng khá đáng yêu, còn có thể ở trong thức hải Vân Thư.

Chúc Vưu cúi đầu, thừa dịp Bùi Vân Thư đang ngủ say, lén lút cúi người xuống hôn lên trên môi hắn. Vành tai đỏ lên, yêu văn cũng càng thêm rực rỡ, Chúc Vưu hôn Bùi Vân Thư xong, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần ghét bỏ.

Lần này hắn thay da không biết phải mất bao lâu, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể phiên vân phúc vũ với Bùi Vân Thư, cho dù là lột da cũng không còn thấy đau nữa. Chỗ của hắn và Bùi Vân Thư ở lâu, sao mà cũ nát như thế này được.

Chúc Vưu ôm Bùi Vân Thư đứng dậy, hai tai động mấy lần, mở mật thất bên trong cung điện ra, đi xuống.

Không biết đã qua bao lâu, khi Bùi Vân Thư tinh thần sung mãn tỉnh lại, Chúc Vưu vẫn còn đang ôm đi y trong bóng tối.

Thấy y tỉnh lại, Chúc Vưu liền ngồi xuống, ôm y vào trong ngực mình như ôm một đứa trẻ, nắm ngón tay y, nhìn chiếc nhẫn trên đó, không vui nói: “Đây là gì?”

Bùi Vân Thư theo hướng mắt của hắn nhìn xuống tay mình, giải thích: “Không biết ở đâu ra nữa, trên đó còn có ma khí nữa, không rút ra được.”

Biểu cảm trên mặt Chúc Vưu hơi ngưng lại, hắn sờ lên nhẫn, vờ như tùy ý gảy, trong mắt Bùi Vân Thư đầy chờ mong, nhưng chỉ một khắc sau mọi mong chờ đã mất hết, nhẫn vẫn không chút xê dịch, Chúc Vưu thử lại một lần nữa cũng không kéo nhẫn ra được.

Chúc Vưu: “…”

Biểu tình của hắn vẫn thoải mái như trước, nhưng tay lại không ngừng dùng thêm sức, tay người biến thành vuốt rồng, tuy nhẫn vẫn có thể chịu được lấy loại này khí lực, nhưng tay Bùi Vân Thư, chớp mắt đã đỏ lên.

Chúc Vưu ảo não nhíu mày lại, thu khí lực.

Cũng không phải là Bùi Vân Thư sợ đau, nhưng khi y để Chúc Vưu thử lại một lần nữa thì Chúc Vưu thế nào cũng không chịu.

Thậm chí hắn còn vì ngón tay đã sưng lên của Bùi Vân Thư mà rầu rĩ không vui. Cả quãng đường đi trong mật đạo chỉ nắm hờ lấy tay Bùi Vân Thư, cau mày không nói lời nào.

Trong mật đạo chỉ có im lặng, Bùi Vân Thư không chịu được yên tĩnh như thế, y hắng giọng đánh vỡ tình huống trầm lặng: “Chúc Vưu, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Chúc Vưu nói: “Đi đến một nơi an toàn.”

Dư quang hắn liếc qua chiếc nhẫn trên ngón tay Bùi Vân Thư, viên đá màu đỏ dường như đang lấp loé sáng trong bóng tối, trong con ngươi đen láy thoáng vẻ không thích.

Trên người Bùi Vân Thư, lại mang theo một thứ gì đó của người khác. Tàn nhẫn từ đáy lòng lan tràn, nhưng lại bị miễn cưỡng đè xuống.

Chúc Vưu chỉ muốn phá hủy chiếc nhẫn đó ngay lập tức.

*

Sau khi Chúc Vưu mang Bùi Vân Thư đến nơi, không biết chạy đi đâu rồi.

Đây là một gian mật thất trống không, bên trong có dòng nước trong veo chầm chậm chảy, Chúc Vưu bảo Bùi Vân Thư đợi hắn một lúc, chớp mắt cái đã hóa thành nguyên hình bay ra ngoài, không tới một chốc, đã quay lại, mang theo con mồi vừa săn được, đồ vật linh tinh bỏ lại ở góc tường, rồi lại bay đi.

Giường thấp bị hắn dời đến, tháp mềm cũng có, còn cả rất nhiều loại bánh ngọt thức ăn của trần gian, bỏ đầy trên tay Bùi Vân Thư, không nói một lời bay ra ngoài.

Bí cảnh Thần Long to lớn như vậy lại chẳng là gì trong mắt hắn, tự do tự tại đi ra đi vào, bánh nướng mềm mại hắn nhét vào trong tay Bùi Vân Thư vẫn còn nóng ấm, bốc lên mùi thơm của trần gian thế tục.

Bùi Vân Thư không cần ăn, không biết Chúc Vưu có ý gì, y nhìn bánh trong tay mình, cuối cùng vẫn đặt bên miệng cắn một cái.

Căn mật thất dần dần được lấp đầy, Bùi Vân Thư cũng từ từ phát giác ra có gì đó không đúng, sau khi Chúc Vưu lại mang mấy bầu rượu và vài bộ xiêm y sạch sẽ vào, đặt xuống, thì Bùi Vân Thư bèn gọi hắn, “Chúc Vưu, ngươi muốn làm gì?”

Chúc Vưu nghe ra được tứ thăm dò trong câu hỏi của y, hắn đối diện với y, trong con ngươi đen láy thoáng lóe lên, nói: “Ta đã gặp bọn Bách Lý Qua.”

Vẻ mặt Bùi Vân Thư chợt vui vẻ, “Vậy lúc này bọn họ đang ở đâu?”

Chúc Vưu nói: “Ở ngoài bí cảnh.”

Bùi Vân Thư ngây người.

“Vậy thì…” Trong lòng y lập tức dâng lên mấy phần dự cảm không ổn, Bùi Vân Thư nhìn thoáng quanh mình, cẩn thận nói, “Chúc Vưu, chừng nào chúng ta mới ra ngoài?”

Trong mắt cất chừa thấp thỏm, tự cho là đã che giấu kĩ càng, nhưng thực ra đã bị Chúc Vưu nhìn thấy rất rõ ràng.

Huyệt động phảng phất đủ thứ mùi vị hỗn độn, nhưng Chúc Vưu vẫn có thể ngửi được hương vị trên người y.

Mỗi lần ngửi một cái, con tim sẽ bị dao động một lần, cảm giác đau đớn khi da thịt bị xé sau tai trở nên nhạt đi, chỉ còn đọng lại niềm hưng phấn khi sắp chiếm được Bùi Vân Thư.

Chúc Vưu nhìn Bùi Vân Thư, chậm rãi nói: “Ta sắp lột da.”

Bùi Vân Thư sững sờ.

Y vẫn còn nhớ lần trước Chúc Vưu thay da đã đau đớn thế nào, không khỏi nhăn mày, trên mặt hiện rõ lo lắng.

“Sao nhanh vậy?”

Nếu bàn về an toàn, không có nơi nào để Chúc Vưu lột da thích hợp hơn bí cảnh Thần Long cả.

Lúc Chúc Vưu lột da thì sẽ mất hết sức lực, không khỏi đói bụng, chẳng trách hắn chuẩn bị nhiều thứ như vậy.

Chúc Vưu cụp mắt, cô đơn đứng trước cửa mật thất, Bùi Vân Thư không trông thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng đôi phần phiền muộn cứ quanh quẩn bên người Chúc Vưu, “Nếu như người muốn ra ngoài, thì ta sẽ mang ngươi đi.”

Bộ dạng này của hắn trông vô cùng đáng thương, một mình thay da trong mật thất, chỉ có một dòng nước róc rách chảy, nếu như hắn đau đến không chịu nổi, chẳng phải đến một người chăm sóc cũng không có hay sao?

Bùi Vân Thư chỉ vừa nghĩ đến đó thôi, đã vô thức bật thốt: “Ta ở lại đây với ngươi.”

Vừa dứt lời, y nhìn thấy Chúc Vưu bật cười, đi tới bên cạnh hắn, thả từng cái hôn lành lạnh lên mặt y.

Bùi Vân Thư ho nhẹ một tiếng, nghiêng mặt quay đi, nhưng vành tai như ngọc, đang dần dần đỏ tai.

Hai tay được giấu trong tay ống rộng nắm lại thành đấm, tim y đập rất nhanh, Bùi Vân Thư chợt có cảm giác, dường như y rất thích nụ hôn lành lạnh trên mặt mình của Chúc Vưu thả lên.

Cái hôn cuối cùng của Chúc Vưu, rơi vào bên khóe môi của Bùi Vân Thư.

“Cần gì nữa không?” Giọng nói hắn khàn khàn, hỏi: “Muốn gì cũng được.”

Bùi Vân Thư không biết nên nói gì, một lúc sâu, mới ngập ngừng đáp: “Cái bánh mềm mềm đó ăn rất ngon.”

“Được.” Chúc Vưu nói, “Còn gì không?”

Thái độ của hắn dung túng, trông theo vành tai Bùi Vân Thư hồi lâu, lại chuyển mắt xuống cổ Bùi Vân Thư.

Là màu hồng phấn, trên mặt giao long vẫn cố giả vờ hòa nhã, chỉ một chút thôi là đã bị dục vọng dập nát.

Bùi Vân Thư lắc đầu, Chúc Vưu hôn hôn tai y, lại đi ra mật thất.

Bùi Vân Thư đứng tại chỗ một hồi, thở ra một hơi, rồi đi tới bên giường ngồi xuống.

Trên giường đã bày sẵn đệm chăn, vừa ngồi xuống đã bị lún xuống đệm thật sâu, mềm mại như đang ngồi trên mây.

Bùi Vân Thư vô thức nằm xuống, trên đệm sạch sẽ, phảng phất mùi hương mát mẻ, y nằm trên giường lăn qua lăn lại hai lần, mới mặt đỏ tới mang tai đi xuống giường, cố gắng gìn giữ uy nghiêm của một tu sĩ Nguyên Anh.

Những thứ mà Chúc Vưu mang về đã chiếm gần một nửa mật thất, trừ đồ ăn y phục ra, Bùi Vân Thư còn tìm thấy mấy quyển sách được đặt dưới đáy, y lấy ra từng quyển một, tùy ý cầm lên một quyển, tên sách là “Công tử phong lưu ở thôn quê”.

Đúng là có chút thú vị, công tử phong tử chốn thôn quê, hai cái này không phải là hai thứ không liên quan à?

Bùi Vân Thư nổi hứng, cầm sách ngồi bên giường, chỉ đọc được vài trang, đã vô thức nằm nhoài trên giường.

Công tử phong lưu vốn là con của một gia đình giàu có, nhưng tiếc là bị kẻ thù trong phủ tính kế, bị chủ phủ đuổi về một điền trang đã lụi bại. Không ngờ là kẻ đã hại cả nhà hắn vẫn không chịu tha cho công tử phong lưu, phái người âm thầm ám sát công tử, định giữa đường giết chết công tử.

Lần đầu tiên Bùi Vân Thư biết, thì ra trong những gia đình hào môn lại có nhiều chuyện xấu xa như vậy, từng màn tranh đấu khiến y phải mở mang tầm mắt, âm mưu quỷ kế cứ tùy tay bày ra, làm người ta trở tay không kịp, như đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Y đọc gần một nửa, chỉ có thể thốt lên cảm thán, phàm nhân cũng có chỗ lợi hại của phàm nhân, kẻ tu tiên trước giờ chỉ lấy cường giả vi tôn, chỉ cần có tu vi cao, âm mưu quỷ kế có nhiều hơn nữa cũng chỉ cười cho qua chuyện mà thôi.

Bùi Vân Thư cảm khái xong, rồi đọc tiếp, bút lực của tác giả vô cùng tốt, cảnh này nối tiếp màn kia, đọc mà trong lòng cứ căng như dây dàn, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, vừa căng thẳng không ngớt, lại vừa say sưa thỏa mãn.

Khi Bùi Vân Thư đọc đến đoạn công tử bị người ta đuổi về thôn trang dưới quê thì Chúc Vưu đã trở lại một lần nữa.

Bùi Vân Thư mê mẩn đọc, nằm nhoài người trên chiếc giường mềm mại hoàn toàn không còn chút uy thế nào của một tu sĩ Nguyên Anh, y còn chưa phát hiện Chúc Vưu đã trở về, đến khi Chúc Vưu bước đến gần mình, nâng tay y lên, Bùi Vân Thư mới chợt giật mình tỉnh lại.

Y vội vã khép sách lại, lại chống tay ngồi dậy, vuốt phẳng y phục nhăn nhúm, giả bộ như không có việc gì nói: “Về khi nào vậy?”

Chúc Vưu hướng tầm mắt lên quyển sách trên tay y, Bùi Vân Thư gấp lên, cầm sách giấu sau lưng, nhìn về thứ trong tay Chúc Vưu, nói sang lảng chuyện khác: “Chúc Vưu, ngươi đang cầm gì đó?”

Trong tay Chúc Vưu là một cây châm nhỏ lấp lánh kim quang, hào quang lưu chuyển, có mùi đàn hương đặc trưng của Phật môn, nhìn kỹ còn có cả Phật khí thấp thoáng.

Sau khi trông thấy rõ Phật khí trên châm, Bùi Vân Thư lập tức kinh hãi, “Sao ngươi lấy được thư này!”

Thứ có thể nhuộm được Phật khí, chắc chắn là bảo vật trấn môn của nhà Phật, không thể tùy tiện hiện thế, vì nếu muốn nhuộm được Phật khí, nhất định phải là do một đại năng Phật tu mang theo sát bên mình, chuyên tâm niệm kinh ngày đêm, qua mấy trăm năm mới có thể nhuộm được Phật khí.

Bùi Vân Thư sống hai đời, còn chưa từng gặp người hay vật gì có nhiễm Phật khí, Chúc Vưu làm sao lấy được thứ này chứ!

Chúc Vưu không nói lời nào, chỉ nâng tay Bùi Vân Thư, ánh vàng trên châm nhỏ lưu chuyển lên xuống, hắn cầm châm, cẩn thận xuyên qua khe hở rất nhỏ giữa ngón tay và nhẫn.

Vẻ mặt của Chúc Vưu cực kỳ chăm chú, chỉ lo quẹt phải làm Bùi Vân Thư bị thương, trong lòng Bùi Vân Thư biết hắn đang làm gì, chỉ có thể đè nghi vấn xuống trước, nín thở nhìn động tác của Chúc Vưu.

Châm càng đến gần nhẫn, kim quang trên đó càng sáng hơn, đến khi châm đã đi qua đươc nhẫn thì Chúc Vưu và Bùi Vân Thư cùng nhìn nhau một cái, ngón tay hắn khẽ hết, chiếc nhẫn trên ngón tay Bùi Vân Thư đã bị cắt thành hai nửa.

Bảo thành đỏ thẫm bị vỡ thành hai rơi xuống đất, chất lỏng đen thui trong đó chảy ra, Chúc Vưu dùng châm vẽ một vòng tròn trên nước đen, dòng nước lập tức ngừng lại, không dám chảy ra khỏi vòng.

Màu đỏ đen bảo thạch vỡ thành hai nửa rớt xuống đất, trong đó hắc được nhiều dính chất lỏng từ trong bảo thạch chảy ra, Chúc Vưu dùng châm nhỏ tại hắc thủy ngoài hóa ra một đạo vòng, hắc thủy liền không dám lướt qua ngoài vòng.

Bùi Vân Thư che ngón tay lại, ngẩn người nhìn vết nước đen trên đất.

Y vẫn còn đang ngơ ngẩn như chưa tỉnh giấc, Chúc Vưu thì thoả mãn gật đầu, giam vệt nước đen lại, bỏ châm vào trong túi trữ vật của Vân Thư, lại định rời đi.

Bùi Vân Thư theo bản năng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đem thứ này đưa cho bọn họ,” Chúc Vưu nói, “Ta sẽ về nhanh thôi.”

Lấy nước đen đi đổi cây châm nhuộm Phật khí?

Bùi Vân Thư còn chưa kịp ngăn cản Chúc Vưu, Chúc Vưu cũng đã đi rồi.

Bùi Vân Thư đi qua đi lại trong phòng, trong lòng thiên biến vạn hóa.

Cuối cùng toàn hóa thành lo lắng, Chúc Vưu làm như vậy thật sự đáng trách, chẳng khác nào để bị Phật tu hợp lại đuổi đánh đâu?

Y đi lại đi, nhìn thấy chiếc nhẫn màu bạc đã vỡ thành hai nửa nằm trên đất.

Không khỏi nghĩ đến, thật sự chỉ đơn giản như vậy, đã trừ đi bóng đen trong nhẫn kia sao?

Nhưng bóng đen dó, dường như không chỉ bám vào trên nhẫn.

Bùi Vân Thư nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ đến căng cả đầu, thì mới thấy Chúc Vưu trở lại trong sự lo lắng không ngớt của y, toàn thân không mất một sợi tóc, báo cho Bùi Vân Thư biết hắn bình an xong, tên giao long đó lại chạy ra ngoài.

Bùi Vân Thư còn chưa chạy tới kịp hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngồi bên giường chờ hắn trở về, chờ lại chờ, y quyết định bỏ chuyện này qua một bên, cầm quyển “Công tử phong lưu ở thôn quê”, đọc tiếp.

Gấp cũng chẳng làm gì được, không bằng kiên nhẫn đợi Chúc Vưu trở về, rồi cẩn thận hỏi thử xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đến khi đó, sẽ bình tâm tĩnh khí ngay thôi.

__