Edit: Qiezi

“Sư phụ… Chúng ta… Chúng ta sẽ chết phải không?” Thiếu niên hồng y tóm chặt vạt áo của sư phụ, tám mươi mốt cây định hải trụ tạo thành trận pháp là nền móng mở đường truyền tống do bọn họ xây dựng. Nếu trận pháp bị hỏng, tất cả bọn họ đều sẽ rơi xuống biển.

Với tu vi của những kỹ thuật trạch này, không đến mức không thể ngự kiếm phi hành, nhưng vấn đề là… Bên ngoài trận pháp đang đánh nhau rất kịch liệt, dư âm của vô số tu sĩ nguyên anh đánh nhau đủ để diệt bọn họ thành bã. Nếu mất đi trận pháp bảo vệ, trừ khi vô cùng may mắn mới có thể chạy thoát chiến trường của mấy chục tu sĩ nguyên anh đang giao chiến, nếu không thì chỉ có chết.

Thiếu niên hồng y chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, ngày thường chỉ theo sư phụ nghiên cứu trong Lưu Quang Tông, chưa từng thấy chiến đấu kịch liệt như thế.

Mắt thấy trận pháp phòng hộ liên tục tóe lên những đóa ‘pháo hoa’ rực rỡ, thỉnh thoảng còn thấy ‘tay chân đứt đoạn’ kỳ quái, dính đầy máu tươi từ trên trời rơi xuống, quả thật sắp hù chết thiếu niên.

Râu quai nón cười khổ, vỗ vỗ thiếu niên hồng y: “Chuyện bây giờ đã phát triển vượt quá năng lực của chúng ta, có thể sống sót hay không thì phải xem có ai cứu được trận pháp này hay… Không!!!”

Râu quai nón còn chưa nói xong, con ngươi đột nhiên lồi ra, mồm há thật to, dường như thấy được chuyện kinh ngạc nào đó.

Thiếu niên hồng y mới bị sư phụ dọa sợ, khóe mắt rưng rưng chuẩn bị dũng cảm đối mặt với ‘tử vong’, nào biết một giây sau, sư phụ lại đột nhiên kinh hãi quá độ, khiến thiếu niên hồng y nghẹn họng, vẻ mặt rối rắm, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười.

“Sư phụ?” Thiếu niên hồng y kéo tay áo sư phụ.

Râu quai nón cứng đờ người, tròng mắt đảo quanh. Hắn nhìn thiếu niên hồng y, chớp mắt rồi lại nhìn phía sau lưng thiếu niên hồng y, môi run run: “Đồ đệ… Mau ra xem thần tiên…”

Thiếu niên hồng y: …..

Thiếu niên nhìn theo sư phụ, đó chính là vị trí của định hải trụ trung tâm.

Từ lúc ban đầu đã có rất nhiều tu sĩ đứng xung quanh định hải trụ, tiến hành chữa trị, nhưng cho dù là dùng máu hay luyện hóa đều chỉ có thể kéo dài thời gian định hải trụ bị hỏng, nhưng muốn chữa trị thì lại là chuyện hão huyền.

Nhưng bây giờ, định hải trụ lại được vô số tầng máu tươi bao bọc, vô số tài liệu phức tại ở giữa không trung được luyện hóa thành chất lỏng có màu sắc khác nhau. Chất lỏng theo máu chảy vào bên trong định hải trị, không ngừng chữa trị pháp văn bị ma khí phá hủy.

Biểu cảm trên mặt thiếu niên hồng y đã hoàn toàn cứng đờ, thiếu niên mờ mịt nhìn vô số kỹ thuật trạch ở xung quanh, mọi người cứ như thế này: = 口 =

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, trong đầu bọn họ nhất định đang điên cuồng vang lên một câu nói: Mau ra đây xem thần tiên!

Đoàn máu màu đỏ thuộc về ai, thiếu niên hồng y biết rất rõ, bởi vì lúc nãy Từ Tử Dung mới dùng chiêu này để giết chết Cổ trưởng lão. Mặc dù phối hợp với Từ Tử Nham mới thành công vây khốn một tu sĩ Hóa Thần, nhưng đây đã là chiêu thức rất tuyệt vời rồi.

Không ngờ Từ Tử Dung không chỉ có thực lực kinh người, mà hiểu biết về trận pháp cũng cao thâm như thế. Các kỹ thuật trạch tu vi thấp, cũng không có nhiều máu giàu năng lượng, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng trì hoãn định hải trụ sụp đổ. Nhưng Từ Tử Dung thì khác, y là tu sĩ Hóa Thần chính hiệu, nói hơi quá một chút thì một giọt máu của y tương đương với mấy trăm tu sĩ kim đan, mà huyết vụ do y tự hóa thành lại càng vô khổng bất nhập*, có thể len qua các khe hở, tiến vào trong định hải trụ chữa trị vết thương.

(Vô khổng bất nhập: bị cái gì đó xâm nhập, ở đâu cũng có)

Tốn khoảng hai khắc, huyết vụ do Từ Tử Dung tự hóa thành đã thành công chữa trị định hải trụ, chuyện kích hoạt và bảo vệ định hải trụ chỉ cần giao lại cho nhóm kỹ thuật trạch là được. Từ Tử Dung tranh thủ thời gian, lần thứ hai hóa thành người, sắc mặt khó ở nhìn chằm chằm đánh kỹ thuật trạch mặt tái mét vì mất quá nhiều máu.

Từ Tử Dung nhìn nhóm kỹ thuật trạch kia, vốn định châm chọc đôi câu nhưng thấy đối phương vô cùng kích động, y đành im miệng.

Được rồi, coi như là thương hại bọn họ đi… Bọn họ mất nhiều máu như vậy, tu vi thụt lùi, có lẽ trải qua trận chiến hôm nay, bọn họ phải mất ít nhất ba bốn năm mới khôi phục, y đừng xát muối vào vết thương thì hơn.

“Hừ!” Chỉ dùng tiếng hừ lạnh biểu đạt khinh thường, Từ Tử Dung nhảy lên, bay về phía ca ca đang chiến đấu.

Nhóm kỹ thuật trạch không bị xát muối vết thương, nhưng lại bị người ta nhìn khinh bỉ: ….. _(:3″ ∠)_

Từ Tử Dung phi hành rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt đã đến chiến trường ở bên ngoài.

Phụ trách đánh lén bọn họ là ba tu sĩ Hóa Thần lãnh đạo hơn hai mươi tên tu sĩ nguyên anh, cùng với rất nhiều tu sĩ và Ma tộc kim đan. Nếu là trước kia, số lượng này đủ để giẫm nát Lưu Quang Tông. Nhưng đối với Lưu Quang Tông đã tập hợp phần lớn lực lượng của Huyền Vũ Vực, đồng thời được Yêu tộc ủng hộ mà nói thì không đủ nhìn.

Ba tu sĩ Hóa Thần phe địch do Thanh Bình lão tổ, Vân Hạc tiên tử và Từ Tử Nham chia nhau ngăn cản, còn những tu sĩ nguyên anh còn lại thì nhốn nháo bắt cặp với hải yêu tộc và tu sĩ của Lưu Quang Tông, chém chém giết giết.

Vì lúc nãy hải yêu tộc tổn thất nặng nề nên được Vô Trần Đạo Quân hạ lệnh bảo vệ ở phía sau. Trên mặt bọn họ dính đầy máu, sát khí chưa tan nhưng các đệ tử cấp thấp trong Lưu Quang Tông lại không hề e ngại, trái lại rất chu đáo đưa đan dược cho bọn họ.

Các chiến sĩ hải yêu tộc có hơi dè dặt, bọn họ luôn ở Đông Hải, ít khi gặp nhân loại, cho dù gặp cũng là bên lãnh đạo đàm phán với nhân loại. Lần này bọn họ đi chiến đấu, coi như là lần đầu tiên trực tiếp tiếp xúc với nhân loại, những đệ tử Lưu Quang Tông đầy thân thiện để lại ấn tượng rất tốt cho các chiến sĩ hải yêu tộc.

Bọn họ đương nhiên không biết, những đệ tử phụ trách chữa trị cho bọn họ đều được Vô Trần Đạo Quân tuyển chọn từ trong tông môn. Ngoài việc ngoại hình tốt, tính cách cũng rất dịu dàng —— khụ khụ, cho dù không dịu dàng thì dưới sự ‘dặn dò’ dịu dàng của sư phụ, phải để các đồng minh thân mến cảm nhận được ấm áp như mùa xuân!

Lúc Từ Tử Dung đến nơi này, Từ Tử Nham đúng lúc đang bị một tên tu sĩ Hóa Thần đánh một chưởng vào ngực.

Tu sĩ Hóa Thần cũng có phân chia cao thấp, kẻ địch của Từ Tử Nham là một tu sĩ Hóa Thần lâu năm, đồng thời thực lực của người này còn cao siêu hơn Cổ trưởng lão, có thể đấu ngang tay với Tử Tiêu Thần Lôi của Từ Tử Nham, thỉnh thoảng còn cho anh ăn vài đòn.

Từ Tử Nham bị đánh trúng, nhưng anh kịp thời tránh né nên cũng không bị thương quá nặng. Tốc độ của tu sĩ Hóa Thần này quá nhanh, dẫn đến khi Lôi Linh Tiễn của anh đối mặt với kẻ địch, uy lực không đủ.

“Ca ca!” Thấy ca ca bị một chưởng, hai mắt Từ Tử Dung lập tức phủ một lớp huyết vụ.

“Ta không sao!” Từ Tử Nham hô to, nhưng vệt máu nơi khóe môi lại khiến Từ Tử Dung đau nhói.

Ca ca bị thương! Ca ca bị người khác đả thương trước mặt ta!!!

Vào giờ khắc này, bệnh thần kinh của Từ Tử Dung hoàn toàn phát tác —— hai mắt đỏ rực, con ngươi đen nhánh hóa thành màu đỏ khủng bố.

Từ Tử Nham: Đậu má! Đứa nhỏ thần kinh nhà ta bùng cháy nữa rồi!

Từ Tử Nham sờ mũi, quyết định lui xa một chút, sau đó nhìn thấy Từ Tử Dung hóa thành một đoàn huyết vụ, bao vây tu sĩ Hóa Thần.

Tên tu sĩ Hóa Thần này rõ ràng mạnh hơn Cổ trưởng lão nhiều, lúc mới bắt đầu, người này còn vùng vẫy phá huyết vụ của Từ Tử Dung.

Đáng tiếc… Ở trạng thái bùng nổ, thực lực của Từ Tử Dung cao hơn người này một chút. Tên tu sĩ kia vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi huyết vụ, cho đến khi tiếng kêu thảm thiết ngừng hẳn, Từ Tử Dung mới biến về hình người, vẻ mặt khẩn trương chạy đến bên cạnh ca ca, cẩn thận kiểm tra thân thể anh.

“Ca ca chảy máu rồi!” Y lau sạch vết máu chói mắt bên khóe môi ca ca, linh lực chạy một vòng trong cơ thể ca ca nhưng không phát hiện bất kỳ ám thương nào.

“Ừ… Bất cẩn cắn trúng lưỡi.” Từ Tử Nham xấu hổ xoay mặt đi.

Từ Tử Dung cho rằng ca ca bị trọng thương, thậm chí không tiếc máu tươi đi bắt kẻ địch: …..

Từ Tử Nham ho khan hai tiếng, hung dữ nói: “Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian, mau giải quyết hai người kia đi!”

Huyết sắc nơi đáy mắt tan dần, lộ ra dáng vẻ vô cùng suy yếu: “Ca ca… Ta không được rồi… Không còn sức nữa…”

Từ Tử Nham: …..

Lúc nãy đệ còn hưng phấn bừng bừng giết chết một tu sĩ Hóa Thần, bây giờ lại nói không còn sức? Đệ chơi ta à!

Nhưng đối phương cứ ra vẻ yếu ớt như thế, Từ Tử Nham có thể làm sao? Anh suy nghĩ một chút, thầm thì vào tai y: “Đệ đừng nghịch… Cùng lắm thì giải quyết xong bọn họ, ta sẽ mặc bộ y phục đó cho đệ xem…”

Từ Tử Dung hai mắt sáng ngời, nắm chặt tay ca ca, nghiêm túc hỏi: “Thật hả ca ca?”

Trong lòng Từ Tử Nham khóc một dòng sông, nhưng vì đại cục, anh đành nhẫn nhịn gật đầu.

Từ Tử Dung phấn chấn, lập tức khôi phục trạng thái đỉnh phong, nhào về phía hai gã tu sĩ Hóa Thần khác, miệng vẫn thầm thì: “Mau chóng giải quyết các ngươi, dám chiếm dụng thời gian ca ca và ta thân mật, đúng là không thể tha thứ.”

Từ Tử Nham: …..

Lần nào cũng phải dùng mấy cái trò tình thú để mê hoặc đứa nhỏ thần kinh này, nghĩ mà muốn say…

Dưới sự ‘khích lệ’ (??) của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung như hăng máu gà, phối hợp cùng Thanh Bình lão tổ và Vân Hạc tiên tử giải quyết hai tu sĩ Hóa Thần.

Đối với hậu bối đột nhiên xuất hiện, Thanh Bình lão tổ và Vân Hạc tiên tử vô cùng hài lòng, về chuyện y phá hủy đối chiến công bằng giữa hai tu sĩ Hóa Thần?

Buồn cười! Ai thèm nói công bằng với kẻ địch!

Nếu không phải phe địch đông, Thanh Bình lão tổ và Vân Hạc tiên tử ước gì có thể cùng vây công đó, biết không hả!

Rất rõ ràng, nhất mạch Lưu Quang Tông làm theo nguyên tắc thực tế, chỉ cần thắng lợi, ai quan tâm kẻ địch của ngươi chết trên tay một người hay là chết trên tay một đám người.

Giải quyết xong mấy tên tu sĩ Hóa Thần, trận chiến này xem như đã kết thúc.

Thanh Bình lão tổ và Vân Hạc tiên tử giữ thân phận nên khinh thường động thủ với tu sĩ cấp thấp, nhưng bọn họ lại không ngại để Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đi xử lý bọn chúng.