Edit: Qiezi

Nếu đối phương sử dụng ám chiêu với y thì càng tốt hơn nữa. Từ Tử Dung xảo quyệt nhếch miệng cười. Xét cho cùng tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh còn phải xem lấy được máu tươi có năng lượng nhiều hay ít, mà còn có cái gì có thể tinh khiết bằng máu tu sĩ?

“Được rồi, hôm nay tu luyện tới đây kết thúc. Ngày mai là huấn luyện thực chiến, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.” Từ Mặc lớn tiếng nói.

Mọi người trong Luyện Võ Đường đều thu hồi chiêu thức trên tay, tụm năm tụm ba lại một chỗ trò chuyện giết thời gian, nhưng từ trong ánh mắt bọn họ có thể thấy được, đề tài thảo luận của bọn họ đều dính dáng đến Từ Tử Dung.

Trong một góc khác của Luyện Võ Đường, một thiếu niên tướng mạo hung dữ có ba phần tương tự Từ Tử Nham không cam lòng nhìn phương hướng Từ Tử Dung đang đứng: “Hừ, chỉ là một nghiệt chủng. Từ Tử Nham thật là khờ, đối với đứa con hoang kia tốt như vậy, cực kỳ không xứng với thân phận của cậu ta.”

Một nam một nữ đi phía sau tên kia nghe vậy khinh thường bĩu môi, tên thiếu niên kia cao ngạo nói: “Có thể là con nối dòng mạch chính ít ỏi, dù sao gia chủ cũng chẳng có tiểu thiếp nào.”

Trước khi nói chuyện, thiếu niên nhíu nhíu mày: “Có người nói nữ nhân kia chỉ là phòng nhì được bao nuôi ở bên ngoài, so với tiểu thiếp còn không bằng, loại nữ nhân này sinh ra hài tử có thể là mặt hàng gì tốt? Nếu không phải mẹ nó đã chết, nó hoàn toàn không có tư cách vào cửa lớn Từ gia.”

“Vậy thì thế nào?” Người thiếu nữ kia lạnh nhạt: “Nói cho cùng cũng là vấn đề thực lực, có bản lĩnh ngươi đi so với tốc độ tu luyện của Từ Tử Nham đi. Đến lúc đó, đừng nói là đem một đứa con riêng vào Luyện Võ Đường, cho dù ngươi muốn hủy Luyện Võ Đường, cha ngươi cũng sẽ che chở cho ngươi.”

“Ngươi!” Biểu tình thiếu niên lạnh lẽo: “Từ Tử Tuyền, bớt gây xích mích ly gián đi. Ta là thực lực không đủ, nhưng chí ít cha ta cũng là tu sĩ ngưng mạch, cha ngươi chẳng qua chỉ là tu sĩ trúc cơ, vậy ngươi là cái thứ gì.”

Thiếu nữ nhướng mày, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt: “Từ Tử Hoàn, cha ngươi là tu giả ngưng mạch kỳ thì đã sao? Thiên phú của ta tốt hơn ngươi, tu luyện cũng nhanh hơn ngươi, hiện tại còn có thêm Từ Tử Dung ngộ tính thiên tài, phần của ngươi lại giảm bớt rồi.” Nói xong nàng xoay người rời khỏi đó.

Để lại thiếu niên biểu tình âm trầm nhìn theo bóng lưng nàng, thầm mắng: “Tiện nhân, không phải chỉ là thuộc tính song linh căn thôi sao, có cái gì đặc biệt hơn người. Nếu Từ Tử Nham toàn tâm toàn ý thiên vị Từ Tử Dung kia, phần của ngươi chắc chắn cũng giảm bớt thôi.”

Thiếu niên đứng sau lưng hắn rụt cổ một cái, bất luận là thiếu niên này hay là nữ nhân kia, gã đều không đắc tội nổi. Gã chỉ là con cháu của một chi thứ yếu thế, có thể tiến vào Luyện Võ Đường hoàn toàn dựa vào việc nịnh nọt các thiếu gia tiểu thư này.

Sau khi Từ Mặc tuyên bố luyện võ kết thúc, Từ Tử Nham lập tức dẫn Từ Tử Dung xuống núi.

Huấn luyện ở Luyện Võ Đường đều do Từ Mặc quy định, nếu ngày mai hắn bảo thực chiến, vậy khẳng định là thực chiến.

Nếu nói thực chiến tất nhiên là chiến đấu chân chính, nhưng chiến đấu này cũng không phải do các đệ tử này tiến hành, mà là đi vào hậu sơn tu luyện.

Phía sau gia tộc Từ gia là một mảnh rừng vô cùng rộng lớn, mà Từ gia nói ‘hậu sơn’ là chỉ phần bìa rừng ngoài cùng.

Cánh rừng này vô cùng kỳ lạ, bên trong sinh trưởng các loại sinh vật phong phú, đủ loại kiểu dáng. Trong đó cũng không thiếu một số yêu thú phi thường lợi hại.

Cũng không biết vì sao, mảnh rừng bị hai con sông lớn chia thành ba bộ phận kỳ quái, hơn nữa yêu thú sinh sống trong cánh rừng này, theo tu vi của bản thân, chỉ sinh sống trong phạm vi cố định, tuyệt đối không lấn ra bên ngoài.

Ở rìa ngoài vùng tiếp giáp giữa Từ gia và cánh rừng cũng chỉ có một ít yêu thú luyện khí kỳ sinh hoạt, mà càng tới gần vòng ngoài, yêu thú có tu vi càng thấp. Chỉ cần không vào sâu trong cánh rừng, những đệ tử luyện khí kỳ này hoàn toàn có thể hoàn thành mục tiêu thực chiến.

Nhánh sông lớn thứ nhất và thứ hai đều có yêu thú có tu vi từ trúc cơ đến ngưng mạch sinh hoạt, mà ở phía bên kia của sông lớn thứ hai, ít nhất cũng phải có tu vi kim đan mới dám đến.

Càng vào trong yêu thú càng lợi hại, có người nói lúc đi qua con sông thứ nhất, ở trung tâm cánh rừng thậm chí còn có yêu thú Hóa Thần Kỳ sinh sống.

Đương nhiên, với thực lực của Từ gia, đi xa nhất chỉ tới vùng giữa hai con sông, về tin đồn yêu thú Hóa Thần Kỳ, cũng chỉ là tin đồn nhảm mà thôi.

Từ Tử Nham biết thực chiến ngày mai với anh mà nói cũng không quá khó khăn, dù sao lấy tiêu chuẩn tu vi luyện khí tầng thứ sáu, chỉ cần không vào quá sâu, căn bản sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Hiện tại vấn đề duy nhất là anh phải phụ trách bảo vệ tư sinh tử Từ Tử Dung, hiện tại y khó khăn lắm mới bước chân vào cánh cửa tu chân, thậm chí còn chưa đạt được luyện khí kỳ tầng thứ nhất, nếu tiến vào rừng rậm thì…

“Ca ca… Huynh đang suy nghĩ gì vậy?” Từ Tử Dung hiếu kỳ.

“Không có gì.” Từ Tử Nham theo thói quen sờ sờ đầu y.

Tuy rằng Từ Mặc nhìn anh không thuận mắt, nhưng tuyệt đối không bởi vì anh giận chó đánh mèo Từ Tử Dung. Nếu như vậy, chắc hẳn là hắn cũng biết thực lực Từ Tử Dung, vào rừng rậm chính là tự sát, chớ nói chi là y còn lựa chọn công pháp phụ trợ hệ mộc, trừ phi có người bảo vệ…

Bảo vệ!

Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời.

Nếu chỉ có mình y, anh thật sự không dám đảm bảo là Từ Tử Dung sẽ không bị bất kỳ thương tổn gì, nhưng anh thiếu chút nữa đã quên mất, thực chiến ngày mai cũng không nói bọn họ phải tiến hành một mình. Nói cách khác, anh có thể tìm người tập hợp thành một đội.

Có lẽ là với tu vi của những người này, nếu không hợp tác, muốn ở trong mảnh rừng tu luyện quả thật không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, chớ nói chi là ngoại trừ Từ Tử Dung, còn có rất nhiều con em Từ gia cũng tu luyện các loại bí tịch phụ trợ này.

Suy nghĩ kỹ càng chuyện này làm trong lòng Từ Tử Nham nhẹ nhõm hơn nhiều, anh quay đầu nói với Từ Tử Dung: “Ngày mai thực chiến chúng ta phải tập hợp thành đội với người khác, hôm nay đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhiệm vụ của đệ là bảo vệ tốt cho bản thân mình.”

Từ Tử Dung gật đầu, Huyết Hải Tâm Kinh là con bài chưa lật của y, tất nhiên không thể lộ ra ở nơi này, mà y cũng mới vừa tiếp xúc Vũ Nhuận Vô Thanh, căn bản không thể sử dụng thực vật tiến hành công kích. Về phần những nhiệm vụ khác, có lẽ nên giao cho ca ca đối phó, không phải Từ Tử Nham đã hứa hẹn sẽ bảo vệ y sao? Không bằng xem ngày mai anh sẽ biểu hiện tốt đến thế nào.

Biểu hiện Từ Tử Dung rất bình thường, Từ Tử Nham cũng không suy nghĩ nhiều. Dắt đệ đệ quay về gian phòng hồng nhạt thiếu chút nữa làm mù mắt anh, Từ Tử Nham nhanh chóng rời đi.

Từ Tử Dung nhìn khắp căn phòng một màu hồng nhạt, trong nháy mắt biểu tình dữ tợn, sau đó ở trong lòng ghi thêm một khoản nợ…

Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Từ Tử Dung nhanh chóng rửa mặt, sau đó chạy ra khỏi phòng mình.

Lúc bước ra cửa phòng, y thở phào nhẹ nhõm. Y chưa từng nghĩ tới, chỉ là một căn phòng được trang trí thành màu hồng nhạt mà lại có lực sát thương lớn như vậy…

Cất bước đi về hướng sát vách, thủ vệ giữ cửa đã thay bằng một thị nữ khác, tuy rằng thị nữ này dung mạo bình thường, nhưng cười rộ lên rất khả ái, làm người vô thức thân cận.

Nhưng Từ Tử Dung lại biết, nữ nhân này có bao nhiêu âm hiểm độc ác, chính mình đã từng bị hình tượng này lừa dối, ngây ngốc theo ả đi đến hang rắn, kết quả tất nhiên là bị Từ Tử Nham đẩy xuống vách núi.

Sau này lúc y trở lại, nữ nhân này vẫn trưng ra bộ dạng vô tội, muốn tiếp tục lừa y, chỉ tiếc rằng tuy lúc đó y ngu xuẩn, nhưng chưa ngu đến loại tình huống này. Giáo huấn, một lần là đủ rồi.

Thời điểm lần đầu tiên thấy Từ Tử Dung, trong nháy mắt nữ nhân này xuất hiện tia kinh diễm, nhưng rất nhanh bị ả đè xuống. Ả quay lại mỉm cười vô hại với Từ Tử Dung, ả biết rõ, đối với một đứa bé mới tới mà nói, một thị nữ hòa ái dễ gần sẽ có ảnh hưởng lớn đến mức nào.

“Ngươi là ai?” Từ Tử Dung ngây thơ hỏi.

“Nô tỳ là Nhược Thi.” Nhược Thi hơi cúi đầu hành lễ.

“À.” Từ Tử Dung tùy ý gật đầu: “Ca ca ta còn chưa rời giường sao?”

“Đúng vậy, Tử Dung thiếu gia, đại thiếu gia còn đang ngủ.” Nhược Thi thành thành thật thật trả lời, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung mang theo vài phần hòa ái.

“Ặc… Ngươi nhìn ta như thế làm gì?” Từ Tử Dung nhìn ánh mắt ấm áp kia cố ý để cho y xem, nhất thời không vui, miệng dẩu ra.

Nhược Thi hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng trả lời: “Tử Dung thiếu gia thứ tội, ở nhà nô tỳ có một đệ đệ nhìn không khác Tử Dung thiếu gia cho lắm, nô tỳ chẳng qua đang nhớ đến đệ đệ của mình.”

Trong lòng Từ Tử Dung cười nhạt, ban đầu y cũng bị cái lý do này lừa dối, sau này y mới biết, Nhược Thi căn bản chẳng có đệ đệ nào cả.

“Láo xược!” Sắc mặt Từ Tử Dung trầm xuống: “Một đệ đệ của nô tỳ cũng có gan đi so sánh với bổn thiếu gia, lá gan cũng lớn quá nhỉ!”

Nhược Thi sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị Từ Tử Dung quát như vậy.

“Tử Dung thiếu gia…” Ả ta không khỏi có chút hoảng hốt, chuyện này cùng suy nghĩ của ả không giống tí nào.

“Ta đường đường là nhị thiếu gia Từ gia, phải để ngươi đối xử từ ái với ta?” Từ Tử Dung gây sự chất vấn.

“Tử Dung thiếu gia, nô tỳ nào dám…” Nhược Thi sợ hãi, quỳ phịch trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Hiện tại toàn bộ Lưu Thương Viện không ai không biết thiếu gia cực kỳ thương yêu nhị thiếu gia này, nếu chọc giận y tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

“Hừ!” Từ Tử Dung hừ lạnh một tiếng, xoay người đẩy cửa vào phòng của Từ Tử Nham, lưu lại Nhược Thi đang quỳ trên mặt đất lạnh run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tình huống trong phòng giống như Từ Tử Dung dự đoán…

Trên giường một người lớn cuộn người trong chăn, từ đầu đến chân Từ Tử Nham đều bị bọc bên trong, chỉ có ở một góc lộ ra một sợi tóc đen, có thể xác định vị trí của anh, bằng không một cái bọc lớn như vậy, muốn tìm ra đầu của anh cũng rất khó khăn.

“Ca ca, nên dậy rồi!” Từ Tử Dung cười khẽ, lay vai Từ Tử Nham.

“Ưm… Để ta ngủ thêm một chút nữa đi…” Từ Tử Nham ôm đầu, ngọ nguậy trong chăn.

Từ Tử Dung thấy thế không khỏi nhíu mày, lần đầu tiên y nhìn thấy có người bám giường đến trình độ này.

“Ca ca, ngày hôm nay phải đi luyện tập thực chiến.”