Giang Thánh Tu cũng không muốn cho cô hiểu lầm Lục Tâm Đồng có vấn đề gì. “Bà xã của anh là một người phụ nữ rất tốt.” Nhớ tới người vợ thật tốt của mình, vẻ mặt của anh không tự chủ trở nên nhu hòa hơn.
Đó là biểu cảm chỉ có người chồng rất yêu mới có!
Đàm Vũ Vi nở một nụ cười, giống như là phát hiện thấy một việc rất thú vị. Cùng anh kết giao bốn năm, đối với tính cách của anh, cô đương nhiên cũng có hiểu biết nhất định, cô cũng từng làm cho anh toát ra vẻ mặt như vậy, cho nên vừa nhìn thấy anh như vậy cũng biết anh rất yêu vợ của mình.
“Nhanh chóng thay cô ấy nói chuyện như vậy, lại không muốn ly hôn với cô, anh thực rất yêu vợ anh đi!”
“Hôn nhân của chúng ta không cần xây dựng trên tình yêu nông cạn”. Gương mặt Giang Thánh Tu lạnh nhạt nói. “Không phải nói muốn phỏng vấn sao? Đừng phí phạm thời gian nữa”.
Ác, đây là đang trốn tránh sao? Đàm Vũ Vi cười đến thật ngọt. “Được rồi, mời anh trước hết xem những cái đề mục này một lần, chúng ta sẽ tiến hành phỏng vấn.”
Thật thú vị, người đàn ông này cũng không có ý thức được anh ta yêu vợ của anh a, đầu anh thật là ngốc sao? Cô thật là muốn biết những chuyện sau này a.... .....
Giang Thánh Tu nhìn như chuyên tâm nhìn vào đề mục, nhưng là âm thầm tức giận anh quá để ý lời nói của cô rồi.
Anh rất yêu Lục Tâm Đồng sao? Anh đã không còn là nói chuyện yêu đương kia như trước đây nữa, liền trở nên ngu ngốc sao, anh có chút nổi giận, tình cảm anh đối với Lục Tâm Đồng mới không phải nông cạn như vậy, tình yêu bất cứ lúc nào cũng sẽ thay đổi, bọn họ còn xa hơn cả yêu nữa, sâu hơn, là loại tình cảm vợ chồng dào dạt như dòng nước chảy.....
Nhưng tại sao mới cùng cô tách ra ba tháng, anh liền cảm giác mình dần dần ngu ngốc rồi? Vì vãn hồi lại hôn nhân cùng cô, anh thường thường gọi điện thoại cho cô hỏi han ân cần, tìm mọi cơ hội để thấy cô, còn nhớ cô đến mau nổi điên, chỉ có thể nhìn chằm chằm những đồ vật cô mua có đôi có cặp kia, lấy tán gẫu làm niềm an ủi nỗi nhớ thương của anh, nhất là anh vì cô mà mua một đôi vợ chồng già làm bằng gốm sứ, mỗi lần nhìn thấy nó, anh sẽ suy nghĩ đến hình ảnh anh cùng cô nắm tay nhau đến già sẽ hạnh phúc thế nào.....
Anh không muốn ly hôn, một chút cũng không muốn ly hôn.....Anh nên làm thế nào để cho cô trở lại bên cạnh anh chứ?....
Hết giờ làm, Lục Tâm Đồng đi nhờ xe ông chủ để tới nhà chồng.
Chỉ là cô không nghĩ tới, ông chủ ngày thường rất chiếu cố cô, nhưng lại thừa dịp cô đưa xe đi sửa, lúc sau khi tan việc, thuận tiện đưa cô một đoạn đường lại tỏ tình với cô, hại cô cho là lỗ tai mình có vấn đề.
Cô không thể tiếp nhận lời tỏ tình của anh ta, coi như bây giờ cô đang ở riêng đi nữa, cô vẫn còn chưa có chính thức ly dị a, huống chi, cô chỉ coi anh ta là một người cấp trên đáng tin cậy đây, trong tâm không có ý gì khác.....
“Ông chủ, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về.....”. Xuống xe, sắc mặt cô mang theo chút lúng túng, giống như là hận không thể lập tức trốn vào cánh cửa trước mặt.
“Tâm Đồng, anh sẽ không bỏ cuộc đâu!” Anh ta đuổi theo, mạnh mẽ giữ chặt tay cô.
Lục Tâm Đồng khó xử nghĩ rút tay lại, không muốn để cho hàng xóm nhìn thấy lại hiểu lầm. “Ông chủ, xin anh không nên như vậy, tôi đã kết hôn rồi....”
“Em không phải là đang ly thân với chồng em rồi sao?” Hắn ta khăng khăng không buông tay, cầm vô cùng chặt, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị như muốn truy đuổi theo con mồi.
Lục Tâm Đồng cắn môi trắng bệch, sớm biết như vậy, ngay từ đầu nên chấp nhận đi, khi anh ta hỏi cô kết hôn có ảnh hưởng tới công việc không, cô liền rất thành thật nói cô và chồng cô đang sống riêng.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến ông chủ anh, hơn nữa đây cũng là nhà chồng tôi, xin anh hãy tôn trọng một chút.” Nói xong, cô gắng sức rút tay của mình về, lời nói nhỏ nhẹ từ trước đến nay giờ cũng mang theo một tia tức giận.
“Nhà chồng?” Hắn kinh ngạc, con dâu sau khi ra riêng còn có thể trở lại nhà chồng? Lục Tâm Đồng không giải thích thêm, nghiêm mặt nói: “Tóm lại, xin ông chủ như anh đừng làm ra loại chuyện khiến người ta hiểu lầm này, như vậy sẽ hại tôi thật khó khăn.” Cô thật vất vả tìm được một phần công việc thích hợp, thực sự là không muốn bỏ đi.
Người đàn ông không có trả lời, đôi mắt âm thầm hạ xuống, giống như là đang tính toán cái gì đó.
Lục Tâm Đồng không có phát hiện ra, từ trong bóp da lấy ra cái chìa khóa mở cửa, vào trong nhà, mới ngồi xổm người xuống muốn đổi lại dép đi trong nhà, chỉ thấy Giang Thánh Tu từ trên cao mà nhìn xuống cô.
Nhìn thấy anh, lòng Lục Tâm Đồng có một chút ngu dại, bởi vì cô đã nửa tháng rồi còn chưa có gặp lại anh, nhưng cũng chỉ có thất thần mấy giây, một giây kế tiếp cô vừa nghĩ tới chuyện chính sự hôm nay tới nhà chồng, liền cảm thấy tức giận.
Cô là đến nói chuyện ly hôn với anh, ngay cả đơn ly hôn cũng đã viết xong.
Ba tháng nay, cô nhìn thấy anh rất nhiệt tình mà vãn hồi lại cô, làm cho cô không hạ được quyết tâm mà ly hôn với anh, cho đến khi mấy ngày trước ở trước quán cà phê, nhìn thấy anh cùng bạn gái trước của anh ở chung một chỗ, cô mới quyết tâm, muốn giải quyết dứt khoát, lập tức kết thúc hôn nhân của bọn họ.
Cô quả thực là giận điên lên! Anh luôn miệng nói không muốn ly hôn, nhưng anh lại đối với cô làm cái gì hả? Anh lại trong lúc bọn họ đang ly thân lại đi gặp mặt bạn gái trước của anh, cô không muốn lại tin tưởng anh nữa!
“Người đàn ông kia là ai? Đừng quên chúng ta còn chưa có ly dị.” Giang Thánh Tu lạnh lùng nói.
Anh luôn luôn rất mong đợi ngày hôm nay gặp mặt với cô, cho nên anh vừa hết việc liền chạy đến, hy vọng có thể cùng cô hòa thuận trở lại, để cho cô bỏ đi ý nghĩ ly hôn trong đầu, không nghĩ tới nhìn xuyên qua cửa sổ, anh nhưng lại nhìn thấy cô có một người đàn ông trẻ tuổi đưa cô tới nơi này, còn cùng cô lôi lôi kéo kéo, nói anh làm sao chịu nổi, thiếu chút nữa muốn xông ra đánh người, hơn nữa nhìn kỹ, người đàn ông kia anh dường như có phần quen mặt.....
Bị hiểu lầm, Lục Tâm Đồng lập tức đứng lên, nghĩ muốn giải thích rõ. “Đó là ông chủ của em, hắn chẳng qua là thuận đường đưa em tới nơi này thôi....” Bọn họ không có bất cứ quan hệ nào. Nhưng những lời này cô không nói ra, ngày hôm nay cô đều phải hướng anh đưa tới đơn ly hôn, có làm rõ quan hệ giữa cô và ông chủ còn có ý nghĩa gì.
Giang Thánh Tu nghe cô nói một nửa lại không nói, cuối cùng lại cảm thấy cô không có nói thật với anh, thật không cao hứng. Anh cũng nhớ tới người đàn ông kia là ai, hắn là Tiêu Khánh Khải, trong giới thương mại nổi danh là hoa hoa công tử, nghe đâu thích trêu chọc những người phụ nữ trẻ dung mạo xinh đẹp đã có chồng, nhưng anh là từ tạp chí đọc được, cũng không có chứng cứ xác thực, nhưng anh vẫn là muốn nhắc nhở cô một chút - “Tên kia không phải người tốt lành gì, em phải cẩn thận một chút”.
“Ông chủ của em mới không phải loại người như vậy!” Lục Tâm Đồng rất nhanh phản bác lại anh, nhưng nói xong cô liền hối hận, anh trừng cô đến rét run, anh tức giận? Lời của Giang Thánh Tu còn chưa nói hết, liền nghe được cô vội vã vì người đàn ông kia mà nói, làm cho anh phải nổi giận: “Trước khi ly hôn, không cho phép em ở bên ngoài ngoại tình!”
“Ngoại tình?” Anh đang nói gì a? Nói xong liền xoay người, không để ý tới người khác? Lục Tâm Đồng thực cảm thấy không hiểu ra sao cả, không biết tại sao anh lại muốn nói xấu ông chủ, chẳng lẽ..... Anh là đang ghen phải không? “Tâm Đồng, con rốt cuộc đã tới, mẹ nhưng thực ra rất nhớ con!” Mẹ Giang nghe được ngoài cửa có âm thanh, lập tức tới xem một chút, quả nhiên là người con dâu ngoan ngoãn đã tới. Ban đầu là muốn vợ chồng bọn họ tỉnh táo một chút mới khuyên bọn họ trước nên ở riêng, nào biết chia ra liền ba tháng, hai người bọn họ vẫn không có một chút xíu dấu vết hòa thuận nào, cho nên phải thừa dịp hôm nay khuyên Tâm Đồng thật tốt, xem một chút có thể hay không muốn cô đừng ly hôn.
“Mẹ,....” Lục Tâm Đồng đối với mẹ chồng rất áy náy, theo lý thuyết cô cùng Giang Thánh Tu ồn ào ly hôn, bà đối với cô phải là rất không tha thứ đi, nhưng bà lại liên tiếp gọi điện quan tâm cô, không mắng cô cũng không trách cô, cô trở về còn đối với cô tốt như vậy, để cho cô không biết nên làm sao đền ơn mới tốt.
“Mau tới dùng cơm đi, mẹ nấu rất nhiều món ăn con thích, ba của con cũng có rất nhiều lời muốn nói với con đó....”
Trong bữa cơm, anh cả và anh hai Giang đều ở đây, cô rất vui mừng vì thái độ của bọn họ đối với cô cũng không có thay đổi, cho dù sau này ly hôn với Giang Thánh Tu, cô cũng hy vọng có thể làm em gái của bọn họ.
Dĩ nhiên, dụng ý mẹ chồng muốn cô trở về cô rất rõ ràng, bọn họ hi vọng cô cùng Giang Thánh Tu mau chóng hòa thuận, cũng vì vậy an bài vợ chồng bọn họ ngồi chung một chỗ, hại cô rất lúng túng.
Trước kia lúc ăn cơm, Giang Thánh Tu sẽ giúp cô gắp rau, hoặc giúp cô đem thức ăn cô ăn không hết ăn xong, hiện tại hai người đã không còn tình cảm vợ chồng nữa, vẫn đều ăn tất cả, khi cô nhắc tới công việc hiện nay của cô, anh vẫn còn hắt nước lạnh vào cô – “Cái công việc này cũng đừng làm nữa.”
Tâm tình của cô lập tức chìm vào đáy cốc. Chồng của cô dường như trở lại bộ dáng lúc mới quen, lạnh lùng đến mức người khác cũng khó có thể đến gần.
“Công việc thoải mái nhiều như vậy, làm sao em cần phải làm phần công việc kia?” Nghe cô nói về chuyện công việc của cô, có khi còn vì công việc mà đi ra ngoài, Giang Thánh Tu cũng rất đau lòng, bởi vì cô ngày trước làm công việc trợ lý này cũng rất tốt, không giống như khổ cực như bây giờ, huống chi cấp trên của cô Tiêu Khánh Khải còn là một người có lời bình rất kém cỏi.
Nhưng anh quan tâm cũng không có nói cho Lục Tâm Đồng, cô ngược lại lại hiểu lầm ý tứ trên mặt chữ, gương mặt liền tối đen.
Cô thật vất vả đối với phần công việc này có chút như ý, anh nhưng lại nói những lời diệt chí khí của cô như vậy, anh có phải vì năng lực của cô rất kém cỏi, chỉ có thể làm công việc nhẹ nhàng không cần tới đầu óc? “A Tu, con ở đây nói bậy bạ gì đó a?” Mẹ Giang mau bị người con trai ngu ngốc của bà làm cho tức chết rồi, bà tìm vợ anh tới, cũng không phải để cho bọn họ cãi nhau.
“Nếu như nói em hôm nay gặp phải một ông chủ tốt, anh sẽ vì em mà cảm thấy rất cao hứng, nhưng mà rất đáng tiếc là, em hôm nay gặp phải là một ông chủ thích dụ dỗ những người phụ nữ trẻ tuổi đã có chồng, nghe anh khuyên, em vẫn là sớm nghỉ việc đi!” Giang Thánh Tu lời nói có chút ý vị, anh là vì tốt cho cô mới nói, hi vọng cô có thể nghe vào lời của anh, không nên để bị lừa.
Lời khuyên bảo của anh nghe vào trong tai Lục Tâm Đồng chỉ cảm thấy chói tai. Bị anh chê bai, trong lòng cô đã rất khó chịu rồi, anh lại một lần nữa, nhiều lần phê bình nhân cách cấp trên của cô, anh căn bản không hiểu, tháng đầu tiên sau khi ở riêng, cô tìm việc có bao nhiêu khó khăn, nếu không phải là gặp được ông chủ này, cô hiện tại nhất định là vẫn còn đang nhịn đói, cho nên cô không cho phép anh tùy tiện lăng nhục người này!
“Không nên tùy tiện phê bình cấp trên của em! Không cần bởi vì là trong lòng mình không thoải mái, thì nói người khác không phải là người tốt!” Cô trừng mắt nhìn anh, so với lúc trước nhát gan, cô hiện tại tựa như một người đầy dũng khí, tràn đầy khí thế.
“Trong lòng anh không thoải mái?” Giọng nói Giang Thánh Tu mang theo nguy hiểm sắc bén.
Lục Tâm Đồng tâm run lên, ba một tiếng dũng khí của cô bị anh đâm phá, nhưng cô không muốn thua, không muốn dời đi nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh.
Giang Thánh Tu nheo lại con mắt, ý tốt của anh lại bị cô bóp méo như vậy, anh muốn bảo vệ cô là sai lầm rồi sao? “Anh không cần lo lắng rằng trong khi chúng ta còn chưa ly dị, em liền cắm sừng anh, em sẽ không!” Nếu không thì anh làm sao sẽ trái một câu muốn cô nghỉ việc, phải một câu nói cấp trên cô không phải là người tốt? Rõ ràng là cho rằng cô cùng cấp trên cô có cái gì. “Hơn nữa, anh cũng không có tư cách coi em muốn ở chung với ai, chính anh còn không phải là cũng mau cùng bạn gái bạn gái trước hợp lại rồi!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hung hăng trừng mắt nhìn Giang Thánh Tu, giống như là đang nói – thì ra là do đều là anh sai, cho nên vợ mới đòi ly hôn với anh a!
Giang Thánh Tu bị mọi người trừng đến thiếu chút nữa tự cho mình là Trần Thế Mỹ thứ hai.
“Bạn gái cũ? Em ở đây nói bậy bạ gì đó....” Cái gì mà lộn xộn đến anh nghe còn không hiểu, chuyện bạn gái trước này cô lại là từ đâu mà nghe được, anh chưa từng đề cập với cô......
Anh còn giả bộ ngu! Lục Tâm Đồng cũng không có biện pháp giả bộ làm như cái gì cũng không biết, cô từ trong túi xách lấy ra một túi giấy, bên trong có đơn ly hôn cô đã viết và sớm ký, vốn là chờ sau khi cơm nước xong sẽ lén lút đưa cho anh, nhưng cô chờ không đến lúc đó rồi, trực tiếp đưa cho anh.
“Cầm đi! Anh cũng nhanh chút ký tên để ly hôn với em đi, em sẽ thành toàn anh cùng bạn gái cũ yêu mến kết hôn.”
“Em....” Giang Thánh Tu king ngạc đến nói không ra lời, không nghĩ tới cô lại dám ở trước mặt ba mẹ anh nhắc đến từ ly dị, còn hoàn toàn hiểu lầm anh, ngay cả ký cũng ký rồi.
Những người khác nhìn đến toàn bộ ngây ngẩn cả người, ngay cả đũa cũng không dám động.
Sau khi nói xong, Lục Tâm Đồng cũng phát hiện mình quá mức kích động, cô đang làm cái gì a, mọi người đều bị cô dọa sợ.
Cô đã phá hư bầu không khí dùng cơm, cô thực hỏng bét rồi.....
“Ba, mẹ, anh cả, anh hai, thật xin lỗi, con, con nên rời đi là được rồi, quấy rầy mọi người!” Nói xong, cô bất đắc dĩ nhắc túi, xoay người rời đi.
“A Tu, đây là chuyện gì xảy ra, con cùng với Đàm cái gì đó Vi hợp lại rồi?” Thanh âm uy nghiêm của mẹ Giang truyền đến, tất nhiên là đứng về bên phía người con dâu kia rồi.
“Đúng, là Đàm Vũ Vi.” Mẹ Giang cỉa chính nói, trách cứ con trai út. “A Tu, con đã kết hôn, tại sao còn có thể cùng bạn gái trước còn vương vấn không dứt, hèn chi Tâm Đồng lại ầm ĩ ly hôn....”
“Không có chuyện này.” Giang Thánh Tu phủ nhận tội danh này.
“Nhưng mà nghe nói em tiếp nhận phỏng vấn của Đàm Vũ Vi, rất nhiều người cũng đều cho rằng hai người muốn hợp lại.” Giang Thánh Dương lành lạnh nói, đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
“A Tu, kết hôn rồi sẽ phải đối đãi với vợ mình thật tốt, loại hành động này của em thật sự là hơi quá đáng!” Hiếm khi Giang Thánh Khiêm lại lên tiếng mắng anh.
Bọn họ mới quá đáng, anh thật sự là chẳng hiểu vì sao nằm cũng trúng đạn!
Anh rốt cuộc là phạm vào cái lỗi gì a!
Giang Thánh Tu biết trước mắt có nói nhiều hơn nữa cũng không thoát được tội danh kẻ bạc tình, anh chẳng qua là cảm thấy khó hiểu, sau khi đồng ý để Đàm Vũ Vi phỏng vấn thì Tâm Đồng lại nói ly hôn với anh, tại sao Tâm Đồng lại dùng chuyện Đàm Vũ Vi tới để chỉ trích anh? Hơn nữa cô hẳn là không biết người tên Đàm Vũ Vi này, trừ phi có người nói cho cô biết, nhắc tới chuyện bọn họ trước đây từng lui tới, mới làm cho cô hiểu lầm.... Sẽ là ai? Ba mẹ không muốn cho thiên hạ đại loạn nên sẽ không đem chuyện này nói cho cô biết, anh cả, anh hai cũng không đến nỗi chia rẽ tình cảm vợ chồng bọn họ.......
“A Tu, có lẽ ngày đó chúng ta ở sân nhà nói chuyện đều bị Tâm Đồng nghe thấy được.” Giang Thánh Khiêm suy nghĩ cẩn thận, từ vẻ mặt khốn hoặc của Giang Thánh Tu cũng biết được anh là một người vô tội, vì vậy liền suy đoán nói.
Nghe vậy, Giang Thánh Tu cả người chấn động, anh làm sao không nghĩ tới cô có lẽ nghe được, cho nên đêm đó cô mới có thể trở nên kỳ lạ như vậy, nhất định hỏi anh có yêu cô hay không.....
“Không đuổi theo sao?” Giang Thánh Khiêm nhắc nhở.
Cầm túi giấy cô ném tới, đầu ngón tay của anh lạnh run, giật mình đến không biết nên làm cái gì bây giờ, cho đến khi anh cả ném tới một câu, anh mới tỉnh mộng mà ném ra túi giấy trên bàn, nhấc chân đuổi theo.
Không, anh không muốn cô đi, anh có chết cũng không ly hôn với cô, bất kể trả giá cao thế nào anh đều phải giữ cô lại!
Lục Tâm Đồng ngoài cửa đang bắt xe taxi, anh giữ cô lại, không cho phép cô lên xe.
“Tâm Đồng, ngày đó anh ở trong sân nói chuyện, em cũng nghe được?”
Anh lại đuổi theo cô, làm cho Lục Tâm Đồng thật rất kinh sợ (kinh hãi + hoảng sợ), nhưng cô cũng không trả lời anh, kiềm chế mà cắn môi dưới.
Giang Thánh Tu đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, nặng nề thở dài. “Đây chính là nguyên nhân thực sự khiến em muốn ly hôn với anh sao?”
Lục Tâm Đồng buồn bã mà liếc anh. “Em chỉ muốn tình yêu của anh là sai lầm sao? Vì sao anh có thể yêu cô ấy, nhưng lại không thể yêu em?”
Sự bi thương của cô là một đòn nghiêm trọng đánh vào tâm của Giang Thánh Tu, anh thật muốn hét lên tình yêu có gì đặc biệt hơn người, so với được anh che chở ở trong lòng bàn tay có quan trọng hơn không? Nhưng anh không muốn nói thêm những lời khiến cho cô thương tâm nữa, anh bây giờ phải đem hết khả năng để trấn an cô, giữ cô lại!
“Tâm Đồng, em hiểu lầm rồi, anh không có yêu Đàm Vũ Vi, anh và cô ấy đã là quá khứ rồi, không thể nào cùng cô ấy hợp lại đâu. Hiện tại, đối với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất, anh cần em, xin em hãy trở lại bên cạnh anh đi! Sau khi sống riêng, anh luôn luôn không mong muốn phải ly dị với em, anh vẫn luôn đợi em trở về!” Anh ngay cả tự tôn cũng đều bỏ qua mà khẩn cầu cô, hoảng sợ đến nỗi trong đầu tất cả đều trống rỗng, chỉ nghe được tiếng tim mình đập thật to.
Anh sợ, anh thật sự sợ cô vừa đi sẽ không trở lại....
Lục Tâm Đồng một chút cũng không tin lời của anh, nếu không thì anh tại sao không trả lời trực tiếp vấn đề của cô, không nói có yêu cô hay không, chỉ nói cần cô? Tim của anh rõ ràng vẫn còn yêu bạn gái cũ, cho nên mới không có biện pháp yêu cô đi!
“Anh cần em? Hay là cần một người vợ?” Anh không chịu ly hôn, quả nhiên là bởi vì ý thức trách nhiệm. Cô lạnh lùng nói: “Nếu như anh chẳng qua chỉ cần một người vợ, anh có thể tìm một người phụ nữ khác, không nhất định phải là em mới được a!”
Giang Thánh Tu vô cùng sửng sốt, như là bị cô dùng sức tát một cái, đau đến đầu anh cũng khó chịu.
Trong thoáng chốc, anh bị cô hất tay ra, anh hoảng hốt muốn thật nhanh bắt lại tay cô, nhưng cô đã lên xe, xe rất nhanh mà lái đi, kéo ra khoảng cách giữa hai người bọn họ, anh muốn đuổi theo cũng không được.
Giang Thánh Tu suốt đêm đều không ngủ được, anh đau lòng không có cách nào ngủ, vẫn lật qua lật lại cho đến khi trời sáng. Suy nghĩ của anh rối loạn, căn bản không có cách nào có tinh thần đi làm, anh xin nghỉ phép, không đi làm.
“Nếu như anh chẳng qua chỉ cần một người vợ, anh có thể tìm một người phụ nữ khác, không nhất định phải là em mới được a!”
Tại sao cô có thể tàn nhẫn mà nói ra lời như vậy? Nói anh có thể tìm người phụ nữ khác làm vợ của anh? Cô có biết hay không, cô là duy nhất, nếu như không phải cô, anh căn bản không muốn cùng bất kỳ người nào sinh hoạt cùng nhau, hôn nhân liền không có một chút ý nghĩa....
Anh cần, cũng không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể cho anh được a!
Giang Thánh Tu xuống giường, không có cô gối lên cánh tay của anh ngủ, giường hai người trở nên quá lớn, trong phòng ngủ không có cô, bầu không khí cũng đều cô đơn lạnh lẽo khiến cho anh mau chóng xuống giường, không có nụ cười của cô, tim của anh rầu rĩ không vui, ngay cả cái gì gọi là vui vẻ cũng đều không tồn tại.... Nhưng mà trước khi kết hôn với cô, anh không phải cũng như vậy trôi qua ngày sao? Vì cái gì hiện tại thời gian có cô hay không có cô lại chênh lệch lớn như vậy? Không có cô, anh dường như sống không bằng chết.
Tại sao cô thế nào cũng phải muốn loại tình yêu không thiết thực đó? Tại sao anh nỗ lực cũng không có biện pháp xoay chuyển cô, anh chưa bao giờ ăn nói nhỏ nhẹ để cầu xin qua một người phụ nữ nào cả....
Giang Thánh Tu vào phòng tắm tắm nước lạnh, muốn làm cho mình tỉnh táo lại một chút, đừng suy sụp tinh thần nữa. Sau khi tắm xong, anh bước ra phòng tắm, nhìn đến túi giấy đặt trên bàn, trong lòng co rút đau đớn.
Anh bước nhanh tới, hận không thể đem đơn ly dị bên trong lấy ra xé bỏ, không nghĩ tới lấy ra còn có một bức thư.
Đây là cô viết cho anh? Anh hít một hơi thật sâu, mới có thể tỉnh táo mà đọc:
“A Tu. Thật đáng tiếc, chúng ta lại đi tới tình trạng này, em luôn luôn nghĩ, nếu như anh không có đối xử với em tốt như vậy, không có để cho em bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của em, hỏi em có muốn đi làm hay không, em có lẽ sẽ không có ngày hôm nay, đối với anh cũng sẽ không yêu sâu đậm như vậy, chúng ta e rằng sẽ tương kính như tân mà làm vợ chồng một đời đi.
Cũng bởi vì anh đối với em quá tốt, anh dạy em biết rất nhiều thứ, dạy em không thích thì lớn tiếng nói không, dũng cảm biểu đạt ý nghĩ của mình, muốn vì mình mà sống, cho nên em trở nên có lòng tham, muốn nhiều thứ hơn, muốn có được tình yêu của anh.
Mặc dù chúng ta đã đi tới bước này, nhưng, em sẽ không hối hận, không hối hận hậu quả khi em yêu anh là hy sinh hôn nhân của em.
Ngược lại em muốn cám ơn anh, đã giúp cho em tìm được tự tin và dũng khí, cho dù sau này em không có anh để dựa vào nữa, em vẫn có thể sống một mình thật tốt, đã từng rất khác; cho dù không còn là vợ chồng, em vẫn sẽ cảm ơn anh, nhớ anh đối với em thật là tốt, cho đến khi em già đi, em cũng sẽ không quên anh.
A Tu, lần này thực sự phải nói với anh “Tạm biệt”, sau khi ly hôn, em nghĩ chúng ta sau này sẽ không gặp lại đâu.
A Tu, em chúc anh hạnh phúc, hi vọng anh với người anh yêu mãi mãi hạnh phúc.
Tạm biệt.”
Sau khi đọc xong, sắc mặt anh đại biến, hai tay run lên, kích động đến trước mắt bịt kín một mảnh sương mù trắng xóa, không thấy rõ chữ viết.
Cô vậy mà nói tạm biệt với anh.....
Đáng giận, cô tại sao có thể tự nhiên nói tạm biệt với anh! Anh vẫn còn chưa có chính thức ký tên ly dị, cô dựa vào cái gì tự chủ trương nói sau này không cần gặp lại, anh không cho phép cô nói lời như thế, anh làm sao có thể sẽ không gặp lại cô......
Giang Thánh Tu ý thức được cô nói bọn họ sau này không gặp lại, chẳng khác nào nói bọn họ đến đây chấm dứt, lúc này mới hoảng hốt phát hiện, tại sao chỉ có cô mới có thể làm vợ anh, nguyên nhân không phải cô liền không có ý nghĩa, đem cô sủng ở trên lòng bàn tay, thương yêu cô, cưng chiều mọi hành vi của cô, cũng là bởi vì anh yêu cô a! (Tung bông, tung hoa, cuối cùng anh cũng đã nhận ra a.....)
Anh không phải là không yêu cô, mà là anh phát hiện quá muộn, anh quá nhàn hạ với cuộc sống hôn nhân đầy đủ, mà không thèm nghĩ đến sự tồn tại của tình yêu.
Bởi vì đã từng có một đoạn tình cảm quá khắc cốt ghi tâm, khiến anh lầm tưởng tình yêu thì phải oanh oanh liệt liệt, không biết giữa bọn họ tình cảm nhẹ nhàng cũng là một loại tình yêu, cam kết với cô bảo vệ cô một đời, chăm sóc cô, thương cô, cưng chiều cô, cùng là một loại phương thức yêu cô.
Anh thậm chí càng yêu cô, đem cô đặt ở vị trí sâu nhất sâu nhất trong lòng, khi Đàm Vũ Vi phản bội lại anh, anh mặc dù đau lòng, nhưng chưa từng muốn vãn hồi, nhưng ba tháng này, anh chưa từng buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể xoay chuyển cô, đó là bởi vì tiềm thức anh biết cô là tình yêu của anh, là tình yêu đích thực duy nhất của anh, cho nên dù có vứt bỏ mạng sống anh cũng phải gắt gao bám chặt lấy cô.
Người ta thường thường sau khi mất đi mới biết được người luôn bên cạnh chờ đợi mình mới là tình yêu, cùng cô ở riêng ba tháng, bởi vì còn có thể nhìn thấy cô, cho rằng có cơ hội hợp lại, cho nên anh còn có thể bảo trì lý trí, hiện tại cô nói sau này không gặp lại, ý nghĩ đó của anh dần dần biến mất, nỗi sợ hãi mất đi cô làm cho anh hiểu rõ phải nói thẳng với cô tình cảm của anh.....
Cô tựa như không khí của anh, nguồn tính mạng của anh, anh không thể không có cô!
Anh đối với cô là yêu, không có cách nào kiềm chế, không có cách nào giấu đi nữa rồi!
Anh, muốn đoạt cô về, nói anh yêu cô!
Lục Tâm Đồng hiện tại chỉ còn chờ Giang Thánh Tu ký tên xong là đủ thủ tục ly hôn, vì muốn không nghĩ tới chuyện thương tâm đau lòng nữa, cô hôm nay phá lệ làm việc vô cùng tập trung.
Trước khi tan việc, cô nhận được điện thoại của ông chủ, nói hắn lên cơn sốt ở nhà nằm nghỉ, tạm thời không tìm được người mua thuốc hạ sốt, hi vọng cô có thể mua giúp.
Nhưng bởi vì ông chủ từng hướng cô tỏ tình, cô thật ra thì không muốn đi lắm, cố tình nhân viên trong công ty cũng có công việc để làm, có thể giúp hắn ta chỉ có mình cô, hắn ta cũng không thể bất chấp làm ra vẻ ngã bệnh đi, cho nên cô đáp ứng giúp hắn.
Sau khi lấy được địa chỉ, cô lấy ra xe mới được sửa xong, tạm ngừng ở hiệu thuốc bên cạnh, xuống xe mua thuốc, trở lại trên xe lái xe đi tới nhà ông chủ.
Mà Giang Thánh Tu suy nghĩ vãn hồi lại Lục Tâm Đồng, lái xe đi tới công ty cô chờ cô tan việc, vừa lúc thấy cô từ hiệu thuốc bên cạnh đi ra, trên tay mang theo một bao thuốc, khom người ngồi vào ghế lái của một chiếc xe MARCH nhỏ, lái xe đi.
Đây là lần đầu tiên Giang Thánh Tu thấy cô lái xe, mặc dù đã biết cô lái xe đi làm một thời gian, nhưng vẫn còn rất kinh ngạc, chỉ là càng làm cho anh quan tâm nhất là, cô vào hiệu thuốc mua thuốc, cô ngã bệnh sao? Mà bây giờ vẫn chưa tới lúc tan việc, cô lái xe muốn đi đâu? Anh khởi động xe, bám theo phía sau cô, không để cho cô biến khỏi tầm mắt của anh.
Anh phát hiện cô lái xe vừa nhanh lại vừa mạnh, cô không phải là nên lái xe chậm thôi sao, cô là có chuyện gì gấp à? Hơn nữa phương hướng cô lái xe, cũng không phải là phương hướng đi về nhà mẹ cô.....
Cô đến tột cùng vội vã như vậy là muốn đi đâu? Cuối cùng, Giang Thánh Tu thấy cô đem xe dừng ở bên ngoài một khu chung cư cao tầng.
Cô tới nơi này làm gì? Giang Thánh Tu buồn bực, thấy cô nhanh chóng dừng xe, trên tay cầm gói thuốc xuống xe, thật nhanh đi vào bên trong khu chung cư, anh cũng không kịp quản xe của mình có bị phạt hay không, dừng xe lại đuổi theo vào trong.
Nhưng anh vẫn là chậm một bước, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại đi lên, anh đành kiên nhẫn chờ thang máy dừng lại tại tầng cô muốn tới, vừa nhìn thấy con số dừng lại ở tầng tám, mới lập tức chạy cầu thang bộ lên lầu.
Lên tới lầu tám, đã không thấy bóng dáng cô đâu, anh khẳng định cô là tới tầng này, nhưng, cô đang đi tìm gia đình nào kia? Cô mang theo gói thuốc tới, rốt cuộc là người nào ngã bệnh, khiến cho cô đặc biệt chạy tới? Không có được đáp án rõ ràng, trong lòng anh liền sợ hãi, cả người đứng ngồi không yên.
Reng reng - bỗng nhiên điện thoại di động của anh vang lên một tiếng, sau đó liền cúp.
Sau khi Giang Thánh Tu nhìn trên màn hình hiện ra là số điện thoại của Lục Tâm Đồng, hết sức kinh ngạc, tách ra lâu như vậy, cô chưa từng gọi điện thoại cho anh lần nào, trực giác cô nhất định là hướng anh cầu cứu!
Anh làm chuyện điên nhất trong cuộc đời – nhấn chuông cửa từng phòng tìm người, tìm lầm người, anh liền xin lỗi, lại chạy tới một phòng khác bấm chuông, cho dù anh cảm thấy làm phiền người khác, anh cũng phải tìm thấy cô....
“Này, anh làm gì mà cứ bấm chuông cửa....”
Tìm được rồi!
Đôi mắt Giang Thánh Tu phát ra sát khí, vừa nhìn thấy người tới là Tiêu Khánh Khải, trên mặt còn in dấu năm ngón tay, khẳng định đây là loại khốn nạn ghê tởm, ngay lập tức anh đánh một quyền vào cằm của Tiêu Khánh Khải, sau đó chạy vào nhà tìm người.
“Anh kia, sao anh đánh người bậy bạ vậy hả? Đây là nhà của ta, đi ra ngoài cho ta....”
Giang Thánh Tu mặc kệ sau lưng người đàn ông kia chửi mắng ra sao, chạy ào vào trong nhà bắt đầu tìm kiếm, đúng như dự đoán, Lục Tâm Đồng chính là đang co rúm lại ở một góc tường, trên tay còn ôm bình hoa, bảo vệ chính mình không để cho tên trời đánh kia đụng vào.
Thấy chuyện bị bại lộ, Tiêu Khánh Khải sợ chết liền thay bản thân kêu oan nói: “Này,….. Tôi cũng không có cưỡng bức cô ta, là chính cô ấy tìm tới cửa, đối với tôi ôm ấp yêu thương….”
“Tên hỗn đãng nhà ngươi! Dám đụng vào vợ của tao!” Giang Thánh Tu nhìn hắn chết cũng không chịu nhận lỗi, liền đánh Tiêu Khánh Khải mấy quyền, hét lên: “Cô ấy là vợ của tao, không cho phép ngươi đụng vào một cọng lông măng của cô ấy! Ngươi là một kẻ thấp hèn, ngươi nghe hiểu chưa?”
Giang Thánh Tu hận không thể giết người đàn ông trước mắt này, lần đầu tiên xúc động thế này, anh không cách nào kiềm chế được cơn giận, cho đến khi Tiêu Khánh Khải bị anh đánh đến ngã xuống đất cầu xin tha thứ, nhìn thấy Lục Tâm Đồng che lại lỗ tai, sợ hãi vô cùng, anh mới ngừng tay.
Tiêu Khánh Khải nào dám ở lại nhà để trêu chọc nữa, thấy anh đi trấn an Lục Tâm Đồng, lập tức bò ra khỏi nhà vội vàng chạy trối chết.
Giang Thánh Tu muốn đuổi theo, muốn đem hắn đem ra cho công an, tránh cho hắn tiếp tục làm tổn thương những người phụ nữ khác, lại nghe được Lục Tâm Đồng yếu ớt nói: “Mang em về nhà, bây giờ mang em về nhà có được hay không….”
“Tâm Đồng,…” Giang Thánh Tu lập tức vứt bỏ chuyện đuổi theo, nghĩ sau đó lại báo cảnh sát bắt lại hắn là được rồi, miễn cho có thêm nhiều người bị hại. Nhìn thấy cô co lại một chỗ, hai tay ôm bình hoa làm vũ khí, bộ dạng ôm thật chặt không dám bỏ ra, anh liền đau lòng vô cùng.
“Em không sao chứ, hắn có làm em bị thương không?” Sau này nhất định phải tìm tên hỗn trướng kia tính sổ.