[56] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (15)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Mây buổi chạng vạng nhiễm lên một màu rán vàng, bầu trời xanh đậm, thiếu niên nằm lên bàn, gió nhẹ thổi sợi tóc cậu bay tán loạn.

Tạ Hào đứng trước cửa sổ của khách sạn thu hết tất cả vào ánh mắt, một bên cầm lên cọ vẽ.

Tả Ngôn quá đói, cậu ngồi phịch trêи bàn, sao vẫn chưa đến giờ cơm vậy.

Rốt cuộc là ai đề nghị mọi người nhất định phải ăn cơm cùng nhau !

Lúc này, không chỉ con người muốn ăn cơm, mà ngay cả muỗi cũng muốn ăn cơm.

Tả Ngôn nhìn chằm chằm con béo muỗi trêи cánh tay, “Nó muốn ăn cơm.”

Hệ thống: “Thoạt nhìn nó đã no rồi.”

Sau khi muỗi béo ăn uống no nê, nó cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Chốc lát sau, lại có thêm một con bay đến.

Tả Ngôn: “Nó còn dắt con cái đến à.”

Hệ thống: “Không chừng là bạn gái của nó.”

Tả Ngôn: “Cũng không chừng là bạn trai của nó.”

Sau khi con muỗi thứ hai bay đi, Tả Ngôn nhìn vết sưng trêи tay, hít sâu một hơi.

Tả Ngôn: “Hắn vẫn chưa vẽ xong à ?”

Cậu bảo trì tư thế này đã lâu lắm rồi, không còn cảm giác được ʍôиɠ mình nữa.

Hệ thống: “Vẫn chưa.”

Ai…

Vốn định ngủ một giấc, mơ mơ màng màng nhấc mí mắt lên, một đám khách không mời ong ong bay đến doạ cậu đến chút tâm tình gì cũng đều mất sạch.

Đệt ! Tụi bây muốn ăn tiệc à !

Tả Ngôn cũng không thèm quan tâm vị kia có vẽ xong hay chưa, tung tăng chạy như điên về phòng mình.

Sau khi cậu trở về, vừa lúc đụng phải Quý Minh Trí.

“Tôi vừa định gọi cậu đi ăn cơm nè, đúng rồi, còn phải gọi Tạ tiên sinh nữa.”

Tả Ngôn bước đến bàn cơm dưới lầu chờ đợi, trong chốc lát sau, Quý Minh Trí cùng Tạ Hào cùng nhau xuống lầu.

Theo tập tục của nơi này, đến bữa cơm tối, không cần biết có bao nhiêu người đều nhất định phải cùng nhau ngồi ăn.

Không thể không nói, tuy rằng nơi này thoạt nhìn không quá phát triển, nhưng thực vật này nọ ăn khá ngon.

Có hai người Tả Ngôn cùng Quý Minh Trí, vài ông lão bà lão ngồi bên cạnh bọn đều không tự giác mà ăn nhiều hơn một chút.

Sau khi ăn xong, vài người cùng nhau ra ngoài đi dạo sau bữa ăn.

Phòng của Tả Ngôn cùng Tạ Hào kế nhau, cho nên vừa bước đến ban công liền có thể nhìn thấy bức tranh mà hắn vẫn chưa vẽ xong kia.

Tả Ngôn nhìn một cái, mặt liền vặn vẹo.

Trong bức tranh kia chỉ có bầu trời, căn bản không hề có người !

Uổn công cậu vừa bị muỗi đốt cả nửa ngày trời !

Tả Ngôn tức rồi nha, trong lúc người đối diện nhìn qua, cậu gạt bỏ nụ cười trêи môi.

Chúc anh bị muỗi cắn đến béo.

Bên này Tả Ngôn trực tiếp chui vào ổ chăn, bên kia, Tạ Hào cầm lấy di động bên người.

“… Hứa tiên sinh do rút thăm trúng thưởng nên mới… ông chủ của bọn họ đã đề nghị cậu ấy bán vé đi, nhưng Hứa tiên sinh rất kiên trì…”

“Tôi biết.”

Tạ Hào cúp điện thoại, nhìn lên bầu trời buổi chạng vạng, cầm cọ lên bắt đầu phối màu lần thứ hai.

Trước đó vốn là một màu sắc u ám, nhưng giờ phút này, dưới ngòi bút của hắn, bức tranh dần trong sáng lên.

Ban đêm, đột nhiên đổ xuống một cơn mưa to, tiếng bộp bộp đập vào cửa sổ thuỷ tinh, nước mưa lạnh như băng chảy vào, khiến Tả Ngôn tỉnh ngay tức khắc.

Luống cuống tay chân ngồi dậy khoá lại cửa sổ, nhưng, gường của cậu cách cửa sổ rất gần.

Nhìn chăn và giường ẩm ẩm ướt ướt, Tả Ngôn gãi đầu.

Cả người ngồi lên ghế sa lông, ti vi không có tín hiệu.

Nghe cuồng phong ở bên ngoài, Tả Ngôn dùng quần áo che kín mình lại. ( Bé Tả sợ tiếng gió lớn ầm ầm nha :V)

Hệ thống: “Ngươi đang sợ hãi.”

Tả Ngôn phản bác, “Ta lạnh !”

Hệ thống: “Có muốn ta hát cho ngươi nghe không ?”

Tả Ngôn nói: “Được, hát một bài ca thôi miên đi.”

Hệ thống: “Nước Tây hồ là nước mắt của tôi~ hồ lô oa~ một cây có bảy đoá hoa~”

Tả Ngôn: … Ngươi đang đùa ta à, khuya rồi mà còn nổi loạn gì hả tên yêu tinh !

Tiếng gió vẫn không ngừng đập vào cửa sổ, lực đạo tựa như có người vỗ bốp bốp lên cửa sổ, đột nhiên, cúp điện.

“Cốc cốc cốc !”

Tả Ngôn ôm gối đầu, đứng trước cửa phòng phòng kế bên.

Quý Minh Trí ở bên trong ngủ rất say, một chút cũng không bị cơn mưa to gió lớn ở ngoài ảnh hưởng, huống chi là tiếng đập cửa của cậu.

Tả Ngôn do dự nhìn qua cửa phòng của Tạ Hào, tự hỏi một hồi, cảm thấy vẫn nên trở về phòng của mình.

Tia chớp xẹt qua một đường, chiếu sáng cả hành lang.

Một người mặc áo mưa màu đen chạy về hướng cậu ngày càng gần…

Tả Ngôn xoay người, một cái bóng đen đứng phía sau cậu, làm cậu sợ đến mức theo bản năng lùi lại mấy bước.

Trêи người tên mặc đồ đên vẫn không ngừng có nước chảy xuống, ẩn ẩn còn có chất lỏng màu đỏ cùng chảy xuống, tinh thần của Tả Ngôn thoáng chốc buộc chặt.

Tả Ngôn: “Hệ thống ! Đây tình huống gì !”

Hệ thống để cậu lãnh tĩnh, “Hắn là Tạ Hào.”

Tả Ngôn lúc này một chút cũng không hề cảm thấy tin tức này có thể khiến cậu lãnh tĩnh chút nào, nếu là Tạ Hào vậy không phải càng doạ người hơn à !

Hắn chính là một tên có trạng thái tinh thần cực kỳ không ổn định, còn là một tên bệnh tâm thần có khuynh hướng giết người !

Trong lúc này, tên mặc đồ đen cử động, hắn đẩy mũ xuống, lộ ra khuôn mặt của hắn.

Đúng là Tạ Hào, giờ phút này mặt không đổi sắc nhìn cậu.

Tả Ngôn: Còn đặc biệt cúi đầu nhìn xuống.

Tả Ngôn nhìn nhìn nơi mình đang đứng, quả thật muốn khóc, phía sau đã là đường chết của cậu.

“Này, tôi bị mộng du…”

Từ trong áo mưa của Tạ Hào lộ ra thứ gì đó dài dài cong cong, thanh âm từ tính nói: “Tôi cũng bị mộng du.”

Tả Ngôn ngây người một chút, “Thật trùng hợp.”

Anh cái tên ngốc này ! Bị mộng du còn có thể nói chuyện à !

“Đúng là thật trùng hợp.”

Tạ Hào câu môi mỉm cười, chậm rãi lấy thứ trong ngực của hắn ra.

“Meo~”

Một con mèo nhỏ màu vàng nằm cuộn mình trong tay của hắn, trêи người đã ươn ướt.

Mà một tay khác của hắn đang cầm giá vẽ.

“Giúp tôi giữ một chút.”

Tả Ngôn hơi giật mình ôm lấy bé mèo, cùng tên nhóc kia mắt to trừng mắt nhỏ.

Tạ Hào mở cửa phòng ra, thấy cậu vẫn còn đứng sững sờ tại chỗ, kéo kéo một góc gối đầu của cậu, kéo cậu tiến vào.

Tả Ngôn là bị đầu lưỡi của mèo ɭϊếʍ mới hoàn hồn.

Bên kia, Tạ Hào nhìn bức tranh của hắn, nhẹ thở một hơi.

Quay lại nhìn thấy một lớn một nhỏ đang nhìn hắn, cười khẽ một tiếng.

“Không nghĩ đến sẽ có gió lớn như vậy, thuốc màu vẫn chưa làm xong, đã bị thổi đi.”

Sau đó bước đến, vỗ vỗ cái mũi của bé mèo, “Bên ngoài đang mưa, tên nhóc này vậy mà lại trú mưa dưới vải vẽ tranh của tôi.”

Tả Ngôn nhìn nhìn vệt đỏ đỏ trêи tay, sao không nói sớm, hù chết cậu rồi.

Còn tưởng rằng trêи người bé mèo đều là máu chứ !

“Còn cậu thì sao, sao muộn như vậy còn ở ngoài ?”

Hơn nữa còn ôm theo gối đầu.

Tả Ngôn có thể nói là cậu sợ à, đương nhiên là không, nhất thời một hồi lâu sau cũng không nghĩ ra cái cớ nào.

Tiếng dông tố cùng cuồng phong đập vào cửa sổ thuỷ tinh, Tả Ngôn run run một chút.

.

HLTT: Vẫn chưa beta vẫn chưa beta TTATT Có gì sai sót mong mọi người bỏ qua nha TTATT