Du Vãng gặp Phương Kỳ Nhiên lần đầu tiên vào ngày đầu Phương Kỳ Nhiên khai giảng lớp 12.

Anh theo giáo viên chủ nhiệm ra khỏi phòng dạy học đi đến văn phòng lấy tài liệu, lúc đi ngang qua cửa sổ phòng học thì giáo viên chủ nhiệm đột nhiên dừng lại, nâng tay gõ gõ cửa sổ, “Phương Kỳ Nhiên! Đã nói bao nhiêu lần là giờ tự học buổi sáng không được ăn đồ ăn mà! Mấy chục phút có thể làm con đói chết à?”

Du Vãng nhìn vào trong cửa sổ thì thấy một nam sinh trắng nõn đang bĩu môi, để quả táo đã gặm được mấy miếng trong tay lên trên bệ cửa sổ. Cậu ngoan ngoãn cầm lấy cuốn sách ngữ văn đang úp trên bàn, trong miệng vẫn đang ngậm một miếng thịt quả chưa nuốt. Trông cậu cực kỳ đáng thương, cứ nhìn sách một cái rồi lại liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm đang dạy bảo cậu. Du Vãng cảm thấy trong phòng học có không ít ánh mắt hoặc ngang nhiên hoặc lén lút rơi trên người anh, điều này khiến anh hơi bực bội. Lúc anh đang muốn cất bước rời đi thì nhận ra Phương Kỳ Nhiên đang bị dạy bảo lại ngơ ngác nhìn mình, giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu vẫn còn dám thất thần thì tức giận chống nạnh, “Nhìn cái gì? Trên mặt người ta có trọng điểm kỳ thi à?”

“Cô à, á mẹ.” Phương Kỳ Nhiên kéo khe cửa sổ ra một chút, cậu ló đầu, “Bạn học mới ạ?”

“Liên quan gì tới con? Mà mẹ đã nói ở trường phải gọi mẹ là gì?” Giáo viên chủ nhiệm vừa vươn tay đẩy cậu về, vừa nhỏ giọng dặn dò, “Tan học thì đến văn phòng, sữa buổi sáng con vẫn chưa cầm đó.”

Phương Kỳ Nhiên cười hì hì ngồi lại, ánh mắt vẫn không ngừng bay ra ngoài. Du Vãng phát hiện sách của cậu thì cầm ngược nhưng trong miệng lại đọc ra hình ra dáng lắm.

Đợi đến lúc giáo viên chủ nhiệm căn dặn cậu vài việc xong, rồi lại đưa cho cậu một bản tài liệu ôn tập mà nhà trường thống nhất phát xuống thì tiết tự học buổi sáng đã sắp kết thúc rồi, cô để Du Vãng đi vào lớp từ cửa sau trước.

Du Vãng mang một tập tài liệu quay lại đường cũ, lúc đi ngang qua cửa sổ thì theo bản năng mà nhìn cậu một cái, ánh nhìn này suýt thì khiến anh cười ra tiếng. Quả táo vừa nãy vẫn còn hơn một nửa giờ đây đã biến thành một hạt táo nằm trơ trọi trên bệ cửa sổ, Phương Kỳ Nhiên cho rằng người đi qua là giáo viên chủ nhiệm nên vội vàng giơ sách lên che lấy mặt mình, sau khi nhận ra là Du Vãng thì phùng má giơ một ngón tay lên, “Suỵt.”

Động tác của Phương Kỳ Nhiên quả thật quá tự nhiên, Du Vãng nhướng mi nhìn cậu, nâng tay ra hiệu OK.

Du Vãng vừa cao vừa gầy, chắc chắn chỉ có thể ngồi ở hàng cuối cùng. Phương Kỳ Nhiên vừa tan học liền chạy qua, hai tay chống lên bàn của anh, “Có phải cậu là học sinh nghệ thuật học bá không chịu đến đại học X không?”

“…” Du Vãng nhìn Phương Kỳ Nhiên đang bao phủ lấy anh, kỳ lạ là không hề cảm thấy khó chịu đối với sự tự nhiên của cậu, anh vừa thu dọn sách vở vừa trả lời, “Bạn học mới, câu hỏi đầu tiên của cậu đáng lẽ ra phải hỏi tên của tôi mới đúng.”

Phương Kỳ Nhiên ngồi xuống chiếc bàn trước mặt anh, xếp sách giúp Du Vãng, “À, vậy tên cậu là gì thế? Có phải cậu là học sinh nghệ thuật học bá không chịu đến đại học X phải không?”

Du Vãng cũng phải bật cười luôn, “Tôi là Du Vãng.” Anh bỏ chỗ sách mà Phương Kỳ Nhiên đã xếp gọn gàng vào trong hộc bàn, đậy nắp bàn vào, “Tôi là học sinh học lại, vừa không phải học bá cũng chẳng phải học sinh nghệ thuật, cậu còn câu hỏi nào nữa không?”

“Có á!” Phương Kỳ Nhiên nằm bò trên bàn của anh, “Cậu thích uống sữa không?”

Giáo viên chủ nhiệm không biết sữa bò được đặc biệt mang tới từ nhà, sau khi qua tay lại bị con trai tặng cho học sinh mới xếp lớp. Trước khi vào tiết học đầu tiên thì cô đã giới thiệu Du Vãng với cả lớp rồi, sau đó lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh lại tác phong kỷ luật một lần nữa. Từ góc chếch phía sau, anh nhìn thấy đầu Phương Kỳ Nhiên đang nhẹ nhàng lắc lư, tựa như một sự phản đối đáng yêu trong yên lặng.

Du Vãng xé một trang giấy nháp, chỉ trong mười mấy giây anh đã nhanh chóng vẽ một hình người nho nhỏ với cái đầu tròn vo và chiếc cổ ngăn ngắn, một tay cậu nâng trái táo, một tay cầm cốc sữa bò, sau đó Du Vãng tô màu trái táo bằng bút đỏ rồi gấp lại kẹp vào trong cuốn từ điển dày.

Bành Tráng là lớp trưởng, lúc ăn cơm trưa đặc biệt đến mời Du Vãng cùng đi. Phương Kỳ Nhiên ôm hộp cơm giữ nhiệt ở phía sau cậu ta, Du Vãng vốn định từ chối nhưng không chịu được Phương Kỳ Nhiên khuyên nhủ, “Đi đi mà, tục ngữ nói người có thể không học tập nhưng không thể không ăn cơm.” Anh bất đắc dĩ đứng dậy, đang ngẫm lại xem cổ nhân nào nói hươu nói vượn, Bành Tráng thì lại đang khó khăn xoay người trong lối đi nhỏ, làm đổ luôn sách vở trên bàn của Du Vãng. Phương Kỳ Nhiên đưa hộp cơm cho cậu ta, chen qua thu dọn, “Đã kêu mày hóp bụng vào rồi sao sức phá hoại vẫn lớn như thế chứ!” Bành Tráng tự biết đuối lý nên cầm hộp cơm cẩn thận đi ra ngoài.

Phương Kỳ Nhiên “Ơ” một tiếng, nhặt một tờ giấy từ dưới bàn lên, “Đây là… tớ mà!” Cậu ngồi xổm trên mặt đất nhìn Du Vãng, trong mắt là ánh sáng kinh ngạc lấp lánh, “Là cậu vẽ đúng không? Cậu còn nói cậu không phải là học sinh nghệ thuật!”

“Tôi nhầm, tôi đúng là học sinh nghệ thuật.” Du Vãng xốc cậu lên, Phương Kỳ Nhiên kẹp bức tranh lại, “Đi thôi, muộn nữa là không có chỗ đâu.”

Cậu đi được hai bước liền ngoảnh lại nhìn Du Vãng, thấy anh vẫn ở tại chỗ thì nghiêng đầu cười, “Đi nào, cậu không đói sao?”

Cảnh trong mơ dừng lại trong yên lặng. Lúc Du Vãng mở mắt thì khóe miệng vẫn còn vương nụ cười. Phương Kỳ Nhiên năm mười bảy tuổi cởi mở hơn hiện tại rất nhiều, tựa như mặt trời nhỏ phát ra ánh sáng ấm áp tốt bụng không biết mệt, anh lúc ấy trong bất giác liền bị cậu thu hút, mãi cho đến khi hãm sâu cũng chưa từng muốn thoát khỏi.