Bành Tráng là người đầu tiên nhận ra dạo gần đây Phương Kỳ Nhiên không được bình thường cho lắm.

Nếu như buổi sáng cậu có thể đến sớm thì cái đầu sẽ giống như hoa hướng dương mà chuyển động theo người bên ngoài cửa sổ. Đến tận khi nhìn thấy Du Vãng chậm rãi đi qua từ đầu hành lang bên kia mới cúi xuống vờ như đang đọc sách.

Bành Tráng phát hiện thật ra Du Vãng cũng không bình thường cho lắm.

Tên Du Vãng này, nếu nói anh cô đơn thì cũng không đúng, nhưng nếu nói anh thích tụ tập thì Phương Kỳ Nhiên mà không đi tìm anh thì anh có thể yên lặng ngây người ở cuối lớp. Buổi sáng hôm nào anh cũng đi qua cửa sổ bên phía Phương Kỳ Nhiên rồi nâng tay gõ cửa sổ, hai người lại giống như chơi đồ hàng mà cậu cho tôi một quả táo, tôi cho cậu một bịch sữa bò.

Còn có, hầu như chiều nào Phương Kỳ Nhiên cũng chạy như điên đến quan tâm “nghệ thuật gia cô đơn”. Bành Tráng cảm thấy, chắc chắn giữa hai người có điều mờ ám, sự quan tâm giữa con trai mà thường xuyên như thế thì có khác gì việc con gái hết giờ là lại nắm tay nhau đi vệ sinh đâu?

Thế là vào một buổi sáng sớm trời trong nắng ấm, Bành Tráng đứng chắn trước cửa sổ bên phía Phương Kỳ Nhiên. Phương Kỳ Nhiên bị cậu ta làm phiền đến sắp chết rồi, “Mày làm gì thế? Chắn hết ánh sáng rồi thì làm sao tao học được?” Bành Tráng không thèm động đậy, vẻ mặt nghiêm túc, “Mày và nghệ thuật gia có chuyện.”

“Nghệ thuật gia” là danh xưng kính trọng mà Bành Tráng gọi Du Vãng. Nhà Bành Tráng mở chuỗi cửa hàng thịt lợn, cả nhà đều kiên trì hướng tới hai chữ “nghệ thuật” một cách mù quáng, chỉ cần dính dáng một chút với cầm kỳ thư họa thì khi đến mua thịt lợn đều được giảm giá.

“Chuyện gì? Mày đừng có kiếm chuyện.” Ánh mắt Phương Kỳ Nhiên mơ hồ, đôi tai lấy tốc độ có thể nhìn thấy được mà đỏ lên, “Giữa bạn bè với nhau cần phải tương thân tương ái mà, lúc học nhà trẻ mày không được dạy sao?”

“Tao phát hiện, sau khi nghệ thuật gia đến đây thì ngay cả sữa bò mày cũng không cho tao uống nữa.” Bành Tráng bắt đầu liệt kê luận cứ, nghĩ lại còn thấy đau lòng. Phương Kỳ Nhiên hơi mềm lòng, ngoài miệng cũng không cứng rắn nữa, “Tao sợ nuôi mày thành tam cao1 mất, dạo này sữa mẹ tao mua không phải là loại ít béo.”

1: Cao huyết áp, mỡ máu, tiểu đường.

“…” Bành Tráng bị đâm một dao nhưng vẫn sừng sững không ngã, liệt kê luận cứ thứ hai, “Sau khi Lê Tư đi thì mày cũng không có bạn cùng bàn nữa, đã không có bạn cùng bàn sao mày vừa tan lớp liền chạy đến chỗ nghệ thuật gia ngay chứ?”

“Mày là đang thiếu thốn tình yêu thương!” Phương Kỳ Nhiên lấy sữa bò ra đưa cho cậu ta, phất tay đuổi người, “Hôm nay tao đặc biệt tặng cho mày sữa ấm đấy, nóng chết mày luôn.”

Chẳng bao lâu sau thì Du Vãng đã đến, gõ cửa sổ Phương Kỳ Nhiên cũng không mở ra, đôi mắt tựa như muốn mọc luôn trên cuốn sách ngữ văn vậy. Du Vãng nhíu mày, ngẩng đầu thì nhìn thấy Bành Tráng đang bóp bịch sữa bò.

Bịch sữa bò nhìn thật quen mắt, mà Bành Tráng thì nhìn như thế nào cũng thấy thật thiếu đánh.

Du Vãng xì một tiếng rồi đi mất. Phương Kỳ Nhiên thả lỏng bả vai căng chặt, không có sức mà nằm bò trên bàn, cảm thấy bản thân sắp gặp họa rồi.

Ngày hôm nay là ngày không có táo và Phương Kỳ Nhiên nhỏ. Vừa hết tiết, Phương Kỳ Nhiên đã cầm đề toán đi đưa cho Bành Tráng “sữa ấm”, cậu bị đối phương vung một tay đẩy ra xa cả nửa phòng học, “Sao đến chỗ tao rồi thì lại chơi trò lo lắng bồn chồn chứ? Cười đùa đâu? Vui vẻ đâu? Mày tha cho tao đi mà!” Bành Tráng gầm gào ba tiết liền, Du Vãng cúi đầu học thuộc từ đơn, khóe miệng cong lên.

Buổi trưa lúc ăn cơm, anh cũng chẳng nói câu nào, tất cả thịt đều cho vào miệng của mình. Phương Kỳ Nhiên bĩu môi, cơm cũng không ăn hết.

Tiết thể dục cuối buổi chiều, sau khi Phương Kỳ Nhiên chạy xong một nghìn mét thì chống đầu gối thở dốc. Cậu ngẩng đầu tìm Bành Tráng thì phát hiện cậu ta vẫn còn đang vật lộn ở vòng đầu tiên, cậu lau mồ hôi, quay đầu liền chạy về phía phòng vẽ.

Má nó, không chịu nổi nữa rồi!

Du Vãng vừa mới luyện xong một tờ đường nét vẽ, vẫn chưa kịp cất khỏi giá vẽ thì cửa phòng đã bị xô ra, khuôn mặt Phương Kỳ Nhiên đỏ bừng, tóc tai bay tán loạn như ổ gà, vẻ mặt cậu tức giận, nhưng đôi mắt lại sáng như đuốc.

“Sao vậy?” Du Vãng thong thả, ung dung thu dọn giấy bút, không đi nghênh đón khí thế to lớn của cậu.

Phương Kỳ Nhiên đóng cửa lại, tiến đến gần anh một bước, bởi vì vừa chạy xong nên giọng nói của cậu cũng hổn hển, lúc này cổ họng đang đau như thiêu như đốt, “Táo của tớ đâu?”

“Sữa của tôi đâu?” Du Vãng cầm cốc nước lên rồi mở nắp, thổi thổi lá kim ngân đang nổi bên trên.

Phương Kỳ Nhiên nghẹn một chút, cậu không lùi bước mà trái lại lại bước về phía trước một bước nữa, “Hình người nhỏ của tớ đâu?”

“Chuyện cười hôm qua vẫn chưa kể xong đâu?” Du Vãng uống một ngụm nước ngòn ngọt, lười biếng nhìn cậu.

“…” Phương Kỳ Nhiên không bước lên nữa, rõ ràng đã ngừng chạy rồi nhưng nhịp tim lại ngày càng nhanh hơn. Du Vãng ngồi trước giá vẽ không hề động đậy, hai người cứ đối địch trong im lặng như vậy. Trời đã vào thu rồi, bên ngoài cửa sổ nhuộm dần ánh hoàng hôn, ánh nắng khiến cho tấm rèm cửa sổ màu trắng sữa bên trong phòng vẽ ánh lên sắc vàng ấm áp.

Phương Kỳ Nhiên rất muốn uống nước nhưng lại ngại không muốn xin Du Vãng, thế là cậu bắt đầu đào hố đối phương, “Cậu đã pha lá kim ngân tớ mua cho để uống chưa?”

Du Vãng mặt không đổi sắc mà nói dối, “Chưa.”

“Cậu làm gì thế…” Phương Kỳ Nhiên cảm thấy bản thân sắp mất nước rồi. Cậu liếm đôi môi khô khốc, vẫn không ngừng nổi giận với Du Vãng, “Cậu có biết là cốc của cậu trong suốt không? Tưởng tớ mù à?”

Du Vãng đứng dậy, nắp cốc vẫn chưa đậy lại, nhẹ nhàng xoay trong lòng bàn tay, “Vậy còn nhìn thấy cái gì nữa?”

“Cái gì?”

“Phương Kỳ Nhiên, cậu đang nhìn tôi.” Du Vãng sải bước đến trước người cậu, cậy vào chiều cao mà tạo áp lực với cậu, “Nếu cậu đã không mù thì cậu nói cho tôi biết cậu có thể nhìn ra cái gì? Hửm?”

Phương Kỳ Nhiên theo bản năng mà đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, gian nan nuốt nước miếng, “Tớ…”

Gió len vào bên trong phòng, thổi tập tranh kêu “rào rào”, cả người Phương Kỳ Nhiên đầy mồ hôi nhưng lại bị trêu chọc đến giật cả mình. Du Vãng nghiêng người chắn gió lại, Phương Kỳ Nhiên nhìn vào trong mắt anh thì đột nhiên tràn đầy dũng khí mà trả lời anh, “Tớ.”

“Tớ nhìn thấy tớ, trong mắt cậu… là tớ.” Phương Kỳ Nhiên nói xong thì cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào nữa, lại bắt đầu liếc loạn khắp nơi. Du Vãng nắm cằm cậu, lấy chiếc nắp trong tay nâng cằm cậu lên. Anh nuốt một ngụm nước bọt dưới ánh nhìn chăm chú của Phương Kỳ Nhiên, khóe mắt anh tràn ra mạt ý cười đầu tiên trong ngày, sau đó cúi người hôn xuống.

Dòng nước ngọt ngào chảy từ khuôn miệng này sang đôi môi kia, Phương Kỳ Nhiên hoảng hốt mà nuốt luôn xuống, hai người dán vào nhau không một kẽ hở.

Du Vãng thân mật cọ cọ chóp mũi cậu, giọng nói khàn khàn, “Trả lời đúng rồi, thưởng cho em.” 

Phương Kỳ Nhiên túm lấy vạt áo của Du Vãng, lông mi cũng run run. Cậu không dám mở mắt, cũng mím chặt miệng, cậu sợ trái tim mình sẽ từ trong cuống họng nhảy ra mất, nước mắt cũng chảy xuống.

Ông trời ơi giết con đi, yêu sớm thật má nó tuyệt vời.

“Nhiên Nhiên.” Du Vãng nghiêng người ôm lấy cậu, Phương Kỳ Nhiên lại giật mình một cái, chẳng qua lần này là bị Du Vãng trêu chọc. Cậu run run ôm lấy anh, lại bắt đầu không biết xấu hổ, “Em biết, anh thích em.”

“Sai rồi.” Du Vãng cười nhẹ.

“Du Vãng, em thấy anh nói anh yêu em hơi sớm rồi.” Phương Kỳ Nhiên ngửi thấy mùi thuốc màu trong cổ áo Du Vãng, tựa như ngửi thấy cả một mảng sắc màu rực rỡ, cậu tiếp tục không biết xấu hổ mà nói, “Nghiêm túc quá rồi, anh không sợ dọa em chạy mất à?”

“Em im miệng đi, anh sắp bị em dọa chạy mất rồi.” Du Vãng vừa nói, cánh tay vừa vòng chặt lại, “Anh rất thích em, đã biết chưa?”

Phương Kỳ Nhiên khe khẽ cười, mũi nhỏ cay cay, “Ừm, em cũng thích anh. Cảm ơn anh đã thích em như thế, ngày mai em sẽ mang cho anh hai bịch sữa bò.”