Nhan Ảnh Tịch nép người vào tường gương mặt trở nên khác lạ  rồi nhanh chóng về phòng khóa trái cửa.

Đêm hôm đó,  gió,  sấm chớp nhì nhằng đua nhau dọa dân nhưng cuối cùng cũng ngưng.Phút chốc đã nửa đêm,  Hoắc Lãnh Thần vẫn chưa rời đi,  hắn dường như đã say đang lần mò đến căn phòng của nàng.

Cánh cửa bị khóa trái khiến hắn vặn đến mấy lượt không được bèn trở nên bức xúc đạp cửa.  Những âm thanh của  hắn gây ra khiến nữ nhân thức tỉnh trong mơ hồ sợ hãi nép mình trong chăn nhưng những âm thanh đó dữ dội hơn khiến nàng cố bước ra mở cửa.

Một sự bàng hoàng khó tả,  Nhan Ảnh Tịch phút chốc ngã nhào xuống mặt sàn lát đá lạnh buốt. Nàng như bị cái người đàn ông trước mắt dọa chết,  không dám chạy không dám lùi lại chỉ biết im lặng nhìn hắn.

" Nhan Ảnh Tịch,  cô đâu rồi " Hoắc Lãnh Thuần lạnh giọng lên tiếng hỏi thăm mang đầy ám khí rồi đạp cánh cửa, khóa trái nó lại khiến cả không gian nặc mùi chết chóc.

Trong màn đêm,  những hình ảnh ân ái đã qua hiện lại trong tầm mắt Nhan Ảnh Tịch,  nàng không khóc,  không còn sợ hãi khi cánh cửa vừa đóng lại. Khi này nàng chỉ biết cười,  một khi cái bẫy chết chóc giăng ra chúng ta chỉ có các biết làm hài lòng chủ nhân để tìm được sự sống. Trước khi chuyện này đến,  vốn dĩ quanh căn hộ nơi đây có rất nhiều người canh gác  ngầm,  lúc đó nàng biết,  nàng thuê vệ sĩ cũng đụng phải người của Hoắc Gia..

Khoảng không gian thu hẹp lại khi bàn tay Hoắc Lãnh Thần đã túm được tóc Nhan Ảnh Tịch rồi nhanh chóng kéo nàng đặt lên giường.

" Cho dù cô là ai.. Nhưng trên người cô mang hình săm của Mộc Gia đều là kẻ thù " Hắn ta tức giận ghì lấy hai cổ tay của cô,  những lời nói như một lời bắt đầu một cuộc chơi đẫm máu.

Dần dần quần áo của Nhan Ảnh Tịch bị xe nát bởi cơn tức giận của Hoắc Lãnh Thần.  Cơ thể kiều mĩ của cô dần hiện ra trước mắt hắn rất rõ,  từng động tác của hắn cũng dừng lại lặng hẳn đi.

Cả thâm tâm, lí trí hắn vốn không biết lí do vì sao hắn lại làm việc này.  Tất cả vốn chỉ vì cái chết năm xưa của em trai và cha mình,  hắn ta mất công truy tìm người con gái mang trên mình hình săm bông hoa hồng này đã được 11 năm nhưng tất cả chỉ là một dấu hỏi. Năm đó không phải hắn ngu ngốc để em trai mình đến Mộc Gia chơi cùng với cô gái đó nhất định đã không xảy ra chuyện đáng thương tâm như vậy.  Nhưng cũng chính ngày ấy Mộc Gia trở nên yên tĩnh trong tất cả các lĩnh vực không để lộ bất cứ manh mối nào.

Tất cả mọi thứ Hoắc Lãnh Thần có khi lớn lên là một gia tài lớn,  mất hết gia đình tự mình phải vục dậy trong cái xã hội này. Với hắn đối đầu người không trí óc giết,  người có tài học phải đấu đến cùng chỉ cần cuộc đấu chưa kết thúc đối phương nhận rút lui hắn cũng giết. Quyền lực,  danh vọng bao nhiêu nhưng hắn vẫn không thể trả thù được cho em trai mình. Cho đến ngày,  hắn vô tình xâm phạm đến nữ nhân đã từng bị si mê, muốn chịu trách nghiệm thì phát hiện trên vai nàng có bông hồng của Mộc Gia.  Mọi thử hắn biết là thử nàng với nước,  con gái Mộc Gia vốn xưng danh bơi giỏi nhưng nàng lại sợ nước khiến hắn vô cùng hoang mang.

Kể cả bây giờ Hoắc Lãnh Thần vẫn chưa hề tỉnh rượu,  dục vọng trả thù hòa với nhau nhưng gương mặt vô cảm, cắn răng cho qua của thật khiến hắn khó chịu.

" Nói tôi nghe,  rốt cuộc tại sau trên người cô lại có hình xăm của Mộc Gia " Hoắc Lãnh Thuần tựa người vào thành giường,  bàn tay khẽ cởi những nút áo cuối cùng ra.

Nhan Ảnh Tịch khi này vội vã kéo chăn che kín cơ thể mình ngồi về một góc giường.

" Tôi đang hỏi em,  đừng sợ trả lời đi " Giọng hắn nhẹ hẳn đi.

" Ông Mộc rất quý tôi,  ông ấy nhận tôi làm con gái nuôi.  Hình săm ấy là ông ấy tặng cho tôi với Mộc Nhi để coi hai đứa như con gái ruột " Cô không chút sợ hãi,  giọng nói rất lạnh khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ.  Điều này khiến Hoắc Lãnh Thần phải cười khen,  quả nhiên cách nói chuyện rất giống Mộc Gia thoát khỏi hang cọp rất chi khí thế riêng. Năm xưa khi ba Hoắc Lãng Thần tìm đến Mộc Gia báo thù nhưng khi đó bệnh tim khiến ông chưa kịp lấy mạng họ đã ngã xuống lật ngược tình thế.  Ngày đó chiến thắng đến tay nhưng Mộc Gia vẫn lãnh đạm như vậy,  chết trong sợ hãi nhưng không cầu xin,  còn khi thắng lợi thẳng tay lạnh lùng giết địch.

Tính khí của Nhan Ảnh Tịch giờ đây rất giống đứa bé gái năm đó.  Thật khó tin,  hắn cũng không để mồi đến tay mà không nhử nên rất biết cách cư xử nhẹ nhàng.

" Không phải cô là thiên kim tiểu thư của Nhan Lâm sao?  Người bố hết mực cưng chiều con gái "

Nhan Ảnh Tịch bỗng nở nụ cười chê cười.  " Thời đại này,  dùng tiền che mắt thiên hạ.  Trước ống kính ngẩng cao cưng chiều sau ống kính dày vò sỉ nhục.  Đó là chiêu trò đầy học thức của một doanh nhân thành đạt.  Một đứa con có hiếu,  thay vì trả ơn sẽ giết,  nhưng đã lờ qua thì nên im lặng không chấp vấn "