Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 50: C50 Xung quanh đều là thẳng nam ây

Gừng càng già càng cay, Hoắc Tiểu Tiểu chịu thua bố cô rồi.

Nhìn dáng vẻ lừa dối chững chạc đàng hoàng của bố cô, điều cô không hiểu là, sao bố cô có thể nói lời này một cách bình thản như thế? Không đỏ mặt chút nào sao?

Ngay cả lúc nói câu “Con là duy nhất của bố, cũng là duy nhất của ông nội”, người cô nổi cả một lớp da gà.

“Không phải là con không biết tên mình có ý nghĩa gì sao? Ngày mai cô giáo hỏi, con cứ trả lời như vậy.”

Mặc dù Hoắc Tiểu Tiểu rất muốn chửi bậy nhưng làm con gái ngoan, “cục cưng nhỏ” của bố, cô phải vờ kinh ngạc, vui mừng mà bổ nhào vào lòng bố cô, mở to đôi mắt sáng long lanh kia, ngửa đầu nhìn bố.

“Hóa ra còn là cục cưng nhỏ của bố sao?”

… Ồ.

Tự dưng cô sợ run cả người.

Hoắc lão tiên sinh cũng cười: “Con cũng là cục cưng nhỏ của ông nội.”

Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn cô.

Hoắc Tiểu Tiểu với vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, thật lâu cô mới bất ngờ bật cười: “Vâng, con là… cục cưng nhỏ của bố.”

“...” Vẫn là ông nội của cô nói chuyện dễ nghe.

Bố cô nói lời này sao nghe thấy kỳ lạ thế.

Ánh mắt Hoắc lão tiên sinh từ ái mà nhìn cô: “Nếu đã biết được ý nghĩa tên của mình rồi, vậy Tiểu Tiểu còn muốn đổi tên không?”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, vẫn là thôi đi.

Cái tên Hoắc Nhất Nhất này, bố cô, ông nội cô không đồng ý, nhưng cũng không có chữ nào đơn giản hơn Hoắc Tiểu Tiểu nữa.

“Không đổi nữa, đây là tên bố con đặt cho con, con là… con gái của bố, tên có ý nghĩa như vậy, không đổi nữa!” Nhưng Hoắc Tiểu Tiểu bồi thêm một câu: “Chuyện đổi tên, chờ sau này con lớn lên rồi nói.”

“Được, chờ con lớn lên, nếu muốn đổi thì chúng ta lại đổi.”

Hoắc Tiểu Tiểu trốn qua được một kiếp từ trên ghế sô pha nhảy xuống, ôm vở bài tập của mình lên lầu: “Ông nội, bố, con lên lầu làm bài tập trước.”

“Đi đi.”

“Chờ một chút,” Hoắc Tùy Thành gọi cô lại: “Còn có một việc, bố nghe nói gần đây con mang rất nhiều socola về nhà?”

“Vâng, là bạn học tặng cho con.”

“Ai tặng cho con, tặng nhiều vậy?”

“Mỗi ngày Chu Chu đều sẽ tặng cho con, còn có Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất cũng mang theo socola cho con.”

“Buổi tối đã ăn bao nhiêu socola?”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, lúc ăn cô không để ý, bây giờ nhớ lại, hình như cũng đã ăn sáu bảy miếng nhỉ?

“Sáu miếng.”

Hoắc Tùy Thành vẫy vẫy tay với cô, Hoắc Tiểu Tiểu đi đến trước mặt bố.

“Con tự sờ xem, đây là gì?” Hoắc Tùy Thành bắt lấy tay cô sờ lên cái bụng nhỏ căng phồng như quả bóng của mình.

Tròn vo, còn có thể là cái gì?

“Là bụng của con.”

“Không, là mỡ của con.”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu ấm ức.

Nhịn.

“Con nhìn con xem, béo thành như vậy, còn ăn nhiều socola thế, sau này không được nhận socola của người khác nữa.”

“Không béo! Con béo chỗ nào? Bụng của các bạn nhỏ lớp con đều lớn như thế.”

“Chỉ có con mới lớn như thế, ngày mai đi học con nhìn bụng của các bạn khác xem, có ai lớn như con?”

Hoắc Tiểu Tiểu mất hứng mà nhìn ông bố nhà mình.

Không thể không nói, bố cô thật sự rất biết làm tiêu tan sự vui vẻ của người khác.

Vốn dĩ là vô cùng vui vẻ, hiện tại không có một chút tâm tình nào.

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm mặt lên lầu, cô đứng trước gương nhìn cái bụng nhỏ của mình.

Không nhắc tới còn tốt, nhắc đến thì cảm giác càng lúc càng lớn.

Thật sự là bởi vì gần đây cô ăn quá nhiều socola?

Cô đưa tay vỗ vỗ.

Đông đông đông --

“...”

Được thôi, sau này vẫn nên ăn ít socola một chút mới tốt.

Vì vậy, ngày hôm sau ở cửa phòng học, sau khi Chu Chu mặc gió mưa lại mang socola đến cho cô, Hoắc Tiểu Tiểu sờ sờ thịt ở cái bụng nhỏ của mình, cau mày nói: “Chu Chu, sau này anh đừng mang socola cho em nữa.”

“Hả? Vì sao?”

“Bởi vì nhiều quá em ăn không hết, hơn nữa anh xem, gần đây em đã mập ra rồi.”

Chu Chu rất thấy kỳ lạ, nghiêm túc, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới một chút: “Không có mà, mập chỗ nào?”

“Anh nhìn bụng của em thật là lớn, không thể ăn nữa.”

Chu Chu cầm socola trong tay, cúi đầu: “Là vì anh mang socola cho em sao?”

Thật ra Hoắc Tiểu Tiểu vẫn rất thích em trai Chu Chu này, đứa trẻ vừa ngoan vừa đáng yêu, mỗi ngày đều mang socola cho cô, nhìn dáng vẻ áy náy này của cậu, cô vội vàng nói: “Không phải, là chính em thèm ăn, ăn quá nhiều nên mập ra, chuyện không liên quan đến anh.”

“Vậy… vậy anh không mang socola cho em nữa, em thích ăn cái gì, anh mang cái khác cho em?”

“Anh tự ăn đi, em không đặc biệt thích ăn gì cả.”

“Ồ.”

“Anh nhanh quay về phòng học đi.”

Chu Chu gật đầu, xoay người đi rồi lại quay đầu, nhét hộp socola trong tay vào tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Vậy em cầm hộp socola này..”

“Em không cần đâu, anh giữ lại tự mình ăn đi.”

“Em ăn đi, anh mang cho em.” Chu Chu lại nhét vào tay Hoắc Tiểu Tiểu.

“Em thật sự không cần, nhiều quá rồi…”

“Em ấy đã nói em ấy không cần!” Lúc hai người đang đẩy tới đẩy lui thì hai người Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất đeo cặp sách đi tới, nhìn thấy màn này, Dịch Khiếm cứng rắn nhét socola trên tay Hoắc Tiểu Tiểu vào trong tay Chu Chu: “Em sao cứ phải nhét vào tay em ấy, cô giáo các em không dạy em là không được cố ép buộc người khác sao?”

“Đúng đấy, Tiểu Tiểu đã nói không cần rồi, em nhanh chóng về lớp nhỏ của em đi.”

Hoắc Tiểu Tiểu trừng hai người bọn họ một cái. Chu Chu nhỏ hơn bọn họ, dáng dấp cũng nhỏ gầy hơn bọn họ, mỗi lần tới đều bị mấy hỗn thế ma vương này bắt nạt.

“Hai người các anh câm miệng!” Cô quay đầu nhìn Chu Chu: “Anh đi về trước đi, socola anh tự ăn đi.”

Chu Chu gật đầu rồi căm giận bất bình mà ôm socola rời đi.

Hoắc Tiểu Tiểu quay người tiến vào phòng học.

Dịch Khiêm xoay người lấy socola từ trong cặp sách của mình ra: “Tiểu Tiểu, đây là socola anh mang cho em.”

Hoắc Tiểu Tiểu không nhận: “Em không cần.”

“Vì sao?”

“Em mập ra rồi, sau này em không ăn socola nữa.”

Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất đưa mắt nhìn nhau: “Em mập chỗ nào?”

Hoắc Tiểu Tiểu quay về chỗ ngồi, chỉ vào cái bụng nhỏ của mình: “Bụng của em lớn như vậy, còn không mập sao? Anh nhìn các anh xem, đều không có bụng nhỏ.”

Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất cúi đầu xuống nhìn bụng của mình.

Hình như Hoắc Tiểu Tiểu nói không sai, bụng của cô thật sự lớn hơn bụng bọn họ.

“Hình như bụng của em lớn hơn tụi anh, vậy sau này anh không mang socola cho em nữa, sau này em ăn ít đi một chút, tụi anh giám sát em.” Nói xong, cậu bỏ socola trong tay mình vào trong cặp sách.

Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu hung ác nhìn về phía Dịch Khiêm: “Anh nói gì?”

“Mẹ anh cũng thường xuyên nói bụng mình lớn, bình thường mẹ cũng sẽ ăn cơm rất ít, thế này đi, sau này anh giám sát em, em ăn ít cơm.”

“...” Trai thẳng!

Hoắc Tiểu Tiểu quả thật không muốn nói chuyện với cậu nữa.

“Tiểu Tiểu, sao em lại giận rồi?”

“Em không có giận!”

“Không giận là được.”

Hoắc Tiểu Tiểu trừng mắt liếc cậu một cái, cô ngồi yên ở vị trí của mình, ôm bụng không nói lời nào.

Đàn ông khắp thiên hạ thật sự là cùng một kiểu, bố cô như vậy, mấy tiểu quỷ đám Dịch Khiêm cũng như vậy, nói chuyện cũng có thể làm cho người ta tức chết!

Một buổi sáng, Hoắc Tiểu Tiểu không nói câu nào với mấy người Dịch Khiêm, làm cho mấy thằng nhóc nhóm Dịch Khiêm không hiểu ra sao, nhỏ giọng thảo luận xem chuyện gì khiến Hoắc Tiểu Tiểu tức giận như vậy.

Dịch Khiêm to gan suy đoán: “Nói không chừng là buổi sáng Chu Chu chọc cho em ấy tức giận rồi.”

Lục Tĩnh Nhất thề sắt son: “Đúng, không sai, buổi sáng Tiểu Tiểu đã tức giận, chắc chắn là nó!”

Hướng Sâm gãi đầu một cái: “Thế nhưng Chu Chu thật sự thích Tiểu Tiểu, có lẽ là sẽ không chọc em ấy tức giận đâu?”

“Vậy nếu không thì là ai?”

“Cậu đi hỏi Tiểu Tiểu xem.”

Tưởng Duyệt nhíu mày: “Em ấy cũng không nói chuyện với tớ.”

“Dịch Khiêm, có phải là cậu chọc em ấy tức giận không?”

“Tớ? Tớ chọc em ấy giận khi nào? Buổi sáng tớ còn hỏi có phải em ấy tức giận hay không, em ấy nói không tức giận.”

“Đúng vậy, vậy thì là ai chọc em ấy tức giận đây?”

“Không biết.”

Bốn cái đầu nhỏ ghé vào nhau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một cái.

“Cậu đi.”

“Cậu đi!”

“Cậu đi, cậu đi.”

“Dịch Khiêm đi.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mấy người bọn họ xô đẩy: “Các anh ở sau lưng em nói gì vậy?”

Dịch Khiêm đứng ra: “Chính là… tụi anh muốn biết vì sao em tức giận.”

“Em mập ra, cho nên tức giận.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đẹp Trai Là Số 1

2. Dạy Baba Phản Diện Làm Người

3. Vị Trí Trong Tim

4. Cậy Quân Sủng

=====================================

Lục Tĩnh Nhất hiểu ra: “Vậy em đừng tức giận nữa, hôm qua anh em Kungfu Panda, nó cũng bởi vì tức giận, sau đó, sau đó tự mình giận đến mập lên, so với bụng em còn lớn hơn! Em mà tiếp tục giận nữa là mặt của em sẽ trở nên to hơn, còn có tay chân của em, bụng của em, đều sẽ lớn như bong bóng vậy!”

“...”

Cô giáo Triệu đi vào phòng học, mấy người Dịch Khiêm vội vàng quay về chỗ ngồi của mình.

Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu hít sâu mấy cái thì tâm tình đã bình tĩnh lại.

“Các con, hôm qua bài tập cô giao cho các con, tất cả đã hoàn thành chưa?”

“Hoàn thành rồi!”

“Vậy có bạn nào xung phong nói với mọi người ý nghĩa cái tên mà bố mẹ đặt cho mình là gì không?”

“Con!”

“Con con con!”

Các bạn nhỏ hoạt bát hiếu động kia không kịp chờ đợi mà giơ cao tay.

Cô giáo gọi tên một bạn nhỏ: “An An, con nói.”

Bạn nhỏ tên Lâm An kia đứng lên, giọng nói non nớt: “Con tên là Lâm An, bố mẹ đặt cho con cái tên này là hy vọng sau này con có thể bình an.”

“Ba mẹ của An An đặt tên thật là tuyệt, cho nên sau này An An cũng phải ngoan ngoãn, bình an lớn lên, không thể leo cây khi không có người lớn bên cạnh, nhớ chưa?”

“Vâng!”

“Được, con ngồi xuống đi. Vậy thì, bạn nhỏ nào sẽ là người tiếp theo sẽ nói về ý nghĩa của tên mình đây? Dịch Khiêm!”

Dịch Khiêm đứng dậy: “Mẹ nói, hy vọng sau này con có thể khiêm tốn mà đối xử với mọi người, không tự mãn, không tự đại.”

“Vậy Dịch Khiêm có biết không tự mãn, không tự đại là có ý gì không?”

“Chính là không thể bởi vì chính mình có chút thành tích liền đắc chí, cũng không thể cảm thấy mình rất ghê gớm.”

“Bố mẹ của Dịch Khiêm đặt cái tên này cho Dịch Khiêm thật là tuyệt!” Khích lệ Dịch Khiêm xong, cô giáo lại đặt ánh mắt lên người Lục Tĩnh Nhất: “Lục Tĩnh Nhất, con có thể nói cho cô giáo biết tên của con có ý nghĩa gì không?”

Lục Tĩnh Nhất đứng lên, cậu suy nghĩ một chút: “Bố nói, tên của con không có ý nghĩa gì, là bố tùy tiện đặt, con muốn đổi tên.”

“...” Cô giáo xấu hổ cười cười: “Nhưng mà cô giáo cảm thấy tên của con vô cùng hay, tại sao lại muốn đổi tên vậy?”

Ngón tay Lục Tĩnh Nhất vẽ vòng vòng lên trên bàn: “Bởi vì rất khó viết! Hôm qua con nói với bố, dù sao tên của con cũng là do bố tùy tiện đặt, con muốn đổi thành Lục Nhất, thế nhưng bố đánh con, nhưng rõ ràng là Lục Nhất dễ viết hơn Lục Tĩnh Nhất rất nhiều.”

“... Được rồi, vấn đề này tan học cô giáo lại nói với con, con ngồi xuống trước đi. Còn có bạn nào muốn nói về ý nghĩa tên của mình không?”

“Hoắc Tiểu Tiểu!” Lục Tĩnh Nhất chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu, hưng phấn nói.

“Hoắc Tiểu Tiểu? Con muốn nói sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên bị nhắc đến không tình nguyện mà đứng lên.

“Bố nói, con là cục cưng nhỏ của bố, cũng là cục cưng nhỏ của ông nội, cho nên con tên là Hoắc Tiểu Tiểu.”

“Woa --”

Trong tiếng hô kinh ngạc, có mấy giọng nói vang lên:

“Vậy vì sao em không tên là Hoắc Bảo Bối?”

“Đúng vậy, cũng có thể gọi là Hoắc Bảo Bảo!”

“Hoắc Bối Bối cũng hay!”

“Tớ cảm thấy Hoắc Tiểu Tiểu hay, rất dễ viết!”

Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt qua, thở sâu.

Thôi thôi, lời trẻ con không cố kỵ, cô không so đo với mấy tiểu quỷ này.