Người tuổi trẻ mở to hai mắt mang theo một tia cười khổ, thân thể cứng ngắc nằm trên mặt đất, băng gạc băng bó trên vai đã bóc ra lộ vết thương dữ tợn, ý thức thoạt nhìn vẫn chưa mất.
Lâm Khiếu Đường đưa tay dò xét mũi thấy hô hấp rất yếu ớt lập tức kinh hãi, hết thảy bệnh trạng đều biểu thị người tuổi trẻ này đang trong tình trạng phát tác kỳ của bệnh phong đòn gánh.
Nhưng dựa theo tình huống Lâm Khiếu Đường biết được, bệnh phong đòn gánh phát tác khó có khả năng nhanh như vậy, nhanh nhất cũng phải mười hai canh giờ, chậm có thể đến vài ngày, thậm chí vài tuần phát tác.
Bất quá nghi vấn chỉ ở trong lòng Lâm Khiếu Đường hiện lên trong chút ít thời gian, những năm gần đây Lâm Khiếu Đường sớm đã phát hiện kiến thức kiếp trước ở nơi này không phải lúc nào cũng đúng thực tế, duy nhất không đổi chính là quy luật cơ bản nhất mà thôi mà thôi.
Lúc này người tuổi trẻ đang trong trạng thái cơ thể co rút, ngay cả hô hấp cũng thế, đây là nguyên nhân chủ yếu làm cho hắn hô hấp yếu ớt.
Lâm Khiếu Đường vội vàng từ trong túi móc ra một mảnh "Bách tiêu tan hoàn", đây là một loại dược phẩm hắn nghiên cứu luyện chế được trong mấy năm qua, bệnh khuẩn nơi này so với kiếp trước của hắn lợi hại hơn rất nhiều nhưng dược thảo của nơi này cũng càng thêm lợi hại.
Vì nghiên cứu thảo dược, Lâm Khiếu Đường cơ hồ đã xem qua tất cả các thư tịch luyện dược thấp giai bao gồm cả một ít thư tịch cổ xưa, chỉ có phương dược gia tăng nguyên lực mới là bí mật, về phần phương thuốc chữa thương bình thường thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lâm Khiếu Đường không làm sao để mở miệng đối phương ra được, cơ thể hắn đã cứng ngoắc, cho dù có mở ra được sợ cũng nuốt không trôi.
Người này bệnh phong đòn gánh đã tiến vào phát tác kì, cho dù nơi này thảo dược lợi hại phi thường nhưng nếu không kịp đưa vào trong cơ thể, chỉ sợ cũng một con đường chết.
Nếu có kim châm và nước sạch, Lâm Khiếu Đường có thể đem dược phẩm mài nhỏ trong trong nước để đưa vào trong cơ thể người này, nhưng trên tay căn bản không có trang bị gì đó.
Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ nhìn người tuổi trẻ lắc đầu đứng ở một bên chờ đợi, chỉ có thể xem tạo hóa của hắn, bệnh phong đòn gánh phát tác một lần cũng không nhất định sẽ chết.
Người tuổi trẻ trên mặt thủy chung mang theo tia cười khổ nhìn Lâm Khiếu Đường. Hơn mười phút đồng hồ sau. Người tuổi trẻ rốt cuộc suy yếu ngồi dậy.
"Bây giờ đem nó ăn hết. Hẳn là hữu dụng. Lần sau tái phát tác có trời biết ngươi còn có thể sống hay không" Lâm Khiếu Đường đưa ra dược hoàn trong tay nói.
Người tuổi trẻ lạnh mặt tiếp nhận "Bách tiêu tan hoàn". Hơi chần chờ một chút rồi lập tức nuốt nào.
Người này trên mặt nhất định có hóa trang. Bất quá vẫn bị Lâm Khiếu Đường nhìn ra chút mánh khóe."Ngươi là cháu của tam trưởng lão Lâm Bình?"
Lời vừa ra khỏi miệng. Trên mặt người tuổi trẻ thoáng hiện ra sát khí :"Với ngươi không quan hệ!"
Lâm Khiếu Đường từ chối cho ý kiến nhún nhún vai nói."Tính ta lắm miệng. Bất quá các hạ tựa hồ trong người có bệnh. Nếu như không đoán sai. Hẳn là gián đoạn xuất hiện từng thời kì đau nhức. Nhưng tựa hồ cũng không phải ngoại lực tác động. Như vậy nhất định là luyện vũ kĩ gì đó tổn hương thân thể. Chẳng lẽ là phá thương quyết?"
Phá thương quyết là một loại tà môn vũ kĩ lấy thương tổn bản thân làm điều kiện tiên quyết nhanh chóng gia tăng nguyên lực, vũ kĩ này tuy chỉ là tam giai cấp thấp vũ kĩ nhưng lại có tác dụng gần như cao giai vũ kĩ, sở dĩ vị trí rất thấp là bởi vì môn vũ kĩ nay muốn luyện thành thì phải tự phá huỷ trụ cột bản thân, đạt được thực lực cũng quá hư ảo.
Loại vũ kĩ này tại thời khắc sinh tử tồn vong làm cho người tu luyện bộc phát ra tiềm lực thâm sâu, đương nhiên với điều kiện đầu tiên cũng tự thương tổn bản thân.
Tu luyện càng sâu, thân thể chịu thương tổn lại càng nặng, vì thế người tu luyện vũ kĩ này tuổi thọ rất ngắn, nhiều lắm là qua không được bốn mươi tuổi, cuối cùng đều chết vì nguyên nhân nội tạng hao tổn nghiêm trọng.
Lâm Khiếu Đường bởi vì thủy chung không cách nào tu luyện ra nguyên lực, bởi vậy từng tìm kiếm qua một ít thiên môn vũ kĩ, đặc biệt một ít tà môn vũ kĩ cấp thấp cho nên hiểu rõ một hai.
Nghe xong lời này, người tuổi trẻ thần sắc cả kinh, bóng người nhoáng lên, trong tay phối kiếm không hề có đạo lý đâm thẳng tới ngực Lâm Khiếu Đường.
Một kích tất sát!
Có kinh nghiệm lúc đầu gặp mặt, lúc này đây Lâm Khiếu Đường sớm có chuẩn bị, trong lúc đối phương động thân, dưới chân dùng sức sau nhảy tránh thoát một kích trí mạng.
Mặc dù đoán trúng đối phương sẽ động thủ, nhưng không nghĩ tới xuống tay nhanhvaf tàn nhẫn như vậy, Lâm Khiếu Đường âm thầm kinh hãi, người này thật sự tâm ngoan thủ lạt.
Nếu không phải đối phương có thương tích trong người, vừa lại vừa mới phát bệnh nguyên khí đại thương thì với năng lực hiện nay của Lâm Khiếu Đường căn bản tránh né không nổi.
Thấy một kích thất thủ, trong mắt người trẻ tuổi thoáng hiện lên dị sắc, hiển nhiên không ngờ tới đối phương có thể tránh thoát công kích của mình đích, ánh mắt căm hận lại muốn động thủ.
"Chậm đã!" Lâm Khiếu Đường vội nói.
Người tuổi trẻ do dự một chút, cuối cùng cũng không ra tay, nhưng phối kiếm trong tay lại vững vàng đặt ở một vị trí thích hợp chuẩn bị tùy thời phóng ra.
"Cho ta một lí do không giết ngươi!" Người tuổi trẻ lạnh lùng nói, trong mắt không có một tia cảm tình.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Lâm Khiếu Đường âm thầm cười khổ, hắn chỉ muốn kiếm chút đỉnh xiền, nhưng lại vô cớ gặp phải một ôn thần, thật đúng là tú tài gặp gỡ binh gia, có lý nói không rõ, hiểu lầm cuối cùng tránh né không được.
Lâm Khiếu Đường có thể xác định đối phương chính là cháu của tam trưởng lão Lâm Bình, phải biết rằng từ khi Lâm Uyển Nhi phải đi, Lâm Bình địa vị so với trước kia cao hơn không ít, hơn nữa nửa năm gần đây thực lực đột nhiên tăng mạnh, mơ hồ có thay thế vị trí Lâm Vân Phi ngồi lên ghế lão đại.
Chỉ là ai cũng sẽ không nghĩ đến, hiện giờ tiền đồ thênh thang Lâm Bình, đúng là bởi vì tu luyện tà môn vũ kĩ mới đạt được thành tựu như thế.
Đương nhiên nếu như hết thảy truyền ra ngoài, không cần phải nói cũng biết, tất cả hào quang chiếu rọi trên người Lâm Bình đều trong nháy mắt sẽ biến mất, thậm chí còn có thể bị quản chế, loại công phu này trong mắt người Lâm gia tự cho mình cao cao tại thượng là một loại vũ kĩ cấp thấp.
Lên trời rồi té xuống, sợ rằng là ai cũng không nguyện ý, càng huống chi là một thế giới lấy thưc lực nói chuyện, thực lực đại biểu hết thảy, một khi mất đi ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Từ một phế vật mà phát triển Lâm Khiếu Đường có thể nào không biết suy nghĩ hiện giờ của Lâm Bình.
Lâm Khiếu Đường trong lòng thở dài nói: "Ta sẽ không nói ra!"
Lâm Bình sắc bén nhìn Lâm Khiếu Đường, lạnh như băng nói: "Chỉ có người chết mới là kẻ giữ bí mật đáng tin!"
Thấy lời nhẹ nhàng không có tác dụng, Lâm Khiếu Đường ngữ khí hơi hơi tăng thêm nói,"Lấy tình trạng thân thể trước mắt của người giết ta không nổi"
"Chưa chắc!" Lâm Bình cơ hồ không cần suy nghĩ nói.
Lâm Khiếu Đường trong lòng thật đúng là không nắm chắc, tuy nói chính mình hiện tại đã không phải là phế vật không có lực hoàn thủ như trước kia nhưng cũng không quá tốt đẹp.
Lâm Bình tham gia hắc lôi dài cho thấy thực lực của hắn ít nhất là 4 tinh võ phó trở lên, hơn nữa hắn tu luyện tà môn vũ kĩ, dù là bị thương, nếu muốn chém giết mà nói kết quả như thế nào thật đúng là khó đoán trước.
Lâm Khiếu Đường vững lòng suy nghĩ rồi nói,"Nếu như ta có khả năng làm cho ngươi giảm đau, ngươi còn muốn để ta chết sao?"
"Giảm đau!" Vẻ mặt Lâm Bình hơi hơi động dung.
"Đúng vậy, vô luận là cảm giác đau đớn lớn nhất đều có mức độ nhất định giảm xuống" Lâm Khiếu Đường rất nắm chắc nói.
Trong mắt Lâm Bình hiện lên một tia chờ đợi, từ sau khi tu luyện phá thương quyết, thường cách một đoạn thời gian, thân thể sẽ xuất hiện thống khổ khó nói, mà mỗi lần trên lôi đài tìm kiếm sát na nguy cơ sinh tử lại càng thống khổ đau đớn, cnooix thống khổ khó có thể chịu đựng được làm cho Lâm Bình không dám đột phá với tần suất quá cao.
"Ngươi bất quá là Lâm gia khí tử, vô dụng phế vật, như thế nào có thể luyện chế ra loại dược phẩm ấy, ta không tin!" Lâm Bình thẳng thắn nói.
Lâm Khiếu Đường cũng không cảm thấy ngoài ý nghĩ, từ trong người lấy ra một cái cái túi nhỏ đưa đến nói: "Nơi này chứa một loại dược vật gọi là "ma phí tán", Lâm sư huynh mỗi lần đau đớn khó nhịn có thể dùng một chút, bảo đảm hai canh giờ sẽ trong trạng thái không đau nhức"
Lâm Bình nhìn cái túi trong tay, vừa nhìn một chút Lâm Khiếu Đường nói: "Ba ngày sau là thời gian ta phát tác, nếu như sau khi dùng mà vô dụng thì ngươi biết hậu quả, ta muốn xoá bỏ một thành viên khán hộ viên trông nom phế dược phòng thì rất nhiều thủ đoạn, huống hồ Lâm gia cũng có người có ý có nên để lại một phế vật hay không, nếu như muốn chạy trốn, khuyên ngươi tốt nhất lập tức bỏ loại ý niệm này trong đầu, nếu không ta sẽ lập tức giết ngươi."
(*)Bệnh Phong đòn gánh là một bệnh nguy hiểm gây tử vong, do vết-thương dơ bẩn bị nhiễm loại vi-trùng Nicolaier có ở trong đất, nhất là ở trong phân thú-vật.
Những vết thương dơ bẩn thường gây bệnh phong đòn gánh, đặc biệt là những vết-thương lồi lõm, không phẳng đều, bầm dập.
Không phải những vết thương nặng mới gây bệnh này: nhiều khi chính những vết thương thông thường, vết thương xảy ra hằng ngày là điểm khởi đầu của bệnh phong đòn gánh, chẳng hạn như đạp đinh, kẽm gai, mảnh dầm trong ngón tay chân, thú vật cắn.