Thần sắc Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên lạnh lùng:
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi hay sao?
Tương Ngọc cúi đầu khóc lóc nói:
- Tương Ngọc biết công tử nhất định là một cao nhân, hãy cho Tương Ngọc chết một cách thống khoái, những hạ nhân như chúng ta sống qua ngày không có gì hay ho, muốn khoái hoạt một chút cũng phải lén lén lút lút, nếu như là chủ tử không ban ân, cả đời chỉ có thể sống cô độc như vậy đến khi chết đi, không bằng chết sớm một chút cũng tốt."
Lâm Khiếu Đường đâu nhẹ lòng tin tưởng cái bộ dạng này, cười cười, tay khẽ nhúc nhích, tức thì một cái bình nhỏ xuất hiện trên tay, từ trong cái bình nhỏ ra một ít dịch thể, trên mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ.
- Đem loại dịch thể này pha loãng, sau đó bôi lên mặt nhất định sẽ rất thú vị, nếu như ngươi nhất định không đưa ta đi, ta không chỉ không giết ngươi, còn có thể cho ngươi thuốc giải độc, bất quá chỉ lưu lại trên mặt ngươi một chút dịch thể này, tiếp tục thêm vào đao.
Lâm Khiếu Đường nảy sinh ác độc uy hiếp nói, trong lòng cũng không có cách gì khác, nếu như chiêu này vẫn không có tác dụng gì, thực sự hết cách rồi, chỉ có thể thả nữ tử này ra, nếu như bảo hắn đi làm loại chuyện độc ác đó, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không làm được.
Thân thể mềm mại của Tương Ngọc khẽ động, sóng mắt di chuyển, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như công tử chỉ muốn nhìn thấy nàng một chút, Tương Ngọc có một chút thủ đoạn, bất quá công tử cần phải nhẫn nại."
Lâm Khiếu Đường thu hồi chiếc bình nhỏ, cười cười nói:
- Có biện pháp gì?
Tương Ngọc thấy mĩ nhân kế và giả bộ thương cảm đối với vị thanh niên này không có chút tác dụng gì, vừa nghĩ đến việc bị huỷ dung liền run bắn cả người, phòng tuyến tâm lí rốt cuộc tan vỡ, quyết tâm nói:
- Nô tỳ kỳ thực chính là thiếp thân thị nữ của tiểu thư, khuê phòng của tiểu thư cách đình viện Uyển Nhi tiểu như đang ở tương đối gần, chỉ cách một đoạn đường mà thôi, nơi nô tỳ cư trú vừa hay lại ở trên con đường này, từ lúc rất nhỏ nô tỳ đã phải vào phủ, hậu hạ tiểu thư đã hơn mười năm, trong đám hạ nhân chung quy có chút địa vị, có thể bảo những nữ phó khác rời đi trong thời gian ngắn, công tử có thể lợi dụng thời gian này mà xâm nhập vào căn phòng của nô tỳ, sau đó phải ẩn nấp nơi đó xem có cơ hội nhìn thấy Uyển nhi tiểu thư hay không, việc nô tỳ có thể làm chỉ như vậy mà thôi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
- Tiểu thư của ngươi là ai?
Lâm Khiếu Đường hồ nghi hỏi. Sẽ không phải là nha đầu Nam Cung Nha Nguyệt kia đấy chứ, nha đầu đó rất tinh tế, sợ là khó có thể qua mắt được nàng.
- Tiểu thư chính là con gái lớn nhất của tộc trưởng, Nam Cung Phỉ Phỉ!
Tương Ngọc nhẹ nhàng trả lời.
Nguyên lai là cô mụ của Nam Cung Nha Nguyệt, trong đầu Lâm Khiếu Đường nhất thời hiện lên hình tượng một lão thái bà, nhưng thực tế cái tên này rất hay, bất quá người ta tuổi đâu có quá lớn, không khỏi hỏi tiếp:
- Tiểu thư của ngươi có chồng và con hay chưa?
Tương Ngọc lắc đầu nói:
- Tiểu thư sinh hoạt rất đơn giản, không thích giao tiếp nhiều với người khác, dường như không thích nam tử khác cho lắm, thậm chí có chút chán ghét, vì vậy vẫn chưa lấy chồng.
A! Lâm Khiếu Đường hiểu rõ gật đầu. Nguyên lai vị tiểu thư này là gái lỡ thì, người như vậy tính uy hiếp không quá lớn, bằng vào liễm khí pháp cao cấp của hắn, có thể ẩn nấp trong Nam Cung phủ mấy ngày cũng không tính là khó khăn. Huống hồ cho dù bị phát hiện, cùng lắm là bay lên trời chạy trốn. Nam Cung gia muốn truy đuổi mình cũng không có biện pháp.
- Đi!
Lâm Khiếu Đường đứng dậy nói.
Tương Ngọc chần chờ một chút cẩn thận hỏi:
- Bộ y phục này của công tử lấy được từ nơi nào vậy?
Lâm Khiếu Đường đáp:
- Vừa rồi ta thấy một kẻ lén lút đi ra khỏi phòng chứa củi, đã đánh hắn hôn mê rồi lấy y phục của hắn mặc vào.
- Công tử có thể giết chết người này hay không? Nếu như có thể làm được việc này, Tương Ngọc cho dù là bị phân thân toái cốt, bị tộc quy nghiêm khắc lăng trì xử tử cũng sẽ nghĩ cho được biện phát giúp công tử gặp được Uyển Nhi tiểu thư.
Tương Ngọc cắn môi chịu đựng, rơi nước mắt nói.
Đầu óc Lâm Khiếu Đường có chút hồ đồ, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giết người đó. Hắn…Hắn không phải của ngươi…Kia…Cái kia?
Tương Ngọc bi thiết nói:
- Công tử không biết rồi. Tương Ngọc bị ép buộc!
Tâm địa của nữ nhân này cũng quá độc ác rồi! Lâm Khiếu Đường nghĩ thế nào cũng là đồng ý từ hai bên, không có cái gì áp chế, nếu bản thân bị ấp chế quá lâu, chắc sẽ không nói nhiều điều phong tao như vừa rồi.
- Công tử không tin?
Tương Ngọc nhìn ra sự hoài nghi trên mặt của Lâm Khiếu Đường, lại nói:
- Gã Phong Trần này bức ta, nếu như ta không thuận theo yêu cầu của hắn, hắn sẽ đem bí mật của tiểu thư nói ra ngoài. Tương Ngọc vì tiểu thư chỉ có thể thuận theo hắn mà thôi.
Lâm Khiếu Đường không nghĩ ra rốt cuộc là bí mật như thế nào mà lại quan trọng như vậy, bất quá đối với hắn thì không có gì trọng yếu. quan trọng là…, tên gia hỏa ấy đã bị hắn giết chết. Vừa rốì nói là đánh hôn mê do chưa biết tình huống như thế nào, cho rằng đôi năm nữ này còn hoan ái, cảm tình thâm hậu, nếu như nói thẳng ra là đã đánh chết, sợ là vị Tương Ngọc tỷ tỷ này kkhông chịu hợp tác. Hiện tại nàng đã nói như vậy thì không còn gì phải giấu diếm nữa.
Vốn ban đầu Lâm Khiếu Đường không nghĩ giết chết gia hỏa này, ai ngờ hắn lại âm độc đến như vậy, chỉ là một tên gia đinh, một quyền đánh xuống cư nhiên không làm cho hắn ngất đi, gia hoả này chỉ bị choáng váng rồi lấy ra một con rắn nhỏ, muốn ám toán Lâm Khiếu Đường, hành động này đã chọc giận Lâm Khiếu Đường, lập tức giết chết con rắn nhỏ và gã gia hoả đó.
- Yên tâm, trừ phi chính các ngươi nói ra, bằng không bí mật của ngươi và tiểu thư vĩnh viễn bị chôn sâu dưới đất!
- Thực sự!
Tương Ngọc mạnh mẽ ngẩng đầu, loại u buồn phong tao trong nhắy mắt biến thành vẻ giải thoát thay thế.
Loại biểu tình vô ý thức này rất khó giả vờ, Lâm Khiếu Đường ngược lại có chút hiếu kỳ đối với bí mật của vị tiểu thư này
- Ngươi có thể đến phía sau phòng chưa củi thì biết.
Tương Ngọc khẩn cấp đẩy cửa ra, thấy bốn phía không có người lập tức đi ra phía sau quan sát, chỉ thấy trên mặt đất có một đống than bụi màu đen, lúc này đã mất đi không ít, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được một hình thể con người.
- Nam Cung phủ thiếu đi một hạ nhân liệu có thể gây ra chú ý hay không?
Lâm Khiếu Đường không yên tâm dò hỏi.
- Sẽ không, người này chỉ là một gã ngoại tộc đệ tử, có một chút quan hệ mà trở thành gia phó, bình thường giả vờ thành thật trung hậu nhưng kỳ thực chính là một người âm hiểm giả dối, ham đánh bạc thành tính. Dựa vào chút quan hệ mà ỷ thế hiếp người, một thời gian ngắn trước đây còn đánh một gã gia phó già đến mức trọng thương, kết quả bị một vị trưởng lão biết được, lập tức trừng phạt biến thành một gã gia nô quét dọn nhà xí. Nếu như hắn bị thất tung, tất cả mọi người chắc chắn sẽ vui mừng vì thoát được tầng đau khổ áp bức này.
Tương Ngọc phẫn nộ nói, cho dù trước mắt chỉ còn lại một đám bụi than màu đen, cũng hận không thể đi tới đá cho hắn vài cước trút giận.
Lâm Khiếu Đường lắc lắc đầu, hạ nhân của những nơi nhà cao cửa rộng như thế này quá nhiều kẻ không tốt.
Tương Ngọc xoay người nói:
- Thỉnh công tử đi theo ta, thời gian một chén trà nữa ta phải đến hầu hạ tiểu thư thay quần áo, buổi tối còn có yến tiệc rất quan trọng, trong thời gian thay quần áo, hầu hết đều cần có người hậu hạ, lúc đó công tử có thể tiếp nhập vào phòng của nô tỳ.
Sắc trời đã tối, đại bộ phận người của Nam Cung gia đã tập trung trước đại viện. Nơi này treo đèn kết hoa cực kỳ rực rỡ, trong đại viện còn bày đặt hơn một trăm bàn tiệc rượu, phía sau hậu viên rất yên tĩnh, thỉnh hoảng có vài tên hạ nhân qua lại còn bị ngăn cản.
Lâm Khiếu Đường rất thuận lợi ẩn nấp đi theo Tương Ngọc đi tới một biện viện rất u tĩnh, khi Tương Ngọc tiến vào căn phòng chính, những thị nữ khác cũng theo vào. Lâm Khiếu Đường vận vô tung quyết lên mức cao nhất, bóng người chớp động, vô thanh vô tức lẻn vào một căn phòng riêng biệt phía tây.
Gian phòng không lớn, không có trang trí gì đặc biệt, nhưng đươc thu dọn rất sạch sẽ, trong góc phòng có đặt một ít y phục gia phó, bên cạnh còn đặt một hộ kim thêu.
Lâm Khiếu Đường tiện tay cầm lên một kiện, đem quần áo trên người thay xuống, việc làm của những nữ gia phó này thực tế rất nhiều. Không nói đến việc phải hầu hạ chủ tử, còn phải hàng đêm may vá y phục.
Thay đổi ý phục trên người xong, Lâm Khiếu Đường lập tức dịch dung cho chính mình, chỉ chốc lát đã thấy một gã gia phó trung niên đứng đó.
Sau khi nguỵ trang thành gia phó Lâm Khiếu Đường định trực tiếp leo tường vào trong, bất quá sát vách tường lai bị một tầng kết trận nào đó bao vây, đụng vào không được. Thủ đoạn giam lỏng của Nam Cung gia tương đối đúng lúc đúng chỗ, huống hồ lúc này trong đó còn có người đứng canh gác, hiển nhiên Uyển Nhi chưa trở về phòng.
Nghĩ ra hiện tại những nhân vật trọng yếu đều đã đến đại viện dự tiệc, ngày hôm nay Nam Cung gia không biết đã xảy ra chuyện gì lại cần lao sư động chúng như vậy. Lâm Khiếu Đường cố gắng cúi đầu xuống, công khai hướng phía cái sân đằng trước đi đến. Khi đi cũng đã ghi nhỡ rõ ràng lộ tuyến, phòng ngừa việc lúc quay về lại không tìm được đường.
- Nam Cung tộc trưởng, thực sự là đáng mừng nha, Nam Cung gia hiện nay đồng thời có năm người bước vào cánh cửa sư giai, Nha Nguyệt tiểu thư lại còn trẻ tuổi như vậy, Nam Cung gia thực sự là tiền đồ vô lượng a.
Thành chủ Đại Châu Thành khen tặng nói.
- Đâu chỉ là tiền đồ vô lượng. Hiện tai Nha Nguyệt tiểu thư được Ngũ Đạo Tông tông chủ cực kỳ ưu ái, dốc lòng chỉ điểm, ba năm truớc Hoàng Thượng còn ban cho vạn kim, sắc phong Nha Nguyệt tiểu thư thành Tinh Nguyệt quận chúa, cho nàng thống lĩnh hơn một vạn quân sĩ, điều đó có thể thấy được sự yêu thích của hoàng thượng đối với nàng.
Đại Châu thành đệ nhất sư phụ chế tạo vũ khí Thương Nguỵ Ngôn nịnh hót nói.
Sau đó một ít tộc trưởng, trưởng lão của các gia tộc bậc trung lên tiếng chúc mừng. Nam Cung Bác vừa nghe vừa cười toe toét.
Thay đổi y phục xong, Nam Cung Nha Nguyệt cuối cùng cũng đi ra, nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hướng vào, đặc biệt là những khách nhân nam tính tuổi còn trẻ. Rất nhiều người sớm đã nghe thấy danh tiếng về sắc đẹp của Nam Cung Nha Nguyệt, nhưng chưa hề gặp mặt, lúc này thấy rõ, nhất thời ngây người ngắm nhìn, dung nhan này trên trời mới có, khi nào hạ xuống nhân gian?
Nhưng ngay cả như vậy, trong cảm nhận của mọi người thì đệ nhất mỹ nữ của Đại Châu thành vẫn là Uyển Nhi tiểu thư. Nếu chỉ xét về dung mạo thì khó nói ai hơn ai kém, cả hai đều là những nữ tử cực phẩm, thế nhưng hai nàng lại cho mọi người hai loại cảm giác khác nhau. Nam Cung Nha Nguyệt đẹp đến bức người, cảm giác chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, thưởng thức một chút là được, không dám tới gần thân cận. Nhưng mà Uyển nhi lại không giống như vậy, lực cuốn hút càng mạnh hơn một chút, có lẽ là lúc còn nhỏ nàng mắc bệnh hiểm nghèo, sau này tuy rằng đã chữa được, nhưng nhìn nàng vẫn có chut yếu đuối bênh trạng, tuy nàng không hề có chút bệnh nào, nhưng lại làm cho người khác sinh ra cảm giác muốn che chở cho mỹ nhân yếu đuối này, mỹ lệ đến cực điểm nhưng lại không có cảm giác xa cách, muốn đến bảo hộ.
Cái đẹp cường thế và cái đẹp yếu đuối giống như sự tương đối giữa cương tính và nhu tính, đối với nam nhân mà nói thì nữ nhân nhu tính một chút sẽ càng thêm mỹ lệ…
Nam Cung Nha Nguyệt hiện nay đối với những chuyện phàm trần rất đạm mạc, nếu như không phải sư phụ bảo nàng hạ sơn, nàng kiên quyết không tham gia những chuyện náo nhiệt như thế này.
Bốn năm qua, Nam Cung Nha Nguyệt từ một người nhất tâm vì sự nghiệp của gia tộc đã biến thành một đạo tông tiên tử thầm lặng tìm kiếm cảnh giới chí cao của đại đạo, lần này quay về hoàn toàn là để hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao phó, lại không hề nghĩ tới gia gia làm ra bữa tiệc phô trương đến như vậy, thực sự làm nàng có chút chịu không nổi.
Nam Cung Nha Nguyệt nhìn thoáng qua ghế chủ bàn chưa vội bước tới, lại nhìn qua yến hội một lượt, tập trung nhìn vào một bàn rượu yên lặng phía ngoài, cạnh bàn rượu chỉ có bốn năm người, một vị thiếu nữ áo tím cô độc ngồi một bên, không để ý đến người khác cầm một tấm ngọc thô cẩn thận tỉ mỉ điêu khắc, thanh âm tranh cãi náo nhiệt bốn phía đối với nàng thì một chút ảnh hưởng cũng không có. Đôi môi đỏ mọng mỉm cười, bước tới…
- Khiếu Đường ca ca, hiện tại ngươi có tốt hay không? Uyển nhi gửi cho ngươi một lá thư, ngươi như thế nào không gửi lại a…
Thiếu nữ áo tím nhìn nửa trên miếng ngọc đang điêu khắc, cô đơn thì thào tự nói.