Đấu Y

Chương 12: Hương thơm cùng ma phí tán

Đợt boom này đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời NVC LKĐ của chúng ta, NVC chân chính bắt đầu bước lên con đường tu luyện thành cường giả! Mời các bạn đón đọc!

Sáng sớm, bên trong "Thâm Hải Kim Đan đường" có mấy thanh niên mặc y phục võ sĩ đang đứng, bọn họ đều là gia tướng của Thành Đông Lâm gia, đặc biệt đến hiệu thuốc mời Nhất Đao Môn môn chủ Hoàng Nhất Đao, vị này cách đây hai năm ở Tân La thành bỗng dưng quật khởi, một tiểu tông phái vốn không danh không tiếng, gần đây chữa khỏi cho vài đại nhân vật mang bệnh hiểm nghèo, bởi vậy thanh danh đại khởi.

Một canh giờ trước Hoàng Nhất Đao đã nói lập tức đi, một canh giờ trôi qua vẫn không thấy đi, Hoàng Nhất Đao trong lòng đang cấp bách: " A! Hảo đồ đệ a, ngươi làm sao còn chưa tới a, nếu ngươi không đến vi sư ta sẽ phải lên bàn thờ, ngươi mau tới a...

Không ai biết trong lòng Hoàng Nhất Đao đang kêu gào, mấy vị gia tướng của Lâm gia rõ ràng không còn kiên nhẫn, nếu không phải có chuyện cầu đến lão già lọm khọm này, chỉ sợ đã sớm chửi hắn rồi...

"Sư phụ, hôm nay mới sáng sớm cửa hiệu đã náo nhiệt như vậy, tiền tiêu vặt tháng này chắc phải cao lên mấy bậc a!" Lâm Khiếu Đường vừa vào cửa đã hét lên.

Hoàng Nhất Đao đang gấp đến độ như kiến trên chảo nóng, vừa thấy cứu tinh đến, vội kéo Lâm Khiếu Đường sang một bên, thấp giọng thì thầm.

"Hảo đồ đệ, ngươi cũng đã đến rồi, trời còn chưa sáng mấy tên này đã chặn ở cửa, như quỷ đòi mệnh, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa". Hoàng Nhất Đao thận trọng hỏi.

"Ta có chuẩn bị tốt hay không không quan trọng, mấu chốt là sư phụ ngài hôm qua chuẩn bị như thế nào, chỉ cần ngài chuẩn bị đầy đủ,còn về ta tự nhiên không thành vấn đề!" Lâm Khiếu Đường mỉm cười đắc chí.

Nhìn tâm trang Lâm Khiếu Đường hôm nay rất tốt, Hoàng Nhất Đao an lòng không ít, kỳ quái nhìn mặt Lâm Khiếu Đường, "Hảo đồ đệ,nốt ruồi đen trên mặt ngươi từ đâu có vậy?"

Lâm Khiếu Đường mắt liếc nhìn mấy người đứng bên trái dược đường, thấp giọng nói: "Lão già đáng chết, Lâm gia nhiều người biết ta, để đề phòng..., vẫn là hoàn toàn thay đổi một chút."

"Ai, vi sư làm ngươi chịu khổ !" Hoàng Nhất Đao hối hận nói,trong đôi mắt tinh minh loé lên ánh kim sắc.

Lâm Khiếu Đường không một chút cảm kích, trợn mắt liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Ngày hôm qua, hắc bào nữ tử thế nào rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh!" Hoàng Nhất Đao nhìn mấy tên gia tướng Lâm gia đang đứng cạnh cửa hiệu không nhịn được cười cười nói.

Một gã gia tướng nhìn thấy sư đồ Hoàng Nhất Đao nói chuyện mãi không dứt, liền tiến lên nói, "Hoàng môn chủ, thời gian không còn sớm,con bạch lộc kéo xe bên ngoài đang muốn đi thải, nếu không đi cửa hiệu thuốc này có thể biến thành ao phân đó."

Gia tướng không dám trực ngôn to tiếng, sợ rằng khi Hoàng môn chủ tới Lâm gia sẽ không nhiệt tình chữa bệnh cho lão tộc trưởng , nhưng chờ thật sự quá lâu, trong lời nói đã ẩn chứa sự giận dữ.

"Hảo hảo hảo, đi ngay, đi ngay !" Hoàng Nhất Đao trước sau như một thành thật trả lời.

Gia tướng bất đắc dĩ lui về, những lời này hắn nghe đã đến chai cả tai, cũng may lúc này Hoàng Nhất Đao không tiếp tục kéo dài thời gian. Hoàng Nhất Đao vào phòng trong kéo theo một cái hòm thuốc lớn, sau đó kéo theo vị thanh niên xấu xí lên xe.

Lâm gia trên dưới đối với sư đồ Hoàng Nhất Đao rất có phong độ, Đại trưởng lão tự mình nghênh đón, thanh thế rất cao.

Nhưng cũng chính vì thế, Hoàng Nhất Đao lại càng thiếu tự tin, lúc này ích lợi càng lớn, áp lực cũng càng lớn, nếu như trị không hết bệnh, sợ rằng không thể có kết cục tốt lành.

Đại trưởng lão tự mình đưa sư đồ Hoàng Nhất Đao vào thính đường, mới đầu Lâm Khiếu Đường còn lo lắng bị nhận ra, bất quá trên đường đi cơ hồ không ai thèm dừng lại nhìn mặt hắn đến một lần, đều là liếc một cái rồi vội vàng đưa tầm mắt ra chỗ khác, hình tượng bộ dáng của hắn thực sự rất không vừa mắt.

Đắc ý ra ngoài, nhưng Lâm Khiếu Đường cũng rầu rĩ cực điểm, lần này vì Hoàng Nhất Đao xem như hoàn toàn hy sinh hình tượng của hắn.

Tình hình hôm nay cùng tối hôm qua hoàn toàn giống nhau, nội sảnh đường đã đứng không ít người, Nam Cung Bác cùng vài vị bạch bào mục sư mắt xanh tóc vàng đang thảo luận gì đó.

Mà trạng thái của lão tộc trưởng Lâm Thiên Chính có vẻ không được khá như hôm qua, trên mặt mồ hôi tứa ra, đã ngồi không được, chỉ có thể nằm trên giường, ý thức rất mơ hồ, nhìn qua tính mạng không lâu sẽ ...

Đại trưởng lão giới thiệu: "Nam Cung tộc trưởng, vị này chính là Nhất đao môn Hoàng môn chủ, hôm nay đặc biệt thỉnh hắn đến chẩn đoán bệnh cho lão tộc trưởng! Hoàng môn chủ, vị này là Nam Cung thế gia đương nhiệm tộc trưởng--Nam Cung Bác!"

Đại nhân vật, Hoàng Nhất Đao trong lòng giật mình, nét mặt già nua hư tình giả ý cười nói, "Đại danh của Nam Cung tộc trưởng, như sấm bên tai, hôm nay vừa thấy quả nhiên là "nhân trung chi long"*, tiên nhân hạ phàm,lão phu vô cùng kích động a!"

Lời vỗ mông ngựa này đủ vang dội, ở đây mọi người tóc gáy dựng thẳng, xỉ vả không thôi, không biết xấu hổ... Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bị chụp cái mũ lớn như thế, Nam Cung Bác không thể không trả lời, khuôn mặt tươi cười, "đâu có đâu có, đều là chút hư danh, Hoàng môn chủ quá khen!"

"Hoàng môn chủ, lão tộc trưởng hai năm nay vẫn chịu bệnh hiểm nghèo, đã lâu không dứt, gần nhất mấy ngày bệnh tình tăng thêm, ngài cần phải cứu cứu hắn a!" Đại trưởng lão cười khổ nói.

Hoàng Nhất Đao thần sắc nghiêm túc, cúi đầu nhìn Lâm Thiên Chính, lúc này vài tên mục sư đang dùng khôi phục thuật cùng khu tán thuật trị liệu cho Lâm Thiên Chính,chỉ là hiệu quả rất nhỏ.

Ngoài ra còn có một nữ tử tuyệt sắc đang dùng một phương thức kì lạ có vẻ cổ xưa xoa bóp thông mạch.

Trong lòng vị thanh niên xấu xí đứng bên cạnh Hoang Nhất Đao âm thầm cười, lão nhân rõ ràng là bị viêm ruột thừa mãn tính, không phải ngoại thương cũng phải nội thương, kinh mạch toàn thân vô cùng bình thường, mấy người này có làm thế làm nữa cũng vô dụng.

Hoàng Nhất Đao làm bộ dạo qua một vòng, rung đùi đắc ý nói, "Đồ đệ, vi sư đã nhìn ra một ít manh mối, ngươi có thể nhìn ra chút gì không?"

Lời này phát ra làm cho mọi người đang cau mày nhất thời sửng sốt, hồ nghi cùng tò mò, tiểu lão đầu này thật khó lường, mời đến nhiều cao thủ như vậy, đây là lần đầu tiên có người vừa mới coi đã phán ra ra kết quả, lại còn có thời gian dạy đồ đệ.

Những người ban đầu đối với tiểu lão nhân có điều khinh thị, lập tức thu hồi thành kiến, thần sắc mong đợi...

Thiếu niên xấu xí vẫn bị mọi người xem thường cười hắc hắc nói, "Sư phụ, vị lão tiên sinh này, nhìn qua thể nhược hư không, kỳ thật khí huyết bình thường, mạch thông suốt, nếu như không phải gầy trơ xương, cơ thể e rằng cùng với người bình thường không có gì khác nhau!"

Một lời nói toạc ra, mọi người đều thất kinh,nhìn người không thể coi tướng mạo, thiếu niên xấu xí quả có chút tài năng, Nam Cung Bác ánh mắt biến đổi,nhìn chăm chú hai thầy trò, phải biết rằng một già một trẻ này, đến bây giờ vẫn chưa có chạm vào người Lâm Thiên Chính, ngày hôm qua mấy mục sư và hắn mất bao công sức mới cho ra kết luận như vậy, nhìn thì như đơn giản, nhưng đối với người không biết gì về kinh mạch trong thân thể, căn bản không thể nào nhận ra .

Nam Cung Nha Nguyệt vẫn đang xoa bóp Lâm Thiên Chính, cũng tò mò nhìn thoáng qua thiếu niên xấu xí, bất quá rất nhanh liền dời tầm mắt, khuôn mặt thật sự rất xấu xa, đặc biệt trên cái mũi có một nốt ruổi đen to bằng ngón cái, nhìn thật sự rất ghê tởm.

Hoàng Nhất Đao tiếp tục nói: "Vậy ngươi xem ra hẳn là biết trị liệu cho hắn như thế nào?"

Thiếu niên xấu xí trầm tư một hồi, nắm cổ tay Lâm Thiên Chính dò xét tìm tòi, lại nhìn như tùy ý ấn lên ngực và bụng, nói, "Cũng không khó khăn, chỉ là vị tiểu thư này cùng mấy vị sư phó phải dừng tay mới được".

Bị thiếu niên xấu xí trước mắt lấn áp hết khí thế, một gã mục sư, sắc mặt tức giận nói, "Một khi đình chỉ, lão tộc trưởng sẽ gia tăng đau đớn,nếu không hiểu không nên nói lung tung".

Thiếu niên xấu xí lắc đầu nói, "Các ngươi làm như vậy chỉ làm tăng thêm bệnh tình, khôi phục thuật chính là một loại ma pháp làm gia tăng sức sống của tế bào, phải biết rằng gia tăng sức sống của thân thể đồng thời cũng làm gia tăng sức sống của bệnh khuẩn, các ngươi nếu tiếp tục làm như vậy, lão tiên sinh sợ không qua nổi ba ngày nữa."

"Cái gì?" Đại trưởng lão cả kinh nói.

Thiếu niên xấu xí nhìn thoáng qua Nam Cung Nha Nguyệt, lại nói, "Vị tỷ tỷ này, ngươi cũng nên dừng lại đi, loại thủ pháp này làm gia tăng tuần hoàn máu, xoa bóp càng nhanh chỉ làm lão tiên sinh càng thêm thống khổ".

Nam Cung Nha Nguyệt phản bác nói, "Làm sao có thể, đây là phương pháp trị liệu bí truyền của Nam Cung gia chúng ta, nếu phối hợp với đạo nguyên lực có thể trị bách bệnh."

Nhìn thoáng qua Lâm Thiên Chính đã hôn mê, thiếu niên xấu xí bất đắc dĩ nhún vai nói, "Sư phụ, chúng ta nên đi thôi!"

"Từ từ!"

Đại trưởng lão vội la lên, nhỏ giọng nói với mấy tên mục sư vài câu, Nam Cung Bác cũng đã bảo cháu gái dừng tay, Nam Cung Nha Nguyệt tuy dừng tay nhưng trong lòng rất không phục, một người cho tới bây giờ chưa hề nghe nói qua, một tông phái nho nhỏ cư nhiên trước nhiều người như vậy, hạ thấp thủ pháp bí truyền của Nam Cung gia, bộ thủ pháp xoa bóp này đối với rất nhiều loại bệnh đều có hiệu quả kì diệu.

Chợt ngửi thấy một hương thơm quen quen, trong đôi mắt Nam Cung Nha Nguyệt hiện rõ sự nghi hoặc, mùi hương này cực thoảng, người bình thường rất khó nhận ra, nhưng đạo tông căn nguyên lực của Nam Cung Nha Nguyệt thuộc về mộc thuộc tính, từ nhỏ cực kì yêu thích hoa cỏ, bởi vậy rất mẫn cảm đối với các loại mùi hoa.

Mùi hương cực thoảng này, Nam Cung Nha Nguyệt nhớ rõ ràng là từ trên người Lâm Vũ Nhàn toả ra, lúc ấy mùi rất đậm, vô luận là đậm hay nhạt Nam Cung Nha Nguyệt đều có thể khẳng định là giống nhau.

Lúc này cách Nam Cung Nha Nguyệt gần nhất chỉ có một người thiếu niên xấu xí mà thôi, hơn nữa trước khi thiếu niên xấu xí đến gần,nàng vẫn chưa ngửi được mùi gì, chẳng lẽ là hắn? Nhưng hình dáng hai người khác nhau quá lớn... , Nam Cung Nha Nguyệt lâm vào trầm tư...

"Hoàng môn chủ, bọn họ đều dừng tay, ngài xem,bây giờ đã đúng với yêu cầu của ngài?" Đại trưởng lão cẩn thận nói.

Hoàng Nhất Đao vuốt vuốt chòm râu trên cằm, mịt mờ nhìn nhìn bốn phía rồi nói, "Có thể là có thể,có điều bí tông liệu pháp của Nhất Đao môn không truyền ra ngoài , cho nên... !"

Đại trưởng lão lập tức hiểu ý, đầu tiên kêu Lâm gia đệ đi ra ngoài, lại tươi cười đưa mấy tên mục sư cùng người của Nam Cung gia đến phòng sát vách nghỉ tạm.

Đợi cho phòng không còn người nào, Hoàng Nhất Đao cúi đầu khom lưng nhìn Lâm Khiếu Đường, nịnh nọt cười nói, "Hảo đồ đệ, kế tiếp ngươi có thể xem xét kĩ, ta làm trợ thủ canh chừng cho ngươi, tuyệt đối sẽ không cho người khác nhìn thấy hành động của ngươi."

Sớm đã thành quen với sắc mặt biến đổi nhanh chóng của Hoàng Nhất Đao, Lâm Khiếu Đường cũng không đáp lời, mang vào khẩu trang, lấy ra trang bị, cuối cùng xuất ra một lọ chất lỏng màu vàng, đây chính là thứ Lâm Khiếu Đường đặc biệt trồng được ba năm trước ,đích thân hắn phối chế ra loại thuốc được tiêm bằng gai nhọn "Ma phí tán" này, mặc dù không lợi hại bằng thuốc tê kiếp trước, cũng không biết là có đạt tới tiểu chuẩn của Hoa Đà hay không, nhưng hiệu quả gây tê,trên cơ bản vẫn đạt yêu cầu.

...............................

(*) nhân trung chi long: rồng trong loài người