*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tự Chương

‘Thế giới này không có sự thay đổi’

Thân mặc một bộ cực kỳ xa hoa áo giáp đen mỹ thiếu nữ, hai mắt u buồn nhìn không thấy được chân trời màu xám trắng vùng đất.

‘Không một giọt nước, không một đóa hoa, không một ngọn cỏ nào… chỉ có…’

‘Tử Vong’

Nàng cúi đầu nhìn xuống chân mình vô vùng vô tận không thể nhìn thấy tất cả hạt cát nhưng thực chất lại là không thể nhìn tới tận cùng biển tro cốt.

‘Không có một sự sống đúng nghĩa.’

Thiếu nữ tay phải nắm lấy dài tới 2 mét trường đao (Odachi), không chút do dự một đao vung chém, chém đôi đang định xông tới muốn ăn thịt nàng to tới hàng chục mét không thể miêu tả nổi hình dáng ‘sinh vật’.

‘Không có ngày hay đêm’

‘Không có mặt trời hay mặt trăng’

Lau đi trên mặt từ ‘sinh vật’ mà nàng vừa giết chảy ra, không biết có nên gọi là máu hay không màu đen chất lỏng, thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đang chiếu rọi mỹ lệ cực quang, nhìn cái quang cảnh mà nàng đã nhìn hơn hàng vạn, hàng chục vạn nghìn năm quang cảnh, bây giờ đã cực kỳ nhàm chán với nó thiếu nữ nghĩ.

‘Nơi này thời gian trôi qua nhanh tới mức, chính mình đã không còn khả năng phân biệt được cái gọi là thời gian nữa rồi’

Sờ vốn chỉ dài tới eo mái tóc nay đã kéo dài tới mức trải dài ra xuống tới mặt đất vài mét mái tóc vàng của mình.

Thiếu nữ đi về phía trước, không có mục đích, không có nguyên nhân, có lẽ nàng đã từng có nguyên do, mục đích để đi về phía trước.

Nhưng nay, nàng đã không thể nhớ ra được nguyên do để nàng bước đi là cái gì.

Bây giờ đã không thể nhớ được nguyên do nàng vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nàng theo bản năng đi thẳng về phía trước, chỉ đi mãi đi mãi tiếp tục đi về phía trước, ở nơi vô định, không có đích đến này.

Dưới sức mạnh vô hình của thời gian ảnh hưởng, đã sống ở vùng đất chết này đã hơn hàng chục vạn năm thiếu nữ, nếu không phải trong tận thân tâm có một âm thanh luôn nói với nàng đừng bỏ cuộc thì có lẽ bây giờ nàng cũng đã sắp quên mất mình là ai mất rồi.

Cho đến một ngày.

“#$%7”

Nghe đến bên tai cực kỳ xa lạ giọng nói nhưng trong lòng lại cảm thấy rất quen thuộc, một giọng đó nói dường như có thể làm tê liệt não của nàng, trong chớp mắt một cái ký ức xa lạ nhưng rất quen thuộc xuất hiện trong đầu nàng.

‘A ~’

‘Đúng rồi…mình nhớ ra rồi..’

‘Tại sao mình có thể quên được chứ?’

‘Lời hứa của chúng ta..’

‘Của năm người chúng ta!’

Nhìn đang chạy tới nàng bóng người, nước mắt không thể kìm được lần lượt từ nàng khóe mắt chảy xuống, nhìn đang vươn tay ra muốn nắm lấy nàng bóng người, nàng từ từ vươn tay ra nói.

“Trời ạ ~ ….ngươi chậm quá đấy…tên đần.”

………………………….

Đây…. không phải là câu chuyện kể về một người tìm kiếm dị hỏa để báo thu cho gia đình.

Đây không phải là….câu chuyện kể về kẻ mạnh chinh phạt thiên hạ thống nhất thế giới.

Và đây…. cũng không phải là câu chuyện kể về những người hùng giải cứu thế giới.

Đây là câu chuyện…

Kể về những con người….theo đuổi ước nguyện của mình.

……………………………………..

[Nhân Lý Tài Nhân]

Con người, các ngươi thật đáng buồn làm sao, đáng giận làm sao.

Các ngươi con người, một con người sẵn sàng giết chết một con người khác, chỉ vì ngươi thèm muốn thứ con người đó sở hữu

Tiền bạc, nữ nhân, nam nhân, sức mạnh, địa vị,.v.v…

Những thứ thật đơn giản với ta, nhưng lại to lớn và hiển nhiên với các người, thật đáng buồn.

Các ngươi thật yếu ớt, tham lam, hèn nhát, thấp hèn làm sao.

Nếu đã vậy thì… hãy để cho ta, cực độ kẻ ngạo mạn trong mắt các ngươi, kẻ có quyền năng của thần thánh này.

Hãy để cho ta, làm một điều phi lý, không thật này.

Hãy để cho ta làm điều bất nhân, bất tuân này.

Hãy để ta….thay đổi các ngươi, con người.

[Cuồng Hộ Tài Nhân]

Sức mạnh? Ngươi nói người sẽ cho ta sức mạnh? Loại sức mạnh có thể để ta thống trị cả thế giới? Thiên hạ đệ nhất nhân?

Aaa~ xin lỗi, nhưng ta từ chối, ta không có hứng thú với nó.

Ta từ chối đơn giản là vì ta chưa từng khao khát sức mạnh, ta không muốn có nó.

Ta không muốn có sức mạnh lớn lao, ta cũng không muốn làm cái gì mà thiên hạ đệ nhất cả.

Ta chỉ muốn mình đủ mạnh để bảo vệ gia đình của mình là được rồi, chỉ cần đủ mạnh để bảo vệ họ là ta mãn nguyện rồi.

Hãy để nó cho ai đó xứng đáng hơn đi, một người xứng đáng với sức mạnh đó, người có thể thỏa mãn được ngươi.

Ngươi nói ta nhàm chán sao? Ừm! có lẽ ngươi nói đúng, ta đúng là nhàm chán thật.

Và ta cũng rất cảm tạ điều đó và cũng cảm ơn trời vì ngươi cảm thấy ta nhàm chán.

Vì sao ư? Không phải tất nhiên sao?

Nếu người cảm thấy ta nhàm chán, ngươi sẽ không chú ý tới ta và người càng sẽ không để ý tới gia đình ta, sẽ không để ý tới người thân của ta, sẽ không để ý tới người mà ta yêu quý.

Và nếu ngươi không để ý tới họ, ngươi sẽ không có ý đồ xấu gì đối với họ cả.

Và đối với ta mà nói đó là một điều tốt nhất mà ta mong muốn.

Ửm? Ngươi nói nếu có kẻ gây hại cho gia đình và người thân của ta sao? Ha ha…ha

[Tà Yêu Tài Nhân]

Con người và Yêu Nhân - Á Nhân có khác biệt lắm sao?

Ta không biết trong mắt các ngươi nó như thế nào.

Nhưng trong mắt ta giữa con người và á nhân, không hề có sự khác nhau.

Tất cả đều giống nhau rất khó định nghĩa tốt xấu

Có kẻ thì tốt có kẻ thì xấu, cũng biết yêu hận tình thù thậm chí so với đa tình nhân loại thì Á Nhân chúng ta càng thêm tinh tế và chung tình và ngược lại cũng chúng ta càng thêm hận, căm ghét những kẻ phản bội chúng ta, lừa dối chúng ta.

Con người chán ghét Á nhân chỉ vì hình dáng dị thường của họ và tài năng trời sinh của họ khi sở hữu sức mạnh của ma thú và thiên bẩm tu luyện của con người.

Các ngươi nghĩ chúng ta muốn lắm sao, các ngươi nghĩ hình dáng của chúng ta sinh ra có thể tùy ý quyết định sao?

Nếu các ngươi chán ghét chúng ta thì tại sao lại sinh ra chúng ta! HẢ!!?

Còn về đám Ma Thú, chúng ghét á nhân vì chúng cảm thấy, á nhân chúng ta không thuần khiết và chúng ta đa phần đều nhìn quá giống con người, không có phải là ‘thú’ giống họ.

Ah.. ah~ Thật mỉa mai làm sao, Ma Thú ghét á nhân chỉ vì họ nhìn không giống ‘thú’ của họ, trong khi đám Ma Thú con nào cũng như con nào, chỉ cần thăng cấp lên được ‘Thất Tinh’ thì đều không muốn mạng giống như lập tức biến hình thành trong miệng chúng chán ghét ‘Nhân’ nếu có cơ hội và không thèm trở về cái trong miệng chúng luôn tự hào ‘Thú’ nữa.

Thật đáng buồn cho á nhân.

Vì vậy Ta muốn thay đổi nó, ta muốn thay đổi vận mệnh của á nhân, để cho họ có cuộc sống tốt đẹp mà họ đáng được hưởng.

Và cho… cả ta.

Nếu như không có cái ngày đó, thì có lẽ ta đã…~

[Chân Lý Tài Nhân]

Trước kia… ta như một con rối vô hồn… im lặng lắng nghe lời thuyết giáo, im lặng thực hiện những gì họ bảo.

Ta không chút nào đòi hỏi, không một ý kiến, không một lời phiền hà

Chỉ cứng nhắc chấp hành mệnh lệnh được giao đúng như những gì họ giao cho ta, chuyên tâm tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành trong miệng họ Thiên Tài.

Nhưng họ không biết sâu trong thâm tâm….Ta…đã luôn lạc lỏng…và không biết…

Ta đã từng rất trống rỗng…không một ước mơ…không một giấc mộng….

Cho đến cái ngày đó, ta đã có được ước mơ….

….không…

Phải nói là…. ta đã được giao cho một ước mơ…

Một ước mơ mà ta có thể theo đuổi…một ước mơ mà ta có thể mơ ước tới.

…..ngươi có lẽ không biết, đã từ rất lâu ta đã luôn được nuôi dạy như thế này:

‘Giết hoặc bị giết, ăn hoặc bị ăn.’, ‘Hoặc là thành thợ săn hoặc là trở thành con mồi.’

‘Kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh’

‘Chỉ cần có sức mạnh là ngươi có tất cả mọi thứ, đó chính là chân lý tuyệt đối của thế gian’

Nó là thật sao?

Chỉ cần có sức mạnh là ngươi có tất cả là sự thật sao? đó thực sự là chân lý của thế gian sao?

Lúc đầu nghe được những câu nói này, ta vẫn không hiểu được những lời nói này có ý nghĩa gì?

Nhưng theo thời gian trôi qua, ta dần dần có phần đồng ý và không phủ nhận những lời nói đó là sự thật và là chân lý.

Nhưng tại sao?

Tại sao? mặc dù rất đồng tình với nó, nhưng tại sao trong lòng ta lại cực kỳ không vui, rất không thích nó, rất muốn đạp vỡ cái gọi là chân lý đó.

Vì vậy trong lòng cực kỳ mâu thuẫn ta theo đúng ước mơ được giao, bước đi tìm hiểu nó, Chân lý.

Chân Lý là cái gì? Liệu rằng Chân Lý thật sự có tồn tại?

Ngươi nói xem? Ta có điên khùng hay không?

Tìm kiếm một thứ không có thực như thế này?

Ta không biết ta có điên hay không? và ta không thể cho ngươi câu trả lời được…

Nhưng trong thâm tâm, có âm thanh nào đó nói cho ta biết nó có tồn tại và nó ở một nơi nào đó ngoài kia, nói với ta hãy tìm tới nó…tìm tới Chân Lý và….

Thay đổi nó.

[Tử Đạo Tài Nhân]

Vạn Vật Giai Hư

Vạn Sự Giai Duẫn.

‘Mang dáng vẻ của người chết hơn cả người chết

Mang dáng vẻ của người sống hơn cả người sống

Họ là những thứ bất hợp lý, trái với lẽ thường, họ không sống cũng chẳng chết.

Trên tất cả, dung nhan đó khiến cho người ta chỉ có thể nghĩ rằng tạo hóa đã trút cả linh hồn và tâm chí vào việc tạo nên họ.’

Tử Đạo thường thì rất khó nhìn thấy, họ là không thuộc cùng một dòng máu, hay chủng tộc.

Tử Đạo đều có thể xuất hiện ở bất kỳ chủng tộc nào, bất kỳ cá thể nào

Họ là kẻ lạnh lùng nhất, ích kỷ nhất

Họ là kẻ tốt bụng nhất, thân thiện nhất.

Tử Đạo vừa hỗn loạn vừa trật tự.

Họ, chúng ta Tử Đạo, tồn tại là vì sự bất công vì yếu ớt nhỏ bé tiếng khóc.

Cho dù đối với các ngươi là nơi các người đang sống một nơi thái bình thịnh thế.

Nhưng chúng ta Tử đạo biết ở ngay trong tiếng cười vui vẻ, vui sướng ở nơi phồn hoa mà các ngươi sống.

Bị Lấn áp bởi chúng, những âm thanh cầu cứu, những tiếng khóc than thương, bất lực, yếu ớt, vì sự áp bức và bất công.

Những âm thanh mà không ai có thể nghe thấy được, nhưng chúng ta Tử Đạo có nghe được, ta nghe được.

Và chỉ cần ta – chúng ta nghe được…là đã đủ rồi.

Chuẩn bị tinh thần đi, những kẻ áp bức, tham lam bạo chúa.

Vì….chúng ta những Tử Đạo… đang tới tìm các ngươi đây.

…………………….

“Sư Phụ…người biết không?”

“Cuộc đời của chúng ta…. đã được sắp xếp bởi vận mệnh rồi.”

Mặc bộ áo choàng màu trắng che chắn toàn bộ dáng người của mình thanh niên trẻ tuổi hai chân ngồi xếp bằng nhìn trước mặt hắn có chút cũ kỹ không có ghi tên bia mộ, thanh niên hai mắt ôn nhu, nhẹ nhàng nói với bia mộ.

“Dù là của ngài…hay là của con..”

“Cuộc đời của chúng ta…đã bị sắp xếp rồi”

Xong hắn theo bản năng sờ sờ vết sẹo ở cổ của mình, hắn hai mắt kiên định nhìn ngôi mộ nói tiếp.

“Con sẽ không chấp nhận nó”

“Con biết…người đã từng một lần thử chống lại nó..chống vận mệnh”

“Và con biết người đã thất bại và luôn sống trong ân hận”

“Nhưng Con không cam tâm…con không muốn trở thành con rồi của vận mệnh..”

“Con sẽ thay đổi nó…”

“…Mặc dù con biết chống lại Vận Mệnh là điều không thể…và nếu người còn sống thì có lẽ người sẽ khuyên bảo con đừng chống cự lại nó”

“Nhưng sư phụ à…cho dù có biết hậu quả rất là không thể khôn lường được….nhưng con tuyệt đối sẽ không lùi bước”

“Lần này…con…không…phải là chúng con sẽ thắng nó”

“Sẽ không giống với người, đơn độc chống lại nó, con và bọn họ sẽ cùng nhau…”

“…chiến đấu với nó”

Thanh niên nói, hắn từ sau lừng mình lấy ra một chai rượu và hai cái chén, hắn từ từ đổ đầy rượu vào hai cái chén rồi đưa một trong hai cái chén và bình rượu trước mặt bia mộ rồi nói

“Con kính người trước..”

Nói xong hắn một hơi uống ực ực uống hết cả chén rượu.

Uống xong hắn từ từ đứng dậy nói

“Hãy xem con, sư phụ..”

Vừa hết lời hắn như một cơn gió biến mất.