Cơ Huyền bỗng cả người, không phải bị hơi ấm của nàng ta thổi tới khiến cả người run rẩy mềm nhũn, mà vì ngón tay ngọc của nàng đang chọc tới mi tâm của cậu, khiến cậu cảm thấy run rẩy lo sợ.

Mà hơi ấm từ miệng nữ nhân này tuyệt đối là ý tứ cảnh cáo, không phải ám nguội gì cả. Cậu lúc này vô cùng thận trọng, một bước đi sai e sẽ bị nàng ta bóp chết tươi. Sắc mặt lập tức cười hề hề nói:

- Đâu có, ta nào có ý định chạy trốn. Ta là nam nhân đội trời đạp đất, sao có thể làm truyện bỏ chạy mất mặt đó được. Thực ra là ta muốn quay người lại cùng tỷ tỷ mặt đối mặt nói chuyện, cho tiện trong việc nói chuyện, thảo luận.

Trong lòng Cơ Huyền vô cùng uất ức, đám cường giả các thế lực lớn còn bị cậu hố một trận, cao thủ còn chết trong tay nhiều vô số kẻ. Vậy mà tại cái nơi khỉ ho cò gáy này bị một nữ tử áp chế tới không dậy nổi, uất ức kéo dài nga.

Nếu như lúc này cậu có thể dùng được đấu khí, vậy thì chuyện đầu tiên sẽ là đánh bại nữ nhân này, phong bế đấu khí, sau đó,…… dù sao cũng là chốn người quen, hung hăng tẩn nàng ta một trận là được rồi.

Chỉ đáng tiếc, lúc này tình thế không tha người, cậu cũng không có bản lĩnh để đánh bại người ta, chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.

Một tiếng cười khẽ khàng cất lên, sau chốc lát, đã nghe thấy nàng ta thấp giọng nói:

- Chỉ cần quay người! Thì ra quay người. Vậy là ta tránh nhầm đệ đệ đây rồi. Tại thấy đệ vận chuyển đấu khí dữ dội quá, làm ta hiểu nhầm. Có cần ta nói một tiếng xin lỗi không?

- Bỏ chạy? Sao có thể, chúng ta cũng coi như là chỗ quen biết, sao ta có thể bỏ chạy được. Tỷ có điều không biết, vận chuyển đấu khí mỗi khi vận động là thói quen của ta. Khiến đấu khí liên tục tiêu hao, sau đó bổ xung bằng cách tu luyện. Đây là phương pháp tu luyện được đặc truyền được sư phụ ta dạy, vô cùng hữu dụng.

Cơ Huyền dáng vẻ vô cùng thật thà, vô cùng chất phát, cười ngây ngốc giải thích:

- Nhờ phương pháp này thực lực ta tiến bộ rất nhanh, vì vậy ta đã biến nó thành một thói quen để bản thân có thể liên tục tu luyện trong mọi hoản cảnh.

- Có đạo lí, cách tu luyện này chỉ ta với được không. Ta cảm thấy vô cùng hứng thú với nó, muốn thử tu luyện thử, biết đâu ta có thể đột phá Đấu Tông…. Nếu người nói cho ta biết, ta sẽ mời người ăn một bữa ngon được không ạ?

Đột phá Đấu Tông? Cơ Huyền lần này ngay đến cả khóe mắt cũng co quắp lại. Đột phá Đấu Tông! Ngươi nói thật dễ nghe nga, có phương pháp nào vận động mấy cái đột phá Đấu Tông ngươi chỉ ta với. Lùi lại một vạn bước mà nói nếu như lão tử có thể nói những chuyện này cho người nghe, vậy thì ta còn sống được không?

Những điều này chỉ có thể nghĩ trong đầu, dù biết nàng ta cố tình trêu chọc mình, nhưng ai biết mình mà bảo rằng nói dối nàng ta có trở mặt chụp chết mình không.

- Khụ, khụ… Đây là bí kíp độc môn, nếu ta truyền ra ngoài lão sư phụ ta sẽ đánh chết ta.

- Ngươi không tiết lộ cho ta, không sợ ta giết chết ngươi sao? Giết ngươi, cơ hồ cũng không phải là chuyện quá lớn chứ... Ngươi nói đúng không?

- Nếu như muốn giết ta, tỷ tỷ có lẽ sớm đã động thủ rồi? Ta nghĩ là tỷ tỷ không hề có ý định giết ta, cũng không nỡ giết ta phải không...

Bây giờ chỉ có trò mặt dày mày dạn mà dán lên cái mông lạnh của người ta mới là thượng sách. Cơ Huyền ta trải qua nhiều sóng gió, sau khi nói chuyện một hồi, cảm giác cổ quái trong lòng cậu đã nhạt đi phần nào, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

- Ngươi đoán không sai, ta quả thực không nỡ giết người... Người có thể khiến Hàn Đan, lão cổ hủ kia đánh giá cao dù trong Lạc Nhạn đế quốc cũng không quá mấy người. Sống lâu thành tinh, nên lão già đó nhìn người vô cùng chuẩn xác nhưng….

Nữ tử thần bí cơ hồ lắc đầu, rồi khẽ cười, nói:

- Dù sao ngươi cũng giết đi tên Khố Lợi Tê, khiến kế hoạch của Huyền Thiên thương hội chúng ta đổ bể, tệ hơn nếu bị Khố Lợi gia tộc bắt được chứng cớ thì sẽ chuốc lấy họa sát thân nga. Đã vậy còn đưa người và nhờ cậy Huyền Thiên thương hội của ta, còn khiến ta làm chân sai vặt chạy đi chuyển đồ

- Vì vậy, hiện giờ ngươi cũng phải lấy chút đồ ra để làm giá chứ. Cứ cấp đại cho ta mấy quấn địa giai đấu kĩ, hay công pháp chơi cũng được. Ta rất dễ thỏa mãn.

Địa giai đấu kĩ, công pháp. Cả gia tài của ta có mỗi ba bộ, tặng lại cho ngươi, mai sau người dùng đối phó lại ta thì ta tìm ai mà khóc.

Hơn nữa không phải đám thương hội các ngươi cũng có ý định giết Khố Lợi Tê hay sao? Giờ có người thay ngươi làm, nghĩ hẳn kế có ngươi, tìm con cừu non thế tội sẵn rồi. Được lợi nhất là thương hội các ngươi, giờ lại ăn vạ ta. Có giỏi thì trả lại ta giở chỉ của tên họ Khố Lợi kia đi.

Cơ Huyền cảm thấy đau đầu, vòng qua vòng lại, lúc này lại trở thành mình nợ nàng ta hay sao?

- Đúng là quỷ nghèo, vậy cứ đưa ta vài ức kim tệ là được rồi.

Cơ Huyền cảm thấy lời thoại này vô cùng quen thuộc nha, dường như đã từng nghe ở đâu rồi. Vài ức kim tệ!!!… Bán ta đi cũng không có nhiều như vậy. Dù sao bây giờ đánh không lại nàng ta, nàng ta nói gì thì cứ coi như điếc là được.

Nữ tử thấn bí động ngón tay đang điểm trên trán của Cơ Huyền, ngón tay cơ hồ di chuyển xuống vòng quanh trên trán cậu, rồi chậm rãi thấp giọng nói:

- Ít ra cũng phải có gì đến đáp ta chứ… Ngươi xem nhân gia ta mặt kệ việc bận thế nào cũng đi tới đây đưa đồ. Tặng lại chút lễ vật, coi như phí vận chuyển chứ.

- Địa giai đấu kĩ, hay vài ức kim tệ ta không có nhưng ta có món đồ này vô cùng tốt, không biết tỉ tỉ có ngại nhận lấy không?

Vốn nàng ta chỉ có ý định trêu đùa Cơ Huyền một hồi, nhưng lời của cậu bây giờ khiến nàng ta vô cùng tò mò nga. Muốn xem tên tiểu tử giảo hoạt này có món đồ tốt gì.

- Không ngại, nhân gia ta là người rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần là đồ ngươi tặng thì hoàng giai hay địa giai ta đều vui vẻ chấp nhận.

Nghe vậy Cơ Huyền đưa tay vào giới chỉ lấy sau đó lấy ra một tấm vải đỏ, lập tức tấm vải mà cậu vừa lấy ra liền bay mất rơi vào tay nữ tử kia, lúc tấm vải đó bay đi Cơ Huyền kín đáo nở nụ cười giảo hoạt.

Khi nữ tử cầm được tấm vải đỏ, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, nàng cảm nhận được tấm vải này không tầm thường. Tò mò mở tấm vải xem rốt cuộc nó là cái gì hay chưa đồ vậy gì…. Khi nhìn rõ tấm vải đỏ này là gì chợt khuôn mặt bị che khuất của nàng đỏ ửng lên, trong lòng thầm mắng lưu manh.

Mà Cơ Huyền lúc này dáng vẻ vô cùng thành thật nói:

- Tấm “ vải ” này ta đạt được là khi đa đi săn một con yêu thú lục giai. Lúc mở đụng lục giai yêu thú đó đã tìm được nó, thấy là vật bất phàm nên giữ bên mình đến giờ. Nếu tỷ tỷ thích thì ta liền mượn hoa kính phật.

“ Vải ” đây quả thực là vải, nhưng nào có phải tấm vải như lời Cơ Huyền nói. Đây là tấm áo yếm, một tấm áo yếm quyến rũ tới dọa người. Vốn lấy ra để trọc nàng ta trả thù vừa rồi bị nàng ta đùa giỡn, ai ngờ….

Sau một hồi, đã nghe thấy nữ tử đó "chặc chặc" tán thưởng:

- Không tệ, sao ngươi biết ta thích loại đồ như này! Thêm cả phẩm chất của chiếc yếm này không tệ, có thể ngăn được công kích cực mạnh của vài Đấu Hoàng cũng khề hề gì. Kiểu dáng vô cùng bắt mắt nha, ta thích. Nếu đệ có thành ý như vậy ta xin nhận.

Câu trả lời ngoài dự đoán, Cơ Huyền ngỡ ngàng tới trợn mắt. Vốn nghĩ nàng ta sẽ ngượng ngùng ném lại cho mình, sau đó truy hỏi, coi mình là đồ biến thái,… đại khái phản ứng sẽ giống Vân Vận. Không nghĩ tới nàng ta bưu hãn như vậy, còn bảo rất thích. Lần này đúng là chọc nhạn nhiều, bị nhạn nhổ cho mù mắt rồi.

Vốn món này định khi nào gặp lại Nhã Phi, dụ dỗ nàng mặc, nếu để Nhã Phi mặc thì đúng là nhiệt huyết sôi trào… Giờ thì mất luôn rồi.

Nàng thu tấm “ vải ” vào trong, bước lên nửa bước, lần này đã vỗ thủ chưởng vào trán của Cơ Huyền, nhàn nhạt nói:

- Lễ vậy đã nhận rồi thì đương nhiên đồ của ngươi trả lại ngươi.

Nàng ta thì thào, rời tay khỏi trán của Cơ Huyền, chỉ lưu lại ở phía trên trán một mùi hương nhàn nhạt còn sót lại. Sau đó, một thứ đồ đột nhiên nhét vào trong tay cậu.

Cơ Huyền vô thức cúi xuống nhìn, đã nhìn thấy ba mảnh da dê có chút rát nát không biết từ lúc nào đã trở lại trong tay. Cậu ngây người trong chốc lát, rồi quay đầu nhìn, đã nhìn thấy bóng nhân ảnh màu lam sắc nhạt dường như đã vẫy tay với, sau đó, giống như một chiếc bóng hư ảo biến mất khỏi tầm nhìn.... Trong không gian vang vọng âm thanh kiều mị:

- Tỷ tỷ đây ngắm trúng ngươi rồi... Rảnh rỗi để tỷ tỷ từ từ thương người nhé...

Nghe lời này của nàng ta, Cơ Huyền miệng co quắp lại, chốc lát quay đầu bỏ chạy với hướng ngược lại của nàng ta. Ai biết nàng ta có chợt thay đổi quay lại không, với kẻ không thể lí giải thì không nên dây dưa.

.......

Đến khi Cơ Huyền rời đi rồi, một bóng người mới từ trong rừng bước ra. Quả thực là nữ tử thần bí kia, nhìn bóng dáng chật vật của cậu nàng ta khẽ mỉm cười:

- Bao lâu không nghe ngóng được tung tích, không nghĩ rằng lại gặp nhau ở Lạc Nhạn quốc….. Cũng tốt, xuất hiện ở trong tầm mắt ta dễ trông chừng hơn, tránh bị mấy tiểu yêu tinh khác hút mất hồn phách.

Nói rồi nghĩ tới cái áo yếm mà Cơ Huyền đưa cho nàng, mặt nàng đỏ lựng lên, trong lòng thầm mắng cậu một trận.

- Sắc lang, hoạn đản…. Không biết tên khốn kiếp này tìm được cái món đồ đó ở đâu… Không lẽ thực nhặt được trong bụng con ma thú lục giai! Tên này vô cùng giảo hoạt, lời của hắn không thể tin được… Đừng để ta biết rằng món đồ này ngươi được người khác tặng, hoặc ngươi ăn trộm… Nếu không, lão nương cắt mất tiểu đệ đệ của ngươi… hừ hừ…

Lẩm bẩm xong, nữ tử này hướng tới phương khác lao đi. Lần này là đi thật….. Mà ở xa xa vị trí này Cơ Huyền cảm giác tiểu Cơ Huyền bỗng phát lạnh, Cơ Huyền dừng lại kiểm tra.

- Rõ ràng không rách quần vậy tại sao lại có cơn gió lạnh thổi được vào trong? Gặp quỷ.

Càng nghĩ càng thấy lạ nên Cơ Huyền thúc dục đấu khí bay đi rất nhanh, nơi này đúng là phong thủy không tốt, quỷ dị tới kinh người. Chủ yếu là do nữ nhân kia khiến Cơ Huyền thấy không ổn.

…..

Liên tục thi triển đấu khí chi dực, bay khoảng hai ngày đường một tòa thành quách đã hiện ra trong tầm nhìn. Cơ Huyền dừng lại ở phía xa, nhìn tòa thành phía trước, trong đầu hiện lên một cái tấm bản đồ:

- Gian Minh thành cũng gần đến rồi. Trong Gian Minh thành, cũng có phi hành ma thú tồn tại. Nếu ngồi lên những phi hành ma thú đó, cần khoảng bảy ngày ta có thể đến được đế đô!

- Theo kí ức mấy tên này Gian Minh thành chủ, thực lực không cao lắm cửu tinh Đấu Vương nho nhỏ, nhưng phiền phức hắn là ngũ phẩm luyện dược sư. Nếu bay lại quá gần thì dễ gây chú ý, hoặc khiến lão già đó để ý. Điệu thấp chút, ai biết được cái thành này không phải thuộc quyền của con mụ Lạc Vô Song kia.

Từ vị trí của Cơ Huyền tới Gian Minh thành chỉ khoảng nửa ngày đường, cậu cũng không vội gì nửa ngày đường. Nên cánh đấu khí cũng thu hồi lại, bản thân thu liễm khí tức còn Đại Đấu sư đỉnh phong không quá mạnh cũng không quá yếu.

Kiếm một bộ quần áo vô cùng giản dị, tìm được cây kiếm cũ kĩ mà cậu không dùng từ lâu, treo ở bên hông, giống hệt như một dong binh bình thường. Làm xong Cơ Huyền thong thả đi bộ tới hướng của Gian Minh thành.

....