Đứng trước cánh cửa đá không còn chút thần văn lưu chuyển nào. Cơ Huyền và Vân Vận có chút do dự xem có nên đi ra ngoài hay không. Vân Vận nhíu mày nói với Cơ Huyền

- Với thực lực hiện tại của hai ta thì chiến đấu với hai Đấu Hoàng cũng không thành vấn đề… Nhưng mấy con ruồi nhặng Đấu Vương bám đít bọn chúng thì khá phiền nhiễu, khi chiến đấu mà còn bị làm phiền thì có phần không ổn lắm.

- Nàng có kích phát được thanh Phá Thiên Kiếm kia không. Nếu có thể kích phát uy năng của nó, e rằng dù có một đội quân đến đây cũng bị nó quét sạch.

Nhớ tới uy năng của thanh kiếm nát kia Cơ Huyền nghĩ dùng thanh kiếm đó đối phó với đám người Lạc Nhạn.

Vân Vận có chút bất đắc dĩ nói:

- Phá Thiên Kiếm sau khi được ta tiếp nhận thì hoàn toàn không có phản ứng, thúc dục cũng không có động tĩnh gì. Ta cũng không biết cách kích phát nó.

- Thanh kiếm rách nát, giờ phút quan trọng cũng không trông đợi được gì. Mở cửa thôi. Binh đến tướng ngăn, nước tới đê đắp. Hơn nữa bọn chúng cũng bị ngăn cách với chúng ta bở cái cấm chế kia, có lẽ chúng không tìm thấy nên bỏ cuộc rồi.

- Dù không bỏ cuộc ta không tin với thực lực hai chúng ta cộng lại mà không thoát được.

Cơ Huyền cũng không mong đợi vào thanh phá kiếm kia, khẽ lẩm bẩm kinh bỉ rồi mau chóng rời đi. Cậu đánh một chưởng lên trên cửa đá đem nó đánh sập rồi cùng Vân Vận rời đi, bỏ lại phía sau là một địa trống rỗng, không còn phần lại chút cặn bã.

Hai người theo lộ tuyến đi vào để rời đi, chẳng mấy chốc hai người đã tiến tới cánh cửa đá bị ẩn lúc đầu. Hai người nhìn nhau gật đầu, đấu khí vận chuyển bên ngoài cơ thể chuẩn bị quyết chiến. Vân Vận tiến lên chắn trước Cơ Huyền, ngọc thủ chạm nhẹ lên cánh cửa, đấu khí vận chuyển, trong chốc lát cánh cửa rơi từng tảng đá xuống, ánh sáng bên ngoài từ từ truyền vào phía sau cánh cửa.

Nhìn cảnh tượng bên ngoài này, Cơ Huyền và Vân Vận thầm kinh ngạc một phen. Bên ngoài không có kẻ thù như họ dự đoán, phía trên trần thạch bị đục thủng một lỗ hổng khổng lồ, mà hòn đảo nhỏ xung quanh vẫn còn vương lại vết tích đại chiến, toàn bộ các kiến trúc tan thành mây khói. Thậm chí đến dòng nước kì lạ cũng biến mất không còn lại chút gì, để lộ ra một hố sâu thẳm tới vài trượng.

Quan sát một hồi Cơ Huyền thầm phỏng đoán:

- Nơi này đã sảy ra đại chiến kinh thiên gì sao?

- Cũng không phải là nhân loại đại chiến…. Mà còn là ma thú cùng nhân loại quyết chiến.

Nhìn vào hư không Cơ Huyền đánh ra một đạo đấu khí, đạo đấu khí trực tiếp đánh xuyên tới trần mà không bị cản trở gì cả.

- Cấm chế vô hình cũng biến mất rồi.

Vân Vận và Cơ Huyền nhìn nhau khẽ gật đầu.

Vì không còn cấm chế nên hai người có thể tự do di chuyển, Vân Vận tiến tới một vị trí còn vương lại tinh huyết kiểm tra. Vết tích này, huyết dịch này có cả của nhân loại, có cả của sinh vật khác. Hơn nữa từ những gì còn sót lại thì có thể thấy thực lực của sinh vật này không hề yếu chút nào, có lẽ đã đạt tới trình độ Đấu Hoàng, hoặc cao hơn.

- Dù thế nào thì cũng phi thường tốt cho chúng ta. Nếu đám người đó bị thứ đó dẫn dụ rời đi thì tạm thời sẽ không quay lại đây, chúng ta nên cấp tốc rời khỏi nơi này thôi, tránh cho bọn chúng đột ngột quay lại.

Hai người nhất trí với nhau thi triển cánh đấu khí li khai khỏi nơi này.

…..

Còn về phía đám người của Lạc Nhạn đế quốc cùng cái gì chiến đấu, vì sao lại rời đi thì phải quay lại một thời gian trước.

Đám nữ tử Đấu Hoàng và phe Đao Hoàng Qua Bố tạm thời đình chiến, cả hai thống nhất trước khi tìm thấy mộ địa thì không tiếp tục khai chiến với nhau. Theo lộ tuyến Chân Thiết chỉ thì hai toán người này chẳng mấy chốc đã tiếp cận tới phía mộ địa.

Qua Bố xách theo Chân Thiết cọc cằn nói:

- Đúng là chỗ này phải không…. Nếu ngươi dám lừa ta thì…. Ta đảm bảo ngươi sẽ chết rất khó coi đó.

- Tiểu nhân.. không dám… đây thực sự là phía trên của mộ địa đó rồi…. các vị chỉ cần đáp xuống dưới… đi theo một con đường nhỏ là tiến vào phía trong của một địa được rồi.

Chân Thiết bị xách như cẩu, khó nhọc mới miễn cưỡng nói xong, trong lòng thầm kiêu khổ. Mộ địa cường giả muốn tìm được một cái mà khó như lên trời, ai ngờ để hắn tím được, còn có được một môn đấu kĩ và công pháp cao cấp. Chỉ cần hắn chuyển đổi công pháp thì tương lai có lẽ có thể đạt tới Đấu Vương, dù không đạt tới trình độ đó thì môn đấu kĩ ẩn nặc khí tức quỷ dị kia cũng đủ cho hắn mặc sức tung hoành.

Nhưng trời không đứng về phía hắn, mộ địa bị lộ, cường giả truy sát, đen đủi hơn còn bị bắt. Tử cục của hắn chín thành đã định sẵn rồi.

Nữ tử Đấu Hoàng nhìn dãy thạch sơn bên dưới chân của mình đột nhiên nói:

- Kì thực cũng không cần thiết phải đi theo lối của tên này. Hiện tại mộ đị đã bị bại lộ, chẳng cần ẩn dấu kín tiếng làm gì. Trực tiếp đánh thông một lỗ tới mộ địa không phải nhanh hơn sao. Ai biết được nếu đi theo đường kia sẽ gặp phải điều gì. Ngài có nghĩ giống ta không Đao Hoàng.

Nàng ta vừa nói, đấu khí hàn băng từ từ ngưng tụ thành băng kiếm.

- Ha ha, đương nhiên lão tử cũng nghĩ tới rồi.

Đao Hoàng Qua Bố có chút lúng túng dùng giọng điệu to lớn để át đi sự lúng túng của bản thân. Lão ném Chân Thiết cho tên công tử ca kia. Toàn thân vận chuyển đao khí ngưng tụ thành hoàng kim đại đao trên đỉnh đầu. Nhóm Đấu Vương tự hiểu nên cả đám lùi lại phía sau.

- Ầm ầm ầm.

Trên bầu trời hai vệt sáng vàng lam lóe lên rồi vụt tắt, kéo theo sau là các tiếng nổ vang vọng và từng đợt sụp đổ của mặt đã diễn ra. Toàn bộ các ngọn núi, dưới áp lực của hai người này lập tức bị san thành bình địa, ở giữa một cái hố to vài trượng xuất hiện trước mặt đám người này.

- Đi.

Nữ tử Đấu Hoàng và Đao Hoàng Qua Bố đồng thanh nói rồi lao xuống bên dưới cái hố đó, theo sau lưng là đám thuộc hạ. Trong tầm mắt đám người xuất hiện một cái ốc đảo, những dòng nước xanh biếc vây quanh hòn đảo nhỏ.

Xung quanh có một đống sách rơi lung tung và các loại hòm đá. Đồ trong hòm rõ ràng đã bị kẻ nào đó lấy sạch. Còn đống sách kia, Qua Bố và nữ tử cũng không thèm nhìn, chắc là những cái có ích đã bị người ta lấy hết rồi. Bọn chúng đều thoát lên vẻ mơ hồ giống khi Cơ Huyền và Vân Vận tới đây.

- Mộ địa ở đâu?

Tên công tử ca ẻo lả gọi Nghiêm Khoan vứt Chân Thiết xuống dưới ốc đảo lạng lùng nói.

- Đây chính là mộ địa, ta không lừa các vị. Ta cũng chỉ mới đến được đây thôi. Đồ của ta cũng là từ các hòn ở ngoài mà lấy. Các vị nhìn xem.

Chân Thiết thấy ánh mắt âm trầm của đám người ngày gấp tới độ phát khóc, đám người này hắn không chọc nổi. Nên vội vã giải thích, chỉ đông chỉ tây chứng minh.

- Đây chắc chắn còn lối ẩn, ta không tin một cái Đấu Tông chi mộ mà chỉ có mấy món đồ vớ vẩn như vậy. Ngoài ra mấy kẻ hớt tay trên của chúng ta cũng không thấy tung tích, có lẽ đã tiến vào bên trong đoạt đồ rồi.

Lúc này nữ tử tên Tống Nguyệt nhìn Qua Bố lên tiếng phân tích:

- Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ đợi bọn chúng xuất hiện rồi đoạt đồ.

- Không được, ai biết bọn chúng có thể tìm được lối đi khác trong mộ địa hay không. Thêm vào đó nếu cứ thơ thẩn chờ nhỡ bị bọn chúng nhặt được truyền thừa lợi hại, trở ra thì chúng ta cũng không lưu chúng được.

Qua Bố trừng to mắt phản đối. Lời của lão nói chung quy không phải không có lí. Đấu Tông truyền thừa khó dùng lẽ thường để hình dung. Hiện tại thời gian càng dài thì nguy cơ càng cao.

- Nếu cái gì ngươi cũng không biết thì đúng là không còn tác dụng gì rồi. Giữ lại người cũng vô dụng…. chi bằng.

Nghiêm Khoan nói tới đây liền đưa tay lên cổ cắt thành hình vòng cung, còn liếm môi thoạt nhìn vô cùng ghê tởm. Nhưng những kẻ còn lại cũng không có ý định lên tiếng ngăn cản, dù sao vác thêm Chân Thiết chính là cụ nợ, chi bằng giết hắn sau đó tự bản thân tìm kiếm tung tích mộ địa.

- Khoan… khoan đã… ta vẫn còn hữu dụng… kì thực… ở góc kia vẫn còn cấm chế. Có lẽ đó mới chính là những gì các vị đang tìm kiếm.

Chân Thiên hoảng sợ cực độ vộ vã chỉ tới vị trí trong góc tường, vừa vặn chính là nơi Cơ Huyền và Vân Vận phát hiện ra tung tích của hang động. Không biết do tên Chân Thiết này vận khí cao ngất trời hay bản thân hắn đã sớm phát hiện ra cánh cửa đó. Có điều bây giờ không ai quan tâm.

Đám người nhìn theo tay của Chân Thiết thì thấy trên tường sơn động mơ hồ có những vệt hoắm giống cửa, nhưng trên đó mọc rất nhiêu rêu, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra. Quả nhiên bọn chúng phát hiện ra thì trên mắt giống như phát sáng.

- Đao Hoàng đại nhân để ta đi trước dò đường. Sau đó sẽ thỉ ngài sau.

Khi mọi người đang ngỡ ngàn thì bên cạnh Qua Bố tên công tử ca có chút ẻo lả cầm coạt thânh thể di động, lôi sắc đấu khí ngưng tụ lại ở trên đôi chân, bạo tốc lao tới hướng cánh cửa kia. Nhìn qua bộ thân pháp đấu kĩ có chút giống Tam Thiên Lôi Động của Cơ Huyền, đem tốc độ người sử dụng tăng mạnh. Tên nào lao đi cực nhanh, lời nói có chút đắc ý.

- Tên khốn.

Một gã hắc bào bên cạnh nữ tử Đấu Hoàng chợt gầm lên, tính lao theo Nghiêm Khoan nhưng ngay lập tức bị nàng ta ngăn cản. Nàng ta ánh mắt mang theo sự kinh bỉ liếc tên ngu xuẩn tìm chết kia.

Mà Qua Bố đồng dạng như vậy, dáng vẻ mãn phu thô lỗ của lão lại có ánh mắt tràn đầy toan tính liếc tới Nghiêm Khoan. Xem ra lão cũng không phải ngu ngốc như dáng vẻ lão bầy ra cho thiên hạ xem.

Mà Nghiêm Khoan tự cho mình là thông minh hoàn toàn không biết điều mình vừa làm là hành vi ngu xuẩn tới mức nào. Thân ảnh hắn tới gần dòng nước, nhún chân nhảy lên trên cao muốn thi triển cánh đấu khí, nhưng đấu khí trong kinh mạch dường như bị tắc nghẽn đình chỉ lại…

Rồi lôi quang quanh chân hắn đột ngột nổ tung, máu thịt lẫn lộn, còn mơ hồ lộ ra xương trắng. Toàn thân lao mất không chế lao xuống dòng nước.

- Aaaa!!!

Rơi xuống dòng nước hắn không kịp vang lên tiếng kêu cứu mạng thì dòng toàn thân như bị áp lực kì lạ nghiền ép, xương cốt, da thịt kiêu lên từng hồi rồi hóa thành huyết vụn. Cứ thế mà một cao thủ Đấu Vương, một thiên tài của gia tộc cao cao tại thượng vẫn lạc.

Mà qua Qua Bố lúc này như mới nhận ra tình hình thân hình béo lùn thoắt hiện ở bên dòng nước, thậm chí máu cũng không hề xuất hiện thì đủ thấy dòng nước này kinh khủng bậc nào. Lão mắng chửi:

- Tiểu tử khốn kiếp.

Có điều lúc này ánh mắt của lão lóe lên tia gian xảo nhưng không ai thấy được. Đến lúc lão quay lại thì khuôn mặt vẫn phẫn nộ đùng đùng chỉ tới dòng nước:

- Dòng nước này có thứ kì lạ, đến huyết cũng không hề nổi lên.

Điều này đương nhiên đám người còn lại cũng nhìn thấy. Ánh mắt của bọn chúng âm trầm, vừa rồi rồi lôi hệ đấu khí quanh chân của Nghiêm Khoan đột ngột nổ tung, đấu khí đình trệ mới gây ra cái chết của hắn.

Một tên hắc y bên cạnh của nữ tử Đấu Hoàng hỏi:

- Thế nếu đi đường nước thì sao?

- Đường nước?

Nữ tử tên Tống Nguyệt kia nghe được liền trào phúng:

- Ngay phía trên dòng nước cũng có cấm chú, người thấy dòng nước có màu kỳ quái kia lại dễ đối phó sao?

Tuy bây giờ đám người này tạm hòa hợp nhưng chung quy lại vẫn là kẻ thủ, đương nhiên có cơ hội vẫn sẽ đâm chọc nhau rồi.

Môi khẽ giật giật, Qua Bố trầm giọng:

- Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?

- Nếu ta đoán không sai sẽ có cấm chế phòng hộ ở ngay gần đây. Chúng ta hợp lực lại toàn bộ chúng ta toàn lực tấn công, có lẽ có thể phá vỡ. Có lẽ luồng dao động mà chúng ta cảm nhận chính là việc chúng dùng đấu kĩ của mình để phá vỡ cấm chế.

Nữ tử Đấu Hoàng tiến tới gần Qua Bố suy nghĩ một hồi nói.

- Ngươi hãy nghĩ cho thật kĩ…hiện tại nếu là cơ hội tiếp cận cuối cùng của chúng ta với mộ địa. Liên thủ cùng đánh vào cấm chế mới có hi vọng, còn chần chờ thêm thời khắc nào nữa thì đến cặn bã chúng ta cũng không có cơ hội nhận được đâu.

- Được. Cùng nhau liên thủ. Các ngươi toàn lực phối hợp cùng bọn chúng. Có mâu thuẫn gì khi tới nơi có bảo vật rồi nói tiếp

Qua Bố cắn răng nhìn phía trước động thủ.

Trong khi bọn hắn đang bàn về việc phá cấn chế thì bên dưới dòng nước một thứ gì đó đã thức giấc, một con mắt….. rất nhiều con mắt cũng mở ra. Dòng nước tĩnh lặng bắt đầu dao động từng đợt nho nhỏ.