Năm đạo hắc quang đó dừng lại trên bầu trời đối diện với Cơ Huyền, hắc vụ trên thân thể của bọn chúng mơ hồ hơn so với hắc vụ nhân Cơ Huyền vừa chiến đấu. Linh hồn lực dò xét, Cơ Huyền “ nhìn ” thấy từ trong hắc vụ khí năm cái đầu với đôi huyết nhãn đỏ sẫm lăng lệ nhìn chằm chằm vào cậu. Miệng mấp máy nói:

- Tiểu tử khốn kiếp. Ngươi đã đem Xích hộ pháp giết rồi! Mau tru giết hắn ta nếu không chúng ta không có thứ ăn nói với Hồn Điện thì kết quả chúng ta…..

Nghĩ đến sự trừng phạt của hồn điện năm hắc vụ kia không tự chủ rùng mình một cái. Chưa bắt đầu nhiệm vụ mà tổn thất mất một Đấu Tông cường giả, sát tâm trong lòng năm kẻ kia càng dày đặc hơn, đến mức không thể kìm nén được nữa, điên cuồng rít gào thành tiếng.

Cảm giá quen thuộc này, năm kẻ này đúng thực là người của Hồn Điện mà, thực lực không mạnh bằng hắc vụ nhân tên Xích hộ pháp kia nhưng dao động đấu khí của mỗi kẻ này điều chính là Đấu Hoàng hàng thật giá thật. Cơ Huyền muốn khóc vừa giết một lão hổ thì bị năm con hổ con phục kích, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

Cơ Huyền lúc này chỉ muốn nhìn lên trời cao hét lên một câu;

- Lão tặc thiên… ta không phục…. ta muốn nghịch thiên.

Như mấy thằng nhân vật chính trong các bộ truyện khác, gặp khó khăn thì đổ tội cho lão thiên tìm kiếm chút sự an ủi nho nhỏ trong lòng mình. Ít nhất còn có kẻ để bản thân trút giận. Giống nên nào đó trong bộ truyện ngày xưa cậu đọc “Hắn chửi trời và đời. Hắn chửi cả làng Vũ-đại. Hắn chửi tất cả những đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng mặc, ai mà hoài hơi, tức mình hắn chửi đứa nào đẻ ra chính hắn ”…

Cơ Huyền cũng thực muốn như nhân vật này… Có điều cậu là người tử tế, là người có học cậu không thể làm việc mất hình tượng đó được. Cậu chỉ có thể mỉm cười đương đầu với khó khăn, dù phía trước là cái chết cậu cũng không hề lay động. Cậu sẽ ra đi với một nụ cười luôn ở trên môi, coi cái chết chỉ nhẹ tựa lông hồng.

- Làm như ta sẽ nói mấy cái điều đó vậy……. Lão trời già, lão hãy nhìn ta vượt qua khó khăn mà lão ném cho ta mà xem.

Sau một màn độc thoại nội tâm đầy xúc động Cơ Huyền giống như ăn phải thuốc nổ ngửa mặt lên trời gầm thét. Tiếng bạo rống của cậu dù không có đấu khĩ cũng vang xa tới nghìn dặm. Cậu cười điên cuồng nhìn năm tên hắc nhân của hồn điện kia, tay dơ ngón giữa nói:

- Muốn mạng ta đúng không… Vậy thì cút xuống địa ngục mà chờ đi

- Tên tiểu tử kia điên rồi. Mặc kệ ra tay giết tên tiểu tử đó, rút hồn của hắn mới có thể về ăn nói với Hồn Điện. Đồng loạt ra tay, dù sao tiểu tử đó cũng đã giết được Xích hộ pháp không nên chủ quan.

Năm tên hắc nhân của Hồn Điện thấy Cơ Huyền sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn cả lật sách thì vô cùng quái lạ, nhưng quái lạ là việc của quái lạ bọn hắn vẫn sẽ lấy mạng cậu. Hơn nữa là năm Đấu Hoàng cùng ra tay thu thập một kẻ không có chút dao động đấu khí nào.

Mỗi kẻ trong người xuất hiện hai sợi hắc xích, hắc xích linh động theo thủ pháp của năm kẻ đó ghim xuống mặt cát sa mạc, không chút ngoan nhượng đâm lên người Cơ Huyền. Cơ Huyền giờ nào còn sức né tránh đám hắc xích kia, trơ mắt nhìn nó chuẩn bị ghim lên thân của cậu.

- Các ngươi ép ta đó….. Ra đi nào con bài cuối cùng của ta.

Theo tiếng hét của Cơ Huyền bầu trời đột nhiên trở nên tối đen hơn rất nhiều, từng đoàn từng đoàn mây đen không biết từ đâu tới, chậm rãi bao phủ cả bầu trời.

Tình huống đột nhiên biến đổi khiến cho năm hắc nhân từ Hồ Điện đều có chút ngạc nhiên nhìn lên dị trạng trên bầu trời, thần tình đầy nghi hoặc. Một hắc nhân cau mày lại, giọng nói the thé xen lẫn hoảng sợ lên tiếng:

- Có điểm không đúng…. Năng lượng thiên địa đột nhiên trở nên bạo động.

- Oanh!

Trong mây đen đột nhiên truyền ra một tiếng sấm cực lớn, những tia chớp bay toán loạn trong đó, giống như những con rắn dài màu bạc.

- Chuyện gì xảy ra đây?

Nhận thấy được trong mây đen ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, yết của bốn kẻ còn lại hung hăng nuốt một ngụm, khó khăn hỏi.

Đây chính là con bài tẩy liều mạng của Cơ Huyền tia lôi kiếp trong lần cứu mạng Mỹ Đô Toa nữ vương, cậu giúp nàng độ kiếp lôi vừa vặn nắm được tia lôi kiếp chi lực. Uy năng không bằng trận lôi kiếp của Mỹ Đỗ Toa nhưng lôi kiếp của Đấu Tông cường giả há nào đơn giản, dù là một tia lôi kiếp chi lực cũng không phải vài Đấu Hoàng cường giả có thể đón được.

- Đây là... Kiếp vân? Sao có thể…. Tiểu tử kia sao có thể đem dẫn động thứ này!

Năm hắc nhân của Hồn Điện tròng mắt co rút lại lắp bắp nói. Năm người ngẩng đầu nhìn lại, nhưng thấy vô số lôi đình tụ tập thành vân, hóa thành một mảnh lôi trì. Năm người đó vội vàng triệu hoán hắc vụ cùng sợi xích bao bọc khắp toàn thân tạo ra hàng phòng phủ tuyệt đối.

- Ầm!

Trong mây đen trên đầu vang lên một tiếng sấm cực lớn, trong sát na đó cả thiên địa như bừng sáng, một đạo tia sét cực lớn màu bạc từ giữa tầng mây bắn xuống.

Thiên lôi như kiếm, từ trong kiếp vân hướng cả không gian của sáu người bao trùm hơi thở cuồng bạo giáng xuống, phát ra một tiếng vang thật lớn! Một đạo thiên lôi này rơi xuống, thân thể cả năm người Hồn Điện rung mạnh, hắc vụ đung đưa, chỉ một thoáng hắc thiết xích giăng đầy tiếng vỡ ra, cơ hồ bị một đạo thiên lôi này chém nát!

Lôi đình lực cuồn cuộn xuyên thủng không gian thiên địa, tia chớp lôi đình như kiếm chạy chồm, muốn đem toàn bộ người hứng chịu nó đánh tới hình thần câu diệt, hủy ở dưới thiên lôi!

Trong kiếp vân lôi đình không ngừng, điện thiểm lôi minh, thanh thế cực kỳ kinh người, trong kiếp vân, sáu thân ảnh đứng ở trong lôi quang vô cùng vô tận, bị phách đến huyết nhục mơ hồ.

Lôi đình đến nhanh, đi còn nhanh hơn, âm thanh ùng ùng bạo liệt của tiếng sấm với khí tức hủy diện thiên địa đem toàn bộ vùng đất sa mạc này đánh tới không còn sự sống. Sáu thân ảnh ở trong đạo lôi kiếp bị đánh tới cháy đen, cho dù năm Đấu Hoàng cường giả cũng không thể chạy thoát được, những vết thương nghiêm trọng trên thân của sáu người, bề ngoài bị cháy hết có chút kinh khủng.

Khoảng nghìn dặm quanh trận lôi đình kia bị tàn phá tới mức không thể khôi phục, giữa mảnh sa mạc xuất hiện một cái huyệt động diện tích tới nghìn dặm vô cùng bắt mắt, bên trong huyệt động còn lưu lại lôi quang chi sắc, lôi sắc thiểm điện tạp loạn đang không ngừng vụt lóe. Nơi này đã trở thành một “ kì quan ” trong cái Tháp Nhĩ Qua sa mạc này thúc động nhiều kẻ tìm tới đây vì tò mò.

Đến khi Cơ Huyền tỉnh lại không biết đã bao lâu, cậu nhìn xung quanh hoàn toàn bị trận lôi đình kia hủy diệt thành bình địa ngàn dặm. Đòn cảm tử này Cơ Huyền dám thực hiện vì biết chắc chắn mình không chết, từ trong giới chỉ xuất hiện một con hình nhân bị cháy tới đen thui thầm khảm khái. Liếc tới sáu cái xác kia, không bị đánh thành tro bụi nhưng chắc chắn không còn cái gì có thể lấy được rồi.

Vác thân thể nội thương với đống quần áo rách tả tơi kia lết khỏi khu vực bình địa này, nếu không phải may nắm cái U giới này là hàng tốt chắc cũng bị lôi đình vừa rồi đánh tới tan rồi, mấy trăm hồn thể này cũng tiêu tan.

….

Đi trên sa mạc vài ngày thời gian, Cơ Huyền cũng phục dụng một vài loại đan dược khiến nội thương thuyên giảm, thêm Vẫn Lạc Tâm Viêm vẫn liên tục sử dụng tâm hỏa trợ giúp cậu nhưng thực lực thì chỉ còn ở mức Đấu Linh đến cánh đấu khí cũng không thôi động được.

Bốn phía toàn cát vàng, không thấy thành trì hay một dáng người cũng không thấy. Cơ Huyền lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nội thương chưa khỏi phải phơi mình trước bầu trời nắng gắt của sa mạc. Nếu không phải tố chất thân thể liên tục được cải tạo thêm nữa đấu khí trong nội thể liên tục tản mát thì Cơ Huyền đã lăn ra bất tỉnh từ đời nào rồi.

- Đây là đâu vậy?

Cơ Huyền nhìn khắp bốn phía, giọng nói thì thào lẩm bẩm. Thân thể dưới ánh mặt trời nắng gắt tựa kiệt quệ như sắp gục tới nơi, đột nhiên lỗ tai Cơ Huyền giật giật, quay sau nhìn, tiếng động từ phía xa truyền đến. Một đoàn xe từ xa đang tiến vào tầm nhìn của Cơ Huyền.

Cả đoàn tổng cộng có ba cỗ xe ngựa, mấy võ giả bên cạnh dắt theo đao kiếm, cười một con ngựa cao to, đang gào thét về phía bên này. Cơ Huyền rõ ràng đã gây chú ý cho những võ giả này, cậu có thể cảm giác nhiều ánh mắt đang cảnh giác nhìn về phía mình nhưng Cơ Huyền nào có thời gian cảm nhận ánh mắt của họ.

Đấu khí Cơ Huyền hiện tại thu vào trong nội thể khiến đám người khi không cảm nhận được nông sâu của thực lực, mà du không thu vào nội thể thì đám người đó cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được chút đấu khí luân chuyển thôi.

Trên lưng ngựa đầu tiên tiến đến trước mặt, một người trung niên hét lên với Cơ Huyền:

- Tên ăn mày, mau tránh ra, đừng cản đường ta!

Cơ Huyền nhướn mày, không muốn nhiều chuyện nên lùi lại phía sau mấy bước tránh phải hít bụi. Cơ Huyền vốn định chặn họ lại một chút để hỏi đây là nơi nào, nhưng vừa thấy dáng vẻ cảnh giác của họ, tốt nhất nên bỏ ý nghĩ này đi, nếu chẳng may gây ra hiểu nhầm thì không hay rồi. Thêm một việc chi bằng bớt một truyện, dù sao bản thân cậu bị nội thương không nên cố ý sinh sự.

Đoàn ngựa gào thét chạy qua trước mặt rồi ngay sau đó rẽ vào khúc cua. Lúc cỗ xe sau cùng lao qua, còn để lại một mùi thơm thoang thoảng, bên trong cửa xe là cặp mắt sáng ngời, vô tình chạm phải ánh mắt Cơ Huyền một chút. Bên trong chiếc xe này, rõ ràng là một nữ quyến.

Đợi cho đoàn xe đi qua hết Cơ Huyền nhìn theo hướng mà bọn họ đi. Cậu không biết đây là đâu nhưng nếu đoàn xe đã đi về hướng này thì chắc chắn là đi đến nơi có người ở, việc gì mà không đi theo?

Thế là cái thân tàn lại tiếp tục kiên trì đi theo đám người kia, nhưng đi được vài bước đột nhiên sắc mặt Cơ Huyền trùng xuống. Đoàn xe này phân ra, một người vòng lại lao thẳng về phía mình, người này cũng chính là người trung niên vừa rồi gầm lên với mình.

Hắn muốn làm gì? Cướp? Cơ Huyền không khỏi cười lạnh, tuy hiện tại bị thương như muốn cướp của cậu chỉ với mấy tên kia cùng lắm là trọng thương phát động dị hỏa thôi, Cơ Huyền đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Chẳng bao lâu, người trung niên lao ngựa đến trước mặt Cơ Huyền, ghìm chặt dây cương, hai chân trước con ngựa cao to này bay lên không trung, hí lên một tiếng vang dội.

Cơ Huyền vẫn im lặng nhìn hắn.

Nét mặt người trung niên tỏ ra không kiên nhẫn nói:

- Tên ăn mày, coi như ngươi may mắn. Tiểu thư nhà ta có tấm lòng lương thiện, thấy đây là nơi hoang vu nên bảo ta quay lại mang người đi theo.

Người trung niên nói xong, khom người giơ tay túm lấy áo Dương Khai.

Cơ Huyền muốn kháng cự nhưng nhưng lại nhịn được. Thái độ của người này không tốt nhưng không có ác ý với mình, mà thật ra mình cũng muốn đuổi theo họ để tìm nơi có người sinh sống, họ làm như vậy cũng đúng ý cậu rồi.

Người trung niên nhấc bổng Cơ Huyền lên, kéo cậu đặt lên lưng ngựa, hai chân vỗ bụng ngựa, miệng hô lên một tiếng rồi quay đầu lại đuổi theo đoàn xe.

Cơ Huyền quay cuồng đầu óc. Trong lúc rối rắm thì người trung nhiên đã về tới đội xe, túm lấy cổ áo hắn, ném hắn lên không trung, miệng cười cười hô lên:

- Lão Ngô nhận này!

Trên chiếc xe ngựa đầu tiên, mí mắt lão phu xe không chút động đậy, chiếc roi ngựa trên tay quăng vào khoảng không, quấn vào lưng Cơ Huyền rồi nhẹ nhàng kéo cậu trở lại ngồi xuống cạnh mình. Từ đầu đến cuối đoàn xe không dừng một phút nào.

Cảm nhận được ba động năng lượng xung quanh lão già này Cơ Huyền có chút ngạc nhiên. Với thực lực của và linh hồn lực mạnh mẽ của Cơ Huyền hiện tại thì nhận ra thực lực thật của lão già này. Vậy mà là Đấu Linh đỉnh phong, chỉ một bước nhỏ nữa là đột phá Đấu Vương thành tựu không tệ.

Đấu Vương không phải hiếm lạ gì, đặc biệt là trong mấy thế lực cao cấp như Già Nam học viện tồn tại rất nhiều trưởng lão cấp Đấu Vương, nhưng ở mấy tiểu gia tộc thì xuất hiện được kẻ có thực lực bực này đúng là có chút ngoài ý muốn.

Lão Ngô ngồi bất động, mí mắt trĩu xuống, trên mặt đầy vết chân chim, xem ra đang ở cái tuổi gần đất xa trời rồi. Phát hiện ánh mắt Cơ Huyền đang nhìn mình, lão cầm lấy bình nước bên cạnh đưa cho cậu.

- Cảm ơn lão tiên sinh!

Cơ Huyền nhận lấy uống một ngụm rồi.

Mấy võ giả cưỡi ngựa phía trước cười ha hả, một người nói:

- Lão Ngô, sao lão lại để hắn uống loại rượu mạnh như vậy, đây không phải là lấy mạng hắn sao? Rượu của lão, mấy đại ca còn không dám động nữa là…

Có điều khiến bọn họ kinh ngạc là Cơ Huyền hoàn toàn không có phun ra như họ tưởng tượng. Cậu uống ừng ực như trâu, dù sao lang thang trên hoang mạc bao lâu tuy không cần uống nước nhưng không đại biểu rằng cậu không khát. Nay có thứ giải khát thì cậu sao có thể khách khí.

- Trả lại cho ngài!

Cơ Huyền sau khi thỏa mãn mới trả lại cho lão Ngô. Hơn nữa rượu với Cơ Huyền không ý nghĩa, vì nội thể cậu có hắc động dù trong nước có độc cũng có thể chống đỡ ít nhiều huống chi là rượu có chút mạnh.

Lão Ngô nhận lấy uống một ngụm lớn, gương mặt lão như sáng lên, điều khiển xe ngựa càng dễ dàng đắc ý.

Được người tốt thu nhận và giúp đỡ, Cơ Huyền cũng không nhiều lời, chỉ im lặng ngồi bên lão Ngô, chờ đến lúc tới nơi liền tách xa đám người này.