Sao sáng đầy trời, ánh trăng lạnh lẽo sáng tỏ từ phía chân trời, đem toàn bộ sơn mạch bao vây trong một tầng ngân quang nhàn nhạt, làm nó có vẻ mông lung và huyền bí.

Đêm khuya, trong núi, ngoại trừ một số loài ma thú chuyên kiếm ăn ban đêm ra, đa số đều đã trở về tổ và ngủ say. Thời khắc này, toàn bộ khu rừng đều đã lâm vào một mảng yên tĩnh, lâu lâu mới có một tiếng gầm ngân dài lên phía xa từ từ truyền đến, sau đó khuếch tán rồi tan biến.

Trên bầu trời đen kịt, một bóng đen chợt lặng lẽ bay xẹt ngang qua màn đêm. Một đôi cánh to hơi chấn động gây ra một sự lưu động rất nhỏ trong không khí. Mà bóng người đó lại chỉ cần mượn sự lưu động yếu ớt trong không khí này chợt lóe lên rồi biến mất trong đêm, không hề kinh động đến bất cứ vật gì.

Tốc độ phi hành của Cơ Huyền cực kỳ chậm. Cả cái cửa sơn cốc không có được nửa tiếng vang, im lặng đến đáng sợ.

Song, lúc khoảng cách giữa Cơ Huyền và cốc khẩu chỉ còn mười mấy thước, đấu khí cấp tốc chuyển động, ảnh mắt gắt gao nhìn vào phía trong sơn cốc sâu thẩm.

Bên trong sơn cốc tối đen xuất hiện hai đóm sáng màu đỏ. Lúc này, đốm sáng dần biến lớn. Sau cùng, trong tiếng bước chân trầm thấp, 2 đốm sáng màu đỏ đã hóa thành một đôi mắt màu đỏ cực lớn xuất hiện dưới ánh trăng nhàn nhạt sáng.

Nhìn Tuyết Ma Thiên Viên xuất hiện dưới ánh trăng. Con khỉ trước mặt này, lông tóc một lần nữa trở lại màu trắng như tuyết, mà khí thế phát ra bên ngoài cũng suy yếu hơn so với lúc ban ngày. Hiển nhiên sự suy nhược sau khi huyết mạch được giác tỉnh làm nó khó mà đạt đến trạng thái đỉnh phong.

Đôi mắt màu đỏ nhìn chăm chăm vào Cơ Huyền, miệng lớn gầm gừ nói:

- Nhân loại hèn mọn, lại muốn đánh chủ ý lên Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Quả thực là đáng chết!!!

Tiếng rống của nó bén nhọn từ miệng nó phát ra lập tức vang vọng trong cả cốc khẩu, cỗ khí thế hùng hồn dần dần bốc lên mạnh mẽ.

- Khỉ nhỏ ngươi biết ta thích làm điều gì nhất không….. Đó chính là nghiền nát tự tin của người khác.

Trước tiếng rống thị uy của Tuyết Ma Thiên Viên thì Cơ Huyền vẫn thập phần thong dong, khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười quỷ dị. Nụ cười quỷ dị đến nỗi khiến Tuyết Ma Thiên Viên đang muốn xông lên chém giết nhân loại nhèn mọn kia cũng phải chợt trững lại. Thấy phản ứng của Tuyết Ma Thiên Viên nụ cười của Cơ Huyền càng sâu hơn, cánh tay phất nhẹ vào hư không giọng nói nhẹ nhàng:

- Tiểu Sư Vương, Tiểu Tuyết Ngao ra đi.

Theo hiệu lệnh của Cơ Huyền, từ trong hư không ba động khí tức mạnh mẽ xuất hiện, hai bóng người quỷ dị từ hư không phía sau Cơ Huyền bước ra. Một đại hán thân cao năm thước, nước da ngăm đen với mái tóc và cặp nhãn đồng tử sắc thập phần quỷ dị. Người còn lại thì thân hình yểu điệu mềm mại, mái tóc băng sương buông dài tới eo, đôi mắt màu lam yêu dã. Mà từ khí tức hai người này toát ra thập phần huyết sát.

Tuyết Ma Thiên Viên đôi đồng tử đỏ thẫm kia nhìn hai người mới xuất hiện đằng sau Cơ Huyền thì lóe lên tia sợ hãi. Cảm giác áp tức từ hai người kia khiến Tuyết Ma Thiên Viên từng trận ác hàn không chỉ đơn thuần là áp bức giữa lực lượng mà còn áp bức từ sâu thẳm trong huyết mạch. Bản năng mách bảo nó nên chạy trốn thật xa nhưng lý trí thì nhắc nhở nó còn Địa Tâm Thối Thể Nhũ ở trong động.

- Tiểu Sư Vương con khỉ nhỏ này để cho ngươi, “ chăm sóc ” nó thật tốt vào. Tiểu Tuyết Ngao ở phía ngoài này cảnh giác, bất cứ ai xâm phạm nơi này trực tiếp giết.

Nhìn hai đầu yêu thú cường đại này Cơ Huyền ra lệnh, sau đó cậu vận chuyển Tam Thiên Lôi Động hướng về cốc khẩu kia, thoáng cái thân hình nhanh chóng biến mất. Trong không gian hiện lên một đạo ngân sắc nhàn nhạt rồi nhanh chóng tiêu thất. Để lại bên ngoài này chỉ còn lại hai người một thú sáu mắt nhìn nhau.

- Uỳnh! Uỳnh!

Nhận lệnh của Cơ Huyền, Tử Tinh Dực sư vương tiến lên phía trước, thân hình cao lớn như đứng giữa trời, một cỗ uy áp đáng sợ bao phủ, thiên địa nhàn nhạt ánh tím, linh khí trời đất dao động bồng bềnh.

Dưới uy áp đó, mọi yêu thú có mặt gần đó điều chạy chối chết. Trong phút chốc mà khu rừng này vang lên vô số tiếng rền vang của các loại yêu thú như một bản hòa tấu kì lạ vậy.

Tuyết Ma Thiên Viên cảm nhận rõ uy áp Tử Tinh Dực sư vương phát ra, khiến cho cả linh hồn hắn cũng phải run rẩy, nguyên do bởi huyết mạch.

Tử Tinh Dực sư vương như vương giả ánh mắt liếc nhìn Tuyết Ma Thiên Viên tựa như sâu kiến hèn mọn. Tư thái của kẻ bề trên áp xuống kẻ dưới.

Tuyết Ma Thiên Viên biết hôm nay chính là dù có làm như thế nào cũng sẽ không chạy thoát được nơi này. Nên nó liều mạng với Tử Tinh Dực sư vương.

Ngay lập tức nó hống lên một tiếng, bàn chân đạp xuống đấp, thân thể cao lớn phóng đi như một quả đạn pháo hướng tới Tử Tinh Dực sư vương tấn công.

Tuy tốc độ của Tuyết Ma Thiên Viên cực kỳ mau lẹ nhưng trong mắt của Tử Tinh Dực sư vương thì hoàn toàn không đáng để trong lòng. Tử Tinh Dực sư vương ở trên hư không chỉ điểm nhẹ một chỉ, tử hỏa khổng lồ từ trong hư không bỗng ngưng tụ lại trước ngón tay của Tử Tinh Dực sư vương sau đó phá không lao tới trước mặt Tuyết Ma Thiên Viên.

Tuyết Ma Thiên Viên chỉ thấy hỏa cầu tử sắc quỷ dị xuất hiện trước mặt mình, ngay lúc đó toàn thân nó phát ra một màn sương trắng bao bọc toàn cơ thể lại rồi màn sương đó kết lại thành thấm băng thuẫn vững chắc đối kháng lại với tử hỏa của Tử Tinh Dực sư vương. Chỉ là chênh lệch thực lực là không thể bù đắp. Băng thuẫn của Tuyết Ma Thiên Viên vào thời điểm va chạm với tử hỏa không chịu nổi một khắc nhanh chóng bị thiêu đốt tới bốc hơi, hỏa cầu hung hăng từ phía trên đập xuống, sau đó nện thật mạnh trên thân của Tuyết Ma Thiên Viên. Sức manh khổng lồ trong lúc này bộc phát ra đem nó đánh văng tới vách núi.

"Bành!"

Trong tiếng nổ vang cực lớn, vách đá cứng rắn sau lưng Tuyết Ma Thiên Viên lõm vào một mảng lớn. Sau lưng nó, những tảng đá lớn nổ tung, những vết nứt trông như mạng nhện bắt đầu khuếch tán cơ hồ hết cả nửa vách núi.

Tuyết Ma Thiên Viên lúc này người loang lổ vểt máu, bộ lông trắng mượt của nó cũng bị tử hỏa đốt trụi, thậm chí vẫn còn thấy một vài chỗ trên cơ thể nó bị thiêu đến cháy két.

- Hống!

Gặp phải đòn nghiêm trọng như vậy, Tuyết Ma Thiên Viên cũng phẫn nộ lên, màu đỏ sậm trong đôi mắt cũng nhanh chóng tăng lên. Năng lượng băng hàn liên tục ngưng tụ trên bề mặt cơ thể. Theo sự ngưng tụ năng lượng, một loại năng lượng lạnh lẽo đến nỗi đóng băng cả không khí. Cái miệng đầy rằng nanh há to ra, hàn khí mạnh mẽ hội tụ lại, trong chốc lát liền ngưng tụ thành một quả lốc xoáy cầu lạnh lẽo cao đến nửa trượng.

Theo thủ trảo đang liên tục đấm lên ngực của Tuyết Ma Thiên Viên, quả lốc xoáy cầu ẩn chứa hàn khí khủng bố đột nhiện mạnh mẽ bắn ra. Mục tiêu trực chỉ Tử Tinh Dực sư vương trên bầu trời. Trên đường đi, nó mơ hồ để lại một vệt dài màu trắng nhạt trong khoảng không hư vô.

Tuyết Thiên Ma Viên lúc này đã hoàn toàn hóa điên rồi muốn cùng Tử Tinh Dực sư vương liều mạng. Chứng kiến đòn tấn công của Tuyết Thiên Ma Viên, trên khuôn mặt không biểu cảm của Tử Tinh Dực sư vương nở ra nụ cười hiếm hoi, sự điên cuồng của khỉ đột đã kích thích hung tính của Tử Tinh Dực sư vương…. Hắc, xem ra con khỉ đột xấu số hôm nay sẽ bị nướng chín đây.

……

Trong khi đó Cơ Huyền đã tiến nhập vào trong cốc. Lúc Cơ Huyền tiến nhập vào trong cốc mới phát hiện ra nơi này rộng hơn cậu nghĩ nhiều. Cây cối trong cốc mọc thành bụi, loạn thạch như rừng, nhưng lại chẳng có lấy một vật sống. Có lẽ là bị Tuyết Ma Thiên Viên đuổi đi hết.

- Hoàn cảnh trong cốc này hơi phức tạp, muốn tìm được Địa Tâm Thối Thể Nhũ e rằng phải tốn ít thời gian.

Lẩm bẩm vài câu, Cơ Huyền chậm rãi dò xét nơi này. Trên đường đi thật sự rất yên tĩnh, không có đến nửa tiếng động. Với ánh lửa xung quanh vẫn có thể thấy những mảng xương trắng dày đặc trên mặt đất. Cảnh tượng nơi đây giống như một vùng đất chết làm người ta dựng tóc gáy.

- Xem ra những kẻ này đều có ý muốn với Địa Tâm Thối Thể Nhũ, ngay cả một số ma thú cũng có ý muốn cướp đoạt nó.

Nhìn mảng xương khổng lồ kia, Cơ Huyền không nhịn được thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.

- Ở nơi này sao?

Không xa phía trước là điểm cuối của sơn cốc. Mượn ánh lửa xung quanh, hắn đã thấy được một sơn động tối tăm ở phía xa. Một lát sau, Cơ Huyền đã nhanh nhẹn tiến tới trên một tảng đả ngoài cửa sơn động.

Khẽ hít một ngụm không khí bay ra từ trong động, Cơ Huyền nhận thấy có mùi của dã thú. Mùi này so với mùi của Tuyết Ma Thiên Viên không sai khác lắm.

- Nơi này chắc là ổ của Tuyết Ma Thiên Viên. Nếu nó xem trọng Địa Tâm Thối Thể Nhũ như thế, chắc rằng sẽ không dám ở cách nơi này quá xa…

Ý nghĩa chợt hiện lên trong lòng Cơ Huyền. Cậu phất tay, một nửa đám lửa xuất hiện xung quanh thân bay vào trong sơn động, tùy ý tản ra bốn phía. Cậu lúc này mới yên tâm nhấc chân đi vào trong.

Cơ Huyền nhanh chóng tăng tốc bước vào trong động. Một lát sau, cậu nhíu mày, đứng trước vách núi ở cuối đường, thấp giọng lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ Địa Tâm Thối Thể Nhũ không có ở đây sao?

Nhanh cau mày lại, ánh mắt Cơ Huyền đảo qua bốn phía. Chợt dừng lại ở một góc vách núi. Mặt đất nơi đó lõm xuống một lỗ cực lớn. Mà chỗ lõm xuống này,, vết chận xung quanh đó cũng dày hơn những chỗ khác nhiều. Cơ Huyền đi đến nơi đó, ngồi xổm xuống quan sát một phen. Cậu phát hiện có lẽ đây là chỗ ngủ của Tuyết Ma Thiên Viên. Mà chỗ lõm vào này là do thân thể khồng lồ của nó ép xuống.

Vẫn vậy chưa phát hiện có gì đặc biệt, Cơ Huyền không khỏi lắc đầu thất vọng. Vừa muốn đứng dây, lòng cũng vừa động, phất nhẹ chiếc áo bào qua nơi ngập đầy lông mao trắng kia, tức thời, một trân kình phong tràn ra, đem số lông mao trắng đó thổi bay đi.

Khi lông mao tản ra, phía dưới đích thực hiện ra một tầng đất. Lớp bùn đất này có màu đậm hơn so với màu đất ở những nơi khác. Tình trạng này có lẽ là bị xới qua một lần.

Híp mắt lại, Cơ Huyền chậm rãi lui về phía sau một bước. Bàn tay co lại, đột nhiên nắm mạnh, một cỗ hấp lực mạnh mẽ tràn ra làm đống bùn đất đang rải quanh khu vực chợt nổ bắn ra. Sau đó, lại ngưng tụ lại thành một quả cầu đất.

Tiện tay đem quả cầu đất vừa ngưng tụ đó ném qua một bên, Cơ Huyền tiếp tục làm thêm vài lần. Trong nháy mắt, cậu đã đem bùn đất hút hết ra ngoài. Một cái cửa động ngầm đen ngòm hiện ra trước mắt.

Cái cửa động này có thể tiếp tục mở rộng, nhưng đối với thể hình của Cơ Huyền thì như thế này là đủ. Lúc này hắn cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay. Tay vừa vung lên, đám lửa đang trôi nổi xung quanh lập tức bay vào trong. Cậu bước đến gần để nhìn vào trong, thông đạo bên trong quả thật rộng rãi ngoài dự kiến.

Cơ Huyền cười hắc hắc, lập tức tung người nhảy vào trong, sau đó, tiến nhanh theo thông đạo khổng lồ quanh co khúc khuỷu dưới lòng đất.

Lo lắng bóng tối trong thông đạo sẽ ẩn chưa nguy hiểm, Cơ Huyền triệu tập số lửa đến một số lượng cực hạn. Tổng cộng có đến hơn hai mươi ngọn lửa được rải khắp nơi, không ngừng bay về phía trước dò đường.

Thông đạo mặc dù cực kỳ uốn khúc, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được rằng bản thân đang dần xâm nhập vào sâu trong lòng đất.

Đi bộ trong không khí tĩnh mịch hơn mười phút, Cơ Huyền đột nhiên phát hiện ở xa xa, phía cuối thông đạo, xuất hiện một điểm sáng màu trắng nhạt. Trong lòng cực kỳ vui sướng, tốc độ càng ngày càng nhanh. Mà càng tiếp cận thì điểm trắng đó cũng ngày một lớn hơn. Đến cuối cùng, nó đã hóa thành một cái động khẩu phát ra bạch quang.

Đứng ở cửa thông đạo Cơ Huyền hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong.

Bước ra khỏi thông đạo đen ngòm, Cơ Huyền đột nhiên cảm thấy chói mắt. Đợi một lúc để hai mắt có thể thích ứng với ánh hào quang, cậu đảo mắt ra bốn phía. Khi nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, khuôn mặt Cơ Huyền không khỏi hiện lên nét kinh ngạc.

Xuất hiện trước mặt Cơ Huyền là một mảng thế giới dưới lòng đất bị che phủ bởi thạch nhũ. Nhìn khắp nơi, một màu trắng sữa của thạch nhũ liên miên bất tận, kéo dài đến cuối tầm mắt. Ánh sáng màu trắng nhạt từ phía trong phát ra, đem toàn bộ bóng đêm trục xuất. Thạch Nhũ sinh ra khắp nơi, một số giắt trên đỉnh núi, một số thâm chí có thể dài đến hàng trăm thước. Liếc mắt một cái, trong một rừng thạch nhũ khổng lồ treo trên khung núi, ngẫu nhiên, từng giọt từng giọt nhũ dịch tích lại rồi rơi xuống mặt đất, vỡ ra thành bọt nước màu trắng sữa.

- Địa Tâm Thối Thể Nhũ ở đây sao? Cần phải tìm như thế nào đây? Khắp nơi đều là thạch nhũ giống y như nhau.

- Tinh. Đi đến chỗ mà đại địa chi lực ngưng tụ nồng đậm nhất.

Lúc này thì hệ thống lâu lắm mới thấy xuất hiện lên tiếng hướng dẫn.

Cơ Huyền theo lộ tuyến của hệ thống, sau mười phút đi bộ, Cơ Huyền cuối cùng cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên thạch nhũ khổng lồ phía trên.

Gốc thạch nhũ xuất hiện trước mắt này, một đầu tiếp xúc với đỉnh động, một đầu đâm thẳng xuống, chiều dài ước đạt hơn trăm mét, chiều rộng cũng cỡ hai người mới ôm hết, quang mang màu trắng nhạt bao quanh thân làm nó trông như một cây cột thủy tinh. Không thể nghi ngờ gốc thạch nhũ này là gốc khổng lồ nhất trong thế giới dưới đất này. Kích cỡ hình thể này chính là một hoàng giả, nó nhận sự triều bái của vô số thạch nhũ chung quanh.

Ánh mắt dần dần dời xuống, phía dưới gốc thạch nhũ này là một tảng đá xanh cực lớn. Tảng đá xanh này có hơn một nửa bị chôn trong đất, mà trên chóp của nó có một cái rãnh sâu chưa đến nửa thước vừa vặn nằm ngay dưới mũi nhọn của gốc thạch nhũ kia. Bên trong cái rãnh chứa một lượng nhũ dịch màu trắng sữa sâu khoảng hai tấc. Phía trên nhũ dịch có một tầng sương rắng nhàn nhạt trôi nổi. Mà dù trôi nổi thế nào cũng không tan ra.

- Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Cơ Huyền nhìn nhũ dịch này trong lòng lóe lên kích động.