Trong một cái phòng xa hoa rộng lớn, có mười mấy người đang ngồi trong đó. Không khí có chút trầm thấp, mơ hồ có lúc có một chút sóng ngầm lưu động

Ở chính giữa cái bàn lớn trong phòng, một gã nam tử mặc áo bào luyện dược sư đang ngồi dựa trên ghế. Tại chỗ ngực vẽ một cái dược đỉnh cổ xưa, mặt ngoài dược đỉnh có bốn đạo ngân quang lóng lánh chợt ẩn chợt hiện, quang mang chói mắt làm cho những người khác ở trong phòng không dám nhìn thẳng.

Trước mặt gã nam tử đó là một kẻ trọng thương nằm trên cáng, đây chính là tên bán hàng bị Cơ Huyền một đòn đánh bay tới thổ ra huyết. Bên cạnh tên bị trong thương này là một thanh niên gầy gò, dáng vẻ lo sợ đối với gã nam tử mặc luyện dược bào nói:

- Thưa thủ lĩnh… Việc này là do một tên tân sinh gọi là Cơ Huyền gây ra.

Gã nam tử khẽ nhướn mày, thanh âm lạnh lùng mang theo sự tức giận:

- Một tân sinh mà có thể đánh Phong Ưng ra nông nỗi này sao? Ngươi đang kể chuyện cười gì vậy. Nói rõ cho ta nghe.

Thanh niên gầy gò run run kể lại toàn bộ sự việc, từ việc Cơ Huyền mua đan, tới việc cậu một kích đem kẻ gọi là Phong Ưng đánh bại.

Đam người kia nghe xong có chút không tin tưởng, một tân sinh lí nào có thực lực mạnh mẽ tới vậy có thể đem Phong Ưng đơn giản một quyền đánh gục. Thực lực của Phong Ưng họ hiểu rõ, tuy không thể đạt hạng cao trên “ Cường giả bảng ” nhưng thực lực Đại Đấu Sư đỉnh phong hàng thật giá thật, số người có thể đơn giản đánh bại hắn trong nội viện e rằng không quá trăm người.

- Nếu như đó là sự thật thì ít nhất tên gọi là Cơ Huyền này đã đạt tới Tứ tinh Đấu Linh có hoặc có lẽ còn cao hơn….

Cả đám người đang thảo luận về Cơ Huyền thì nam tử mặc luyện dược bào bỗng nhiên lên tiếng:

- Vậy thì hắn thuộc thế lực nào? Bàn Môn?

- Thưa thủ lĩnh hắn có vẻ không thuộc thế lực nào cả.

- Vậy sao? Được, các người lui xuống trước đi, việc này ta sẽ xử lý. Đem Phong Ưng chữa trị cho tốt vào.

Nam tử mặc luyện dược bào khoắt tay nói. Thanh niên gầy gò vội vàng cùng đồng bọn khiêng Phong Ưng rời khỏi.

Không khí trầm mặc kéo dài hôi lâu cuối cùng một người phía dưới lên tiếng:

- Vậy tên Cơ Huyền đó xử lý thế nào đây?

Nam tử nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Hồi lâu sau lạnh lùng nói:

- Theo lời kể thì ít nhất thực lực của tên Cơ Huyền này cũng là Đấu Linh hơn nữa hiểu biết của hắn về đan dược không ít, có khả năng cũng là luyện dược sư….. Được rồi không phải hắn muốn gặp mặt ta sao vậy thì ta cũng sẽ đến thử gặp tên này một lần…. Nếu có có giá trị thì ta không ngại bỏ qua hiềm khích cũ chiêu nạp hắn…. Còn nếu chỉ là thùng rỗng kêu to thì…..

- Đúng vậy, thật sự là một tên sinh kiêu ngạo, Đấu Linh thì sao, không biết trời cao đất rộng.

…..

Lúc này Cơ Huyền đang ngồi trong phủ của mình kiểm kê lại các vật phẩm mà chiếm được của Phạm Lăng và Thanh trưởng lão. Thời gian qua không tu luyện công pháp thì lại phải tiến nhập học viện nên cậu quên mất, nếu không phải hôm nay rảnh rỗi tìm lại thì cũng không nhớ ra đâu.

Cầm cái hai cái giới chỉ, một cái màu đen tinh xảo, một cái màu xanh thoát tục. Không do dự cậu đổ hết đồ trong hai cái giới chỉ ra ngoài, món đồ trong này không nhiều như cậu tưởng tượng nhưng hầu hết là đò vật hai thế lực này đoạt được từ đấu giá hội.

- Chậc chậc, Huyết Tông hung tàn bá đạo cũng thôi đi nhưng xem ra Thiên Xà Phủ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cũng lén lút chơi trò chặn đường cướp đồ.

Trong đống đồ này có thanh Hàn Phong kiếm, có Kim Tằm giáp, có Lôi Bức Thiên dực….. Có những món đồ là hai thế lực này mua được, có những thứ là được người khác mua nhưng lại nằm trong tay của hai thế lực này.

Lắc đầu, Cơ Huyền đối với mấy thứ này hoàn toàn không hứng thú lắm vì thực chất chúng cũng không có ích gì với cậu.

- Xem ra có nên đổi lấy điểm hệ thống không ta, đằng nào cái phần quyết trời đánh kia tốn mất 1 ức điểm hệ thống để hoàn thiện…. Trời đất kiếm mãi mới được tám trăm nghìn điểm, còn thiếu hai trăm nghìn điểm nữa.

Cơ Huyền nghĩ tới điểm hệ thống lại phiền não, cậu cần điểm hệ thống để có thể học được cái phần quyết trời đánh kia, mới thu thập được dị hỏa thứ hai. Nhưng nhìn lên điểm hệ thống, nhịn ăn nhịn mặc mới được tám trăm nghìn.

- Thật nhớ ngày xài điểm hệ thống tự do quá đi.

Nằm gục dưới sàn Cơ Huyền thở dài, ngày xưa thấy điểm hệ thống không quan trọng kiếm rất dễ, giờ thì thấy sao mà xa xôi quá vậy. Đột nhiên ánh mắt cậu sắc bén hẳn lên, liếc về phía bên ngoài phủ của mình. Cậu đứng dậy phủi phủi lại áo rồi tiến tới ban công hỏi ;

- Các vị không biết đứng dưới nhà của ta làm gì vậy?

Bên dưới nhà Cơ Huyền tụ tập một nhóm người, nhóm người này mặc áo luyện dược sư mỗi người đều lấp lánh huy hiệu trên ngực. Dẫn đầu là một nam tử dáng vẻ bất cần, trên ngực có tấm huy chương lấp lánh bốn vân. Hắn ngước cổ lên nói với Cơ Huyền:

- Ngươi chính là Cơ Huyền phải không?

- Đúng vậy…. Có vấn đề gì sao?

Nhìn qua trận thế này Cơ Huyền biết thừa là có việc gì rồi, xem ra Dược Bang hành động khá nhanh đó. Mới vài canh giờ mà đã tìm tới của rồi. Có điều cậu lại giả ngu.

- Nghe nói ngươi muốn gặp ta.

Gã nam tử vẫn nhàn nhạt nói, có điều khuôn mặt hắn đã lộ ra tia không vui giống như việc Cơ Huyền đứng từ trên cao nói truyện với hắn là đại bất kính vậy.

- Muốn gặp ngươi? Ai muốn gặp ngươi? Có bệnh hả, nếu muốn gặp ta phải tìm mỹ nữ giống như Hàn Nguyệt học tỷ để thảo luận nhân sinh chứ tên nào muốn gặp một tên nam nhân? Ta không có bệnh… cũng không có sở thích đó, nếu ngươi có mời người đi nơi khác.

Cơ Huyền một lần nói phun ra một tràng dài không để cho ai chen muốn vào, cuối cùng cậu xoay lưng đi vào phòng.

Gã nam tử thấy Cơ Huyền bỏ vào thì cười lạnh kích bác:

- Sáng nay ngươi tới một địa bản của ta, phê bình đan dược của ta nói rất mạnh miệng sẽ tiếp ta. Hiện tại giống như con rùa rụt cổ vậy hả?

- Thì ra là ngươi luyện ra mấy cái phế đan đó.

- Nguông cuồng, ngươi biết đứng trước mặt ngươi là ai không, Hàn Nhàn thủ lĩnh của Dược Bang, tứ phẩm dược sư không phải loại phế vật như ngươi có thể không nghênh.

Cuối cùng một người trong nhóm dược sư không nhịn được lên tiếng. Xem ra là muốn lấy danh tiếng của Hàn Nhan ra dọa Cơ Huyền. Có điều Cơ Huyền còn phải sợ một tên tứ phẩm dược sư sao. Thực lực của cậu hiện tại đã là ngũ phẩm, thêm chút thời gian có thể tiến tới lục phẩm làm đan vương.

- Tứ phẩm luyện dược sư mà luyện ra cái đống đó sao, thực nghi ngờ đó.

- Ngươi….

Hàn Nhàn cuối cùng phất tay lên ngăn tên thuộc hạ, sau đó hắn nhàn nhạt nói:

- Không biết chúng ta có thể vào nhà rồi nói không?

- Mời.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong khoảng khắc mọi người xung quanh như cảm thấy có tia lửa điện tóe ra từ hai người.

Cơ Huyền đi xuống mở cửa, đám người Hàn Nhàn tiến vào bên trong.

Trong phòng cả đám người luyện dược sư ánh mắt không kinh thường, thì phẫn nộ, nhạo báng,… đủ loại tiêu cực đâm về phía Cơ Huyền. Có điều Cơ Huyền hoàn toàn không để ý chỉ nhìn chằm chằm tới Hàn Nhàn không nói gì. Hàn Nhàn cũng tiếp ánh mắt của cậu.

Hai người cứ như vậy một hồi, cuối cùng Hàn Nhàn là người phá vỡ im lặng. Nhìn chốc lát, tiếng cười trong miệng Hàn Nhàn phát ra:

- Thật sự không nghĩ tới các hạ thế nhưng cũng là luyện dược sư.

Cơ Huyền với lời thăm dò này thì không đáp lời chỉ nhếch miệng một chút.

Hàn Nhàn thấy mình không được đáp lời, trong ánh mắt lóe lên lửa giận. Có điều vẫn áp chế được, hắn đưa ra điều kiện tuyển Cơ Huyền:

- Từ những gì các hạ chỉ ra ta nghĩ ít nhất các hạ cũng là tam phẩm luyện dược sư. Không biết các hạ có hứng gia nhập Dược Bang không. Nếu các hạ đồng ý gia nhập thì chúng ta sẽ làm các hạ hài lòng.

Ngồi tựa lưng vào ghế, đối với lời đệ Hàn Nhàn không chút nào suy nghĩ cậu nói thẳng:

- Gia nhập Dược Bang sao… Cũng có chút ý tứ đấy, nếu vậy thì ngươi đưa ta chức thủ lĩnh đổi lại ta gia nhập Dược Bamg thế nào.

- Khốn nạn….. Aaaa

Cuối cùng tên thanh niên vừa nãy ở sân bất mãn lại gầm lên một tiếng, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Cơ Huyền mắng.

Vừa dứt lời, Cơ Huyền đang ngồi trên ghế bỗng quỷ mị biến mất vô tung sau đó đứng trước mặt tên thanh niên đó, không chút lưu tình bẻ gẫy ngón tay của tên thanh niên, một cước đem tên đó đá bay. Tên thanh niên thân thể nhỏ bé, lại là luyện dược sư so với võ giả bình thường yếu hơn nhiều lần, lãnh một cước của Cơ Huyền trực tiếp ngất đi.

Cơ Huyền ra tay nhanh chóng, người của Dược Bang phản ứng thì nên thanh niên đó đã ăn đòn rồi. Đám người Dược Bang mặt trầm xuống, đấu khí bạo phát hướng tới Cơ Huyền xung kích. Hàn Nhàn lúc này cũng không cười nổi, ánh mắt lạnh thấu xương:

- Cơ Huyền ngươi thực sự nghĩ Dược Bang dễ bắt nạt hả. Đừng tưởng cho người mặt mũ là ta sợ ngươi.

- Ta chỉ cho hắn chút giáo huấn về việc vô lễ thôi, nếu không gặp phải kẻ khác đã trực tiếp giết hắn rồi. Còn về Dược Bang….. có lẽ sẽ nhanh thôi không còn Dược Bang rồi.

Đối với việc khí tức uy áp Cơ Huyền không thèm để ý tới, cậu quay lại ghế gồi một tay chống cằm hàm hồ nói.

Hàn Nhà nghe vậy liền thoáng cau mày lại, sau đó cười lạnh nói:

- Tuy ngươi là Đấu Linh nhưng học viện này Đấu Linh không ít thậm chí còn có kẻ so với ngươi cường hơn nhiều. Nếu ngươi muốn đối phó Dược Bang thì ngươi còn chưa có tư cách đó đâu. E rằng cả học viện này học viên có thể diệt Dược Bang ta cũng chỉ có Lâm Tu Nhai làm được.

- Hắc, vậy thì chưa chắc….. Bàn Môn… Tiêu Viêm… hắn là một tên luyện dược sư phẩm giai không hề thua kém người tẹo nào có lẽ còn nhỉnh hơn. Nếu hắn mà luyện đan thì đảm bảo sinh ý của người sẽ giảm mạnh… Nhưng nếu để Dược Bang trong tay ta thì ta đảm bảo có đường sống.

Cơ Huyền đang mưu tính gì đó, muốn đem mũi nhọn Dược Bang này chĩa sang Bàn Môn…. Đúng là tương lai Bàn Môn sẽ đối kháng nhân khí với Dược Bang nhưng hành động thúc đẩy nhanh của Cơ Huyền này có điểm lạ. Cơ Huyền nhún vai nói:

- Ta biết ngươi không tin… Chỉ là trong mấy ngày sắp tới Dược Bang của ngươi nhân khí đại giảm.. Hơn nữa là do Bàn Môn thủ lĩnh Tiêu Viêm luyện ra đan dược chất lượng tốt hơn ngươi nhiều. Đến lúc đó ngươi sẽ biết không phải ta nói đùa.

Hàn Nhàn không nói gì, đứng lên rời đi.