Thái thị ở Dương Tây thôn nghe tin Trương Tích Hoa sinh được một đứa cháu trai, vui đến độ rơi nước mắt, lúc này liên tục chắp tay vái tạ trời đất. Làm xong liền muốn chuẩn bị này nọ, lên đường đi thăm cháu ngoại.

Một nhà Trương gia đều vô cùng cao hứng nhưng Hà Hoa cùng Kỳ Thăng đành phải ở nhà cùng Trương Đại Phúc, Thái thị chỉ mang theo Trương Kỳ Nguyên đi Hà gia.

Đi suốt một đêm đến tờ mờ sáng liền tới cửa Hà gia.

Không nghĩ tới thông gia sớm như vậy đã tới cửa, Hà Tằng thị vui mừng vô cùng mang hai người vào nhà, cười nói:

“Tỷ đã tới rồi, trong nhà náo loạn, ta cũng rối ren. Nhờ tỷ tới giúp ta một tay.”

Thái thị liền cười trả lời: “Cái gì mà nhờ với vả, đều là chuyện phải làm.”

Hai người khách khí trò chuyện một lát, Hà Tằng thị liền nói: “Hai người bọn nó còn chưa rời giường, tỷ cứ ngồi đây. Đi vội như vậy cũng chưa kịp ăn gì đúng không? Để ta làm cho tỷ cùng A Nguyên một ít mì.”

Từ khi sinh ra đến giờ, đêm nào đứa nhỏ cũng dày vò vài lần làm cho Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa đều không có tinh thần, thường xuyên rời giường muộn.

“Tỷ cũng đừng bày biện này nọ, cũng đừng gọi A Sinh bọn họ rời giường, ta ở đây chờ là được.” Thái thi vội vàng nói, định vào nhà chính ngồi đợi, cũng không quên dạy dỗ Kỳ Nguyên biết cấp bậc lễ nghĩa. Nghe lời nương phân phó, Trương Kì Nguyên rất nghe lời ngồi xuống mặc dù hắn rất muốn đi nhìn tỷ tỷ.

Lớn thêm một tuổi dung mạo của Kỳ Nguyên cũng thay đổi không ít. Nghĩ tới tôn tử nhà mình ngày qua ngày cũng từ từ lớn lên như vậy, nụ cười của Hà Tằng thị chưa từng tắt:” A Nguyên năm nay cao thêm một đoạn rồi nhỉ.”

Trương Kỳ Nguyên nghe nhắc tới mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn. Hiện tại hắn cũng đã trở thành trưởng bối, phải làm có dáng dấp trưởng bối chứ.

Hà Sinh nằm trêи giường nghe được thanh âm của nhạc mẫu cùng đệ đệ của nương tử, xoay người muốn rời gường. Lúc này Trương Tích Hoa cũng tỉnh dậy, xoa mắt hỏi: “Nương cùng Kỳ Nguyên đến sao?”

“Ừm.” Hà Sinh một bên khoác xiêm y, một bên nhu hòa nhìn nương tử, nói: “Nàng cứ nghỉ ngơi thêm một chút đi, để ta ra ngoài an bài.”

Hắn cũng cúi đầu nhìn tiểu tử ngủ ngoan bên người nương tử, trong lòng mềm nhũn.

Hà Sinh vừa mở cửa phòng, Kỳ Nguyên đã háo hức nói: “Tỷ phu, đại tỷ đã dậy chưa? Còn có Đại Lang nữa?”

Thái thị trừng mắt nhìn Kỳ Nguyên một cái, cười nói: “Là chúng ta đánh thức bọn ngươi sao?”

Hà Sinh luôn miệng đáp không việc gì, vươn tay xoa đầu Kỳ Nguyên, khen hắn cao lên nhiều như vậy. Trương Kỳ Nguyên cực kì vui vẻ, vội vàng chạy đến phòng nhìn cháu mình.

Trương Tích Hoa đã ăn mặc ổn thoả, đỡ Trương Kỳ Nguyên cho hắn nhìn cháu. Một lát sau Kỳ Nguyên lắc lắc mũi nhăn nhó nói với nàng: “Sao Đại Lang lại xấu như vậy chứ?”

Trương Tích Hoa bật cười: “Lúc trước đệ cũng xấu y như hắn vậy.”

Trương Kỳ Nguyên không thuận theo, bĩu môi: “Mới không có đâu, đệ lại không nhớ được hình dáng của mình lúc nhỏ rồi.”

Hắn từ nhỏ là nhờ một tay đại tỷ chăm sóc, phi thường ỷ lại vào Trương Tích Hoa.

Trương Tích Hoa như hô biến ra một quả dưa chuột cho đệ đệ ăn, lại không ngừng nói đùa với hắn đến tận khi Thái thị vào phòng mới đuổi hắn ra ngoài đợi ăn sáng.

Thái thị còn chưa kịp liếc mắt nhìn cháu ngoại đã cẩn thận nhìn khuê nữ một vòng, thấy mọi thứ ổn thoả bà mới yên lòng.

Con là mình đẻ ra ai lại không thương? Thái thị vẫn lo sợ Hà gia chỉ chú ý chăm sóc tôn tử mà xem nhẹ khuê nữ của bà. Phụ nhân vừa mới sinh xong phải tỉ mỉ chăm sóc mới không để lại hậu hoạ về sau. Đạo lý này tất cả mọi người đều biết nhưng lại có không ít nhà không để vào lòng, lơ là không lo lắng cho con dâu.

Tất cả hành động của bà Trương Tích Hoa đều hiểu, nàng cười rạng rỡ nói: “Nương, Kỳ Nguyên đói đến rã rời rồi, người cũng mau ra ăn một chút đi.”

Hà Tằng thị đã sớm chuẩn bị ổn thoả hai phần mì sợi. Nước canh là dùng nước luộc gà mái ngọt thanh, bên trong còn cho thêm hai quả trứng lòng đào, trêи mặt vàng ươm mỡ gà, thêm ít hành xanh thái nhỏ rắc lên trêи, chỉ cần nhìn qua đã khiến người ta muốn ăn không dừng,

Hà gia chăm lo ổn thoả cho khuê nữ như vậy, Thái thị cũng yên tâm, lúc cười cười nhìn cháu ngoại đang ngủ say quên trời quên đất, nói: “Được, không thể uổng phí công phu chuẩn bị của mẹ chồng ngươi, ta ăn xong sẽ đến nhìn Đại Lang thêm chút nữa.” Trước khi đi còn lẩm bẩm: “Đại Lang ngủ cũng thật ngoan.”

Đồ ăn cho Trương Tích Hoa bồi bổ mỗi ngày đều do Hà Tằng thị tự tay làm. Hà Sinh cũng bưng lên cho nàng một chén cháo nấu nhừ bằng nước hầm xương bò, thịt bò băm nhuyễn cùng gạo nếp giã nhỏ nấu qua mấy canh giờ.

Hà Sinh theo thói quen định đút cho nương tử ăn, Trương Tích Hoa đỏ mặt cự tuyệt nói: “Để thϊế͙p͙ tự làm được rồi, hôm nay bận rộn, chàng tranh thủ ăn rồi giải quyết công việc đi.”

Vừa đúng lúc Thái thị đang định vào phòng, Hà Sinh đành ngượng ngùng dừng tay, dặn dò: “Vậy nàng phải ngoan ngoãn ăn hết chén cháo này.”

Nương tử mấy ngày nay ăn không được nhiều, mỗi lần chỉ ăn một chút như mèo cho nên Hà Sinh muốn tự tay tay uy nàng ăn thêm một chút, có hắn bắt buộc nàng mới có thể ăn được hơn nửa chén.

Chỉ là một lần hai lần nàng ăn không xong bữa thôi, lại làm hắn lo lắng như vậy. Trương Tích Hoa vô cùng bất đắc dĩ nhìn hắn đi ra ngoài. Rất nhanh Thái thị đã đi vào phòng, nhìn chăm chăm Đại Lang một lát, bà cười nói: “Ta xem Đại Lang rõ ràng là ít khóc nháo nha.”

Không nói chuyện khác, chỉ cần nhìn tư thế ngủ ngoan ngoãn của hắn đã là cho người ta yêu thích không ngừng. Thái thị nhẹ nhàng bế cháu ngoại lên tay, Đại Lang mơ mơ màng màng mở mắt ra một chút, chép miệng tiếp tục ngủ.

“Hắn ban đêm yêu thích náo nhiệt không ngừng đấy.” Trương Tích Hoa bĩu môi nói. Đêm qua nàng ngủ không sâu, mơ hồ cảm giác được trượng phu thức dậy rất nhiều lần để dỗ con.

Thái thị trìu mến nhìn đứa nhỏ, nói: “Oa nhi mới sinh đều như vậy, nếu có chuyện gì không rõ phải hỏi qua ý mẹ chồng ngươi được chứ?” Chính Thái thị không thể ở mãi để chăm sóc cháu, may mắn Hà Tằng thị chu đáo, có bà ấy để ý là chuyện rất tốt.

Tết âm lịch năm nay Trương Tích Hoa vốn lớn bụng, không có cơ hội trở về nhà. Lúc này hai mẹ con mới có cơ hội cùng nhau hàn huyên tâm sự.

Trương Tích Hoa bắt mạch cho Thái thị, nhìn thấy mạch tượng vững vàng, trong lòng cũng nhẹ nhõm: “Cha ở nhà có khoẻ không ạ?”

Thái thị nói: “Vẫn khỏe, nếu có chỗ nào không thoải mái ta sẽ chú ý. Ngươi cũng đừng lo lắng ta, hảo hảo sinh con dưỡng cái, sớm cho Đại Lang có thêm đệ đệ muội muội mới tốt.”

Vừa nói bà vừa vuốt ve nhè nhẹ đứa bé trong tay, lòng đầy cảm khái nói: “May mắn sinh ra một đứa con trai, tương lai có bé gái cũng không có vấn đề gì.” Nữ nhân có một đứa con trai thì ngày tháng sau cũng thuận lợi hơn.

Thái thị gả cho Trương Đại Phúc sớm, lúc ấy cha chồng mẹ chồng khoẻ mạnh, Trương Đại Phúc cũng là con trai độc nhất, Trương phụ Trương mẫu liền ngóng trông Thái thị sớm sinh tôn tử, ai ngờ lại sinh ra Trương Tích Hoa. Ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng nghĩ thế nào cũng là chuyện không ai biết được.

Về sau hạ sinh Trương Kỳ Thăng thì cha mẹ chồng thay đổi không ít, trong lúc ở cữ một giọt nước bà cũng không phải đụng đến. Thái thị coi như hiểu rõ, có cha mẹ chồng nhà ai lại không thích cháu trai?

Nhìn thấy khuê nữ có con trai dầu lòng, người cao hứng nhất chính là Thái thị.

Từ khi mặt trời ở phương Đông dần ló đến lúc ánh nắng vàng ươm chiếu rọi khắp nơi thì mọi sự chuẩn bị cho lễ tắm rửa hài tử cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Giang đại nương là bà tử có kinh nghiệm hành lễ này nhất thôn, cũng là người trực tiếp đỡ đẻ cho Đại Lang đã có mặt từ sớm.

Gần đến giữa trưa mọi người đã đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Hà Nguyên Tuệ. Hà Tằng thị bồn chồn đảo mắt nhìn ra cửa một lát thì thấy Hà Nguyên Tuệ mang bao lớn bao nhỏ vào cửa, theo sau còn có cái đuôi nhỏ Đông Ca.

Chờ Hà Sinh ra cửa đỡ lấy bao lớn bao nhỏ cho tỷ tỷ, Hà Tằng thị cũng theo ra nói: “Sao lại ôm đồm nhiều thứ như vậy?”

Hà Nguyên Tuệ hừ hừ hai câu không có lên tiếng, hôm nay Lý Đại Lang không đi cùng, nàng chỉ có thể đem tiểu nhi tử cùng một ít thứ này nọ về nhà thôi.

Hà Nguyên Tuệ liền vội vàng rửa tay rửa mặt, cẩn thận sạch sẽ ôm lấy Đại Lang, vui vẻ nói: “Nặng cũng không kém Viễn Ca, bộ dáng nhìn rất giống A Sinh. Nhi tử lớn lên giống cha là chuyện tốt.”

Đứa nhỏ ngay từ lúc sinh ra đã rất giống Hà Sinh, đến cả tướng ngủ cũng cực kì giống hắn. Trương Tích Hoa ôn nhu cười nói: “Đợi đại tỷ về đến nhà, hắn đã uống tận hai lần sữa rồi.”

Không có biếng ăn, tương lai hứa hẹn sẽ lớn lên rất tốt.

Sau bữa trưa, Hà Sinh tự tay bày biện đầy đủ các lễ vật lên bàn thờ, buổi lễ lập tức được cử hành.

Giang đại nương ôm Đại Lang đi đến, ánh mắt của đứa bé bắt gặp mấy món đồ mới, tuy còn xa lạ chuyện bị người khác ôm nhưng hắn vô cùng lãnh đạm mở to mắt, không khóc không nháo tuỳ đại nương sắp xếp.

Hà Tằng thị đi đến đầu tiên, hào phóng thả hai thỏi bạc cùng một trăm văn tiền vào chậu đặt trêи bàn. Hà Đại Xuyên cũng vậy, Thái thị cũng thả mấy chục đồng tiền, mấy người theo sau đều thả thêm không ít đồng tiền cùng táo đỏ, đậu phộng cùng mấy loại trái cây. Hà Nguyên Tuệ cũng rộng rãi thả vào hai thỏi bạc.

Giang đại nương nhìn mọi người mạnh tay như vậy trêи mặt cũng tràn đầy vui mừng. Số tiền lễ này sau khi làm xong nghi thức đều biếu cho bà tử mang về, vì thế bà luôn miệng cát tường cát tường không ngừng.

Đặt chậu ra giữa bàn, Giang đại nương lấy một cái chày gỗ khuấy vào chậu, miệng nói: “Một khuấy, hai khuấy lại ba khuấy, ca ca đưa đệ đệ chạy đi. Đứa nhỏ, đứa lớn, đứa xấu tính, đứa ngỗ nghịch, ui a! Chạy đi, chạy đi!”

Hô xong liền bắt đầu tắm rửa cho Hà Đại Lang. Đại Lang đang ngoan ngoãn im lìm, bị ngâm nước dày vò một lúc lâu liền cất tiếng khóc to. Trẻ con trong lễ tắm rửa cất tiếng khóc vang dội như vậy chính là một chuyện tốt, những người đứng xung quanh nghe tiếng khóc của hắn, vui vẻ không thôi.

Dự xong lễ tắm rửa của cháu ngoại, Thái thị cũng không nấn ná thêm, liền mang tiểu nhi tử trở về. Hà Sinh liền đưa bọn họ về tận Dương Gia thôn mới quay trở lại.

Đường về hắn suy nghĩ chuyện con trai mình suốt ngày bị gọi Đại Lang, Đại Lang không phải là chuyện tốt. Trở về cửa thôn hắn liền thấy cây du già cành lá rậm rạp, sừng sững cao lớn đứng nơi đó. Khi còn bé hắn cũng thường đến dưới gốc cây chơi đùa, đã qua mấy mùa hạn hán kéo dài mà cây du già vẫn sinh trưởng rất mạnh mẽ. Đầu óc hắn suy nghĩ một lát, nghĩ đến ngũ hành của con trai là thiếu mộc, liền muốn gọi một tiếng “Hà Du”.

Càng nghĩ hắn càng thấy tốt, vào cửa liền nói cho phụ thân nghe. Hà Đại Xuyên thấy cái tên này cũng không tệ, vì thế tiểu tử đầu lòng của Hà Sinh cuối cùng cũng được đặt tên xong.

Hà Tằng thị ôm lấy Hà Du hôn một cái, cười nói: “Tiểu tử, ngươi gọi là Hà Du!”