Edit: Peiria

Cuối tháng bảy, lớp dạy làm bánh ngọt "Hân Mạn" bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng trước khi khai trương, mỗi ngày Tần Khai Hân đều huấn luyện Viên Lưu Lưu và Hà Vân Hi, giúp họ nâng cao năng lực chuyên môn, đồng thời cũng giúp chính mình bổ sung kinh nghiệm giảng dạy.

Hôm nay, cô đang dạy họ cách làm bánh ngọt chocolate lava, không ngờ, mới được một lát mà hai người đã cãi nhau.

(*) Chocolate lava là một loại bánh tráng miệng thường được dùng kèm với kem vani rất được ưa chuộng trong các nhà hàng lớn ở Châu Âu hay Mỹ. Một chiếc bánh chocolate lava hoàn hảo phải có được lớp vỏ ngoài xốp mịn, khi ăn bánh được cắt đôi theo chiều dọc, bên trong chảy ra lớp chocolate đặc sánh thơm ngon nhìn giống như dung nham núi lửa phun trào (lava). (Theo FB Banking School)

Nguyên nhân chính là, Viên Lưu Lưu ăn vụng chocolate, bị Hà Vân Hi nhìn thấy, liền cười nhạo cô: "Cô đã béo như vậy rồi lại còn ăn chocolate."

Viên Lưu Lưu bị chọc giận, vỗ bàn nói: "Tôi ăn là việc của tôi, có béo đến anh sao?"

Hà Vân Hi nghe cô nói, tiếp tục chế nhạo: "Thật xin lỗi, cô chắn mất tín hiệu wifi của tôi rồi."

"Là do nhân phẩm anh quá kém, wifi cũng muốn tránh anh!"

Hà Vân Hi ngẩn ra: "Cô đây là muốn cãi nhau với tôi hả?"

"Đúng vậy, tôi còn muốn đánh anh nữa!" Viên Lưu Lưu nói xong, vứt cây đánh trứng trong tay xuống, một đống chocolate lỏng bay ra ngoài, dính trên tóc Hà Vân Hi.

"Này, cô có tật xấu sao?" Hà Vân Hi giận dữ, cậu chính là người tự kỷ, cực kỳ để ý đến kiểu tóc của mình, lần này, xù lông rồi.

Kết quả, hai người bắt đầu cãi nhau, anh một câu, tôi một câu, làm cho Tần Khai Hân đau đầu.

"Im miệng hết cho chị!" Cô quát một tiếng, chất vấn, "Hai người các em, sao lại thế này?"

"Chị Khai Hân, em đang chuyên tâm làm bánh ngọt, cô ấy không có việc gì nên kiếm chuyện với em!" Hà Vân Hi oán giận.

Viên Lưu Lưu không nói chuyện, ánh mắt hồng hồng.

Vừa rồi Tần Khai Hân đi WC, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Hà Vân Hi nói, bèn hỏi Viên Lưu Lưu: "Lưu Lưu, có chuyện gì?"

"Không có gì, em béo em đáng đời!" Viên Lưu Lưu nói xong, cởi áo đầu bếp đi mất, ngăn cũng không ngăn được.

Hà Vân Hi muốn đuổi theo, lại bị Tần Khai Hân ngăn cản: "Em ở chỗ này, chị đi xem thử." Dứt lời, đuổi theo.

Lúc Tần Khai Hân đuổi kịp Viên Lưu Lưu, cô ấy đang ngồi xổm ở chỗ cầu thang thoát hiểm nức nở, cái mũi hồng hồng, đôi mắt đều đã sưng lên.

"Lưu Lưu..." Tần Khai Hân ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ nhẹ bờ vai cô an ủi, "Em đừng buồn, Vân Hi nói bậy, lát nữa chị giúp em dạy dỗ cậu ấy có được không?"

"Sư phụ, đừng trách Hà Vân Hi, là em không tốt, đã béo mà vẫn không quản được miệng..."

"Đừng nói như vậy, bọn chị đều cảm thấy em rất đáng yêu, đều rất thích em, Vân Hi chỉ đùa em thôi, em chạy đi, cậu ấy rất lo lắng."

Viên Lưu Lưu lau nước mắt: "Sư phụ, chị không cần an ủi em, em biết bản thân em có bao nhiêu phân lượng, tất cả mọi người đều cảm thấy em béo, chỉ là không nói ra mà thôi..."

Câu nói này khiến Tần Khai Hân giống như thấy được chính mình ngày xưa.

Khi đó, cô và Viên Lưu Lưu giống nhau như đúc, ngoài mặt thoạt nhìn rất tùy tiện, giống như không thèm để ý người khác nói cô béo, kỳ thực trong lòng vô cùng tự ti. Có đôi lúc đi trên đường, bỗng nhiên có người liếc mắt nhìn cô một cái, cô sẽ cực kỳ mẫn cảm.

Bởi vì nguyên nhân này, sau khi Bùi Thần rời đi, cô mới rơi vào trạng thái cực đoan, nghi ngờ bản thân, cảm thấy Bùi Thần rời đi, tất cả đều là lỗi của cô.

Thậm chí cô còn không thể nhịn được, nên đã đánh nhau với Trâu Dật cười nhạo mình, giống hệt Viên Lưu Lưu hôm nay.

Có nhiều chuyện, nghe rất buồn cười, đùa giỡn rất vui, nhiều người lấy nó làm trò tiêu khiển, nói xong cười xong liền quên. Nhưng không biết rằng, những người nghe đó, trong lòng phải nhận rất nhiều áp lực.

Giờ phút này nhìn Viên Lưu Lưu, Tần Khai Hân cảm động, quyết định kể chuyện cũ của chính mình cho cô ấy nghe: "Lưu Lưu, chị hoàn toàn có thể hiểu được em, bởi vì trước kia chị cũng từng bị như vậy, lúc ấy..."

Cứ như vậy, hai người đồng cảnh ngộ, ngồi trên bậc thang hàn huyên thật lâu.

Theo lời kể của Tần Khai Hân, tâm tình Viên Lưu Lưu cũng dần dần hồi phục, ánh mắt cô ấy nhìn Tần Khai Hân, từ nghi ngờ đến sùng bái, cuối cùng kích động nắm chặt tay cô.

"Sư phụ, chị thật lợi hại, chị đúng là thần tượng của em!"

"Chị cũng muốn nói với em, có rất nhiều việc, em không đi làm, sẽ không biết kỳ thực chính mình có thể làm được." Tần Khai Hân nhìn cô ấy nói, "Lưu Lưu, thật ra con người em rất tốt, tâm địa thiện lương, chịu khó vươn lên, người xung quanh em, đều bị sự lạc quan của em cuốn hút, cho nên trong lòng tất cả mọi người đều thích em. Bề ngoài chỉ là một cái nhãn mà thôi, nếu em không thích cái nhãn này, thì hãy xé nó xuống, ném vào mặt những người gán cho em cái nhãn đó, lớn tiếng nói vói bọn họ, chỉ có em mới có quyền định nghĩa bản thân em!"

"Không sai, cuộc đời của em là do em quyết định!" Viên Lưu Lưu nắm chặt tay Tần Khai Hân, "Sư phụ, em quyết định rồi, đời này em sẽ đi theo chị, làm bánh ngọt với chị, giảm béo với chị, quan trọng nhất chính là, em cũng muốn giống chị, thu phục nam thần, để anh ấy khăng khăng một lòng với em!"

Tần Khai Hân sửng sốt: "Nam thần của em là?"

Viên Lưu Lưu cúi đầu, ngượng ngùng nói không thành tiếng: Hà - - Vân - - Hi - -

"???"

Tần Khai Hân tuyệt đối không ngờ, Viên Lưu Lưu vậy mà thích Hà Vân Hi, tuy thằng nhóc này quả thật đẹp trai, nói ngọt, còn biết nấu ăn, nhưng mà...

Tối hôm qua Hà Vân Hi bất ngờ gửi tin nhắn cho cô: Chị Khai Hân, trước đây thổ lộ với chị là em quá xúc động, xin lỗi chị, hi vọng chị không để ở trong lòng ^_^

Qua rồi thì cho qua đi, còn lôi ra làm gì, rất xấu hổ đấy biết không?

Sau khi suy xét một hồi, Tần Khai Hân giữ chặt tay Viên Lưu Lưu nói: "Lưu Lưu, sư phụ giúp em theo đuổi nam thần!"

Buổi tối, thừa dịp Bùi Thần tắm rửa, Tần Khai Hân ở trong phòng dùng máy tính của anh tra tư liệu.

Tìm quá mê mẩn, Bùi Thần tiến vào mà cô không hề phát hiện, mãi đến khi anh nhìn dòng chữ trên màn hình, đọc một lần: "Nữ giới nên theo đuổi ngược nam giới như thế nào?"

Cô luống cuống tay chân tắt máy tính, xấu hổ nhìn về phía Bùi Thần.

Anh ngồi xuống, ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây."

"Anh muốn làm gì?" Cô cảnh giác nhìn anh.

Người nào đó nhíu mày: "Cho em cơ hội theo đuổi ngược anh."

Tần Khai Hân: "..."

"Em đang giúp Viên Lưu Lưu tra cứu tư liệu, cô ấy thích một chàng trai, em muốn tạo chút cơ hội cho họ." Cô giải thích.

"Hà Vân Hi?" Bùi Thần hỏi.

"Sao anh biết?" Cô thốt lên.

"Còn ai vào đây nữa?" Anh hỏi lại, rõ ràng về chỉ số thông minh thì anh đè bẹp cô.

Tần Khai Hân không cam lòng: "Cũng có khả năng là Andy mà, anh ta cũng là nam giới đó?"

"Muốn theo đuổi Andy đã sớm theo đuổi, sẽ không chờ tới bây giờ."

Được rồi, Tần Khai Hân chịu thua, hỏi Bùi Thần: "Vậy anh nghĩ giúp em, có cách nào có thể tác hợp Lưu Lưu và Vân Hi?"

Anh không trả lời, lại ngoắc ngón tay: "Lại đây."

"Đến gần anh để làm gì, anh giúp em suy nghĩ biện pháp trước đi."

"Lại đây rồi nói cho em." Anh đặt điều kiện.

Tần Khai Hân thỏa hiệp, đứng dậy đi qua, hỏi, "Em ra rồi, bây giờ anh có thể nói với em chưa?"

Bùi Thần nghiêm túc nói: "Trong rừng mưa nhiệt đới ở Đông Nam Á có một loài bọ ngựa hoa phong lan, chân của chúng có cấu tạo và màu sắc giống hệt cánh hoa lan, chúng trốn trong những bụi hoa, không nhúc nhích ngụy trang thành hoa lan, hấp dẫn các loài ong mật và bươm buớm..." Anh nói đến đây, cố ý dừng lại.

"Sau đó thế nào?" Cô đang nghe say sưa, vội vã hỏi tiếp.

"Em tới gần chút nữa." Ah nói.

Thật phiền phức! Cô nhích đến gần thêm một chút, thúc giục: "Anh nói mau, cái này và chuyện tác hợp Lưu Lưu với Vân Hi có liên quan gì... A!"

Tần Khai Hân hét lên một tiếng, nháy mắt đã bị Bùi Thần kéo lên giường, gắt gao đè dưới thân.

"Sau đó chính là giống như vậy, bỗng nhiên phóng ra, một ngụm ăn hết con mồi." Anh thì thầm nói nhỏ bên tai cô.

Mặt cô đỏ lựng: "Anh đúng là bại hoại, em đang nói chính sự với anh, sao anh lại có thể... Ưm..."

Nói cũng không nói được, bởi vì bị hôn.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy anh nói: Đứa ngốc, đây mới là chính sự.

Sáng sớm hôm sau, Tần Khai Hân mang kế hoạch đổi lấy nhờ "bán mình" truyền lại cho Viên Lưu Lưu.

Bánh kem dâu tây: Chị có biện pháp rồi.

Viên Lưu Lưu: Biện pháp gì???

Bánh kem dâu tây: Từ hôm nay trở đi, em đừng quan tâm Hà Vân Hi.

Viên Lưu Lưu: Tại sao?

Bánh kem dâu tây: Lấy tĩnh chế động.

Viên Lưu Lưu: Sư phụ, chị nói cao thâm quá, em không hiểu.

Bánh kem dâu tây: Tóm lại em đừng để ý đến cậu ta là được, chuyện khác giao cho chị.

Viên Lưu Lưu: Vâng, cảm ơn sư phụ đã giúp đỡ, về sau em nhất định sẽ mời chị làm người chứng hôn cho chúng em!!!

Bánh kem dâu tây:...

Tần Khai Hân dặn dò Viên Lưu Lưu, hôm nay phải đến muộn, sau đó một mình đi tới lớp học.

Lúc cô đến nơi, Hà Vân Hi đã sớm có mặt, nhìn thấy cô bèn hỏi: "Chị Khai Hân, hôm qua hai người ra ngoài lâu như vậy, Lưu Lưu cô ấy không có việc gì chứ?"

Tần Khai Hân lắc đầu, giận tái mặt không nói lời nào.

Hà Vân Hi nóng nảy: "Chị Khai Hân, chị đừng im lặng không nói lời nào, rốt cuộc là Lưu làm sao vậy? Em chỉ đùa cô ấy một chút, không có ý gì khác. Vừa rồi em gửi tin nhắn, cô không thèm trả lời em!"

"Em cảm thấy đó là vui đùa?" Cuối cùng Tần Khai Hân mở miệng, nghiêm túc hỏi lại.

Hà Vân Hi sửng sốt: "Em... Em làm sai gì sao?"

Tần Khai Hân nhìn cậu lắc đầu: "Đến bây giờ em vẫn không biết chính mình làm sai cái gì sao? Vân Hi, không phải chị nói em, em đã là người trưởng thành, tại sao phương thức nói chuyện vẫn còn giống như trẻ con vậy? Lưu Lưu tuy béo, nhưng cô ấy không làm gì sai, sao em có thể nói cô ấy như vậy?"

"Em... Em nói cô ấy cái gì ư? Em bảo cô ấy ăn ít chocolate một chút!" Hà Vân Hi biện giải.

"Chỉ có thế?"

"... Hình như em còn nói cô ấy cản tín hiệu wifi của em." Cậu nhỏ giọng nói.

Tần Khai Hân chất vấn: "Em cảm thấy những lời này không tổn thương người?"

"Là tại cô ấy tự nhiên..." Cậu không nói nữa, cúi đầu, "Chị Khai Hân, em sai rồi, em không nên nói cô ấy như vậy, em sẽ đi xin lỗi cô ấy!"

"Nếu như cô ấy không tha thứ cho em?" Tần Khai Hân hỏi.

"Em cũng đã nhận lỗi rồi, sẽ không đến mức đó chứ?"

Tần Khai Hân cười lạnh: "Vậy mà em còn dám nói em sai rồi, em căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, em cảm thấy chỉ nói đùa một câu, nhưng đối với cô ấy mà nói có bao nhiêu tổn thương, em biết không?..."

Cứ như vậy, Tần Khai Hân giáo dục Hà Vân Hi một buổi sáng, về sau, ánh mắt Hà Vân Hi cũng đã đỏ, hối tiếc không kịp.

"Chị, em thật sự sai rồi, em nhất định sẽ xin lỗi cô ấy."

"Nếu như cô ấy không tha thứ cho em?"

"Nếu như cô ấy không tha thứ cho em, em sẽ xin lỗi tiếp, đồng thời bày tỏ thành ý của em, đến khi cô đồng ý tha thứ cho em thì thôi!"

Trẻ nhỏ dễ dạy, Tần Khai Hân an ủi gật đầu: "Thấy em có thành ý như vậy, nếu cô ấy không chấp nhận, em hãy tìm chị, chị sẽ bày cách giúp em."

"Cảm ơn chị, chị Khai Hân, chị đúng là người tốt!" Hà Vân Hi cảm động, nước mắt giàn giụa.

"Đừng ngại, giúp em là chuyện nên làm..." Cô bình tĩnh nói xong, trong lòng sớm đã vui mừng đến nở hoa: Gần son thì đỏ, gần mực thì đen, học trưởng, từ khi theo anh, em cũng đen tối mất rồi!

Sau đó, theo như kế hoạch của Tần Khai Hân, Hà Vân Hi chạy tới xin lỗi, Viên Lưu Lưu không phản ứng, tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.

Hà Vân Hi cố gắng nhiều lần cũng không thành công, cậu nóng nảy, lại đi tìm Tần Khai Hân giúp đỡ.

Tần Khai Hân đã nói: Ngoài miệng xin lỗi đâu được, mời cô ấy ăn cơm, cô ấy thích nhất là thức ăn ngon.

Một lúc lâu sau, Viên Lưu Lưu tìm cô: Sư phụ, nam thần muốn mời em ăn cơm, em có thể nhận lời không?

Tần Khai Hân: Nhận lời cái gì, nói không đi!

Viên Lưu Lưu: Hu hu hu, được rồi.

Lại qua một lúc lâu sau, Hà Vân Hi tìm đến cô: Chị Khai Hân, cuối cùng Lưu Lưu nói chuyện với em rồi, nhưng mà cô ấy bảo không đi, làm sao bây giờ?

Tần Khai Hân: Cô ấy nói không đi, em không biết mua đồ mang tới cho cô ấy à?

Hà Vân Hi: Ừ nhỉ..., em đi ngay đây!

Tiếp theo, đến lượt Viên Lưu Lưu tìm cô: Sư phụ, nam thần mua cho em chocolate mà em thích nhất!!! Em có thể nói chuyện với anh ấy chưa?

Tần Khai Hân: Nói em giảm béo không ăn!

Viên Lưu Lưu: Em đã ăn rồi!

Tần Khai Hân:...

Viên Lưu Lưu: Nhưng mà anh ấy không phát hiện em ăn vụng.

Tần Khai Hân: Mua một hộp giống hệt, trả lại cậu ấy.

Viên Lưu Lưu: Hu hu hu, được rồi.

Ngày hôm sau.

Hà Vân Hi chán nản chạy đến tìm Tần Khai Hân: Chị Khai Hân, em không kiên trì nổi nữa, cô ấy trả lại chocolate cho em, nói rằng muốn giảm béo, nhất định là cô ấy vẫn đang giận em, làm sao bây giờ?

Tần Khai Hân: Có vậy mà cũng không kiên trì được?

Hà Vân Hi: Em sẽ thử lại!

Tần Khai Hân: Cố lên, con gái thích nhất hoa hồng.

Viên Lưu Lưu: Sư phụ, khẩn cấp, nam thần tặng em một bó hoa hồng, em sắp không chống đỡ nổi nữa, mau cứu em!

Tần Khai Hân: Nhận lấy hoa, nói cảm ơn với cậu ấy, nhất định phải bình tĩnh, không được mang theo bất cứ cảm tình nào.

Viên Lưu Lưu: Thật sự có thể bình tĩnh sao? Nếu anh ấy mời em đi ăn cơm...

Tần Khai Hân: Ăn cái gì mà ăn, buổi tối đi tập yoga với chị!

Viên Lưu Lưu: Hu hu hu, được rồi.

...

Trao qua đổi lại, Tần Khai Hân có một loại cảm giác giống như buông rèm nhiếp chính, vì thế tháng bảy bận rộn trôi qua cực nhanh trong thú vui này, đảo mắt đã đến mồng một tháng tám, ngày mà lớp dạy làm bánh ngọt chính thức khai trương.

Vào ngày khai trương, người tới ủng hộ không ít, trừ một số khách quen, còn có không ít người thân bạn bè cũng đến.

Trương Tuyết là một trong số đó, không chỉ có một mình, cô ấy còn dẫn theo hai người bạn tốt: Hàn Nghệ Tâm và Tô Điềm.

Ba người đều có tâm hồn ăn uống, từ buổi họp lớp lần trước, sau khi nếm thử tay nghề của Tần Khai Hân, họ vẫn nhớ mãi không quên bánh ngọt của cô, lần này lớp dạy làm bánh khai trương, bọn họ không chỉ góp tiền tặng một lẵng hoa, lại còn báo danh ngay tại chỗ, cực kỳ nể mặt.

Lạc Tang cũng ghé qua, cô ấy mặc một cái váy ngắn bó sát người màu đỏ vô cùng rêu rao, vừa đến nơi đã hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến cho Tiểu Phùng đi cùng cô ấy có chút xấu hổ, đưa mèo chiêu tài vĩ đại nâng niu trên tay tặng cho Tần Khai Hân, nói chúc chị dâu làm ăn phát đạt, tiền vào như nước.

"Tiểu Hân, tiểu thịt tươi ở cửa thang máy kia là ai, thật đẹp trai." Lạc Tang lôi kéo Tần Khai Hân hỏi thăm, ánh mắt quét về phía Hà Vân Hi đứng trước cửa thang máy.

Tần Khai Hân đen mặt: "Chị Tang, chị đừng đánh chủ ý lên cậu ấy, người ta là hoa đã có chủ."

"Cô gái mập mạp bên cạnh?" Lạc Tang trực tiếp hỏi.

Tần Khai Hân vội vàng gật đầu: "Đang trong thời kỳ chuẩn bị, chị ngàn vạn lần đừng phá hoại đó...."

"Nói đùa, tôi là người như thế sao?" Lạc Tang khoác vai Tiểu Phùng, sờ ngực lại nhéo mặt cậu ta, "Không phải chỉ là một tiểu thịt tươi sao, bên người chị đây cũng có, cô xem cơ ngực rắn chắc này, còn có làn da đầy đủ protein..."

Tiểu Phùng khoanh tay, khuôn mặt đỏ bừng.

Tần Khai Hân cười cười hồi lâu, mới thay Tiểu Phùng giải vây: "Chị Tang, chị cũng đừng ăn hiếp em trai nhỏ, khó có dịp mọi người đều tới chơi, cùng nhau chụp ảnh đi?"

"Được, chụp ảnh là việc tôi thích nhất!" Lạc Tang tóm cổ Tiểu Phùng.

Khổ thân Tiểu Phùng, rõ ràng không lùn, dáng dấp cũng không tệ, nhưng đứng cạnh Lạc Tang lại bị khí chất nữ vương của cô ấy bức thành người hầu.

"Học trưởng!" Tần Khai Hân gọi một tiếng, "Anh mau ra đây cho ảnh cho chúng em."

Bùi Thần rất nhanh đã mượn được máy ảnh, là "Ông chủ" kiêm nhiếp ảnh gia vang danh trong và ngoài nước, nhiệm vụ hôm nay là chụp ảnh.

Lạc Tang quả thực cười điên rồi: "Tiểu Hân, mệt cho cô nghĩ ra, vậy mà để cho Bùi Thần chụp ảnh, rất sáng tạo. Cô biết không, bình thường tôi xin anh ta chụp một bức ảnh cho tôi, anh ta còn không chịu..."

"Vậy hôm nay, tôi sẽ bảo anh ấy chụp thêm cho cô mấy bức." Tần Khai Hân đắc ý nhìn Bùi Thần: Anh chụp hay là không chụp?

Bùi Thần nhún nhún vai: Nghe bà xã.

Bên này, Lạc Tang lôi kéo Tiểu Phùng pose hình, bên kia lại một người quen nữa đến - - Hách Trì.

Lần này, Hách Trì được Tần Khai Hân mời đến tuyên truyền cho cô, đương nhiên, anh ta cũng không phải đi không, đổi lại, anh ta còn dẫn theo mấy người bạn nhỏ đến.

Những người bạn nhỏ này thành viên của hoạt động đặc biệt "Nhà ẩm thực tí hon"  do chuyên mục mỹ thực của bọn họ mở ra trong kỳ nghỉ hè, hôm nay tới để trải nghiệm giờ học thực thực tế.

Đồng thời, đây cũng là tiết học đầu tiên của lớp dạy làm bánh ngọt "Hân Mạn".

Tuy tiết học này chỉ có 40 phút ngắn ngủi, nhưng phải đối mặt một đám bạn nhỏ líu ríu, hiếu động lại vô cùng mệt mỏi.

Sau khi tiết học trải nghiệm kết thúc, Tần Khai Hân lại tiếp nhận phỏng vấn của Hách Trì, sau đó, lại có khách quen lục tục tới, cô và Tiết Mạn cùng nhau tiếp đãi và cảm ơn.

Cứ như vậy, người đến rải rác, bận rộn đến buổi chiều, mọi người mới được ăn cơm.

Thấy nhóm người Tần Khai Hân bận rộn như vậy, sau khi báo danh xong Trương Tuyết không vội vội vã rời đi, chủ động ở lại hỗ trợ.

Lúc ăn cơm, cô bê cơm hộp đến ngồi bên cạnh Tần Khai Hân và Tiết Mạn, hỏi: "Mạn Mạn, cô thích Triển Lệnh Kiêu phải không?"

Tiết Mạn đang ở ăn cơm, suýt nữa phun ra hết, hoảng sợ nhìn cô ấy: "Cô nói cái gì?"

Trương Tuyết xấu hổ cười cười: "Tôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, với chiếc nhẫn Triển Lệnh Kiêu đăng trên Weibo, giống nhau như đúc!"

Tiết Mạn vội giấu tay sau cặp lồng cơm: "Đây là trùng... Trùng hợp thôi..."

"Đúng đúng đúng, trùng hợp!" Tần Khai Hân vội nói.

"Không phải, chiếc nhẫn này là đặt làm riêng, mặt trên có khắc chữ Z, còn của Triển Lệnh Kiêu khắc chữ X, nghe nói là tên viết tắt của anh ấy và bà xã, do chính anh ấy thiết kế."(*)

(*) Tên bính âm của Triển Lệnh Kiêu là Zhan Ling Xiao, còn Tiết Mạn là Xue Man.

Tần Khai Hân và Tiết Mạn: "..."

"Nhưng mà, fan chúng tôi cũng đặt làm nhẫn tương tự, cô xem này, tôi cũng có một chiếc." Trương Tuyết nói xong, lấy chiếc nhẫn treo trên vòng cổ ra, khỏi phải nói, so với chiếc nhẫn trên tay Tiết Mạn, quả thật là giống nhau như đúc.

Khóe miệng Tiết Mạn giật giật: "Các cô đặt thứ này làm gì?"

"Đương nhiên là vì Lệnh thiếu rồi, chẳng phải cô cũng vậy sao?"

Gương mặt Tiết Mạn sắp vặn vẹo: "Các cô... Đặt bao nhiêu chiếc?"

"Số lượng chính thức là 1999, chiếc nhẫn này của tôi là bản chính, có điều hiện tại Taobao nhiều lắm, mọi người khoe trên các diễn đàn rất nhiều, ít nhất cũng có mấy chục ngàn chiếc, đúng rồi, nhẫn này của cô là..."

Tiết Mạn: "Tôi mua ở quán ven đường..."

"Quán ven đường cũng bán? Bao nhiêu tiền vậy?" Trương Tuyết hỏi.

Tiết Mạn không biến sắc: "Mười tệ ba chiếc..."

"Rẻ vậy ư, có thể cho tôi xem không?"

Tiết Mạn duỗi tay ra...

"Ha ha ha ha!" Tần Khai Hân nhịn từ đầu, rốt cuộc không thể nhịn được mà cười thành tiếng.

Không cho cười! Tiết Mạn quăng cho cô một ánh mắt cái khóc không ra nước mắt.

Tất cả đều không phát hiện, một bóng người mặc áo chống nắng màu đen, đeo kính râm và khẩu trang, không tiếng động đi vào, tới gần bọn họ.

Trương Tuyết cũng không phát hiện ra, cô vừa gặm đùi gà, vừa cẩn thận nghiên cứu nhẫn trên tay Tiết Mạn: "Nhẫn của cô thật sự là mười tệ ba chiếc? Không có khả năng, quá tinh xảo mà, giống tôi như đúc..."

"Vậy cô xem thử chiếc nhẫn này của tôi đi?" Một bàn tay thon dài duỗi ra, ngón áp út cũng đeo chiếc nhẫn giống hệt, chỉ là chữ "Z" ở mặt ngoài đã biến thành chữ "X".

Bộp - -

Đùi gà của Trương Tuyết rơi xuống đất.