Editor: Peiria

Nhìn Bùi Thần mở cửa nhà trọ đối diện, Tần Khai Hân đứng trước cửa nhà như một pho tượng.

Bùi Thần dường như nghĩ đến cái gì, xoay người giải thích nói: “Anh bảo Lạc Tang tìm giúp anh một căn nhà, cô ấy thuê xong mới nói cho anh biết là chỗ này, hy vọng em không để bụng.”

Cô để bụng? Tôi để bụng thì anh sẽ trả lại nhà sao!

Tần Khai Hân cười khổ: “Làm sao có thể chứ, cảm ơn anh đã đưa tôi về... Tạm biệt.”

“Được, nghỉ ngơi sớm một chút, tạm biệt.” Anh khẽ cười nhưng không có ý định vào nhà ngay.

Tần Khai Hân vội vàng mở cửa vào nhà, sau khi đóng cửa, cô suýt chút nữa đã xụi lơ tại chỗ.

Đây là tại sao?!

Tháng trước chủ nhà dán thông báo cho thuê nhà, mặc dù mấy hôm trước cô nhìn thấy nhà đối diện có nhân viên chuyển đồ ra ra vào vào nhưng thật không nghĩ tới, hàng xóm mới của cô lại chính là Bùi Thần!

Không phải là anh cố ý chứ? Nhớ đến những lời của Lạc Tang, Tần Khai Hân không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ Bùi Thần thấy dưới lầu có thông báo cho thuê nhà nên mới cố ý tạo ra sự trùng hợp, tới đón cô?

Chuyện đó không có khả năng đi!

Cô thực sự không có cách nào tin tưởng, dù sao bảy năm trước anh tuyệt tình nói đi là đi, bảy năm sau bỗng nhiên thay đổi 180 độ, tìm mọi cách tiếp cận cô.

Đây không phải ăn no rỗi việc à?

Tần Khai Hân càng nghĩ càng mờ mịt, trong đầu rối thành một đoàn, vội vàng đi rửa mặt rồi leo lên giường nằm cứng đơ.

Không ngoài dự đoán, đêm nay cô lại mơ thấy Bùi Thần, mơ thấy anh xách hành lý chạy tới gõ cửa nhà cô, nói trong phòng rỉ nước, không thể ngủ được, đành phải ngủ nhờ nhà cô.

Tần Khai Hân nhìn cửa nhà đối diện, nước chảy ào ào ra ngoài, cô quá sợ hãi, vội vàng muốn đóng cửa: “Không được, nhà tôi không có chỗ ngủ!”

“Anh không ngại ngủ chung một giường với em đâu.” Anh mỉm cười quyến rũ.

“Tôi không muốn!” Tần Khai Hân hét lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn, mới có sáu giờ.

Đối với người bình thường mà nói là sớm, nhưng hôm nay cô phải làm một bàn đồ ngọt cho hôn lễ, thời gian gấp rút, cô không kịp nghĩ nhiều, rời giường bắt đầu một ngày bận rộn.

Bàn đồ ngọt lần này không lớn như hôn lễ của Quách Tiểu Thanh, đối phương yêu cầu cực kỳ rõ ràng, không cần quá đắt tiền, sử dụng nguyên liệu và kỹ thuật đơn giản là được.

Khi làm việc, Tần Khai luôn tôn trọng yêu cầu của mỗi khách hàng, trong lúc nói chuyện cô cũng không có ý khuyên đối phương dùng nguyên liệu đắt tiền, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tùy tùy tiện tiện xử lý những thứ này, cho dù là điểm tâm ngọt đơn giản nhất cũng phải cố gắng đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Lần trước nghiên cứu Flower Cookies, bây giờ xem ra rất có ích, cô gắn lên trên đồ ngọt, so với cookie việt quất đơn điệu thì chúng còn thú vị hơn nhiều, vô cùng hợp với không khí hôn lễ nông thôn.

Để trang trí bánh ngọt, cô còn rất sáng tạo, thêm vani xanh (ở đây là cây vani nhé) vào trong bơ, nướng ra cookie màu rêu, sau đó lại nghiền nát thành vụn, rắc trên bánh cookie thường, cuối cùng tạo ra từng thảm rêu giống y như thật.

Những thứ ‘rêu xanh’ này rải trên bánh ngọt, mang theo hương vị của rừng rậm, thêm fondant(*) bươm bướm trang trí trên mặt, vậy là một chiếc bánh ngọt đơn giản nhưng không hề qua loa đã hoàn thành.

(*) Fondant là một thuật ngữ về loại sản phẩm kẹo đường dẻo, hay còn gọi là một dạng kẹo mềm dùng để trang trí bánh ngọt. Đây là một hỗn hợp đường được nhồi dẻo, mịn, có màu trắng (hoặc trắng tinh), hỗn hợp này được tạo thành từ nước, đường đun sôi cùng với Cream of tarta. Khi nước, đường và Cream of tarta được đun sôi, để nguội đi một chút, hỗn hợp này tương đối đặc, sánh dẻo, nhồi với đường sẽ tạo thành một khối sản phẩm dẻo, mềm, dễ tạo hình. dieen đann lee quyy đonn Fondant ban đầu được sử dụng để tạo hình cho bánh cưới, nhằm thêm phần sang trọng. Tuy nhiên trên thực tế, có thể sử dụng để trang trí bất kì loại bánh nào bạn thích. Người ta nhuộm màu fondant để trang trí cho sinh động hơn.

Sau khi làm xong bánh ngọt, Tần Khai Hân bắt đầu muốn làm thêm các loại điểm tâm ngọt khác, có một số bán thành phẩm thì cô làm trước, cho dù hiện tại chỉ có một người cũng có thể từ từ làm xong.

Nhưng mà, ông trời dường như cố ý muốn đối nghịch với cô, mắt thấy sắp ‘đại công cáo thành’ thì bỗng nhiên lại mất điện.

Không phải chứ!

Trong lòng cô cả kinh, xác nhận vài lần thấy trong nhà một chút điện cũng không có, đành phải gọi điện cho đội sửa chữa xin giúp đỡ.

Đội sửa chữa của tiểu khu vốn không có trách nhiệm, hơn nữa hôm nay lại là Chủ nhật, ngay cả một người cũng không cử đi, chỉ nói trong tiểu khu vẫn có điện, chắc chắn đường dây nhà Tần Khai Hân có vấn đề, họ không phụ trách sửa chữa.

Tắt điện thoại, cô sốt ruột tới mức sắp khóc, lúc này muốn đi tìm thợ điện chắc cũng không kịp nữa, buổi chiều hôn lễ đã bắt đầu, phải làm sao đây?

Cô vội vàng gọi điện cho Tiết Mạn.

“Mạn Mạn, không ổn rồi, chỗ mình mất điện.”

“Không phải chứ? Vậy làm sao bây giờ?”

“Nếu không thì cậu qua đây, chúng ta dọn đồ sang tiệm để làm.”

“Không được, chẳng phải cậu bảo mình buổi chiều mới cần về sao, hiện giờ mình vẫn đang ở Thượng Hải.”

Xong đời rồi! Tần Khai Hân hoàn toàn tuyệt vọng.

“Cậu xác nhận lại chưa, cả tiểu khu đều mất điện rồi hả?” Tiết Mạn hỏi.

“Nào có, chỉ có mình xui xẻo, đội sửa chữa nói đường dây nhà mình có vấn đề, không sửa.”

“Đường dây có vấn đề? Vậy tức là nhà khác có điện? Cậu lập tức đi xem nhà bên cạnh có người hay không, hỏi mượn điện nhà họ.”

Mượn điện?

Tại sao cô không nghĩ ra vẫn còn còn cách này, nhưng mà...

Người ở cạnh nhà cô chính là Bùi Thần đó!

Giờ phút này, trong lòng của Tần Khai Hân cực kỳ phức tạp, dù sao tối hôm qua ở trong mộng, cô đã dùng mọi cách từ chối giúp đỡ, không muốn cho Bùi Thần vào cửa, nhưng lúc này, trái lại cô phải sang nhà anh mượn điện.

Đây cũng thật là đủ châm chọc!

Không có biện pháp, Tần Khai Hân khẽ cắn môi, bấm chuông nhà đối diện.

Nhất định phải có ở đây, nhất định phải có ở đây!

Cô âm thầm cầu nguyện, bỗng nhiên cửa mở ra, Bùi Thần mặc một chiếc áo tắm màu lam xuất hiện trước mặt cô, lồng ngực rắn chắc sau cổ áo như ẩn như hiện.

Tần Khai Hân không nghĩ tới anh sẽ mặc như vậy, cả người đều cứng lại.

Bùi Thần giống như ý thức được điều gì không ổn, nói: “Xin lỗi, anh đi thay đồ.”

“Không cần!” Tần Khai Hân đang vội, nhanh chóng ngăn anh lại, “Cái kia... Tôi chỉ muốn hỏi... Nhà anh có điện không? Nhà tôi bỗng nhiên mất điện rồi.”

Bùi Thần ấn công tắc đèn gần đó, đèn lập tức phát sáng: “Nhà anh có điện, chắc đường dây nhà em xảy ra sự cố rồi, nếu em không ngại, anh giúp em xem thử?”

“Thật tốt quá, cảm ơn anh!”

Cứu tinh đây rồi! Lúc này Tần Khai Hân cũng không thèm để ý đến tâm trạng rối rắm của mình, vội vàng mời Bùi Thần vào nhà.

Nhưng cô đã quên, anh vẫn đang mặc áo tắm!

Bùi Thần vào nhà, mở hộp công tắc điện: “Công tắc không có vấn đề gì, xem ra là do đường truyền xảy ra sự cố, nhưng mà trong tay anh không có dụng cụ, nên không có cách nào xử lý.”

Anh nói như vậy nhưng Tần Khai Hân hoàn toàn không nghe được chữ nào, vẫn nhìn chằm chằm vào áo tắm của anh.

Mặc dù áo tắm này rất dày, một chút không không bại lộ, nhưng thắt lưng ở giữa đã thu gọn phần eo của anh, phía trên rộng thùng thình lộ ra dáng người cường tráng, phía dưới lộ ra một đoạn cẳng chân lại càng khiến cô không khỏi mơ màng, bên trong có thể hay không...

“Tiểu Hân?” Bùi Thần gọi cô một tiếng.

Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, cả khuôn mặt sung huyết đỏ bừng: “A? Chuyện gì?”

“Em rất vội sao?” Anh hỏi, “Nếu như cần gấp, có thể sử dụng phòng bếp nhà anh.”

Anh hai, tôi đang chờ những lời này của anh đó!

Tần Khai Hân gật đầu: “Vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ mang các thứ qua đó, anh yên tâm, tôi chỉ cần làm một lúc, làm xong nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ!”

“Không có gì, anh giúp em chuyển đồ sang.” Bùi Thần không những không ngại, còn giúp cô mang bánh vào phòng bếp nhà mình.

Tần Khai Hân đi phía sau anh, liên tục nói lời cảm ơn.

Nhà cô chỉ là không có điện, Bùi Thần không nói hai lời liền để cô vào nhà, trái lại trong giấc mơ của mình, nhà Bùi Thần rỉ nước thành ra như vậy, cô lại thấy chết mà không cứu.

Cô vẫn còn là con người sao?

Bên này, Tần Khai Hân đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bên kia, Bùi Thần đã bày biện dụng cụ xong, anh cắm điện, quay đầu lại hỏi: “Có thể chứ?”

“Có thể, có thể.” Tần Khai Hân gật đầu thật mạnh.

“Em còn cần anh giúp gì không?” Anh lại hỏi.

“Không có, không có!” Tần Khai Hân lắc đầu lia lịa.

“Được rồi, vậy em làm việc đi, anh ra ngoài trước, cần gì thì cứ gọi anh, anh ở căn phòng bên trái kia.”

“Cảm ơn, cảm ơn!” Tần Khai Hân lộ ra ánh mắt cảm kích, trong nháy mắt, ngay cả ý nghĩ lấy thân báo đáp cũng đã có rồi. (#Pey: ủng hộ ý tưởng này nè :v)

“Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè.” Anh vô cùng khách sáo cười nhẹ, sau đó đi ra ngoài.

Tần Khai Hân đứng im tại chỗ sững sờ một lúc lâu, một người đàn ông lịch sự lễ độ như vậy, cho dù mặc áo tắm cũng tỏa ra khí chất chính nhân quân tử. Nhìn thế nào cũng không giống người tìm mọi cách cố ý đến gần cô, suy nghĩ trước kia của mình, có phải hơi xấu xa quá không?

Mặc kệ đi, không nghĩ nữa, mau làm việc thôi!

Nhờ vào sự giúp đỡ của Bùi Thần, cuối cùng Tần Khai Hân đã hoàn thành mọi việc, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, vẫn còn một chút thời gian trước khi hôn lễ bắt đầu.

Cô thu dọn đồ đạc, cầm hai miếng bánh ngọt cố ý làm thừa đi ra khỏi phòng bếp.

Trong nhà im ắng, cửa phòng Bùi Thần chỉ khép hờ, giống như vì cô mà mở ra.

Tần Khai Hân dè dặt gõ cửa: “Bùi...” Cô dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn gọi: “Học trưởng, là em đây.”

Tiếng bước chân vang lên, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Bùi Thần đứng trước cửa, áo tắm đã đổi thành áo sơ mi đơn giản, cổ áo che kín vòm ngực rắn chắc không một kẽ hở.

Tần Khai Hân có chút thất vọng, cô lấy lại tinh thần, vội vàng đưa bánh ngọt trong tay ra: “Cái này... em làm thừa, tặng cho anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ em.”

“Nhìn qua ăn rất ngon, cảm ơn.” Bùi Thần nhận lấy bánh, nghiêng người hỏi: “Muốn vào trong ngồi một lát không?”

Lợi dụng khoảng trống này, Tần Khai Hân vội vàng quét mắt qua phòng của Bùi Thần,khắp nơi trong phòng đều là ảnh chụp, trên bàn còn có dụng cụ chụp ảnh, ống kính to nhỏ các loại, thực sự làm người ta có chút giật mình.

Tần Khai Hân không có ý tứ nhìn kỹ, cô khoát tay nói: “Không được rồi, em phải lập tức mang đồ ngọt tới khách sạn, buổi tối còn có hôn lễ cần chuẩn bị bàn đồ ngọt.”

“Có cần anh mang giúp không?” Anh hỏi.

“Không cần, anh đang bận, để em gọi Tiết Mạn là được, bảo cô ấy một giờ tới đây.”

“Được, vậy anh giúp em mang đồ về.”

Anh thật sự là người tốt mà!

Tần Khai Hân đứng trong phòng làm việc, nhìn Bùi Thần cẩn thận đặt từng thứ xuống bàn, trong lòng vừa cảm động vừa hổ thẹn.

Hôm nay, nhất cử nhất động của Bùi Thần đều vô cùng thân sĩ, giúp đỡ cô chu đáo nhưng không hề vượt qua ranh giới, so sánh ra, chính cô lại không ngừng có ý nghĩ xấu xa, đến bây giờ trong đầu cô vẫn còn hiện ra hình ảnh anh mặc áo tắm kia. Peiria_diedalequydon

“Xong rồi.” Bùi Thần đặt máy đánh trứng xuống, quay đầu nhìn cô.

Tần Khai Hân bừng tỉnh, lại đỏ mặt.

Vì muốn che giấu sự xấu hổ lúc này, cũng vì muốn bù đắp sai lầm trong mộng, cô thành khẩn nói: “Học trưởng, hôm nay rất cảm ơn anh, may mà có anh ở đây, nếu không thì em thực sự không biết nên làm cái gì. Về sau nếu anh có chuyện gấp, cứ việc tìm em, ví dụ trong nhà rỉ nước gì gì đó, em chỉ nói là nếu như.”

Mẹ nó, đang yên đang lành làm sao sẽ rỉ nước chứ? Trong lòng cô thầm mắng bản mình thân ngu ngốc.

Đột nhiên, Bùi Thần vươn tay ra, ngón tay chạm vào tóc cô, dịu dàng xoa đầu cô: “Đứa ngốc, đã nói là không cần cảm ơn rồi, giúp em là chuyện nên làm.”

Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt của Bùi Thần, hàm răng anh trắng tinh, dáng vẻ tươi cười cực kỳ chói mắt nhưng ấm áp, giống hệt như thiên sứ.

#lề: Đoạn cuối mình có đổi xưng hô thành “em - học trưởng” cho tình củm. Nếu bạn nào không thích xưng hô kiểu này thì cmt để mình đổi về “tôi” như cũ nhé:v