Sau tiếng gầm rú phát tiết, Hạ Thính Nam vẫn cảm thấy có điểm không tự nhiên. Cô nằm trên giường sờ di động, rà soát hế bạn bè của Từ Bình Nhiên thì vẫn chỉ toàn là cảnh sát, cô vứt di động rồi vùi mặt vào chăn.

Quen nhau, quen nhau…………sao mày lại đồng ý chứ…………Hạ Thính Nam lăn qua lộn lại trên giường.

Đêm nay Hạ Thính Nam ngủ không yên ổn, nửa đêm giật mình tỉnh giấc đến ba bốn lần, mỗi lần tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là: “Tôi nói chuyện yêu đương? Nga, may mà là mơ……..Không đúng! Không phải nằm mơ! A a a……….

May mắn Từ Bình Nhiên vô cùng bận rộn, sau đó cả một hai tuần đều biến đi đâu mất làm bọn họ trở thành cặp đôi yêu đương lén lút đích thực. Không thấy mặt nhau làm Hạ Thính Nam nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy được tự do một chút.

Có một ngày Từ Bình Nhiên bỗng nhiên gọi cho cô, sau khi bắt máy ngoại trừ tiếng đóng cửa xe chính là tiếng anh hít thở trong không gian im lặng. Sau một lúc lâu anh mới gọi một tiếng “Hạ Thính Nam”, sau đó lại là tiếng hít thở.

Hạ Thính Nam da đầu run lên, trong lòng nghi ngờ bản thân đang nghe ASMR. Cô lại vội anh chuyện gì, Từ Bình Nhiên trầm mặt thật lâu, rồi nói: “Không có gì, xác nhận một chút xem có phải là đang nằm mơ không.”

Cô “cạn lời”.

Sau khi ngắt máy, Từ Bình Nhiên nhắn cho cô câu: “Khi nào rảnh, anh sẽ tìm em.”

Cô nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng trả lời lại: “Được.”

Cô nghĩ đến lúc Từ BÌnh Khiêm rảnh rỗi như anh nói chắc cũng mất hơn một ngày, không ngờ buổi tối là anh đến.

Trời đã tối, Từ Bình Nhiên không đi cửa chính mà leo cửa sổ, nghiêm chỉnh thực hiện yêu cầu “yêu đương vụng trộm”.

Hai người lại giống như học sinh tiểu học ngồi trên giường. Hạ Thính Nam thật sự là không quen nổi bầu không khí kỳ quái này. Vì vậy cô bắt đầu nói đủ mọi chuyện trên đời, sợ mình dừng lại thì thời gian lại trôi chậm.

Từ Bình Nhiên yên lặng lắng nghe sau đó chậm rãi giữ chặt tay Hạ Thính Nam.

Một lát sau, Hạ Thính Nam phát hiện Từ Bình Nhiên đang ngủ, anh ngã vào trên giường cô, thoạt nhìn mệt mỏi lại mềm mại.

Hạ Thính Nam nhìn qua cái tay nắm chặt tay mình, rồi nhìn đến chủ nhân cái tay ấy. Cô tự hỏi quen nhau là như thế này sao……..sao mà không giống với tiểu thuyết chút nào vậy?

Cũng đâu có khác trước kia mấy.

Chỉ là Từ Bình Nhiên trở lên dính người thôi.

…………..

Lại qua một tuần, Hạ Thính Nam bắt đầu bận, bởi vì tiệm sách quyết định cuối tuần mở một cái hội đọc sách. Mấy ngày nay cô giúp làm tài liệu và tuyên truyền, giám đốc Diệp bảo cô chạy đi chạy lại trong phòng đọc sách và phòng sinh hoạt, in ấn tài liệu, di chuyển bàn ghế, không dừng lại một chút.

Hôm nay thật vất vả mới tan tầm, đang trên xe buýt thì Hạ Thính Nam bỗng nhiên ôm bụng ra mồ hôi lạnh.

Sau khi xuống xe, cô một đường chịu đau chạy về nhà rồi lên lầu, bằng tốc độ nhanh nhất tông cửa vào QC.

Nhưng mà hôm nay lại có chuyện không hay.

“Mẹ, mẹ xong chưa?” Vẻ mặt cô tuyệt vọng, cánh tay dựa lê cánh cử nhà vệ sinh đầu đang run.

Mẹ Hạ cũng vẻ mặt vi diệu, hiển nhiên vô cùng bất mãn Hạ Thính Nam giành với bà, nói: “Mẹ vừa mới ngồi xuống, con đến nhà Bình Nhiên đi nhờ đi, hôm nay thằng bé về sớm đấy.

“Không cần, con còn có thể chịu.”

Hạ Thính Nam cảm thấy đến nhà Từ Bình Nhiên đi nhờ thật là dọa người, tuy rằng trước kia cũng không phải chưa từng có, nhưng hiện tại dù sao mối quan hệ của hai người đã khác, cô vẫn muốn giữ hình tượng.

Một cô gái mới nói chuyện yêu đương không thể, ít nhất là không nên đi vệ sinh nhờ nhà bạn trai.

“Chần chờ cái gì, mẹ nói thật đấy, nhanh đi đi, đừng nghẹn đến bệnh.” Mẹ Hạ thong dong cầm quạt quạt gió, không hề có ý đứng lên nhường cho Hạ Thính Nam. Nhìn biểu cảm của Hạ Thính Nam, bà thấy kỳ quái nói, “Làm sao vậy? Còn biết xấu hổ? Con trước kia cũng không phải chưa từng đi nhờ.”

Hạ Thính Nam đành phải chạy chậm sang nhà Từ Bình Nhiên nhưng không ai mở cửa. Cô nhắn hỏi xem anh có nhà không, cũng không đợi anh trả lời bất chấp mất mặt mà dứt khoát leo cửa sổ nhà anh.

Ban công nhà Từ Bình Nhiên không khóa thì chắc là có người ở nhà. Hạ Thính Nam chưa kịp hỏi tại sao ở nhà mà không mở cửa cho cô thì phải chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Mở ra cửa nhà vệ sinh, hơi nước bay ra đập vào mặt cô. Cô rốt cuộc biết tại sao anh ở nhà mà không mở cửa cho cô rồi.

Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, vòi nước từ trên trần đang xối nước, bóng người in trên gạch men. Sợi dây màu đỏ trên cổ rất dễ thấy, anh dứng hơi nghiên làm lộ ra cái khóa bình an bằng ngọc.

Từ Bình Nhiên trần như nhộng đứng trong phòng tắm giữa bao nhiêu là hơi nước lộ ra dáng người to lớn, cùng với…..

Cùng với……

Hạ Thính Nam hoàn toàn đứng tại chỗ, trong đầu đều là câu Tiễn Vân Hội hay nói “tuổi nhỏ cũng không sao, cái kia lớn là được.”

A, thật là.

Thật là.

………….

Từ Bình Nhiên vừa mới về đến nhà liền đi tắm, nhìn thấy cô đang xuông tới bỗng nhiên đầu óc trống rỗng, lập tức xoay người. Nhưng nghĩ đến cai gì anh lại hướng về phía cửa thủy tinh có hình vẽ xấu xấu với ý đồ che lại cơ thể.

“Hạ Thính Nam?” Qua giọng nói đều có thê cảm nhận được sự cứng nhắc.

Hạ Thính Nam đã nhịn tới hồ đồ, ánh mắt nhìn thẳng Từ Bình Nhiên với vẻ mặt hoảng hốt, giải thích: “Em đau bụng, không nhin được, đến đi nhờ.”

“Em ra ngoài trước đã.”

Hạ Thính Nam cuối cùng cũng có phản ứng, tạm thời đi ra ngoài, lúc xoay người còn lảo đảo muốn ngã.

Cô đứng trước cửa nhà vệ sinh nghe tiếng nước chảy bên trong.

Cuối cùng cũng tắt nước, tiếng sột soạt của khăn mạt, tiếng bước chân, kê tiếp là nhiệt khí phả vào một bên mặt.

Từ Bình Khiêm chưa mặc quần mà chỉ quấn nửa người dưới bằng một chiếc khăn. Thân trên thì mặc một chiếc áo ngắn tay, còn có một ít nước dính trên người, hiển nhiên là vội vàng ra ngoài.

“Em vào đi. » Anh thúc giục”

Hạ Thính nam không thể khống chế ánh mắt nhìn về phía dưới.

Anh lại gọi một tiếng, làm cô thấy áp lực.

Cô thu hồi ánh mắt nhìn về phía anh, nuốt nước miếng, biểu cảm hơi ngượng ngùng. Cảm thấy được nhiệt khí từ trên người anh làm cô không nhìn được kéo kéo quần.

Từ Bình Nhiên nhìn cử chỉ mờ ám của cô mà không rõ cảm xúc của mình, vừa buồn cười lại vừa xấu hổ.

“Em còn nhớ chúng ta là gì của nhau không?”

Hạ Thính Nam ánh mắt lóe lên: “Bạn trai bạn gái”….

Anh nghe vậy thì dừng một chút, rồi nói: “Nếu có lần sau thì anh không khách sáo đâu nhé?”

………………..

Tâm trí của Hạ Thính Nam đang dán chặt lên cái bồn cầu không ai ngồi nên không quá chú ý.

Ngồi một lát, lại mở quạt thông khí lại ngồi khoảng 5 phút xong cô mới ra ngoài.

Từ Bình Nhiên dựa và tường nhìn chằm chằm sàn nhà, kiện áo ngắn tay kia vẫn ở trên người anh. Anh bày ra bộ dáng lười biếng, người dưới mặc một chiếc quần thể thao cũng bị nhiệt khí trên người anh làm ướt một chút.

Hạ Thính Nam  giả vờ bình tĩnh hỏi han: “Sao anh lại mặc quần vào rồi?”

Từ Bình Nhiên tầm mắt lướt qua cô, ngữ khí có điểm nghi hoặc: “Em hy vọng anh không mặc sao?”

“Ý em không phải vậy!” Cô bắt đầu phát tác.

Từ Bình Nhiên bảo cô đi về trước, bản thân thì cầm một bộ quần áo mới định đi vào tắm tiếp.

“Từ từ.” Hạ Thính Nam bỗng nhiên giữ chặt anh, cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay anh nên xấu hổ buông tay.

“Thôi, anh đi vào tắm trước, em ở ngoài chờ anh.”

Anh nhìn cô vài giây rồi hạ mắt nói: “Được.”

Hạ Thính Nam ở trong phòng chờ anh không có gì làm, trong lòng có chút buồn bực.

Từ Bình Nhiên này, sao mà nói chuyện yêu đương cũng nhàm chán như vậy chứ.

Cô thở ra một hơi rồi bắt đầu nhìn sách trên kệ của anh. Từ Bình Nhiên thật sự có rất nhiều sách, gom góp từ nhỏ đến giờ, giá sách bị để đầy hết. Phần trên đều là sách nghiên cứu về các đoan trích, bên dưới là những tác phẩm nổi tiếng của các nước khác, còn có tiểu thuyết trước kia Hạ Thính Nam vì sợ mẹ Hạ phát hiện mà giấy ở trong phòng anh.

Nhìn đến gáy sách lòe loẹt quen thuộc, Hạ Thính Nam lấy nó ra, trên bìa là một nam một nữ tóc bay phấp phới đúng phong cách Nhật Bản.

Chỉ còn thiếu đem ba chữ “không chính thống” viết lên trên gáy.

Cô không nhịn được chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè: “Tôi trước kia làm sao mà xem được loại sách này?” [Hình ảnh]

Qua khoảng nửa phút thì có một bình luận của bạn thân: “Cậu trước đây là loại đó đấy! Còn chưa ăn được? Mau quay lại ăn cho tôi!”

Hạ Thính Nam yên lặng xóa bình luận của cô.

Từ Bình Nhiên đi ra liền thấy Hạ Thính Nam ngồi xổm trên mặt đất, thoạt nhìn rất nhỏ bé.

Bên chân cô rải rác mấy quyển sách, cô đang dùng sức lấy một quyển khác ra. Hôm nay cô mặc quần bò và áo ngắn tay, cô ngồi xuống làm lộ ra một mảng da sau lưng và một chút chiếc quần lót màu đen.

Anh thong thả đưa mắt nhìn rồi đi đến phía sau cô.

Hạ Thính Nam dùng rất nhiều sức, Từ Bình Nhiên nhét sách thật là chặt, quyển này cô lấy nửa ngày rồi mà chưa ra.

“Quyển này sao lại khó lấy vậy chứ?” Cô nói thầm.

“Để anh.”

Hạ Thính Nam run lên một chút, khiếp sợ ngẩng đầu: “Anh ra lúc nào thế?”

“Vừa ra.”

“Anh đi cũng không phát ra tiếng à?”

………………..

“Thôi, vậy anh lấy đi.”

Cô đứng lên, muốn nhường chỗ cho Từ Bình Nhiên, nhưng anh không tránh ra cho cô đi mà cứ chắn ở đó làm cho cô bị ép giữa anh và giá sách, tiến thoái lưỡng nan a.

Hạ Thính Nam không biết Từ Bình Nhiên muốn làm gì, cảnh báo vang lên trong đầu khi cô cảm nhận được hơi ấm sau khi tắm trên người Từ Bình Nhiên, làm cho da cô cũng bị ướt.

Trước mắt là một quyển sách bìa đỏ, là sách chuyện về danh nhân trong những giai đoạn thời gian nhất định. Bên cạnh còn có mấy tập văn xuôi cùng tiểu thuyết nước ngoài kinh điển. Tất cả đều là sách Từ Bình Nhiên đọc lúc học trung học, anh đọc rất nhiều loại sách, không như cô chỉ mê đắm tiểu thuyết tinhd yêu trên mạng.

Nghĩ như vậy thì lý luận tình yêu của cô phong phú hơn Từ Bình Nhiên một chút nhưng người mất hình tượng lại luôn là cô.

Giống như bây giờ.

Hạ Thính Nam thử xê dịch chân, ý đồ thoát ra từ hai bên nhưng bị Từ Bình Nhiên dùng hai tay ngăn lại.

“Làm sao vậy?” Cô bất an trong lòng, nghiên người muốn nhìn Từ Bình Nhiên biểu cảm.

Thắt lưng quần bọ bị áo phủ lên nên anh không nhìn thấy nữa.

Anh nhíu mi, thật lòng tò mò: “Em thích quần lót màu đen ”

Giống như từ sau khi trưởng thành, Hạ Thính Nam đã có rất nhiều đồ lót. Lúc đó ở trong tủ quần áo của cô anh đều thấy được, đều là đồ lót mà màu đen lại rất nhiều.

Từ Bình Nhiên đang áp sát cô bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng.

Hạ Thính Nam nhìn thấy hết biểu cảm của anh.

Cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ảnh ra không hề nương tay, Từ Bình Nhiên phải lui vài bước mới đứng vũng được.

“Sao anh lại hỏi cái này, em….” Cô dừng lại, sờ sờ mông mình.

Từ Bình Nhiên nhìn thấy cổ cô từ từ đỏ lên, ánh mắt lóe ra.

Hạ Thính Nam: “Anh thấy hết rồi?”

Từ Bình Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Tạ Thính Nam: “………..”

Mặt cô lúc đỏ lúc xanh quay đầu muốn đi lại bị Từ Bình Nhiên kéo lại.

“Anh xin lỗi.” Anh nghĩ cô giận, xin lỗi xong lại nói, “Anh thấy cũng không sao mà.” Anh bây giờ không phải là bạn trai của cô sao?

Hạ Thính Nam mặt càng đỏ, muốn hất tay anh ra rồi chạy lại bị anh kéo về ép sát lên tường cạnh cửa.

Từ Bình Nhiên áp trán vào trán cô, không cho cô né ánh mắt anh.

Anh nhếch miệng: “Em không phải cũng nhìn của anh sao?”

Cô nói: “Sao có thế giống nhau chứ.”

Giống nhau? Từ Bình Nhiên yên lặng một lúc rồi chần chờ nói: “Vậy em muốn cho anh thấy em….?”

Hạ Thính Nam:……………

Hạ Thính Nam: “Không phải!!”

Điên rồi.

Thật sự là điên rồi.

Cô ngăn Từ Bình Nhiên lại, không quan tâm đến anh mà chạy về nhà.

Cửa hai nhà đều bị cô tông làm phát ra tiếng thật lớn trước sau vang vọng trong hiên nhà.