Sau khi không nghe thấy ai nói gì, Đại Sư bắt đầu phân phó.

- Đái Mộc Bạch, ngươi phụ trách nhào bột!

Đái Mộc Bạch vui vẻ bước lên, trong suy nghĩ đơn giản của hắn, nhào bột rất dễ dàng, chỉ cần ai đó nói cho hắn biết cách làm.

Thế nhưng khi hắn bắt tay vào nhào bột, cái chậu bột bị vỡ.

- Thế nào, còn cảm thấy đơn giản nữa không?

Đại Sư nhìn hắn hành động, đúng như trong dự đoán. Đái Mộc Bạch tức quá úp mặt vào chậu bột.

- Cái đó là viện trưởng dùng 20 đồng hồn tệ mua đó nha, không muốn hiệu trưởng làm thịt ngươi thì cẩn thận chút đi!

Đại Sư thong thả nhắc nhở, sau đó gọi Diệp Phi Linh cùng Mã Hồng Tuấn vào phòng bếp.

- Ối chà!

Diệp Phi Linh thốt lên kinh ngạc, trên mặt bàn cơ man nào là nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa có vẻ vô cùng tươi mới.

- Mã Hồng Tuấn, ngươi sẽ ở trong này hỗ trợ Phi Linh nấu nướng!

- Đại Sư muốn huấn luyện em ăn cơm à, là phần thưởng lúc nãy hả! Thầy yên tâm, em sẽ không làm thầy thất vọng!

Mã Hồng Tuấn rú lên mừng rỡ. Nhưng chưa kịp vui mừng, Đại Sư nói một câu khiến hắn như bị tạt nước lạnh vào mặt:

- Không, em phụ trách nhóm lửa, chúng ta phụ trách ăn!

Đại Sư khuôn mặt cứng ngắc điềm đạm ra lệnh.

- Hồn lực của em toàn là hồn lực ngoại phóng cho nên kết quả lần trước cũng không lạ lắm đâu, nhưng mà lực khống chế hồn lực của em thì cực tệ, chỉ có phát nhiệt thì sẽ không có tác dụng, cho nên.. lần này em từ từ mà thưởng thức đi!

Đại Sư vừa nói vừa vỗ vai Mã Hồng Tuấn, cảm thông thay cho phận cu li của hắn.

Triệu Vô Cực hét lớn: Ta muốn ăn bò bít tết, 7 phần chín!

Thiệu sư phụ cũng đề nghị: Thêm một phần đùi cừu nướng của lão đậu ta nữa!

Phất Lan Đức: Cháo gà, bắp gà mềm mềm thơm thơm!

Lý sư phụ: Thịt xiên nướng, nhớ nướng cho giòn nha!

Lô sư phụ: ừm, ta muốn ăn súp hải sản!

Đây là áp lực cực lớn.

Diệp Phi Linh trong lòng thầm cười khổ không thôi. 5 vị sư phụ 5 món khác nhau, yêu cầu độ lửa cùng tính toán thời gian khác nhau.

Tên mập chết bầm này lực khống chế kém đến cực điểm. Diệp Phi Linh mặt đen sì nhìn hắn thổi lửa. Trông đã ngứa cả mắt chứ đừng nói đến nấu nướng /~_~

- Các vị sư phụ có thể chờ lâu một chút không?

Nàng nhỏ tiếng, ôm một bình trà mời các vị sư phụ ra ngoài ngồi chơi chống khói dầu.

Phất Lan Đức không có ý kiến, thế là các vị sư phụ cùng nhau ra ngoài sân ngồi đàm đạo nhân sinh.

Khói bốc lên nghi ngút.

- TỨ CAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!! Ngươi làm cái gì vậy hả!!!!!!!!

Diệp Phi Linh xúc động muốn bóp chết tên đần này, làm cái gì mà lại cháy khung bếp rồi!

- Hi,.. hi hi..

Mã Hồng Tuấn cười trừ, ngay lập tức hắn bị úp nguyên cái xoong vào đầu, sau đó bị gõ mấy muôi. Mã Hồng Tuấn sao bay quanh đầu ngồi bẹp dí cạnh bếp.

Thật vất vả dựng tạm lại khung bếp, nàng lúc này mới cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn một chút. Bắc nồi nước lên, vo gạo nấu cháo, sau đó sơ chế nguyên liệu...

- Tứ ca, mau nhóm lửa đi, lần này làm ăn cho cẩn thận vào!

Do yêu cầu nghiêm khắc của Đại Sư nên nấu nướng hoàn toàn dựa vào hồn lực của Mã Hồng Tuấn mà đun, không được phép sử dụng củi.

Cuối cùng nàng vẫn phải dựng một cái bếp khác đun một nồi cháo cho bữa trưa, bằng không cả học viện nhịn đói mất.

Đời Mã Hồng Tuấn chưa bao giờ ăn no đòn như thế, hiện tại có thể hình dung là: Trên đời đau khổ nhất chưa phải là tận thế, đồ ăn mà hắn vô cùng thích nhưng chỉ thế nhìn, chưa kể nhìn lại còn bị người ta đánh cho phát sợ!

Cứ mỗi lần hắn làm sai sẽ bị Diệp Phi Linh với tốc độ sét đánh úp xong vào đầu rồi gõ như gõ chuông vậy.

Thành phẩm bữa trưa nay khiến tất cả đều lấy tốc độ kinh dị quây Mã Hồng Tuấn rồi đánh hội đồng. Các vị sư phụ tuy rằng không động tay chân nhưng bình phẩm vô cùng tệ.

Diệp Phi Linh đau xót nhìn nguyên liệu thịt bò hảo hạng bị khét vì bén lửa. Cháo bị khê. Súp bị đốt đến khô thành bánh thập cẩm. Riêng đùi cừu cùng thịt xiên nướng? Trực tiếp đen sì mà bên trong còn sống nhăn.

Trời tạo nghiệt gì cho nàng thế này?

Đại Sư nhìn phòng bếp cháy nham nhở âm thầm lắc đầu, sau đó hỏi mượn nàng mấy bình dưa muối.

Xem ra huấn luyện của Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp cũng bắt đầu rồi.

- Sư phụ, đừng để dưa hỏng nha!

Đại Sư gật đầu, ôm bình đi mất.

Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp vừa ôm bình dưa muối vừa phải trồng rau.

Chu Trúc Thanh mặc set cánh cụt mà bắt cá.

Đường Tam phụ trách xây nhà. Mọi người đều vô cùng vất vả để hoàn thành bài huấn luyện của Đại Sư. Duy chỉ có Tiểu Vũ là không cần. Nàng ấy vui vẻ ăn cà rốt chạy tung tăng báo tin khắp mọi nơi.

Sử Lai Khắc học viện, hậu viện.

Phất Lan Đức nhìn Đại Sư đang tỉa cành cây, nhàm chán nói một câu:

- Làm sư phụ như ngươi khỏe thật! Để lại một đống vấn đề khó khăn cho học sinh, tự mình ở đây chơi hoa!

- Ngươi cảm thấy chúng nó sao hả?

Đại Sư không quay đầu lại, bình thản hỏi ngược lại Phất Lan Đức.

Phất Lan Đức không cần suy nghĩ, hẳn mãn ý đáp lời:

- Thiên tài, là thiên tài nhất trong thiên tài!

- Như vậy thì được rồi! Ngươi cầm giúp ta mấy thứ này!

Đại Sư ừ hử, lôi một đống lớn từng rổ từng rổ lá đưa cho Phất Lan Đức. Bây giờ lão mới kịp nhìn kỹ, thì ra từng rổ lá nhìn như lá dại này lại là đống thảo dược tuyệt phẩm của lão.

- Thì ra là ngươi chuẩn bị cho lũ nhóc đó sao!

- Tuy rằng chúng là thiên tài, nhưng học tập không phải là chuyện đơn giản! Học thức không có giới hạn, những gì chúng nó đã học thì nhất định phải biết!

- Thiên phú, xuất thân, địa vị... là cơ sở của mỗi người! Mấy đứa chúng nó đều có cơ sở xuất sắc nhất! Nhưng cái mà ta hi vọng bọn họ không thể cả đời dậm chân tại chỗ giống như ta, mà là tương lai tiến càng xa càng tốt!

Đại Sư ánh mắt thoáng buồn, trầm ngâm nói. Phất Lan Đức dường như nghĩ tới điều gì cũng im lặng không nói thêm, cả 2 người cứ thế ôm hết đống thảo dược đi.

Chính giữa lúc đó, một con nhện vằn đen vàng bò ra khỏi đám lá cây. Mấy cái mắt nhện của nó lóe lên ánh sáng vàng, khởi sắc đầy xinh đẹp.

- Học.. tập!

**************************************************************************

Chìa khóa số 2: Nam chủ võ hồn là thú võ hồn!