- Nga, Giáng Châu hình như có gì đó kỳ quái!

Diệp Phi Linh nhanh chóng nhớ lại, lúc kiểm tra cảm thấy mạch tượng Giáng Châu có phần lạ.

- Kỳ quái? Cái gì kỳ quái?

Gió lớn, Độc Cô Bác nghe không rõ, đối với Diệp Phi Linh hỏi lại một câu.

- Là mạch đập của Giáng Châu. Nàng tựa hồ mạch có tới ba mạch tượng, nhưng cũng không phải vận mạch!

Độc Cô Bác nghe được một điểm mới lạ, vận mạch là cái gì?

Bất quá, đợi Diệp Phi Linh giải thích rõ điều này, đó đã là chuyện của một canh giờ sau.

Diệp Phi Linh cùng Độc Cô Bác đồng thời đi tới phủ Mã Hồng Tuấn, Độc Cô Bác còn đặc biệt xem mạch một lần, đúng thực là Giáng Châu có điểm kỳ lạ.

Bất quá hắn cũng không nán lại, trực tiếp biến mất.

Ba mạch tồn tại trong cùng một cơ thể, chuyện này không có khả năng.

Diệp Phi Linh kiểm tra một lượt, Giáng Châu trên người còn chưa có phát sinh cái gì, nếu nói là hỷ mạch, thật sự không thể có, nhưng hiện tại ba mạch này đồng thời xuất hiện, Giáng Châu hôn mê không tỉnh, muốn tìm hiểu căn nguyên thật sự không có cách nào.

- Tứ ca, tìm sư phụ sư mẫu tới đây!

Diệp Phi Linh trong lòng vội vàng. Nàng một điểm thời gian cũng không có, hơn nữa Giáng Châu cần có người chăm sóc.

Còn phải viết một lá thư báo bình an vào trong Hoàng gia. Giáng Châu không thể giao vào tay đám người kia chăm sóc. Đằng Khải một lần đem nàng đi được, thì cũng có thể đem lần hai.

Tần Minh đối với chuyện này... tạm thời hắn đã hiểu, Thiên Đấu Hoàng Thất đối với hắn như thế vì cái gì.

Có chút mê mang, không biết nên làm cái gì mới tốt cho Giáng Châu.

Diệp Phi Linh đối với tinh thần suy sụp của hai người này cảm thấy gian nan. Mục tiêu nhiệm vụ đang tính lên đầu họ, nếu Tần Minh buông xuôi, lại bảo nàng đi tìm đâu người giúp.

Đại Sư cùng Liễu Nhị Long nhanh chóng bay đến. Đối với chuyện của hai cái học viên, trong lòng Đại Sư vô cùng thông cảm.

Kiểm tra qua hồn lực của Giáng Châu một điểm, lại ngẫm nghĩ trong lòng một chút, cuối cùng Đại Sư hỏi:

- Tần Minh, ngươi bây giờ cảm thấy bản thân... trong lòng còn có nàng không?

Tần Minh cùng mọi người ở chung học viện lâu như vậy, Đại Sư đã sớm hiểu rõ tính tình hắn như trong lòng bàn tay.

Cái người này, dạy học cùng kiến thức đều thập phần cơ trí, đến tình cảm thì mười phần u mê, giống như lạc lối không tìm được điểm sáng.

Tần Minh gật đầu, quả quyết đáp.

- Đương nhiên có, Đại Sư, tình cảm trong lòng ta đối với nàng trước giờ chưa từng thay đổi!

Với tình thế hiện giờ của hai người này, đương nhiên bọn họ có chút... khó khăn.

- Từ bỏ việc dạy học đi, sau đó tiến vào quân đội, đạp lấy một điểm quân công để đổi tư cách đứng bên nàng!

Phía quân đội cực kỳ hoan nghênh hồn sư thực lực cao cường gia nhập.

Tuyết Dạ Đại Đế ý tứ đối với chuyện này là gì, tất cả đều không rõ, nhưng đây là cách hiện tại để rút ngắn con đường tới Giáng Châu của hắn.

- Nhưng nàng đang...

Tần Minh trong lòng có chút phiền muộn. Điểm khiến hắn rầu rĩ nhất, chính là mọi người ai cũng nói rằng Giáng Châu là vị hôn thê của Đằng Khải.

- Cái đó để Diệp Phi Linh xử lý! Ngươi một điểm cũng không cần lo!

Đại Sư nhíu mày. Tần Minh không được phép động thủ, bởi vì hắn bắt buộc phải tiêu trừ oán khí trong lòng Tuyết Dạ Đại Đế.

Có một số thứ không thể động, chính là mặt mũi, cũng là điểm thể diện. Nếu Giáng Châu không phải con gái hắn, Tuyết Dạ Đại Đế liền mặc kệ.

Diệp Phi Linh cùng Liễu Nhị Long thức đêm chăm sóc Giáng Châu. Nàng hoàn toàn không có vấn đề gì cả, chỉ là cứ mãi hôn mê không tỉnh.

- Muộn rồi, con ngủ đi, ngày mai còn trở lại Diệp gia, tới đó ta đưa con trở về, bọn họ một điểm cũng không dám đối con động thủ!

Liễu Nhị Long nhìn bộ dáng Diệp Phi Linh không có người đến đón trở về, trong lòng ngầm hiểu nhị đồ đệ sống đến không tốt.

Đám người quý tộc đó, một điểm cũng không biết điều. Dựa vào tính cách mềm manh của nàng, tuyệt đối không có gây khó dễ cho bọn họ, mà ngược lại bọn họ tìm mọi cách chèn ép nàng.

Tần Minh một điểm cũng không ngủ được, đi tới đi lui trong phòng, Mã Hồng Tuấn đối với chuyện này liền bối rối.

Quản gia vẫn đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Diệp Phi Linh trong lòng có một điểm liều mạng.

Mấy bông hồng cách dùng là gì, nàng có điểm không rõ.

Từ trữ vật hồn đạo khí đem ra bông hồng, Diệp Phi Linh mờ mịt nhìn tới Giáng Châu, lại nhìn Tần Minh một cái.

Rõ ràng là vẫn bên nhau thập phần vui vẻ, vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?

Đem bông hồng đặt lên người Giáng Châu, nàng hiện tại có điểm giống như nàng công chúa ngủ trong rừng, chỉ đợi hoàng tử đến đánh thức.

Đại Sư nhìn Diệp Phi Linh đem ra bông hồng, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.

- Tình trạng hiện tại của nàng còn phải kéo dài đến vài ngày, sao ngươi có thể nghịch ngợm như vậy?

- Sư phụ, người đoán được Giáng Châu tỷ tỷ là bị cái gì rồi ư?

Đại Sư trong lòng có điểm không nắm chắc, đối với bông hồng để trên người Giáng Châu muốn Diệp Phi Linh thu về.

- Có lẽ... nàng đang thức tỉnh năng lực đặc biệt của trị liệu hồn sư!

Diệp Phi Linh ngẩng đầu, bắt gặp sư phụ nghiêm mặt nhìn mình, cũng định cầm lại bông hồng, dù sao cũng không có phản ứng gì cả.

- A!

Bông hồng giống như có điểm biến hóa, Diệp Phi Linh vừa mới chạm đến liền bị quất một cái.

Trên cánh tay liền xuất hiện vết máu, giống như có người đem roi gai hung ác quất qua, đau đến nhe răng nhếch miệng.

TMD giờ có hiệu quả rồi ư?

Diệp Phi Linh ôm lấy cánh tay đau rát, kinh hoảng nhìn tới bông hồng trên ngực Giáng Châu. Bông hồng cũng không có nửa điểm phát sinh biến hóa.

Đại Sư đối với quá trình bông hồng quất Diệp Phi Linh liền xem một điểm rõ ràng, lập tức kinh ngạc nhìn.

- Phi Linh, ngươi đem cái đồ chơi gì để lên nàng vậy?

Diệp Phi Linh bối rối. Quá trình nàng nhận được nhiệm vụ truyền thừa... có lẽ không thể nói ra. Nàng sợ cơ duyên của chính mình liền biến mất.

- Là... trong lúc con từ Tinh La trở về, bởi vì mưa bão nên tới trú trong một cái đền thờ, ở đó con nhặt được thứ này! Vốn nghĩ là nó cùng màu tóc với Giáng Châu tỷ, chỉ là cảm thấy để lên đó, nàng sẽ giống một nàng công chúa ngủ say thôi!

Đại Sư đối với ý tưởng của nhị đồ đệ có chút... hiểu được. Nữ đệ tử thường muốn bản thân xinh đẹp, Diệp Phi Linh đối với Giáng Châu đang nằm đó cũng chỉ là điểm tô đẹp cho nàng mà thôi.

Nhưng cái quất kia thì không thể nhìn được. Ngay lập tức Đại Sư lấy ra một cái thước gỗ, cái loại chuyên dụng để chỉ lên bảng, thử một chút.

Chát.. một tiếng, cái thước bị quất gãy làm đôi. Thước này cũng là làm từ gỗ tốt, rơi xuống đất còn có thể lăn, chính là hiện tại gãy.

Đại Sư tới hiện tại có chút hoàn toàn kinh ngạc. Một bông hồng nhỏ bé, lực đạo lớn như vậy.

Diệp Phi Linh trong lòng hoài nghi xen lẫn hưng phấn, có một điểm có thể thử. Bông hồng đối với mọi người phản ứng, hẳn vì không phải người trong lòng nàng.

Độc Cô Bác bất thình lình tiến vào phòng, trên tay còn cầm một quyển sách. Vừa rồi trở về tìm kiếm một lượt, trong cổ tịch dường như có một điểm tương tự với Giáng Châu.

- Chuyện gì đây? Mùi máu tươi nồng như vậy?

Ánh mắt hắn liếc tới Diệp Phi Linh cánh tay. Lại đầm đìa máu. Lúc hắn đi đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn có ba động hồn lực rất mạnh.

Quay người nhìn tới Giáng Châu, cái bông hồng kia có điểm ba động lực lượng rất quái dị.

Độc Cô Bác nhanh chóng dịch chuyển một cái, tiến đến định cầm lên xem.

- Không được!

- Hử?

Độc Cô Bác đối với lời nói của Diệp Phi Linh ở phía sau nghiêng người nhìn một chút, trừng mắt nghi hoặc.

- Đừng động vào, nó phản ứng rất lạ!

- Ngăn cản được bản tọa sao?

Độc Cô Bác đối với đóa hồng này vô cùng hiếu kỳ, đương nhiên là muốn xem cho bằng được, chính là thời khắc hắn tiến lại gần, bông hồng liền hóa thành một bụi gai cực lớn, giống như điên cuồng mà quất tới.

Diệp Phi Linh gấp rút phóng ra Đồng Hồ võ hồn, quên cả chính mình tay đau, ngăn cản trước Độc Cô Bác một điểm. Thứ này là đồ thần ban đấy, phản ứng của nó rất bất thường.

Không nên động vào!

- Ngu xuẩn!

Độc Cô Bác không biết Diệp Phi Linh lấy ở đâu ra dũng khí tới trước người hắn cản lại, lập tức đẩy nàng về phía sau lưng, một cái phóng ra đệ bát hồn kỹ, thời không trong phòng liền dừng lại.

Bụi gai trước mặt hắn trông vô cùng sống động. Từ một bông hồng nhỏ bé liền biến hóa thành cái dạng này, kỳ quái.

- Đã bảo ông đừng chạm vào đó. Thứ này... chỉ dành cho người trong lòng của nàng chạm tới thôi!

Diệp Phi Linh xem qua phản ứng, nãy giờ cũng lờ mờ hiểu được một điểm. Kéo tay Độc Cô Bác bước xa một chút, thứ này cũng không đối với ông ta làm được cái gì.

Độc Cô Bác mở cổ tịch, trong lòng ngẫm nghĩ một chút, búng tay một cái. Thời gian hiện tại chuyển động, bụi gai liền biến trở về bông hồng lúc ban đầu.

Sắc mặt hắn có chút trầm xuống.

Con nhóc này nói đúng.

Lúc này hắn lại quay ra trừng mắt nhìn nàng. Tay bị thương còn không băng bó, lại dính máu lên áo hắn.

Diệp Phi Linh ha ha cười trừ. Ai bảo ông không nghe lời, lại bẩn áo.

Đáng đời.

Tần Minh nghe tiếng động, lúc này mới quay đầu lại, phát hiện mọi người nhìn hắn có điểm kỳ lạ.

- Tần học trưởng, huynh tới thử một chút! Xem thử có rút được bông hồng kia ra không?

Diệp Phi Linh trong lòng đã có chút run. Nếu suy đoán của nàng là đúng, vậy thì... bông hồng này, hẳn là kẻ bảo vệ tình yêu.

Nhưng nó sẽ bảo vệ nam hay nữ? Mãi mãi hay bao lâu?

Thật sự tò mò.

Tần Minh đối với bông hồng nằm trên ngực Giáng Châu, muốn lấy lại có điểm xấu hổ. Hắn chần chừ.

Đều nói tay đều đã nắm, môi cũng đã hôn, một điểm chạm vào người nàng, hắn đều ngại ngùng.