Ngân Ngọc phu nhân mỉm cười, cài kim cài áo lên áo khoác cho Diệp Tát Khắc.

- Hai đứa nó đã chuẩn bị xong chưa?

Diệp Tát Khắc nhàn nhạt hỏi, Ngân Ngọc phu nhân gật đầu.

Buổi chiều liền đã chuẩn bị "" tốt "" lễ phục cùng với kỵ sỹ hộ vệ cho cả hai, lát nữa tới hoàng cung liền xem xem.

Diệt Tát Khắc trọng mặt mũi như vậy, lần này nhất định để con bé kia nếm đủ.

Trong nhà, chỉ cần có một Diệp Linh Linh là đủ rồi.

***********

Diệp Phi Linh nhận được lễ phục, tỉ mỉ kiểm tra một lượt rồi mới mặc vào.

Lễ phục cắt may rất vừa người, nhưng với kinh nghiệm cầm kim chỉ nhiều năm của mình, nàng ngay lập tức phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ.

Sợi chỉ nối bên vai áo phải đã bị đứt. Chỉ cần có người kéo mạnh một cái, toàn bộ vai áo cùng ngực phải sẽ lộ ra.

Thiết kế tinh xảo đến cỡ này, hẳn là nhắm đến danh dự của nàng, cùng lắm là đẩy cho một người nào đó đi thật xa mà Diệp Tát Khắc không có cách nào giúp đỡ được, phải không?

Khóe môi nhẹ vẽ lên một đường vòng cung, Diệp Phi Linh nhanh chóng sửa lại mối nối, đồng thời cầm theo một cái áo khoác mỏng bỏ vào trữ vật hồn đạo khí.

Vẫn là mẹ kế nhiều xương, không đáng tin.

*************

Hoàng Cung Thiên Đấu Đế Quốc hôm nay quả thực náo nhiệt.

Không chỉ những vị quý tộc trên toàn bộ lãnh thổ Đế Quốc được mời tới, mà còn có thêm một vài đại diện cho các gia tộc lớn, đặc biệt là những người được coi là hạch tâm gia tộc.

Ngọc Thiên Hằng sánh vai cùng Độc Cô Nhàn thoải mái bước tới. Độc Cô Bác đứng ở trên lầu hai, ánh mắt có chút vừa lòng.

- Gia gia!

Độc Cô Nhàn hướng ánh mắt về phía hắn, mỉm cười gọi một tiếng. Bữa tiệc ngày hôm nay vô cùng quan trọng, ngay cả gia gia cũng tới rồi.

Trữ Phong Trí đứng ở phía hành lang đối diện Độc Cô Bác, sau lưng hắn là Kiếm Đấu La an vị ngồi thưởng trà.

Trữ Vinh đã xuống dưới tầng tìm Mã Hồng Tuấn náo loạn một hồi, đương nhiên cũng là thời gian để nàng bắt đầu triển khai bản lĩnh của mình. Hôm nay rất nhiều thế lực cùng tới, lôi kéo cũng tốt mà mời chào cũng vậy.

Diệp Phi Linh tới, vừa đúng lúc Tuyết Dạ Đại Đế đang chuẩn bị khai mạc bữa tiệc. Lúc này là hơn sáu giờ tối một chút, không khí cũng không quá mức long trọng.

Tuyết Dạ Đại Đế đứng trên đài cao đọc một bài diễn văn tràn đầy nhiệt huyết, mong rằng Thiên Đấu Đế Quốc luôn được yên bình, hi vọng có thể có nhiều nhân tài tham gia phát triển Đế Quốc.

- Hi vọng mọi người có thể thoải mái vui vẻ tại bữa tiệc này!

Tuyết Dạ Đại Đế kết thúc diễn văn, Diệp Phi Linh âm thầm thở phào một hơi. Mấy cái việc có tính chất nghiêm túc này, nàng thật sự không hòa nhập được.

- Linh Linh, ở nơi này chú ý một chút!

Ngân Ngọc phu nhân dặn dò một câu như vậy, sau đó cùng với các vị phu nhân khác tiến về phía khu vực dành cho các quý phu nhân.

Tại Hoàng Cung này, hiện thời chia thành vài khu vực.

Lớp trẻ thanh thiếu niên quý tộc có quen biết tụ thành một chỗ, khu vực của các vị phu nhân quyền quý, và khu vực dành riêng cho các quý ông bàn việc lớn.

Mã Hồng Tuấn cùng với Trữ Vinh Vinh rất không may lại đứng ở chỗ làm ăn của các quý ông, đương nhiên trong đó cũng bao gồm thân phận hiện tại của hai người, Trữ Vinh Vinh còn "" nhẹ nhàng "" thâu tóm được một vài mối làm ăn thương nghiệp ở phía Bắc.

Mã Hồng Tuấn cái hiểu cái không, theo sau Trữ Vinh Vinh chỉ là vì... phòng ngừa mấy tên nam nhân có ý đồ xấu hướng đến nàng. Đây không phải là điều kiện xuất phát từ yêu cầu của Trữ Vinh Vinh, mà hắn tự nguyện bảo vệ bạn bè của mình một cách tự nhiên.

Đương nhiên cũng là vì Áo Tư Tạp. Bảo vệ vợ bạn cũng là điều mà một quý ông nên làm?

Diệp Phi Linh nhìn Diệp Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu hướng tới Ngân Ngọc phu nhân, sau đó hướng nàng đi về khu vực lớp người trẻ.

- Đây là lần đầu muội tham dự bữa tiệc kiểu này đúng không? Hãy cẩn thận, nơi này người nhiều, vạn nhất mạo phạm ai đó cũng có thể đẩy cha vào tình thế khó xử!

Diệp Phi Linh rũ mắt gật đầu, chính mình nhìn qua một lượt nơi này, chợt phát hiện bản thân bị cô lập.

Phía các vị phu nhân, nàng không thích hợp tiến đến. Phía lớp người trẻ, chính nàng không quen biết ai thân thiết. Trữ Vinh Vinh cùng Mã Hồng Tuấn còn đang bận làm ăn, không tiện xen vào.

- Đã lâu không gặp, Phi Linh?

Minh Châu công chúa ở từ trên đài cao bước xuống, thân cận kéo tay Diệp Phi Linh. Không nói tới chuyện cả hai người đã quen biết từ trước, mà lớp trẻ cùng tầm tuổi không có ai thích hợp để nói chuyện với nàng.

Bởi vì ảnh hưởng của công chúa, lúc này liền lập tức có vài ánh mắt chú ý tới Diệp Phi Linh.

Ngân Ngọc phu nhân cầm quạt trang nhã che miệng, khóe môi hơi mím lại.

Dựa vào mối quan hệ, bà ta đã khiến tầng lớp phu nhân quý tộc hoàn toàn bỏ qua con bé đó, nhưng lại có một vị công chúa nhảy ra kéo sự chú ý.

Thật là khó chịu, càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt.

Diệp Linh Linh tới bên khu vực lớp trẻ, nơi này có Hoàng Đấu Chiến Đội tụ tập, nhất là Lão đại Ngọc Thiên Hằng đang chiêu mộ một vài hồn sư khác.

Hoàn toàn bỏ quên muội muội chính mình.

Diệp Phi Linh cùng Giáng Châu chung một ý nghĩ, tìm một nơi tương đối kín đáo nói chuyện.

Mà cái vị trí có thể đáp ứng điều kiện này... lại là ban công ở tầng hai.

- Đi nào, hôm nay ta có rất nhiều chuyện cũ muốn nói cùng muội!

Giáng Châu ánh mắt tỏa sáng, ngọt ngào cười. Diệp Phi Linh ngoan ngoãn gật đầu đi theo. Mã Hồng Tuấn lúc này liếc thấy, khều khều Trữ Vinh Vinh.

Trữ Phong Trí đứng ở sảnh tầng hai, vừa vặn bước tới.

- Gặp qua Trữ Tông Chủ!

Diệp Phi Linh cùng Giáng Châu đồng loạt vén váy thi lễ. Trữ Phong Trí rất là vừa lòng, nghe nói nàng đạt tới đệ tứ tầng có một khối hồn cốt, không tệ.

Bên phía đối diện, Độc Cô Bác khoác trường bào màu đen, đá chân chỉ hướng Tuyết Băng nhìn tới, thấp giọng nói vào tai hắn.

- Nhìn cho kỹ, người phía đối diện mới là người ngươi được phép lựa chọn!

Tuyết Băng bộ dáng cà lơ phất phơ ừm một tiếng, cầm quạt hướng ánh mắt xuống Trữ Vinh Vinh ngẫm một chút.

Đối diện là công nương gia tộc nào? Đi cùng Minh Châu công chúa, hẳn là bạn bè thân thiết?

Bất quá, hắn không có thời gian suy đoán, cũng không thể dị nghị lại lời của Độc Cô Bác. Hiển nhiên Độc Cô Bác đối với hắn ủng hộ cùng hậu thuẫn, sẽ không đưa cho hắn một cái xú nữ khó khăn.

Đáng tiếc, trong tay hắn hiện thời chẳng có bao nhiêu nhân lực, nếu như có thể cưới Trữ Vinh Vinh thì tốt rồi. Nhà nàng thế lực lớn, hơn nữa Trữ Phong Trí là người cực tuệ, đại sự coi như là nắm chắc trong tay.

Tuyết Băng cũng chỉ có thể thầm rầu rĩ trong lòng mệnh khổ, địa vị coi như là thấp nhất trong hoàng tộc, hơn nữa mỗi ngày còn phải giả ngu háo sắc, dưỡng thành bản thân nằm thật lâu chờ người tới cứu.

Ngước mắt lên, lại thấy Diệp Phi Linh tóc xanh lục búi cao, Tuyết Băng trong lòng nghĩ nghĩ.

Không phải nàng là... con riêng của Độc Cô Bác ấy chứ??

Bất quá Tuyết Băng rất nhanh liền gạt bỏ suy nghĩ này. Độc Cô Bác là bác rể của hắn, hơn nữa ngoại trừ cháu gái liền xem nữ nhân như rơm rác, chẳng có lý nào lại có thêm một đứa con gái.

Nghĩ lại năm nào đó Tuyết Tinh thúc thúc nhét nữ nhân vào nơi tiếp đón Độc Cô Bác, lúc hắn tiến vào chỉ còn thấy một bãi nước đỏ chảy lênh láng dưới sàn.

Hơn nữa còn có liên quan đến Nhị công chúa, hẳn là xuất từ Sử Lai Khắc học viện.

Khoan đã..

Tuyết Băng âm thầm nhớ lại, tràng cảnh năm nào đó hắn bị một tiểu nữ hài chế nhạo, trong lòng có chút giật mình.

Là nàng ư?

Kẻ biết hắn giả vờ ngu ngốc?

Đập quạt lên tay mình, Tuyết Băng ngầm hiểu ra dụng ý của Độc Cô Bác, nhanh chóng tìm một tên hầu cận đi dò la thông tin Diệp Phi Linh.

Diệp Phi Linh lúc này không để ý tới chuyện trong đại sảnh, cùng với Giáng Châu bắt đầu nói chuyện phiếm.

- Cũng chỉ có mỗi ngươi là ta có thể tin tưởng được! Phi Linh, muội có thể giúp ta một việc này không?

Diệp Phi Linh nhìn ánh mắt u buồn của Giáng Châu, không tiện từ chối, gật đầu.

- Muội có thể xem tình huống Tần Minh rồi kể lại cho ta nghe được không?

Giáng Châu hít sâu vào một hơi. Mặc dù đã gửi thư chia tay, nhưng trong lòng vẫn có một thứ không cam lòng.

- Giáng Châu tỷ tỷ, ngươi cùng Tần học trưởng... hắn... chẳng lẽ..

Giáng Châu nhìn ánh mắt Diệp Phi Linh, cười khổ, rũ mắt đáp lại.

- Phải, ta cùng hắn đã chia ly. Ngươi biết đấy, nữ nhân hoàng tộc số mệnh đều là trói buộc, Tuyết Dạ Đại Đế đã lựa chọn hôn phu cho ta rồi!

Diệp Phi Linh trong lòng toát ra một mảnh thương cảm. Chính nàng cũng đang trải qua sự lựa chọn như vậy, chỉ có điều thời gian không vội vã đến thế.

- Đã như vậy, ngươi còn muốn biết tin tức của Tần học trưởng, vậy chẳng phải là tự làm khổ mình sao?

Diệp Phi Linh nhíu mày. Cảm tình sâu cạn không dễ nói, nhưng nếu như Giáng Châu phải kết hôn, nàng làm thế này sẽ chỉ khiến bản thân mang theo một nhược điểm.

Giáng Châu hít một hơi, cổ họng đã có phần nghẹn ngào.

- Ta.. không cam lòng! Phi Linh, ngươi biết đấy, có lúc ta thật sự rất ghen tỵ với ngươi, mặc dù ngươi là phụ trợ hệ, nhưng ngươi lại có thể tự do tự tại công kích người khác, giá trị trên người ngươi không phải là thứ mà ta có thể làm được. Giá như ta cũng có thể.. giống ngươi... dù chỉ một chút, ta sẽ không phải kẻ vô dụng mặc người định đoạt như thế này!

Nhìn bộ dạng Giáng Châu nghẹn lòng khóc lên, Diệp Phi Linh không biết nên nói cái gì cho phải.

Nữ nhân hoàng tộc đáng thương ở chỗ như vậy. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn họ ăn sung mặc sướng, nào biết rằng lễ nghi cùng toan tính trong sắp xếp của gia tộc trói buộc.

- Ngươi là trị liệu hệ hồn sư, giá trị của ngươi hoàn toàn khác ta! Giáng Châu tỷ tỷ, không chỉ có ngươi ghen tỵ ta, mà ta cũng thầm ghen tỵ với ngươi. Ngươi có thể trong nháy mắt cứu sống người khác, đây không phải là điều ta có thể làm được!

- Mặt khác, Tuyết Dạ Đại Đế có nói hôn phu của ngươi là ai không?

Giáng Châu cúi đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Phi Linh đáp lời, ngơ ngẩn đáp.

- Cha chưa nói, nhưng ngươi định làm gì?

- Đương nhiên là đánh hắn không nhận ra cha mẹ rồi, như vậy chẳng phải vì hắn bị thương mà ngươi sẽ được trì hoãn thời gian kết hôn sao?

Giáng Châu ngẩng đầu.

Đúng a, đánh hắn trọng thương thì có thể trì hoãn thời gian kết hôn rồi?