- Cái gì cơ?

Triệu Vô Cực tin tưởng tai hắn nghe lầm, há miệng hỏi lại.

- Chúc mừng sư phụ!

Tần Minh trong lòng bối rối. Viện trưởng... đùng một cái, kết hôn?

- Không thể nào không thể nào!

Triệu Vô Cực vuốt cằm, khoa tay múa chân lắc đầu. Bảo lão hà tiện này đánh bạc còn tin được. Kết hôn?

Ánh mắt Triệu Vô Cực lướt qua Phất Lan Đức từ trên xuống dưới. Hà tiện, xấu bụng là bản tính, vậy mà cũng có người kết hôn? Chắc chắn là mắt bị màu xanh chọc mù rồi.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua bản viện trưởng anh tuấn tiêu sái hả? - Phất Lan Đức dậm chân trừng mắt.

Triệu Vô Cực bĩu môi nhìn bộ dáng Phất Lan Đức kiêu ngạo. Kể từ lúc Diệp Phi Linh bày ra trò thiết kế trang phục, Phất Lan Đức quả thực gu thẩm mỹ tu chỉnh không ít.

Màu xanh cổ vịt khoác lên người lão vậy mà toát ra cái dạng này. Nghiêm chỉnh, đàng hoàng, thêm một chút khí chất quý tộc.

Nếu Diệp Phi Linh ở đây, chắc chắn nàng sẽ hét to cứu mạng. Vì nghiên cứu cái màu xanh cổ vịt này thành đậm chất quý khí đã khiến nàng mất không ít thời gian.

Mẹ nó, gu thẩm mỹ viện trưởng hết sức dị, muốn một con vịt xiêm nổi lên đặc biệt giữa một đám quý tộc?

Mời gặp Diệp Phi Linh.

*************

- Cha, ta đã bốn mươi cấp rồi?

Diệp Phi Linh mỉm cười, mười ngón tay ôm lấy bình trà ấm áp đặt xuống.

Diệp Tát Khắc vừa mới nhấp môi, tức khắc ngẩn người.

Nhanh đến vậy?

Thời điểm Diệp Linh Linh bằng tuổi nàng cũng chưa từng đạt tới cấp bậc này.

Chỉ trong hai năm, bằng vào sự dạy dỗ của Sử Lai Khắc học viện liền đem nàng đạt tới trình độ này, hẳn là bọn họ phải có bí pháp gì đó, nhưng điều này không can hệ, chỉ cần con gái hắn nâng cao thực lực, giá trị của nàng liền khác hẳn.

Sớm thôi, khi thực lực của đứa bé này lộ rõ, các phương thế lực sẽ tranh nhau đạp cửa tới đây vì hắn.

Diệp Tát Khắc chậm rãi nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác khoan khoái trào dâng trong lòng.

Trà này ngon thật, mà không, đây là một chuyện vui đấy.

Diệp Phi Linh không quan tâm Diệp Tát Khắc nghĩ gì, chỉ cần cha đem nàng trở thành ném chuột sợ vỡ bình là được rồi.

- Để ta bảo người chuẩn bị, ngày mai chúng ta đi săn hồn hoàn luôn?

Diệp Tát Khắc đương nhiên không muốn chờ đợi, đem nàng bồi dưỡng tốt, năng lực càng cao thì địa vị Diệp gia mới càng có giá trị.

- Cha, ta chưa nghĩ tới, còn phải thỉnh giáo sư phụ lựa chọn hồn hoàn nữa!

Diệp Phi Linh mượn cách tìm cớ lui tới Sử Lai Khắc học viện, cốt yếu là vài ngày nữa viện trưởng tới cầu thân Thủy gia, nàng là người bày trò, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật cho Phất Lan Đức.

Diệp Tát Khắc lúc này mới nhớ ra nàng là khí võ hồn. Không giống với Diệp Linh Linh chỉ cần hồn hoàn có niên hạn càng cao là được, nàng cần hồn hoàn phù hợp với thuộc tính của bản thân.

- Cũng được, vậy ngày mai chúng ta ghé qua học viện, sau đó cùng sư phụ con thương lượng!

Nếu có điều kiện tốt hơn, Diệp Tát Khắc đương nhiên cũng không muốn bỏ qua. Nghe nói trong học viện có một nữ nhân là hậu nhân của Lam Điện Bá Vương Long có quan hệ không tầm thường với Diệp Phi Linh, Diệp Tát Khắc đoán chừng tám phần hồn hoàn của nàng có liên quan tới nữ nhân này.

Diệp Phi Linh nhìn tròng mắt Diệp Tát Khắc xoay chuyển, nhấp một ngụm trà, trong lòng có chút lạnh lẽo.

Người đời hư ảo, sao có thể ngây thơ tin tưởng toàn bộ?

Nếu Diệp Tát Khắc không có tâm cơ, sao ông ta có thể đứng ở vị trí hiện tại. Dưới Thiên Tam Tông có Địa Tam Tông, hai trong số đó đều tận diệt, chỉ còn lại một Cửu Tâm Hải Đường vẫn tồn tại đến giờ, thậm chí còn là phụ trợ hệ hoàn toàn không có lực công kích?

Không giống như một người nàng quen biết, đầu óc đơn giản, có chút tiểu bạch.

Nhắc đến tâm cơ, Diệp Phi Linh mới nhớ ra Diệp Tát Khắc từng cứu sống Thương Huy Học Viện.

Cũng nên... thanh toán món nợ cũ rồi!

******************

Văn phòng làm việc học viện Marie Curie, tại phòng làm việc của Đường Nguyệt Hoa.

Trên mặt bàn là bốn bó hoa bách hợp màu trắng, hơn nữa còn có người đang mang tới một bó hoa nữa, tính cả ra đã là năm bó.

Đường Nguyệt Hoa nhíu nhíu mày, ánh mắt tràn đầy khó hiểu nhìn tới văn thư học viện.

- Đường nữ sĩ, hoa đào của ngài tới rồi a?

Đường Nguyệt Hoa lắc lắc đầu.

- Ta không biết. Người tặng hoa không nói là ai ư?

Văn thư lắc đầu, tỏ vẻ chính hắn cũng không rõ, sau đó cẩn thận đặt bó hoa xuống mặt bàn, chất chồng hoa bách hợp suốt cả căn phòng.

Rón rén rời khỏi văn phòng làm việc, văn thư mồ hôi túa ra như tắm.

Ôi trời ạ, nếu mà hắn dám có gan nói ra, liệu cái mạng nhỏ này còn giữ được không?

Tên hồn sư đáng sợ đó, hắn ăn thứ gì mà lại to như vậy chứ, dọa chết người ta mà!

Triệu Vô Cực nấp trong góc khuất, nhìn bộ dạng tên văn thư đúng hẹn giao hoa, lúc này mới hài lòng rời đi.

Mẹ nó, người người nhà nhà đều có lão bà! Lão tử cũng phải có một vị!

****************

Rất không may cho Diệp Tát Khắc, đúng lúc hắn vừa đưa Diệp Phi Linh tới Sử Lai Khắc học viện, trong hoàng cung lại xảy ra chuyện.

Vội vàng dặn dò Phất Lan Đức mấy câu về chuyện chăm lo đệ tứ hồn hoàn cho Diệp Phi Linh, Diệp Tát khắc phải rời đi ngay.

Diệp Phi Linh thầm than vừa khéo, lúc này mới có thể rảnh tay làm mọi chuyện. Coi như là chuyến đi săn hồn hoàn kéo dài vài ngày, nàng lại chừa thời gian làm việc khác.

Đại Sư nhìn Diệp Phi Linh chu toàn mọi thứ, hơn nữa lễ kỷ niệm thành lập Đế Quốc sắp tới, đây cũng là một cơ hội.

Hiện tại con bé đã có thân phận, ít nhất cũng không cần lo lắng đám quý tộc lỗ mãng sẽ dòm ngó nàng. Bằng vào điểm này Diệp Phi Linh sống tốt hơn Đường Tam nhiều lắm.

Thằng bé... ba năm rồi, không biết có sống tốt không.

Nhìn bộ dạng Đại Sư có chút phiền muộn, hẳn là đang nhớ tới sư huynh.

Diệp Phi Linh đạm mạc nhìn, hắn sống không tốt lắm, có lẽ thời gian này liền tiến lên năm mươi cấp, chuẩn bị tới nơi đó rồi.

Mà nàng, vẫn dậm chân tại chỗ.

- Đệ tứ hồn hoàn, con đã có chủ ý gì chưa?

Diệp Phi Linh trong lòng suy ngẫm, sau đó liền lắc đầu.

- Sư phụ, con không có ý định gì. Về phía Cầm võ hồn, căn bản chỉ cần có hồn hoàn cường đại là được, năng lực công kích của con không phụ thuộc vào hồn hoàn!

- Không phụ thuộc? Ha, được!

Đại Sư nhíu mày, nhìn áng mây trắng bên ngoài trời trôi bồng bềnh bao phủ, trong lòng toát ra một cái suy nghĩ.

Nếu võ hồn đối phương không chịu sự khống chế vật lý, như vậy hồn hoàn phải đi theo hướng khống chế tinh thần.

Thiên hạ này, trừ bỏ hai đứa nó, cái công kích tinh thần kia vô cùng hữu dụng. Nếu như có thể tìm thêm một cái hồn hoàn sinh ra huyễn ảnh khống chế tinh thần đối phương, Diệp Phi Linh sẽ như hổ thêm cánh, hoàn toàn thoát ly phạm trù phụ trợ hệ hồn sư.

Rút từ trên kệ ra ba quyển sổ, Đại Sư nhanh chóng lật ra thật nhiều trang. Hồn thú có năng lực công kích bằng huyễn hoặc, thuộc về Yêu Hồ, Thiểm Điệp, cùng với một số loại hồn thú biến dị có thuộc tính mê huyễn.

Bởi vì thuộc tính võ hồn, Đại Sư trước giờ rất không thích yêu hồ võ hồn, cơ hồ những người có võ hồn dạng này đều toát ra một loại mị lực trí mạng. Hồn thú cũng tương đương vậy, đều tỏa ra mị lực dẫn dụ, khiến cho hồn sư lâm vào cảnh nguy hiểm.

Diệp Phi Linh thiên chân vô tà, người như con bé, thích hợp với Thiểm Điệp hồn thú. Loài này mặc dù công kích không mạnh, nhưng huyễn cảnh hoa lệ lại nhiều, nếu như phối hợp tốt cũng có thể dẫn đối phương lâm vào ảo cảnh mê muội.

Hơn nữa... cái mà Đại Sư hy vọng là Diệp Phi Linh có thể có một cái ngoại phụ hồn cốt.

Thiểm Điệp hồn thú có đôi cánh vô cùng hoa lệ, nhưng tốc độ không thấp. Nếu Diệp Phi Linh có thêm đôi cánh, chạy trốn cũng không thành vấn đề.

Rút cục, nàng là nữ nhi, trong lòng lo nghĩ nhiều hơn.

Đại Sư hít một hơi thật sâu, bày tỏ ý định trong lòng cùng với Diệp Phi Linh.

Diệp Phi Linh lắc đầu, mỉm cười đáp.

- Sư phụ, chuyện Thiểm Điệp hồn thú con không có ý kiến, nhưng về ngoại phụ hồn cốt, con chưa bao giờ dám nghĩ tới!

Nói đùa, Đường Tam có ngoại phụ hồn cốt, bởi vì hắn là nam chính, là khí vận thiên đạo cho hắn. Nàng chỉ là một cái ngoại lai lề đường, không cần mơ tưởng những thứ ngoài sức tưởng tượng.

Sống sót một đời, chỉ muốn yên ổn cùng lặng lẽ tiến lên, không cần làm kinh động quá mức.

Đại Sư gật đầu. Hắn thấy được trong mắt nàng có khát vọng với thực lực, nhưng lại không tồn tại dã tâm ngoan độc. Ngoại phụ hồn cốt là thứ cả đời các hồn sư theo đuổi, nhưng cũng bao gồm cả cướp đoạt mà thành.

Cứ như vậy, dưới yêu cầu của Đại Sư, Đệ Tứ hồn hoàn của Diệp Phi Linh được chọn. Thời gian không sai biệt lắm là hai ngày nữa.

Nhưng cùng lúc, thư mời của Thất Bảo Lưu Ly tông cũng đến.

Trữ Vinh Vinh hiện thời là người quản lý hợp đồng của nàng, do đó hai người liền hẹn gặp nhau.

Biết được Diệp Phi Linh tiến vào bình cảnh, Trữ Vinh Vinh ngỏ ý sẽ thay các bậc sư phụ đưa nàng đi tìm hồn hoàn. Điều này cũng lệ thuộc vào một phần trong hợp đồng.

- Nhưng thời hạn còn chưa đến mà?

Diệp Phi Linh bỏ thêm một viên đường vào chén trà, nhỏ giọng đáp lời Trữ Vinh Vinh.

- Cửu muội, ngươi đừng nghĩ nhiều. Thật ra đối với tình cảm của chúng ta mà nói, chuyện này không tính là gì!

Trữ Vinh Vinh mỉm cười. Hai năm không gặp, nàng vậy mà tiến lên bốn mươi cấp rồi. Mặc dù có chút chậm so với chính mình, nhưng nàng càng cường đại, thì Thất Bảo Lưu Ly Tông càng có lợi.

Hơn nữa cha cũng nói, đầu tư trên người nàng, chỉ có lời, không lỗ. Giúp nàng tìm được hồn hoàn cường đại, cũng là mở đường cho bọn họ học hỏi.

Chớ xem thường nàng là nữ hài. Dù sao nàng cùng Đường Tam là hai cái sư huynh muội, Tam ca hắn có bản lĩnh, Cửu muội nàng cũng không hề thiếu. Nói tới lại khiến Trữ Vinh Vinh có chút mong đợi về mấy cái vũ khí hai người bọn họ làm.