So với đội hình của Thiên Thủy học viện, Sử Lai Khắc học viện lúc này cơ hồ đều là gấp rút vội vã.

Đái Mộc Bạch dường như xảy ra vấn đề. Điều này khiến cho toàn bộ những thành viên của Sử Lai Khắc không kịp ăn mừng chiến thắng, vội vàng đưa hắn trở về học viện trước.

Các vị sư phụ lo lắng phát sợ, một đoàn người kéo đến kiểm tra hồn lực.

- Phi Linh, tình huống lúc đó như thế nào?

- Đại Ca hắn hao hết hồn lực phá phong quyển, hơn nữa hắn nói từ sau trận đấu với Thương Huy học viện, hồn lực của hắn suy giảm từng chút một! Sư phụ, viện trưởng, Đại Ca hắn nói không tìm được nguyên nhân! Ta cũng từng thăm dò quá, nhưng phát hiện hắn không phải trúng độc!

Diệp Phi Linh nhỏ giọng đáp. Điều này hết sức kỳ lạ, trong số tư liệu của Đại Sư có tìm hiểu, cũng chưa từng nhắc đến vấn đề hồn tực bất ngờ tự nhiên suy giảm.

- Chẳng lẽ lại có vấn đề? Đường Tam, ngươi tới thử xem?

Đường Tam gật đầu, tiến tới kiểm tra tổng quát toàn bộ người Đái Mộc Bạch. Chính là hắn phát hiện hồn lực của Đái Mộc Bạch hầu như biến mất không thấy, còn lại trên người hoàn hảo không tổn hao gì, đồng tử vẫn co, tim vẫn đập.

- Sư phụ, chính xác như lời sư muội nói, Đái Lão Đại trạng huống thân thể vẫn ổn! Hiện tại hắn chỉ tạm ngất đi vì cạn hồn lực thôi!

Đường Tam thành thật báo ra tình huống như vậy. Đại Sư nhất thời cau mày. Mọi người đều không tìm ra nguyên nhân, hồn lực lại sụt giảm.

Giá mà có một vị đại năng trưởng lão ở đây thì tốt. Bọn họ trải qua thân kinh bách chiến, đương nhiên sẽ có chút tin tức hữu dụng.

Đại năng trưởng lão?

Đại Sư chợt ngẩn ra, không phải còn có một người đó sao?

- Ta chợt nhớ đến một người, hắn tinh thông y thuật, có lẽ sẽ có chút tin tức hữu dụng! Hơn nữa còn là chỗ quen biết với Đường Tam!

Đại Sư ẩn ý mà nhắc tới. Đường Tam nháy mắt nghĩ tới, thần thái có chút bừng tỉnh hẳn lên.

- Sư phụ, con biết rồi!

Trong lúc Đường Tam chạy ra ngoài đi mời cao nhân tới, Đại Sư mới cẩn thận kiểm tra lại hồn lực của Đái Mộc Bạch.

Hồn lực thăm dò xuống, Đại Sư kinh hãi phát hiện, trong thân thể Đái Mộc Bạch thế mà lại không tồn tại hồn lực, cho dù chỉ là một tia cũng không có.

Vô lý?! Điều này sao có thể? Đường đường là một Hồn Tông hơn 40 cấp, hồn lực bản nguyên cho dù cạn sạch cũng sẽ lưu lại một tia duy trì để hồi phục.

Đại Sư cẩn thận thăm dò tại các vị trí khác, tình huống cũng không hề khác biệt. Cuối cùng hắn thử thăm dò tới não bộ, hi vọng nơi này vẫn còn tồn tại một chút hồn lực.

Oanh!

Trong nháy mắt sóng hồn lực xung kích đánh hắn bay văng khỏi giường của Đái Mộc Bạch.

- Sư phụ!

Biến cố này khiến tất cả những thành viên còn lại đều kinh ngạc. Phất Lan Đức kinh hoảng chạy đến. Con mẹ nó cái tên đần này, làm cái gì mà thăm dò hồn lực đến nỗi đánh văng ra như vậy.

Đại Sư thần sắc kinh hoảng cùng run rẩy, liên tục chỉ tay về phía Đái Mộc Bạch.

- Tiểu Cương, sao vậy?

- Ba mắt, là ba con mắt! Ẩn trong đầu hắn là hồn lực, trong đó có ba con mắt Tà Mâu Bạch Hổ tức giận gầm lên với ta!

Sóng rung hồn lực chấn động vẫn không làm Đại Sư ngừng run rẩy toàn thân. Uy lực cỡ này... rõ ràng Đái Mộc Bạch không phải mất đi hồn lực, như vậy thì vì sao chứ?

Diệp Phi Linh nhíu mày. Tà Mâu Bạch Hổ dị biến? Chẳng lẽ...

- Tạm thời không nói chuyện này nữa, chờ Độc Cô Bác đến đây chúng ta có lẽ sẽ biết thêm chút tin tức! Ngày mai mọi người còn phải đi nhận thưởng nữa, tất cả giải tán trở về đi ngủ sớm một chút! Phi Linh, Giáng Châu, Trúc Thanh... tạm thời ở lại!

Âm thanh viện trưởng nghiêm khắc phân phó. Mọi người nhanh chóng tản ra lui về phòng nghỉ ngơi, sau đó ai làm việc người nấy.

Hiện tại cho dù rất lo lắng cho Đái Mộc Bạch, nhưng mà có các vị sư phụ ở, bọn họ có đứng đó cũng chẳng giúp gì được.

- Sư phụ, có khi nào Đại Ca thức tỉnh võ hồn lần nữa không?

- Phi Linh, quả nhiên ngươi biết ư?

Chu Trúc Thanh mừng rỡ vô thức nói. Đái Mộc Bạch tuy rằng nằm yên ở đó ngủ say, nhưng mà hiện tại nàng không có cách nào ngừng lo lắng suy nghĩ được.

- Thị nữ của ta, nàng nói nàng từng thức tỉnh võ hồn 2 lần, cho nên ta nghĩ rất có thể Đại Ca hắn cũng giống vậy, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán thôi, chưa chắc chắn được! Ít nhất phải đợi người kia đến mới biết!

Diệp Phi Linh thần sắc không chắc chắn mà nói. Kể từ ngày tiến vào thế giới này, đây là điều nàng chưa bao giờ chắc chắn về trạng huống của một trong số những chủ thần của thế giới này.

Chu Trúc Thanh thần thái suy sụp. Nàng ngồi xuống cạnh giường, nắm chặt bàn tay Đái Mộc Bạch. Ngay cả Cửu muội cũng không chắc chắn, như vậy Mộc Bạch hắn...

Chàng sẽ không sao chứ?

Chu Trúc Thanh mông lung suy nghĩ, Giáng Châu cũng đã tiến tới bên cạnh.

- Trúc Thanh, đừng quá lo lắng, ít nhất Đái Mộc Bạch hiện tại vẫn ổn định, hắn sẽ có cơ hội khỏe lại!

- Giáng Châu tỷ, ta hiện tại thật sự vô cùng bất an, bởi vì...

Chu Trúc Thanh ngập ngừng, nửa đường muốn nói lại thôi. Kỳ thực nàng cũng biết, có lẽ các vị sư phụ đều đã biết cả rồi, chỉ là bọn họ chưa đến thời khắc cuối cùng thì chưa muốn nói ra mà thôi.

- Phi Linh, ngươi theo ta một chút!

Đại Sư bước trước, để lại Phất Lan Đức ở lại xem xét tình huống Đái Mộc Bạch.

*******************

Thư viện.

- Sư phụ, có chuyện gì sao?

Diệp Phi Linh ngẩng đầu hỏi. Ngày hôm nay nếu như không phải vì chuyện của Đái Mộc Bạch, thì còn lại cũng chỉ có chuyện chiêu thức nhị kiếm dung hòa của nàng.

- Hôm nay ngươi ở trên sân thi đấu là muốn làm gì?

Ánh mắt Đại Sư tràn đầy nghiêm khắc nhìn về phía nàng. Diệp Phi Linh có chút chột dạ, nhưng cuối cùng vẫn thành thật trả lời.

- Sư phụ, ta... thật ra chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của các thế lực mà thôi!

- Hồ đồ!

Đại Sư đập quyển sách xuống bàn. Với thân phận hiện tại của nàng đã quá cao, vì cái gì còn phải gây oanh động lớn như vậy? Tâm tính hài tử tiểu bát nháo ư? Thật như vậy? Sao hắn không hề cảm thấy nàng muốn làm như vậy?

Diệp Phi Linh nhìn biểu tình sư phụ phát giận, hít một hơi thật sâu. Đại Sư trước giờ trong mắt nàng vẫn luôn là một người cha ôn hòa, khi tức giận lên thật đáng sợ.

- Ngươi làm như vậy, cha ngươi có biết không? Còn nữa, nếu Võ Hồn Điện nhắm vào ngươi thì sao hả? Dù sao cha ngươi chỉ là phụ trợ hệ, không phải cường công, bọn họ cường thế muốn người, cha ngươi nhất định không thể cản lại!

- Sư phụ..!

Diệp Phi Linh mím môi nhìn Đại Sư, thần sắc ủ rũ, có chút giống cún con làm sai chuyện cúi đầu.

- Còn nữa, hôm nay ngươi làm quá mọi chuyện lên rồi, bằng vào ngươi tự sáng hồn kỹ đánh đổ cả võ hồn dung hợp kỹ của đối phương, sau này những nguyên tố học viện khác tất sẽ ghi thù lên người ngươi. Nha đầu, ngươi trước giờ luôn cẩn thận, vì sao lần này lại hấp tấp như vậy chứ?!

Đại Sư tức giận trầm giọng mắng, thần sắc mười phần lo lắng. Chẳng lẽ hắn sai rồi ư, năm đó bởi vì thiên phú mà cho nàng tốt nghiệp trước thời hạn, về sau này lại cho nàng tham gia thi đấu là một sai lầm!

- Nhưng... ít nhất con có thể giúp đỡ Sư huynh cùng mọi người mà! Sư phụ, đệ tử làm sai rồi, sư phụ đừng tức giận!

Diệp Phi Linh cúi đầu hối lỗi. Quả thực hôm nay cường thế với Thủy Băng Nhi là nàng có chút không đúng. Chỉ có điều cái này là tâm tính ghen tỵ của nữ nhân, nàng không mở miệng nói ra được.

- Con đó! Cái quỷ nha đầu hấp tấp này!

Sư phụ gõ đầu nàng một cái. Diệp Phi Linh không dám há miệng kêu đau, chỉ bĩu môi đáng thương nhìn Đại Sư.

- Kỳ thực ta chỉ là muốn hấp dẫn lực chú ý của bọn họ lên người ta, tránh cho Sư huynh bị Võ Hồn Điện chú ý tới mà thôi! Sư phụ, ta biết thân phận thật của Sư huynh, từ bên ngoài cũng có thể nghe chút tiếng gió, nên ta nghĩ... làm như vậy mới là tốt nhất! Sư phụ sư phụ, đừng giận con nữa!

Diệp Phi Linh xoa xoa đầu đáng thương. Ôi chao, này là muốn gõ vỡ đầu nàng rồi a!

Đại Sư trầm mặc không nói gì, cuối cùng đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

- Đường Tam cùng ngươi thân phận rất đặc biệt, hơn nữa đều là đệ tử của ta, người nên lo lắng cho hắn là ta mới phải! Hai người các ngươi thật sự rất xuất sắc, nhưng Đường Tam.. có lẽ bởi vì lớn hơn ngươi hai tuổi mà hắn trưởng thành hơn rất nhiều, không như ngươi cả ngày nóng vội, bộ dạng giống lão quỷ mê tiền kia như đúc!

- Nha, sư phụ là khen con kiếm tiền giỏi hơn viện trưởng đúng không?

Diệp Phi Linh le lưỡi cười tinh nghịch. Lúc này hành động của nàng phối hợp với bộ dáng thân nam nhi này vô cùng... quái dị, khiến Đại Sư không khỏi có chút tức cười.

- Hừm, đúng là vậy đó! Còn nữa, nếu ngươi đã muốn giấu thân phận nữ nhi, vậy thì về sau liền không cần thi đấu, tập trung tu luyện cho tốt, chuyện còn lại ta sẽ sắp xếp cho ngươi!

- Nga, sư phụ nói đúng! Con chỉ là muốn lên thi đấu một lần này thôi, tại vì đối thủ là Thủy Băng Nhi, cho nên ta có chút kích động muốn phân thắng bại với nàng, chứ cũng không phải muốn hạ bệ Thiên Thủy học viện! Sư phụ, về sau con muốn bế quan, thời gian còn bao lâu để đi tới Tấn Cấp chiến đấu?

- Thời điểm là hai tháng nữa tại Cự Kiếm Sơn! Ta hi vọng trong hai tháng này, ngươi ít nhất phải tiến lên một hoặc hai cấp hồn lực, bằng không trận chiến này sẽ rất bất lợi! Lôi Đình học viện có một người tiến đến 46 cấp hồn lực rồi, bên chúng ta chỉ có một người Đái Mộc Bạch, mà hắn hiện tại tình huống không rõ ràng, còn lại mấy người các ngươi nhất định phải cố gắng nhiều hơn một chút!

- Vâng, sư phụ!

- Còn nữa, ngươi không được đem thân mình ra làm lá chắn! Chuyện của Đường Tam, chúng ta sẽ lo cho hắn, ngươi chính mình cũng phải thật cẩn thận, ta không hi vọng chuyện của Thời Niên phát sinh thêm một lần nào nữa!

- Vâng, sư phụ!

Diệp Phi Linh một ngụm đáp ứng, mới vừa rồi còn buồn bực vì bị ăn mắng, nay liền cảm thấy nhẹ nhõm. Chính là trống ngực bỗng nhiên đập mạnh một cái, nàng vội vàng xin phép trở về trước.

Đại Sư nhìn bóng lưng Diệp Phi Linh nhu thuận rời đi, khẽ lắc đầu. Kỳ thật hắn cũng đã rõ ràng ý định của nàng.

Chẳng lẽ.. con bé cũng yêu mến Đường Tam ư?