Bên kia, vì để nhanh chóng lên đường, Kỷ Vu không chọn an nhàn ngồi xe ngựa mà là đi bộ xuyên qua các thành trấn, dựa vào hồn lực cấp 65 cấp tốc lao đi, trời tối nếu gặp được thành trấn sẽ có vật tư tiếp viện, nếu là không khéo ở bên ngoài thì dựng lều nghỉ ngơi một đêm, nửa tháng sau, Kỷ Vu thành công đến thủ đô Thiên Đấu đế quốc.

Tùy ý tìm một tửu điếm sạch sẽ sửa sang lại, ánh trăng dày đặc, Kỷ Vu ngồi xếp bằng khôi phục hồn lực đã bị tiêu hao, lúc này, cách vách đột nhiên truyền đến một âm thanh quái dị, hơn nữa... Càng lúc càng lớn.

"Ưm a ~ Nhiên Nhiên ~"

"Tỷ tỷ, phải nhỏ giọng một chút nha, cách vách sẽ nghe được."

"Đừng làm loạn, ngày mai còn phải đi Võ Hồn điện tiến giai hồn lực, đừng để lại dấu vết."

"Không lộ ra là được rồi, tỷ tỷ ~ cầu chị đó ~"

Hiệu quả cách âm của lữ quán cũng kém quá, lần sau cũng không thể bởi vì tiết kiệm tiền mà ở nơi như thế này.

Cái nồi này lữ quán sẽ không đội, trình độ cách âm của vách có tốt đến cỡ nào cũng không chịu nổi một người có hồn lực cao, ngũ cảm nhanh nhạy cố ý vô tình nhìn trộm!

Kỷ Vu bất đắc dĩ nghe tiếng rên rỉ cách vách hết đợt này đến đợt khác, từ trong giọng nói nghe ra hai người kia đúng là Mạnh Y Nhiên và Mộc Phàm, chỉ là vô tình thám thính mà thôi, do âm thanh đó chui thẳng vào lỗ tai cô.

Vài phút sau, Kỷ Vu nghe được ngày mai bọn họ sẽ đi Võ Hồn điện, vì vậy có lẽ cô có thể đi cùng bọn họ, thuận tiện tìm hiểu một chút tình huống hiện giờ.

Sao tiếng ngâm nga kia, cuối cùng hai người kia cũng an tĩnh lại, Kỷ Vu nhẹ nhàng thở ra, đuôi mắt phiếm hồng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đáy lòng hiện lên tưởng niệm dày đặc, bóng đêm lương bạc càng khiến cô cảm thấy cô đơn.

A Thanh, chị rất nhớ em, chị rất muốn... Muốn em.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Vu đã bị các loại âm thanh từ tầng lầu này đánh thức, mở mắt ra sờ sờ bên gối theo thói quen, lại sờ soạng một lần nữa nhưng lại không có ai, trong khoảng thời gian ngắn còn có chút khó có thể tiếp thu.

Lưu loát rời giường xuống lầu gọi bữa sáng, sau khi ăn xong vừa tu luyện vừa chú ý động tĩnh cách vách, đen mặt chờ từ lúc trời tờ mờ sáng đến khi mặt trời mọc, hai người kia mới từ từ tỉnh dậy.

Mười lăm phút sau, Kỷ Vu ước chừng hai người cách vách hẳn là đã xử lý xong, lập tức đứng dậy mở cửa, lặng lẽ xuất hiện phía sau hai người vừa mới ra khỏi cửa.

"Y Nhiên."

"Ô oa!" Động tác thần không biết quỷ không hay dọa Mạnh Y Nhiên giật mình, cô nàng không khống chế được thét chói tai, khiến những người khác trong lữ quán đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía bên này.

Dưới ánh nhìn chăm chú của bao nhiêu người, trên mặt Kỷ Vu có chút không nhịn được, hung hăng cắn răng mang Mạnh Y Nhiên và Mộc Phàm vào phòng, ngăn cách ánh mắt vui cười của đám người kia.

"Kỷ Vu, cậu muốn chết hả, đột nhiên xuất hiện phía sau tôi làm gì!" Mạnh Y Nhiên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của cô nàng, vẻ mặt sợ hãi ôm eo Mộc Phàm, bộ dáng dính dính kia làm Kỷ Vu dở khóc dở cười.

Mộc Phàm nhìn cô nàng cười cưng chiều, mặt mày lộ ra mị ý, cái cổ thon dài trắng nõn loáng thoáng nhìn ra được dấu vết, đáy mắt có chút màu xanh lá, nhìn ra được đã mệt nhọc cả một đêm. Ánh mắt Kỷ Vu quái dị nhìn tay Mạnh Y Nhiên đặt bên hông nàng ấy, bỗng chốc hiểu ra, hóa ra là chân mềm không đứng được sao?

"Nhìn cái gì! Sao cậu lại ở đây một mình, con dâu nuôi từ bé của cậu đâu?" Mạnh Y Nhiên bị cô nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, hai người thật vất vả vượt qua ngăn cản mới được đính hôn, vị hôn thê của mình không thể làm chút vận động thân mật sao? Ánh mắt Kỷ Vu nhìn mình như nhìn cầm thú là muốn đánh nhau sao?

Nói đến A Thanh, Kỷ Vu rũ mắt, biểu cảm đê mê, con ngươi không che giấu được nhớ nhung, bộ dáng yếu ớt bất lực làm Mạnh Y Nhiên còn tưởng rằng mình đã làm ra tội ác tày trời gì đó.

"A Thanh em ấy ở lại Tinh La đế quốc, không đi với tôi."

"Cậu... Hai người các cậu chia tay à?" Với người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như Chu Trúc Thanh, làm sao sẽ để Kỷ Vu một mình chạy đến Thiên Đấu, cũng không trách Mạnh Y Nhiên sẽ nghĩ như vậy, ngay cả Mộc Phàm đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Vừa nghe đến hai chữ "chia tay", thần kinh Kỷ Vu căng thẳng, lập tức xù lông cả người, trừng mắt, nói: "Mới không có, bọn tôi vẫn rất tốt! Là bởi vì tôi đến Thiên Đấu thành có chút việc, việc có liên quan đến đế quốc và Võ Hồn điện, vì giúp tôi nên A Thanh ở lại Tinh La."

Hóa ra là như vậy! Mạnh Y Nhiên như suy tư gì đó, gật gật đầu, nói: "Thế lực của Võ Hồn điện trải rộng khắp đại lục, hành sự bá đạo không biết thu liễm, những năm gần đây mâu thuẫn giữa đế quốc và Võ Hồn điện cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng gần đây tôi nghe ông tôi nói, dưới sự dẫn dắt của Giáo Hoàng đương nhiệm, Võ Hồn điện không ngừng phát triển, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, không quá hai năm nhất định sẽ áp đảo đế quốc, hơn nữa..."

Mạnh Y Nhiên đột nhiên hạ giọng, nói: "Có thông tin nội bộ, nghe nói đại trưởng lão Thiên Đạo Lưu bất mãn bị bảy đại tông môn hạn chế rất lâu. Đúng rồi, năm đó Hạo Thiên Tông là vì giết tiền nhiệm Giáo Hoàng, Thiên Tầm Tật, mới bị ép cho thoái ẩn, có vẻ như hiện tại Võ Hồn điện đang đánh chủ ý đến Thất Bảo Lưu Ly Tông, Lam Điện Bá Vương Long gia tộc, nhưng vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ. Haizz, tôi đột nhiên phát hiện học viện của các cậu có không ít người có liên quan. Ví dụ, Đường Tam chắc chắn là người của Hạo Thiên Tông, Ninh Vinh Vinh là người thừa kế của Thất Bảo Lưu Ly Tông, Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch là người của Tinh La đế quốc, người đứng đầu của học viện các cậu hình như cũng là Lam Điện Bá Vương Long gia tộc. Nói như vậy, những người trong học viện cậu tham gia Tinh anh đại tái đúng là rất đặc biệt!"

Kỷ Vu nhíu chặt mày sau khi nghe cô nàng nói xong, cách Võ Hồn điện bài trừ dị kỷ còn bốn năm, làm sao để tận khả năng giảm bớt giết chóc trước khi việc đó xảy ra là vấn đề cô cần phải giải quyết bây giờ.

Từng trải qua bài kiểm tra của Pháp Tắc, hiện giờ Kỷ Vu không còn là một người hiểu biết rất ít về địa lục này, bối cảnh của thế giới này cô đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng cô vẫn chưa tiếp nhận Thần vị, biển ý thức không mạnh như thần, không thể cất chứa nhiều chi tiết khổng lồ và hỗn loạn như vậy.

Cô biết Bỉ Bỉ Đông trăm phương ngàn kế lên kế hoạch làm cho Võ Hồn điện lớn mạnh, chỉ là vì muốn ném nó xuống đất nó lúc đang trên đỉnh cao mà thôi, nhưng để đạt được mục đích này, bà đã tạo ra oán khí quá nhiều.

Bên Võ Hồn điện chắc chắn sẽ không làm như vậy, bọn họ không thể từ bỏ vị thế của mình để cho đế quốc tránh khỏi bờ vực diệt vong. Hiện tại, chỉ có thể bắt đầu từ tông môn. Ngoại trừ Tinh La đế quốc có Chu Trúc Thanh, bên Thiên Đấu đế quốc Kỷ Vu còn phải tự mình đi một chuyến, đi gặp Tuyết Thanh Hà đã che giấu nhiều năm kia.

"Thật không dám giấu giếm, tôi đến Thiên Đấu thành này chính là vì những việc này, nguyên nhân cụ thể thu thực xin lỗi, tôi không thể nói cho các cậu. Tối hôm qua tôi vừa đến lữ quán, vốn dĩ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, kết quả..." Nói đến đây, Kỷ Vu dừng một chút, cười như không cười nhìn nhìn hai người, nói tiếp: "Nghe được hai người các cậu nói hôm nay muốn đi Võ Hồn điện tiến giai hồn lực, nên muốn đi cùng các cậu."

Những việc cô phải làm sẽ khiến người khác bị liên lụy, không tiện kéo hai người này vào, bọn họ không biết gì cả, cho nên Kỷ Vu không nói tỉ mỉ với bọn họ.

Mà trong lòng hai người kia, tối hôm qua làm chuyện ngượng ngùng nổi lên sóng to gió lớn, lập tức vứt hết những gì Kỷ Vu nói ra sau đầu, đầy đầu đều là ba chữ kia.

Bị nghe thấy! Có phải những người khác cũng...

Trên mặt Mạnh Y Nhiên hiện lên một màu đỏ ửng quỷ dị, nghiến răng hung hăng trừng Kỷ Vu một cái, như muốn nói nhìn thấu không nói toạc, bạn bè vẫn có thể làm, Mộc Phàm xấu hổ đến mức nhéo mạnh vòng eo thon thả của Mạnh Y Nhiên, đều tại em, đã nói đừng mà còn không ngừng làm.

Ba người đơn giản ăn cơm trưa ở tửu điếm, sau đó lập tức chạy đến Võ Hồn điện.

"Oa, không hổ là Võ Hồn Thánh Điện ở thủ đô của đế quốc, còn nguy nga và lộng lẫy hơn cả cung điện." Mạnh Y Nhiên cảm thán một tiếng, mái vòm cao ba mươi mét được bao phủ bởi những đồ hình bích họa về các Võ Hồn khác nhau, nền là màu vàng rực rỡ, nhìn qua cho người ta một loại cảm giác lộng lẫy huy hoàng rồi lại không mất cổ kính.

Lần trước đến Thiên Đấu thành tham gia Tinh anh đại tái, vội vàng chuẩn bị thi đấu, không có thời gian đi dạo, ba người cũng chưa từng vào Võ Hồn Thánh Điện, vừa bước vào cửa đã bị thiết kế của điện phủ làm cho kinh diễm.

"Thoạt nhìn nó rất quý, chắc phải tốn thật nhiều tiền mới có thể xây nó." Kỷ Vu cũng cảm thán một tiếng, nhưng sự chú ý hoàn toàn không giống Mạnh Y Nhiên.

Mạnh Y Nhiên khinh bỉ nhìn Kỷ Vu như đồ quê mùa, hận sắt không thành thép, lắc đầu, "Cậu rớt tiền trong mắt? Cậu không cảm nhận được khí phách uy nghiêm, cao quý điển nhã của kiến trúc này sao?"

Kỷ Vu nhướng mày, nhún vai không sao cả, không có cách nào khác, tôi nghèo!

Mộc Phàm xoa xoa đầu Mạnh Y Nhiên, dịu dàng cười nói: "Đừng đùa nữa, chúng ta vào thôi."

Giống chuột gặp được mèo, Mạnh Y Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, bộ dáng không giống như lúc cười nhạo Kỷ Vu.

Kỷ Vu liếc hai người một cái, đừng chim chuột ở đây, có bản lĩnh thì đừng chim chuột nhân lúc A Thanh không ở đây! Hừ, tôi và A Thanh có thể ngọt ngào đến chết hai người.

Võ Hồn điện người đến người đi, Hồn Sư đến đăng ký hồn lực lãnh trợ cấp rất nhiều, ba người Kỷ Vu xếp hàng chờ một lúc mới đến phiên các nàng. Một người hầu dẫn các nàng tiến vào phòng chuyên môn đo hồn lực, sau khi giúp các nàng mở cửa liền cung kính lui xuống.

Trong căn phòng rộng rãi, tứ phía đều là trắng tinh không tì vết, khi đi vào, ở vị trí kế cửa sổ có một vị lão nhân nằm trên ghế bập bênh được làm bằng gỗ, trước mặt là một bàn làm việc lớn, trên bàn đặt một quả cầu thủy tinh và một đống hồ sơ và thư tịch.

Khi ba người tiến vào, lão nhân ngước mắt, phân cho các nàng một ánh mắt, giây tiếp theo liền thu hồi, đáy mắt còn mang theo một ít khinh miệt, không chút để ý, nói "Các ngươi ai đo hồn lực tiến giai?" Nói xong liền nhắm hai mắt lại, không cho các nàng một ánh mắt dư thừa nào.

Mạnh Y Nhiên được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, dưỡng đến tính tình kiêu căng ngạo mạn, đâu chịu nổi loại khinh thường này. Lập tức siết chặt nắm tay, chuẩn bị tiến lên dạy dỗ ông già không biết tên này, cũng may Kỷ Vu kịp thời giữ lấy cô nàng lại, mới không gây thành đại họa.

Mộc Phàm tiến lên một bước che Mạnh Y Nhiên ở phía sau, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với lão nhân: "Tôi, chiến Hồn Sư hệ cường công cống 42, Võ Hồn là Hỏa Hồ."

Lúc này lão nhân mới mở mắt, không để tâm trong ánh mắt biến mất không thấy, đánh giá Mộc Phàm từ trên xuống dưới, gật gật đầu, đứng dậy đặt quả cầu thủy tinh trước mặt Mộc Phàm.

"Đặt tay lên."

Mộc Phàm đã từng đo hồn lực không chỉ một lần, rất hiểu rõ quá trình này, đặt tay lên cầu thủy tinh, chỉ một thoáng trog phòng đã tràn ngập ánh sáng màu tím, loá mắt và bắt mắt.

"Là Hồn Sư của Võ Hồn điện?"

"Không phải."

"Tốt, chờ một lát." Sắc mặt lão nhân đạm nhiên, gật gật đầu trở lại bàn làm việc viết cái gì đó, không bao lâu lại đưa một huy hiệu đại biểu cho Hồn Tông cho Mộc Phàm, rất kỳ quái chính là thái độ của hắn lại nhu hòa không ít.

Mạnh Y Nhiên tiến lên một bước nhận lấy huy hiệu rồi lôi kéo Mộc Phàm và Kỷ Vu xoay người rời đi, lão nhân vẫn thờ ơ như cũ, trở lại trên ghế nhắm mắt lại.

Kỷ Vu híp mắt như suy tư gì đó, cô đã tình cờ gặp lão nhân này khi cô mới vào Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, nhìn thấy hắn và Tuyết Tinh thân vương từng âm thầm nói chuyện với nhau.

Một chồng hồ sơ kia trên bàn kia, tuy rằng được hắn sắp xếp kín không kẽ hở nhưng sự bày biện có quy luật của chúng nó lại lộ ra mục đích sử dụng của chúng. Nhìn ra được có một ranh giới vô hình rõ ràng chia chồng hồ sơ thành hai phần, mà khi lão nhân tìm thông tin đăng ký của Mộc Phàm, xem xét chính xác chồng tài liệu ở một bên.

Tìm thật lâu hắn cũng không có ý định tìm tài liệu ở hướng bên kia, Kỷ Vu có một suy đoán lớn mật, đối với một ít động tác của Võ Hồn điện, không phải đế quốc hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng cũng đúng, hai bên đối chiến làm sao không có đế quốc quạt gió thêm củi, dã tâm lớn đều muốn làm chúa tể đại lục, Võ Hồn điện trước mắt là đá kê chân sớm hay muộn cần phải diệt trừ.