Một ngày nọ, Thu Diệp vừa cho lừa ăn xong, chuẩn bị xay đậu thì thấy Đồng Chùy chạy vào viện hô to nói: “Dì nhỏ, nhanh đi trả tiền đi, hôm nay con thấy Hàn Lương ca ca! Ca ca còn cầm một con thỏ, con muốn ăn thịt thỏ, dì nhỏ!”

Thu Diệp:…

Thu Diệp vốn định đưa tiền để Đồng Chùy đi trả, lại thấy Đồng Chùy muốn ăn thịt thỏ, vì thế đành đặt cối xay xuống, bọc lấy một khối đậu hủ, dẫn Đồng Chùy đi tới nhà Tố Mai.

Giờ đang là tháng ba, cỏ mọc chim về, cây liễu bên bờ sông như được phủ thêm  một lớp xiêm y vàng nhạt, trong cơn gió nhẹ khẽ khàng đong đưa, khắp núi đồi phủ muôn vàn sắc thắm của hoa cỏ, tỏa hương ngan ngát, nông dân chăm chỉ cày cấy dưới ruộng, đám trẻ con kết bè kéo lũ mà đấu cỏ, đá cầu, thả diều, cười nói hi hi ha ha, chơi rất vui vẻ. Thu Diệp bị cảnh tượng như vậy làm ấn tượng sâu sắc, ai nói nhà quê thì không tốt, có lẽ trước kia nàng vốn cũng rất muốn trở về quê hương rồi, hít sâu một hơi, không khí trong lành tràn vào khoang mũi, thấm tận ruột gan. Thu Diệp tiện tay hái một bông hoa dại ven đường dắt lên tóc, hỏi Đồng Chùy: “Dì nhỏ có đẹp không?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Xấu muốn chết, dì nhỏ gầy quá, hơn nữa dì nhỏ không được hái hoa, bông hoa bị hái sẽ héo rất nhanh!” Đồng Chùy là một đứa bé thật thà, trả lời thực lòng.

Thu Diệp bất đắc dĩ, trừng mắt tiểu tử này một cái: “A, vậy sao? Quên không nói với con, thật ra dì nhỏ không mang nhiều tiền, sợ là không đủ mua thịt ăn!”

“Vậy thì dì nợ lại là được, cứ trả hết chỗ này đã!” Đồng Chùy kéo dì nhỏ của mình, nhảy nhót chạy về phía trước.

Đi đến nửa đường, gặp Thiết Đản đang mải mê chơi với đám trẻ con, nàng đành phải đem Thiết Đản xách ra, cùng đi tìm Hàn Lương. Kỳ thật, nhà Hàn Lương rất dễ tìm, đi tới ngõ nhỏ ở dưới sông, nhà chàng nằm ngay đằng sau chỗ có cây hòe cổ thụ. Vừa đến nơi, Đồng Chùy, Thiết Đản liền đập cửa gọi ầm ầm: “Lương ca ca, mau mở cửa, đệ tới mua thỏ!”

Thu Diệp:…

***

Cửa mở, con chó Đại Hoàng của Hàn Lương hung dữ chạy ra ngoài, giống như chuẩn bị cắn người vậy, dọa cho ba dì cháu sợ hết hồn. Thu Diệp đang chuẩn bị kéo Đồng Chùy và Thiết Đản ra sau mình thì liền nghe trong nhà có tiếng người oán trách: “Con chó này của cậu cũng quá không hoan nghênh chúng tôi rồi đấy, chúng tôi mới ngồi đây được một chén trà chứ mấy, nó liền bày ra bộ dạng muốn cắn người này!”

Vừa than trách, một phụ nhân vừa đi ra ngoài, tay cầm khăn đưa lên vỗ ngực, vẻ mặt tức giận, đằng sau còn có một lão hán tử cầm thiếp canh, lắc đầu chán nản đi ra. Hàn Lương đứng bên trong, trên mặt không có biểu tình gì.

“Hai vị đi cẩn thận, không tiễn!”

“Nha! Đây không phải tiểu nương tử bán đậu hủ sao, mau mau, phân xử giúp chúng tôi xem, hai vợ chồng già chúng tôi có ý tốt làm mai cho hắn, một quả phu mà thôi, bây giờ có người coi trọng hắn, cưới hắn làm trắc phu, hắn lại lên mặt, bày ra cái vẻ trinh tiết liệt phu, ta muốn nhìn hắn có thể thủ thân đến bao giờ, chẳng lẽ thật sự định lập đền thờ cho mình chắc?!”, Thu Diệp chưa kịp phản ứng, lão hán tử kia liền kéo lấy Thê Chủ của mình, khuyên nhủ: “Đi thôi, đi thôi, nói với tiểu nương tử này thì có ích gì, phải nghĩ xem ăn nói với Tam nương thế nào đã!” Nói xong, túm người phụ nhân đi thẳng.

Thu Diệp âm thầm kinh ngạc, thì ra là bà mai. Hiện giờ cái nghề mai mối ở đây đều do đôi phu thê Hưng thị này làm cả, cùng nhau kiếm tiền, nhưng hôm nay xem ra hai người họ bị mất mặt rồi, bằng không sao phải chỉ chó mắng người chứ. Hàn Lương thủ tiết đã sắp ba năm, Quốc triều đồng ý để quả phu thủ tiết, nhưng cũng không phản đối tái giá, chỉ cần thủ tiết cho vong thê đủ ba năm, nếu có người chịu cưới, phần lớn sẽ gả đi, đặc biệt là ở vùng nông thôn thế này.

Gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, tính ra, đây là lần thứ hai Thu Diệp gặp Hàn Lương. Chỉ là hôm nay chàng có vẻ sửa soạn cẩn thận hơn, mặc một bộ y phục dệt thủ công, tóc buộc chỉnh tề, dáng người đĩnh bạt, tinh thần sáng láng, thấy Thu Diệp, chàng rất tự nhiên chào hỏi: “Cô nương đến rồi!”

Dưới tán cây hòe trước cửa, Hàn Lương hơi mỉm cười, lộ ra núm đồng tiền trên má, làm lòng Thu Diệp thoáng rung động.

Thu Diệp vừa định tiếp lời, Đồng Chùy đã ngây thơ chen vào một câu: “Lương ca ca sắp gả đi sao, huynh gả cho nhà nào vậy?”

Câu này của thằng bé làm Thu Diệp hơi mất tự nhiên, nàng vội đem hai đứa nhỏ đẩy sang một bên, giả khụ một tiếng, nói: “Ừm, ta tới trả tiền, chậm mấy hôm rồi, cứ mãi không gặp được huynh, thật xin lỗi!” Nàng duỗi tay đưa tiền, lại đem một khối đậu hủ đã được bọc lại đưa qua, nói: “Đậu hủ này cho huynh, ta tự làm đó! Lần trước có chút đường đột, thật sự là lâu lắm rồi không ăn thịt.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đồng Chùy và Thiết Đản lúc này đang mải khoa tay múa chân trước mặt Đại Hoàng. Hàn Lương quay đầu nhìn hai tiểu hài tử kia, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi không ăn đậu hủ!”

Thu Diệp vừa nghe, chậc một tiếng, “Xem huynh nói kìa, đậu hủ ta làm, không ai chê không ngon cả. Huynh ăn đậu hủ này, đảm bảo sẽ nhớ mãi không quên, vừa rồi ta thấy huynh có trồng hành lá, nhổ lấy hai cây, cắt nhỏ ra rắc trên đậu hủ, đó thật sự là mỹ vị nhân gian đấy, dù là gia đình quyền quý ở kinh đô, trên bàn cơm cũng phải có món này.” Dứt lời liền đem đậu hủ đặt vào trong tay Hàn Lương.

“Nếu đã vậy, tại hạ xin nhận. Đa tạ!” Hàn Lương không hề cố ra vẻ, cầm miếng đậu hủ, chẳng qua chàng mơ hồ cảm thấy lời Thu Diệp không đúng, nhưng lại không thể nói là không đúng ở đâu.

Thu Diệp thấy đã xong việc, đang chuẩn bị đưa hai tiểu tử nghịch ngợm kia về nhà, lại nghe Hàn Lương nói: “Vừa rồi nghe Đồng Chùy với Thiết Đản nói muốn mua thỏ, phải không?”

Hai đứa trẻ nghe thấy thỏ, vội vàng bỏ con chó qua một bên, chạy vội tới, vây quanh Hàn Lương, cười hì hì: “Lương ca ca, dì nhỏ của bọn đệ nói không đủ tiền, huynh cho bọn đệ nợ đi!” Đồng Chùy cười lộ hai cái răng cửa, đáng thương nhìn Hàn Lương.

“Cái này… thú săn được mấy hôm trước đều đã đem bán hết, thỏ cũng không còn nữa, nhà dì Đào ở phía trước mua rồi!” Hàn Lương nói.

“Vậy ngày mai huynh bắt thỏ bán cho dì nhỏ đi!” Thiết Đản vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hàn Lương xoa đầu hai đứa trẻ, nói: “Gần đây huynh không có thời gian đi săn!”

Hai tiểu hài tử vẻ mặt thất vọng, Thiết Đản khó hiểu: “Vì sao vậy, vì huynh phải gả cho người ta sao? Phải rời khỏi thôn của chúng ta sao?”

Hàn Lương hơi xấu hổ, không biết nên nói cái gì, lại nghe Đồng Chùy kêu lên vui mừng: “Đệ có ý này! Nếu huynh phải gả, vậy gả cho dì nhỏ của đệ đi, dì nhỏ cũng chưa thành thân. Đến lúc đó dì không cần tốn tiền mua thịt, huynh không cần tốn tiền mua đậu hủ, đây gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài, rất tốt mà!”

Thu Diệp xoa gương mặt đang nóng dần lên của mình, làm bộ muốn đánh tiểu hỗn đản này một cái: Rốt cuộc là ai muốn ăn thịt không tốn tiền chứ!

“Hai tiểu tử thối các đệ, không được nói lung tung, huynh không có gả đi, chỉ là gần đây phải làm ruộng, không thể đi săn!” Hàn Lương cũng hơi mất tự nhiên, trong giọng nói thoáng mang theo hoảng loạn.

“Vì sao, dì nhỏ của đệ rất tốt, dì biết làm đậu hủ, còn nuôi một con lừa nữa!” Nghĩ đến không có thịt để ăn, Thiết Đản vẫn muốn tranh thủ một chút.

“Đúng rồi, đúng rồi, dì nhỏ của đệ có tiền, kiếm được từ bên ngoài đem về, bây giờ dì nhỏ đang xây một căn nhà đó, huynh mau gả đi, bằng không để người khác hưởng lợi là không được đâu!” Thiết Đản bổ sung.

Hàn Lương bị hai nhóc tì này làm cho dở khóc dở cười, chàng cảm thấy ánh nắng ngày xuân hơi nóng, mất tự nhiên nâng tay lên, muốn lau đi mồ hôi trên trán.

Thu Diệp thì ngược lại, gió xuân thổi qua, thổi tới mức tâm nàng cũng hơi lạnh. Nàng nhìn nam tử đang khó xử trước mặt, có lẽ chàng còn có chút tức giận, nàng liền nghiêm túc nói: “Thật ra, huynh có thể suy xét xem, ta… Không có ý gì khác, huynh vẫn còn trẻ, nên tìm lấy một tri kỉ, không nên vì lời đàm tiếu mà chậm trễ bản thân.”

Tìm một tri kỷ… Đừng chậm trễ bản thân… Trong lòng Hàn Lương yên lặng lặp lại lời Thu Diệp, lần đầu tiên chàng nghe có người nói vậy với chàng, dù lời nói rất đơn giản, thế nhưng lại làm lòng chàng xao động. Chỉ là, nếu chàng vốn đã định rời khỏi nơi này, vậy cần gì phải nghĩ tới chuyện tái giá chứ?