Editor: trabuoicugung

---

Chương 8: Giấc mộng đêm qua

Úc Khê đứng dưới ánh trăng một lúc.

Tào Hiên vẫn chưa trở lại.

Úc Khê càng đứng càng xấu hổ, nàng đang định giả vờ quên chuyện kia và trở về phòng thì Tào Hiên ra khỏi phòng cậu, tiếng gọi phát ra sau lưng nàng: "Chị Khê."

Úc Khê quay đầu, Tào Hiên đưa quả táo cho nàng, sau đó lại lén lút dúi quyển tiểu thuyết cũ vào tay Úc Khê, trông chẳng khác gì một tên ăn trộm cả: "Cho chị nè."

Khuôn mặt mập mạp của Tào Hiên hơi đỏ lên, trên mặt thấm một tầng mồ hôi mỏng, sự căng thẳng của cậu khiến Úc Khê thêm chột dạ, giống như hai người đang làm điều gì xấu xa vậy.

Nàng nhét quyển tiểu thuyết cũ vào balo rồi thấp giọng nói: "Cảm ơn." Rồi chui vào phòng của mình.

Cho đến khi tiếng đóng cửa phòng Tào Hiên vang lên, Úc Khê mới vặn chốt của chiếc đèn bàn mờ mờ, sau đó rút quyển tiểu thuyết cũ đến mức trang sách gần rời ra khỏi balo.

Vừa thấy bìa sách, Úc Khê đã hiểu tại sao mặt Tào Hiên lại đỏ ửng.

Quyển sách này lộ liễu từ cái bìa, chị dâu em chồng gì đấy, nói chung là hai người phụ nữ ôm vai nhau, chiếc váy màu lam sa vắt lên vai một cách lỏng lẻo dường như chẳng có tác dụng gì.

Những thứ không nên thấy đều lộ ra ngoài, từ trên xuống dưới, đỏ như mận, và cũng đen như mực.

Chóp mũi Úc Khê thấm một tầng mồ hôi mỏng, đầu ngón tay run rẩy giở bìa sách ra rồi nhìn vào bên trong.

Đó là lần đầu tiên nàng biết từ "Ma kính" không chỉ dùng để nói về đậu hũ xay.

[Từ Ma kính còn có nghĩa là tư thế cắt kéo của cặp đồng tính nữ]

Cũng là lần đầu tiên nàng biết trong khu rừng rậm màu đen tuyền ấy còn ẩn chứa một dòng suối nhỏ.

Mắt cá chân của người chị dâu đặt lên vai em chồng, đôi mắt long lanh của cô nhìn vào người còn lại ....

Trang sách cũ quẹt vào miệng vết thương của nàng, đó là nơi mà Giang Y từng mút lấy, Úc Khê cũng đã quên chuyện phải lấy băng cá nhân dán lại.

Nàng cũng chẳng nhớ mình đã ngủ từ khi nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy cảm thấy khát nước vô cùng.

Tấm khăn trải giường dưới người nàng ẩm ẩm vì bị mồ hôi thấm vào.

Úc Khê ngửa mặt nằm trên giường, ánh mặt trời rọi vào kẽ hở trên tấm ván gỗ thật chói mắt. Nàng hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua, trên bìa của quyển tiểu thuyết rõ ràng là hai người phụ nữ tóc thẳng, vậy mà trong giấc mộng của Úc Khê lại trở thành một tóc thẳng một tóc quăn.

Nếu người tóc thẳng là nàng, vậy người tóc quăn là ai?

Úc Khê chỉ quen một người tóc quăn ở ngoài đời. Trong cái thị trấn lụi bại sâu trong núi này, uốn tóc là hành động mà mọi người cho rằng chỉ những người phụ nữ không đứng đắn mới làm.

Người phụ nữ tóc quăn duy nhất mà Úc Khê biết là Giang Y.

Úc Khê nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngồi dậy khỏi tấm khăn trải giường ẩm ướt.

Hôm nay, là lần tổng động viên toàn trường cuối cùng trước kỳ thi đại học.

Lúc vào nhà vệ sinh, Úc Khê mới phát hiện nàng tới tháng.

Những loại băng vệ sinh đóng gói đẹp đẽ như trong TV là mặt hàng xa xỉ đối với Úc Khê. Đúng vậy, nàng nghèo đến mức đó, và rất khắt khe với từng đồng tiền tích cóp được, tất cả chỉ để giành cho việc mua những quyển sách ôn thi đại học có thể thay đổi vận mệnh của nàng.

Đối phó với việc tới tháng, nàng sử dụng biện pháp rất tiết kiệm, đó là sử dụng loại băng vệ sinh bán sỉ không có nhãn mác, chỉ mới dán vào qυầи ɭóŧ thôi cũng cảm nhận được sự khó chịu khi lớp băng ma sát vào da. Nàng cũng đã quen với cảm giác đó, chỉ có suy nghĩ: Thật là kỳ quái, lần này chu kỳ kinh nguyệt của nàng tới sớm hơn một tuần.

Không biết có liên quan đến giấc mơ đêm qua không.

******

Úc Khê đeo balo tới trường, sau khi học xong các tiết buổi sáng và hai tiết buổi chiều, học sinh toàn trường nhốn nháo chạy đến sân thể dục, chuẩn bị thực hiện lần tổng động viên cuối cùng trước kỳ thi đại học.

Hiệu trưởng hét khàn cả cổ trên cột cờ, âm thanh réo rắt phát ra thì microphone, thế nhưng không có nhiều học sinh để ý cho lắm.

Úc Khê nhìn quanh, không quá mười người nghiêm túc nghe hiệu trưởng phát biểu, số khác thì đọc tạp chí, nói chuyện riêng, kéo kéo mấy cái dây chuyền vàng giả trên cổ.

Trong lớp Úc Khê cũng chỉ có hai người duy nhất nghiêm túc nghe hiệu trưởng phát biểu --- Úc Khê và Chu Tề, nam sinh đã gửi thư tình cho nàng hôm trước.

Úc Khê nhìn qua Chu Tề, thứ nàng thấy là nửa mặt với vẻ an tĩnh của cậu ta, Úc Khê thật sự không hiểu, tại sao cậu ta lại gửi thư tình cho nàng trước một thời điểm quan trọng như kỳ thi đại học.

Chẳng lẽ Chu Tề muốn ảnh hưởng đến việc thi đại học sao? Cậu ta không muốn rời khỏi ngọn núi này và thay đổi vận mệnh sao?

Úc Khê không biết liệu tất cả mọi người có giống nàng – coi kỳ thi đại học như cọng rơm cứu mạng duy nhất có thể nắm lấy hay không.

Khi Úc Khê đang nhìn qua sườn mặt của Chu Tề, cách hai hàng phát ra một tiếng "Hừ".

Tiếng hừ ấy nghe chẳng giống với Giang Y chút nào, giọng điệu của Giang Y nghe hồn nhiên nhưng chẳng kém phần quyến rũ, còn tiếng hừ kia thì nghe như hắng giọng làm ra vẻ. Mà người phát ra tiếng hừ ấy là nữ sinh kiêu ngạo nhất trường, gia cảnh nhà cô ta có thể xếp hạng nhất ở Chúc trấn, gã anh trai lưu manh của cô cũng là một dân xã hội tai tiếng.

Tuy cùng mặc đồng phục như nhau, nhưng cổ áo sơ mi của Tần Tiểu Hàm có một đoạn ren đen quyến rũ khác với những nữ sinh khác, mỗi ngày cô ta thường đi chơi bời với hai gã lưu manh giống như anh trai cô ả, ở trong lớp thì lúc nào cũng hoành hành ngang ngược.

Tiếng "Hừ" ban nãy của cô ta hiển nhiên là nhằm vào Úc Khê, thêm hai nữ sinh khác như không sợ Úc Khê nghe thấy, bèn lớn tiếng nói: "Không biết xấu hổ!"

"Nghĩ mình đẹp lắm chắc? Kiêu ngạo cái gì chứ?"

"Bên ngoài thì lúc nào cũng vờ là mình thanh cao, sau lưng thì lại làm hồ ly tinh đi dụ dỗ người khác, thật là rẻ tiền..."

Úc Khê bình tĩnh nhìn hiệu trưởng kéo cờ rồi lại tiếp tục bài phát biểu.

Úc Khê mặc kệ Tần Tiểu Hàm, dù sao hơn một tháng nữa thi đại học xong thì nàng sẽ rời khỏi đây. Trong trường hợp lý tưởng nhất thì cả đời nàng sẽ không cần chạm mặt những người này nữa.

******

Sau khi tan học, vì hôm nay là thứ ba nên nàng không cần đến hiệu sách làm thêm, Úc Khê đeo balo đi thẳng đến tiệm bida, có người thấy nàng thì bèn gọi Giang Y: "Chị Y ơi, em gái chị tới nè."

Như thường ngày, Giang Y vẫn đứng cạnh chiếc bàn bida trong góc, tay cầm gậy, kẽ tay kẹp một điếu thuốc, cô hơi cúi người, dùng gậy bida đánh một cú chuẩn xác vào quả bóng trắng trên bàn, một quả bóng đỏ chui vào lỗ, cô dúi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, cười nói với Úc Khê qua làn khói mỏng: "Chào em gái của chị."

Nàng chọc Úc Khê: "Gọi chị đi nào."

Úc Khê bình tĩnh đáp: "Giang Y."

Giang Y cười: "Sao lần nào cũng chẳng ngoan ngoãn gọi vậy?" Cô bĩu môi, ý bảo Úc Khê ngồi vào quầy thu ngân làm bài tập, còn bản thân thì đem đèn bàn đến cho Úc Khê.

Úc Khê đang làm đề toán thì có người gõ hai lần vào cái bàn trước mặt nàng.

Tai nàng rất thính, nàng nhận ra người gõ là nam sinh xăm hoa trên tay đưa thư cho nàng hôm trước, nàng ngẩng đầu, không ngờ rằng xuất hiện trước mặt nàng là khuôn mặt thanh tú hơi ửng hồng của Chu Tề.

Đôi khi, nàng cảm thấy Chu Tề còn giống con gái hơn nàng.

Gã lưu manh với cánh tay xăm hoa kia đứng canh một bên, Chu Tề đỏ mặt hỏi Úc Khê: "Bức thư hôm qua... Cậu xem chưa?"

Úc Khê bình tĩnh gật đầu: "Xem rồi."

"Vậy cậu..." Mặt Chu Tề càng đỏ hơn.

Gã đại ca tay xăm hoa hỏi thay: "Vậy chắc chắn là cô đồng ý rồi chứ gì?"

Úc Khê lại bình tĩnh đáp: "Không đồng ý."

Tên lưu manh tay xăm hoa đột nhiên nện mạnh xuống mặt bàn, Giang Y xách gậy bida, ánh mắt hướng về phía bên này.

Úc Khê chẳng sợ, nàng vẫn bình tĩnh đối mặt với Chu Tề và gã du côn tay xăm hoa: "Bất kỳ kẻ nào cũng không được phép quấy rối việc thi đại học của tôi."

Gã lưu manh tay xăm hoa giơ tay lên, giường như gã muốn xách cổ áo thun của Úc Khê: "Con nhỏ này, sao mày không biết điều vậy hả..."

Giang Y xách theo gậy bida đi thẳng tới, gã lưu manh tay xăm hoa bị Chu Tề cản lại: "Anh, đừng làm thế."

Lúc nàng Giang Y mới dừng lại.

Chu Tề lại nói với gã lưu manh tay xăm hoa kia: "Em không muốn eps buộc cô ấy." Cậu ta cười với Úc Khê: "Chúng ta vẫn sẽ là bạn học tốt của nhau chứ?"

Úc Khê gật đầu: "Chúc cậu thi đại học thành công."

Chu Tề hỏi: "Cậu định thi vào trường nào?"

Úc Khê đáp: "Bội Hàng."

Chu Tề hơi ngạc nhiên: "Trường đại học hàng không Bội Hàng hả?" Cậu ta hỏi Úc Khê: "Cậu muốn lái máy bay sao?"

Úc Khê đáp: "Tôi muốn tạo ra máy bay."

Chu Tề nói: "Cậu sẽ thành công."

Lần này, Úc Khê nở một nụ cười hiếm có: "Tại sao?"

Chu Tề gãi đầu: "Mình thấy lúc cậu học ấy, trên người cậu có một nguồn năng lượng rất lớn." Cậu ta nói tiếp: "Mình cũng có ý định thi vào đại học ở Bội thành."

Úc Khê nói: "Cậu cũng sẽ thành công."

Chu Tề cũng cười: "Tại sao?"

Úc Khê đáp: "Cậu rất kiên nhẫn, nước chảy thành sông."

Chu Tề nói: "Vậy gặp nhau ở Bội thành nhé?"

Úc Khê gật đầu, Chu Tề lại cười, cậu ta lôi gã anh trai lưu manh tay xăm hoa rời đi.

Úc Khê lại làm đề tiếp, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cái đèn bàn trước mặt bị người ta quăng ngã.

Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là gương mặt đầy phẫn nộ của Tần Tiểu Hàm: "Con tiện nhân này, mày còn lạt mềm buộc chặt dụ chỗ người ta gặp lại ở Bội thành hả?"

Úc Khê nở một nụ cười hiếm có, nhưng mà lại là cười lạnh: "Còn biết cả lạt mềm buộc chặt à, không tồi."

Bạn thân của Tần Tiểu Hàm nói: "Ai mà chẳng biết Chu Tề thích môn ngữ văn nhất? Tần Tiểu Hàm của chúng tôi để tâm đến Chu Tề lắm đấy."

Tần Tiểu Hàm rống lên: "Đồ ngu này, câm miệng lại!"

Cô bạn thân của ả lộ ra vẻ mặt rúm ró, chẳng dám hé răng nữa.

Úc Khê bình tĩnh nhìn Tần Tiểu Hàm: "Tôi không thích Chu Tề, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."

Không phải nàng không thấy gã anh trai du côn đứng cạnh Tần Tiểu Hàm, thậm chí gã ta còn cường tráng hơn gã anh trai lưu manh của Chu Tề, nhưng thật lòng nàng chẳng cảm thấy sợ chút nào.

Tần Tiểu Hàm định túm lấy tóc Úc Khê: "Mày còn muốn giả thanh cao cái gì hả?" Nhưng động tác của Úc Khê rất linh hoạt nên đã né được.

Giang Y xách gậy bida đến, vừa cười vừa cầm cái đèn bàn bị quăng lên: "Em gái à, cái đèn bàn của chị đây là đồ cổ đấy, làm hư thì phải đền."

Tần Tiểu Hàm không để ý đến hành động giải vây của Giang Y, cô ta đẩy Giang Y ra rồi lại muốn túm Úc Khê lại, Giang Y nhíu mày định chen vào thì Úc Khê hạ giọng, thì thầm bên tai cô: "Chị không cần phải xen vào."

Úc Khê bình tĩnh nhìn gã anh trai du côn bên người Tần Tiểu Hàm: "Hai nữ sinh đánh nhau mà thôi, anh sẽ không can thiệp chứ?"

Gã lưu manh ôm hai tay rồi cười: "Các cô cứ đánh đi, tôi mặc kệ."

Gã đã lớn lên với Tần Tiểu Hàm từ nhỏ, cái tính lông bông của cô ả cũng gần giống một nửa lưu manh, sức đánh nhau cũng chẳng vừa.

Úc Khê đáp: "Được thôi, vậy ra ngoài đánh đi, đừng làm hỏng đồ trong quán bida."

Nàng đi khỏi quán bida trước, Tần Tiểu Hàm phổng mũi đi theo, gã anh trai du côn và Giang Y cũng theo sau.

Lúc mọi người ra khỏi quán bida cũng là lúc mặt trời ngả về tây, ánh nắng chạng vạng đỏ như máu tạo cảm giác như tỷ thí võ hiệp ở thời xưa.

Tiệm bida nằm ở vị trị khá khuất, ven đường là những bụi cỏ tranh cao đến nửa người, Úc Khê xoay người, bình tĩnh nói với Tần Tiểu Hàm: "Đến đây đi."

Ngọn cỏ tranh quét qua chiếc áo thun cũ của nàng, thiếu nữ tay dài chân dài cùng với vẻ mặt lạnh lùng đứng dưới ánh hoàng hôn, mái tóc đen dài như mực được buộc đuôi ngựa, có chút gì đó giống với một hiệp khách giang hồ áo trắng của thời xưa.

Giang Y vừa nhìn vừa cười, cô tự châm một điếu thuốc cho mình, lại đưa một điếu cho người đứng bên cạnh – gã anh trai du côn của Tần Tiểu Hàm, trên môi xuất hiện một nụ cười mỹ lệ giữa làn khói lượn lờ: "Cậu xem, cô em gái của tôi có ngầu không?"