1 năm sau...1

Hôm nay là ngày sinh nhật của tiểu thư Nam Cung gia, Nam Cung Hiểu An được tổ chức long trọng tại khách sạn.

Báo chí truyền thông có mặt từ sớm để săn tin, Nam Cung gia cũng chẳng ngại ngần tiếp đón.

Khi nhận được thiệp mời, ai ai cũng bất ngờ và xen lẫn tò mò vì từ trước đến nay chưa từng nghe qua Nam Cung gia có một tiểu thư, mà chỉ có một thiếu gia độc nhất là Nam Cung Nhật Đăng.

Phó Tôn Trạch hôm nay vừa đi cho mình và thay mặt luôn cả tập đoàn Vũ Thị vì hôm nay là ngày rất đặc biệt với Vũ Dịch Đức.

Anh cùng vợ bước vào, Nhật Cung Nhật Đăng liền đi lại chào hỏi.

“ Luật sư Phó...”

“ Nam Cung tổng...!”

Phó Tôn Trạch và Nam Cung Nhật Đăng bắt tay chào hỏi, nhân viên phục vụ đi tới, anh ta cầm lấy ly rượu vang lịch sự đưa cho anh.

“ Cô Phó uống được rượu chứ? ”

Sở Kiều Ân, vợ của Phó Tôn Trạch cười nhẹ gật đầu.

Đột nhiên có tiếng hắng giọng vang lên, anh nhìn nhân viên lên tiếng:

“ Lấy nước cam cho vợ tôi...”

Quay sang nói với Nam Cung Nhật Đăng:

“ Cô ấy uống rượu, đêm nay tôi sẽ bị hành.

Nam Cung Nhật Đăng bật cười, liếc nhìn sang bên ngoài xem nhân vật ấy đã đến hay chưa, nhưng hình như...!

“ Tôi nên gọi anh là luật sư Phó hay là phó tổng Phó đây? ”

“ Ngài gọi tôi thế nào cũng được! ”

Nam Cung Nhật Đăng dừng một chút, nhếch môi cười khẩy, lên tiếng chiêu dụ:

“ Luật sư Phó à, Vũ Thị bây giờ đã không còn như ngày trước, không chừng nay mai sẽ phá sản.

Theo tôi được biết, anh sắp khai trương Văn phòng luật sư, tôi thấy bước đi này của anh rất thông minh.

Phó Tôn Trạch cười nhẹ nhìn xuống Sở Kiều Ân, nhếch mép, giọng anh trầm trầm lên tiếng trả lời:

“ Tôi mở Văn phòng luật sư, không đồng nghĩa là tôi nghĩ việc ở Vũ Thị.

“ Anh nghĩ sao nếu tôi muốn anh đến Nam Cung Thị làm việc.

Vũ Dịch Đức trả lương cho anh bao nhiêu, tôi trả gấp đôi, gấp ba, gấp mười lần cũng được.

Tiền đối với tôi không là vấn đề, tôi luôn chiêu mộ nhân tài và trả lương đúng với chức vụ, thực lực của họ.

Nếu anh đồng ý, điều kiện gì tôi cũng đồng ý và chắc chắn rằng tôi sẽ nâng đỡ Văn phòng luật sư của anh, vậy anh hà cớ gì mà không đồng ý đúng không? Anh cứ từ từ suy nghĩ, không cần trả lời vội đâu.

Tôi có thể chờ, Nam Cung Thị lúc nào cũng mở rộng cánh cửa hoan nghênh anh đến.! ”

Phó Tôn Trạch ngay người trong giây lát, không thể ngờ tới Nam Cung Nhật Đăng sẽ nói như vậy mới mình.

Quả thật hơn một năm nay Vũ Thị liên tục gặp nhiều khó khăn, mấy lần đứng trên bờ vực phá sản, để tồn tại đến thời điểm này đã là quá may mắn.1

Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa là anh sẽ rời bỏ Vũ Thị, anh sẽ cùng Vũ Dịch Đức lèo lái đến khi nào bất lực, không thể chống đỡ nổi.

“ Tôi không đồng ý! ”

Câu trả lời vô cùng dứt khoát và không cần thời gian suy nghĩ.

Nam Cung Nhật Đăng lặng người không vui, sau đó cười nhạt, vỗ vỗ vào vai của anh:

“ Tôi đã bảo anh từ từ, suy nghĩ thận trọng một chút...”

Tiến lại hai bước, anh ta nhỏ giọng vào tai đủ để Phó Tôn Trạch nghe thấy, lời như hăm dọa:

“ Đừng để sự nghiệp bấy lâu nay mình cố gắng phấn đấu gầy dựng biến mất theo Vũ Thị, như vậy thật đáng tiếc! ”

Nam Cung Nhật Đăng nói xong liền bật cười cao ngạo, quay lưng bỏ đi, Phó Tôn Trạch cau mày đăm chiêu suy nghĩ.

Vũ Thị?

Tại sao lại muốn Vũ Thị biến mất đến như vậy?

Lúc trước hợp tác vui vẻ, nước sông không phạm nước giếng.

Đột nhiên quay sang trở mặt thành thù, hao công tổn sức chèn ép Vũ Thị, đấu đá với nhau Nam Cung Thị cũng tổn hại mệt nhọc không ít.!

Trong đây chắc chắn có uẩn khúc gì đó.!

Vũ Dịch Đức đã làm gì đắc tội với Nam Cung Nhật Đăng hay sao?

Hình như không phải, là Ngô Tân Vinh mới phải.!

Nhưng cũng không phải...!

“ Tôn Trạch! Anh ta nói gì với anh vậy? ”

Sở Kiều Ân lay lay cánh tay của anh, chân mày của anh giãn ra, trả lời với cô:

“ Không có gì, chúng ta lại bàn ngồi đi.

Nhân viên phục vụ dẫn Phó Tôn Trạch và Sở Kiều Ân đi lại bàn Vip gần với sân khấu ngồi xuống.

Lúc này mọi sự chú ý dồn vào hai nhân vật đang tay trong tay thân mật đi vào, vệ sĩ xếp thành hai hàng dọc che chắn đến khi họ an toàn bước vào bữa tiệc mới lui ra.

Những người tham sự trố mắt nhìn theo rồi quay sang to nhỏ, xì xầm bàn tán.

Sở Kiều Ân nghe tiếng to tiếng nhỏ, ngoái đầu nhìn về phía sau, trong lòng cũng có chút tò mò về ngoại hình của vị tiểu thư này.

Đột nhiên hai mắt của cô trợn lên, lay lay người của Phó Tôn Trạch:

“ Anh Trạch...anh Trạch! ”

Phó Tôn Trạch nghe tiếng vợ gọi liền đánh mắt sang nhìn, vẻ mặt hoang mang không tưởng của cô làm anh hiếu kì.

Anh đưa mắt nhìn theo hướng cô đang nhìn, đến cả anh cũng không khỏi bất ngờ.

Một cô gái với vóc dáng siêu chuẩn, bóc lửa quyến rũ đến muốn nghẹt thở.

Tóc ngắn màu vàng rêu uốn nhẹ vô cùng sành điệu, khuôn mặt trang điểm đậm đà cẩn thận toát lên vẻ lạnh lùng, cá tính và cao sang.

Trên người diện chiếc váy màu đen được cắt xẻ táo bạo đầy vẻ huyền bí, phóng khoáng và sang trọng đúng với thân phận là một vị tiểu thư bí ẩn của Nam Cung gia.1

“ Xin giới thiệu với mọi người, đây là con gái của tôi, Nam Cung Hiểu An! ”

Đôi mắt của ông Nam Cung chứa đựng hạnh phúc nhìn con gái của mình.

Báo chí bất ngờ lấn tới, nhưng được vệ sĩ làm rào cản ngăn lại.

Họ không ngừng chụp ảnh, liên tục đứng từ xa đặt câu hỏi với ông Nam Cung, tiểu thư Nam Cung Hiểu An và cả người đàn ông bên cạnh là Ngô Tân Vinh.1

“ Mọi người bình tĩnh, hôm nay tôi sẽ giải đáp hết tất cả câu hỏi.

”1

- ---------------.