Chung quanh có người trêu chọc: “Thật không dễ gì đem một kẻ trước đuổi đi, kết quả Glory tới, tiếp tục như vậy, Hyman lão đại khi nào mới có thể nhìn trúng ta?”

Terrence cũng đến vô giúp vui: “Ngươi biến đi, chỉ cái bộ dạng cao lớn thô kệch này của ngươi, căn bản không phải đồ ăn của Mạn tỷ, không phải Glory cũng không có phần của ngươi!”

“Ta cao lớn thô kệch? Ngươi so với ta càng thô hơn.” Người nọ trợn mắt lên: “Nói ngươi trắng noãn như gấu đen, cũng không ngẫm xem biệt hiệu này của ngươi do đâu mà có.”

Mọi người đều cười lên. Tuy lần tập huấn này khẳng định sẽ rất nghiêm khắc, nhưng tâm tính toàn bộ mọi người vẫn rất thả lỏng, hưng phấn vượt lên trên khẩn trương.

Lần này là giải đấu CHF, tính chất toàn liên bang, không giống với thi đấu phân khu năm trước. Bốn năm một lần, cơ hội như vậy cả đời cũng chỉ có một lần. Huống chi có thể làm đại biểu hậu tuyển học viện, bản thân đã là một loại vô thượng vinh quang. Thậm chí có nhiều người biết mình khẳng định vô duyên với mười danh ngạch cuối cùng, hoàn toàn chỉ là ôm tâm tính gia tăng kiến thức thứ yếu mới là tham dự mà tới.

“Tán gẫu cái gì vui vẻ như vậy.”

Grace không biết đến đây lúc nào, mặc một thân quân phục liên bang, đi giày da đen ống cao.

Cô mỉm cười đi tới, trừ ăn mặc, thoạt nhìn tựa như cũng không có gì khác với lúc ở trong học viện.

“Chào Grace đạo sư!”

“Ha, đạo sư, em muốn báo cáo, Terrence đang nói chuyện không thích hợp với thiếu nhi!”

“Biến đi! Bớt bôi nhọ ta, là ngươi đang nói!”

“Đạo sư, đích đến của chúng ta lần này rốt cuộc là chỗ nào? Thật thần bí.”

“Đạo sư...”

Mọi người hưng phấn mồm năm miệng mười nói.

Grace rất bình tĩnh đi đến phía trước toàn bộ mọi người, gót sắt của giày da ống cao nện trên mặt đất, phát ra tiếng ‘cộp cộp’ thanh thúy.

“Đều rất thả lỏng nhỉ.” Cô mỉm cười hướng toàn bộ mọi người đứng thẳng.

Ngữ khí này của đạo sư không quá giống đang ca ngợi...

Tiếng mồm năm miệng mười của mọi người lập tức nhỏ đi không ít.

Thẳng đến lúc xung quanh hoàn toàn an tĩnh lại, Grace mới chậm rãi nói: “Học viện Thiên Kinh Anh Hồn chúng ta, thành lập vào thời đại hắc ám xa xưa, là nhóm cơ cấu huấn luyện đầu tiên của liên bang có được anh hồn chiến sĩ chuyên nghiệp, nơi này tuy chưa sinh ra vị đại nhân vật nào đủ để ảnh hưởng hướng đi của lịch sử, nhưng từ khi lập trường đến nay, đã đi ra một vạn sáu ngàn lẻ tám mươi chín vị chiến sĩ đúc được anh hồn, đi ra hơn năm ngàn nhân tài tinh anh lĩnh vực phù văn, lĩnh vực sinh vật… các lĩnh vực ngành học. Học viện trải qua mỗi một thời kì, mỗi một cải cách từ liên bang thành lập đến nay, cũng vì nó đưa ra lượng lớn nhân tài, làm ra cống hiến trác tuyệt!”

Nói tới đây, Grace dừng một chút nhìn mọi người, hiển nhiên đối với việc này, toàn bộ mọi người nghe nhiều nên thuộc, lịch sử mà, vinh quang mà, khẳng định cần động viên ủng hộ một phen.

“Nơi này từng là một trong các trung tâm giao lưu học thuật của toàn bộ liên bang, là một trong các thánh địa trong cảm nhận của toàn bộ người trẻ tuổi liên bang, ở CHF điện phủ đại biểu tối cao cho thực lực của học viện, chúng ta cũng từng là tướng quân thường thắng, càng từng ở trong vòng vây của mấy trăm học viện xông vào top 8 mang tính lịch sử!” Nụ cười của Grace đưa ngang nồng đậm, “Nhưng... Liên tục ba lần gần nhất, thứ tự học viện ở trên giải đấu CHF ngã xuống tới ngoài top 30, một lần trước, càng vô cùng thê thảm hạng 89, nghe nói năm trước ở thi đấu phân khu cũng đã biến thành hạng ba rồi!”

Nói tới đây, nét vinh dự nho nhỏ trên mặt toàn bộ mọi người đều tắt ngúm. Grace đạo sư không phải đến khen bọn họ, tất cả vinh quang này đều không phải bọn họ mang đến.

“Biết trong CHF lần này tạp chí bình luận là đánh giá chúng ta như thế nào không? Đây là một học viện đã ngã xuống khỏi thần đàn, bọn họ đang sống bằng tiền dành dụm, cuộc sống an nhàn khiến học sinh nơi đó đều biến thành cừu, trừ chơi đùa, bọn họ đã quên chiến đấu thật sự là thế nào. Năm trước thi đấu học viện phân khu, bọn họ chỉ là hại mười hai của phân khu, năm nay CHF sẽ là bước ngoặt của bọn họ, từ nay về sau ngã xuống thành học viện hạng ba!”

Nói tới đây, Grace tựa cười mà không cười nhìn mọi người, “Học viện hạng ba.”

“Đánh con mẹ nó rắm chó!” Terrence nhịn không được, rít gào trầm thấp.

“Những bình luận hạng ba kia mới là trò cười! Lão tử sẽ ở trên sân đấu CHF xé nát mồm bọn hắn!”

“Bọn hắn mới là hạng ba, cả nhà đều là hạng ba!”

Mọi người đều có chút kích động, CHF bình luận bọn họ không phải chưa nghe thấy, nhưng đều tự động xem nhẹ, nhưng Grace lúc này nói, mọi người vẫn bị chọc giận, dù sao mỗi người đều cảm thấy là tinh anh của liên bang, tương lai phải oai phong một cõi.

“Không phục?” Tiếng cười của Grace đột nhiên thu liễm, “Sai, các ngươi không phải hạng ba, các ngươi ngay cả hạng ba cũng không bằng, một đám phế vật bất nhập lưu!”

Thanh âm Grace giống như chùy gõ toàn bộ mọi người trợn mắt há hốc mồm, một số người cúi đầu, nhưng vẫn có người không phục.

“Một cuộc thi đấu học viện phân khu mà thôi, hạng mười hai, chỉ là thi đấu phân khu, các ngươi biết các ngươi sắp đối mặt là cái gì không, giải đấu CHF, ngươi biết có bao nhiêu cao thủ sẽ tham gia không, các ngươi thế mà còn cười được, tự tin từ đâu ra, bằng công phu mèo ba chân của các ngươi, các ngươi sẽ chỉ làm Học viện Thiên Kinh bị vĩnh viễn đóng đinh ở trên cây cột sỉ nhục lịch sử!”

Toàn bộ mọi người đều đỏ mặt, cúi đầu, một đoạn lời nói lôi đình vạn quân, khiến toàn bộ mọi người tự động che chắn xấu hổ đều trào lên, bịt tai trộm chuông là vô dụng, đây là sự thật không thể tranh cãi, bọn họ từ trước tới giờ nào có tính lấy được thành tích gì, chỉ là tham dự một chút...

Chỉ là tham dự một chút, buồn cười cỡ nào!

Lời này nếu là người khác nói, nhắm chừng đã chiến rồi, nhưng đây là Grace, anh hùng của học viện Thiên Kinh anh hồn, thần tượng của mọi người, cũng là nguyên nhân khiến học viện Thiên Kinh còn có thể giữ lại tư cách tham gia CHF!

Trên mảnh đất trống im ắng, nhưng ngực mỗi người đều nghẹn một hơi.

“Lời nói thật nghe rất chói tai rất khó chịu nhỉ?” Grace bình tĩnh nhìn bọn họ: “Ta cũng rất khó chịu!”

“Học viện Thiên Kinh anh hồn không những là trường học cũ của ta, nó càng là tín ngưỡng của ta, vinh dự của ta. Ta là đứa trẻ mồ côi, là học viện thu nhận nuôi nấng ta, cho ta ăn, mặc, ở, thậm chí còn cho ta lý tưởng, cho ta vinh quang, khiến ta trở thành anh hồn chiến sĩ trong giấc mộng, ta không biết học viện đối với các ngươi ý nghĩa thế nào, nhưng với ta mà nói, nơi này là nhà của ta, học viện là mẫu thân của ta! Ai dám vũ nhục bà ấy, người đó sẽ là kẻ địch của ta! Ta sẽ khiến hắn chết!”

Lúc này Grace không là đạo sư ôn hòa nữa, mà là nữ chiến thần oai phong một cõi kia!