Đại thẩm mập ăn xong phần Lương Bì, vẫn chưa thỏa mãn li3m khóe miệng, sau đó đem ánh mắt nhắm chuẩn đến những lát dưa leo chua ngọt trên bàn.

"Bàn Nha, dưa leo này cũng là ngươi làm à? để ta nếm thử xem có gì khác biệt không." Nói xong liền gắp một miếng cho vào miệng, sau đó nhảy dựng lên chỉ vào đ ĩa dưa leo nói: "Ăn quá ngon!! Làm sao có thể làm cho món dưa leo vừa chua vừa ngọt được, ăn vào miệng quá sảng khoái a"

Nhóm người nếm thử đầu tiên đã gây náo động, những thực khách xếp hàng phía sau càng không thể chờ đợi thêm được nữa, họ bưng bát lên và nói: “ Bàn Nha, chúng ta cũng muốn ăn thử!”

"Được rồi! Mọi người đợi một chút!" Bàn Nha vui vẻ xắn tay áo quay vào bếp chuẩn bị Lương Bì!

"Ngon quá, ngon quá! Ta chưa bao giờ được ăn dưa leo nào vừa chua vừa ngọt như thế này"

“Lương Bì này cũng ngon, ăn hoài không thấy chán!”

"Các ngươi đã ăn thử xong rồi nhường chỗ cho những người phía sau ăn thử a!"

Sân nhà Bàn Nha gần như chật kín người gõ bát chờ cơm.

Hai mẹ con Bàn Nha bận bịu khí thế ngất trời, nghe tin rất nhiều người chạy đến nhà Bàn Nha , làm người không biết còn tưởng là đang đi chợ.

“Ái Nha, Đại cô!” Một người phụ nữ trung niên mặc áo màu đỏ bước ra từ đám đông.

Người phụ nữ trang điểm đậm, lộ ra mười phần xinh đẹp.

Chính Thang thị vợ của tứ đệ nương Bàn Nha

"Trượng phu nhà ta bảo ta đến nhà tỷ xem một chút.

Ông ấy nói Bàn Nha bị bệnh, không biết đã khỏi chưa?" Tứ cữu mẫu không tình nguyện nói..

Tứ cữu của Bàn Nha là một người buôn than , sinh ý không lớn, nhưng cũng kiếm được rất lời, gia đình cũng có cuộc sống tốt.

Tứ cữu mẫu, ngày bình thường sống an nhàn sung sướng, chê nhà Bàn Nha nghèo nên rất ít lui tới.

Nhưng tứ cữu lại rất thích người cháu gái này nên lễ tết sẽ lui tới.

"Ôi, Tứ đệ muội đến rồi! Ngồi xuốngđi! bệnh của Bàn Nha đã khỏi hẳn rồi!" Nương Bàn Nha vội vàng bảo Thang thị ngồi xuống, bưng cho bà ta một bát Lương Bì, và nói: "Thử đi, cháu gái của ngươi làm món này đấy, ăn thử xem có ngon không?"

Thang thị nhìn Lương Bì đơn giản này, không có thịt, thầm nghĩ đây là một loại đồ ăn thô sơ mà thôi, trong mắt lại vô thức lộ ra vẻ khinh thường, còn khoe khoang nói : "Ai Nha đại cô, tỷ khách khí rồi.

Ngày thường ở nhà ăn gà, vịt, cá đã chán.

Thỉnh thoảng ta cũng ăn hải sản và bào ngư.

Lương Bì này nhìn quá thô sơ, ta sợ ăn không quen nên nhường cho người khác đi, đỡ lãng phí”.

Thang thị vừa nói xong, Đại thẩm mập đang ch ảy nước miếng ở bên lập tức mạnh mẽ cầm lấy bát trước mặt bà ta, hút vài ngụm ăn xong bát Lương Bì rồi nói: “Vừa vặn ngươi không ăn, để ta ăn, đỡ lãng phí, hehe!"

Thang thị ghét bỏ dùng khăn che mũi, xua tay nói: "Được rồi, ngươi ăn đi, trông giống như quỷ đói đầu thai vậy."

Đại thẩm mập trợn mắt nhìn bà ta nói: "Hừ, có một hai đồng tiền bẩn.

Nhìn ngươi lỗ mũi hếch lên trời, không biết đắc ý cái gì." Sau đó bực tức rời đi, trước khi đi nàng ấy còn cố tình dùng thân thể mập mạp của mình cọ vào người Thang thị mấy lần.

Thang thị tức giận nhảy dựng lên dùng khăn tay lau đi, sợ bụi bẩn trên người Đại thẩm mập sẽ làm bẩn quần áo của bà ta.

Nương Bàn Nha từ lâu đã quen với tính cách của tứ đệ muội này, bà nói chuyện với bà ta vài câu rồi đi chào hỏi những người khác.

Tiếng ồn ào nhanh chóng đánh thức Cha Bàn Nha đang ngủ say, Hắn dụi mắt, trong lòng biết là Bàn Nha bắt đầu làm việc mà nàng gọi là "Sinh ý".

Hắn cố tình chửi bới và hét ra ngoài cửa sổ: "Ai, mẹ nó quỷ thất đức nào vừa mới Sáng sớm đã ồn ào, sao không có mắt sao!"

Lời mắng chửi của cha Bàn Nha bị chôn vùi trong tiếng ồn ào của mọi ngươi, không ai để ý đến hắn