“Ngươi, lừa trẫm thật khổ.”

Lục Thừa nắm cằm Diệp Tô, một làn nước như ẩn như không đọng lại nơi khóe mắt, anh dùng sức đẩy, Diệp Tô thuận thế ngã xuống đất.

“Hoàng thượng, người cũng biết Trân nhi yêu người bao nhiêu mà, Hoàng thượng~” Diệp Tô khóc lóc trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Thừa lạnh lùng đứng thẳng trước mặt, cô nắm lấy một góc nhỏ long bào: “Trân nhi giả làm Trường Ca là thật, nhưng mà Hoàng đế ca ca, chẳng lẽ người không hề động lòng một chút nào sao?”

“Người là biểu ca của thần thiếp, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, trước giờ người thương Trân nhi nhất, chính là, chính là ả ta!” Diệp Tô đảo mắt, chỉ vào Dương Dĩ Trừng đứng bên cạnh Lục Thừa.

Dương Dĩ Trừng bị dọa phải lùi về sau một bước, Chu Bá Xuyên ngồi sau màn hình theo dõi gật gật đầu hài lòng.

Diệp Tô căm hận cắn răng, tất cả bi thương vừa rồi biến thành oán hận, cô chỉ vào Dương Dĩ Trừng vừa khóc vừa nói lớn: “Từ sau khi tiện nhân Trường Ca này xuất hiện, biểu ca người liền không thương Trân nhi nữa, sao Trân nhi có thể để cho tiện nhân này sống ở trong cung, sống ở trên đời này!”

“Câm miệng!” Lục Thừa quát lớn, trên mặt thoáng hiện một tia không đành lòng, anh nắm chặt bàn tay của Dương Dĩ Trừng bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu! Trân Phi dĩ hạ phạm thượng, mưu hại hoàng phi và hoàng tự, lập tức hủy bỏ Phi vị, biếm làm thứ dân, đày vào lãnh cung!”

Sau khi nghe thánh chỉ của Lục Thừa, nét mặt Diệp Tô hoàn toàn trở nên mê mang, vừa rồi còn quỳ thẳng tắp giờ đã ngồi bệt xuống đất, đôi mắt không có tiêu cự, lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm: “Hoàng đế ca ca, người, người thật sự muốn làm vậy với Trân nhi ư?”

Lục Thừa quay đầu đi, không nhìn dáng vẻ của cô, nhỏ giọng nói: “Làm đi.”

Lập tức có thị vệ đi đến, mỗi người nắm một cánh tay Diệp Tô rồi cùng kéo cô đi khỏi đó.

“Cắt! Hoàn hảo!”

Chu Bá Xuyên không kìm chế được kích động khen một câu. Dương Dĩ Trừng lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào cười nói: “Cám ơn đạo diễn.”

Trong hai người kéo Diệp Tô khỏi bối cảnh có một người không cẩn thận bị vướng vào ngạch cửa, người này buông tay làm Diệp Tô hơi nghiêng theo.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị Tô Tô, em không cố ý, thật xin lỗi, chị vẫn ổn chứ.” Người trượt ngã vẫn còn chưa đứng dậy, thậm chí còn không than đau đã vội vàng xin lỗi Diệp Tô.

Tiếu Vũ lập tức chạy nhanh tới đỡ Diệp Tô, cô trừng mắt nhìn mấy diễn viên quần chúng: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả, lỡ ngã rồi làm sao?

Diễn viên quần chúng nhỏ tuổi khuôn mặt đỏ bừng, đầu như gà con mổ thóc: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị Tiểu Vũ, em không cố ý, thật xin lỗi.”

Tiếu Vũ và diễn viên quần chúng kia mỗi người đỡ một tay Diệp Tô, Diệp Tô vẫn duy trì nét mặt tuyệt vọng của phân cảnh vừa rồi, nước mắt còn đọng lại trên mặt: “Không sao đâu Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi. Cậu ấy cũng không phải cố ý.”

“Cám ơn chị Diệp Tô!” Diễn viên quần chúng bị trượt chân lập tức khom gập người chín mươi độ: “Chị Diệp Tô đúng là người tốt.”

Tiếu Vũ kéo Diệp Tô đi, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Diệp Tô: “Tô Tô, cậu đừng khóc, cảnh cậu vừa diễn làm mắt mình cũng đỏ lên. Đạo diễn Chu đã hô cắt rồi mà cậu vẫn chưa thoát khỏi phân cảnh đó.”

Diệp Tô nức nở một lát, vừa lau nước mắt vừa bình ổn tâm trạng.

Phân cảnh vừa rồi chính là cảnh lúc Hoàng đế Ngọc Thanh khôi phục trí nhớ phát hiện Trân Phi giả làm Trường Ca, người cùng chung hoạn nạn với mình, lại điều tra được Trân Phi đã năm lần bảy lượt hãm hại Trường Ca và đứa con trong bụng, dưới cơn tức giận đã phế đi Phi vị của Trân Phi.

Cô diễn quá nhập tâm, dường như cảm thấy mình chính là Trân Phi vừa ngu ngốc, vừa xấu xa, vừa yêu Hoàng đế, cho nên khi diễn xong tâm trạng vẫn chưa bình ổn lại.

Sau khi đóng xong cảnh này sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, Diệp Tô dặm lại khuôn mặt lấm lem vì khóc, rồi ngồi yên lặng trầm tư trên ghế gấp.

Tiếu Vũ thấy Diệp Tô còn đang đắm chìm trong phim nên cũng không dám quấy rầy cô, cô nàng tự động lấy điện thoại ra để chơi game.

Diệp Tô nghĩ đến Kỷ Hằng.

Trong phim, Trân Phi bị Trường Ca hoành đao đoạt ái, không hận mới là lạ. Hoàng đế Ngọc Thanh từ khi có Trường Ca đã lập tức quên trước kia có một Trân Phi luôn đi phía sau gọi Hoàng đế ca ca. Cho dù trong kịch bản nói trước giờ Hoàng đế chưa từng yêu Trân Phi, có một tình yêu oanh oanh liệt liệt với nữ chính Trường Ca, nhưng Diệp Tô vẫn cảm thấy Hoàng đế Ngọc Thanh thật sự không thể coi là một người đàn ông tốt, Kỷ Hằng hơn anh ta rất nhiều.

Năm đó, khi Kỷ Hằng muốn cưới tiểu thư Vương gia làm chính thê, cô đã vô cùng lo lắng. Bình thường đấu với các thiếp thất khác thì cũng thôi đi, giờ đột nhiên xuất hiện một chính thê, đấu như thế nào đây? Có sự khác biệt rất lớn giữa đích và thứ, một chính thê như tiểu thư Vương gia chỉ cần nói một câu là đã có thể ép chết cô. Nhưng khi Kỷ Hằng biết trong lòng cô không thoải mái thì hình như vô cùng vui mừng, buổi tối ôm cô vừa gặm vừa hôn.

“Tiểu thư Vương gia vào cửa dù cao quý thế nào thì cũng muộn hơn nàng hai năm, từ trước tới giờ ta không phân biệt tôn ti, chỉ phân biệt thứ tự trước sau, nên đương nhiên ta vẫn thương nàng nhất. Nếu nàng ấy bắt nạt nàng thì cứ nói với ta, ta sẽ chống lưng cho nàng.”

Lúc ấy, khi nghe những lời này cô đã suýt khóc, tối đó cô vô cùng ngoan ngoãn, liên tục gọi “Phu quân”.

Tuy rằng tiểu thư Vương gia có mệnh khổ phải chết thảm, Diệp Tô không thể chờ được lúc cô ấy vào phủ để được Kỷ Hằng chống lưng, nhưng Diệp Tô vẫn nhớ rất kỹ những lời nói này của Kỷ Hằng. Khi còn nhỏ, bởi vì có mẹ là kỹ nữ nên cô thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, lúc ấy ngẫu nhiên cha sẽ ra mặt giúp cô, lớn lên cha mất, lão gia phu quân Kỷ Hằng nói tình nguyện chống lưng cho cô, khi đó cô cảm giác dường như có cái gì đó để dựa vào.

Diệp Tô thở dài. Tối hôm qua lại mơ thấy Kỷ Hằng, hắn khoác áo choàng lên cho cô, nói một đống những lời nói kỳ quái, sao đó lại cố gắng quên mình chạy tới trước vó ngựa để cứu tiểu Diệp Tô, lòng cô cảm động. Nếu không phải đột nhiên trong ảo giác nhìn thấy người khiến cô phải ăn bánh bao dính bùn là thiếu niên Kỷ Hằng, chỉ sợ cô đã nói thẳng với Kỷ Hằng là mình đã xuyên không.

“Diệp Tô. Tiểu Diệp.”

“Vâng?” Diệp Tô thoát khỏi dòng suy nghĩ, phục hồi lại tinh thần.

Trước mắt là Lục Thừa đang nhìn từ trên cao xuống.

Lục Thừa đưa cho Diệp Tô một chiếc túi giấy màu trắng hình dạng như túi ni lông: “Nghĩ gì vậy? Diễn cảnh khóc là tổn thương nhất, hẳn là phân cảnh vừa rồi rất mệt mỏi, cái này đặc biệt cho em.”

“Tôi?” Diệp Tô chỉ chỉ vào mình.

Tiếu Vũ không biết từ đâu chạy tới, một tay cầm cây kem ốc quế ăn, tay còn lại cầm một cây kem ốc quế khác, vừa nhìn thấy Lục Thừa thì đã phát ngốc.

“Lục, chú Lục.”

Lục Thừa nhìn cây kem ốc quế trong tay Tiếu Vũ, cười nói: “Thật trùng hợp, anh cũng mang tới cho Diệp Tô.”

Tiếu Vũ nhìn nụ cười ‘khuynh thành’ của Lục Thừa, cô vội lau khóe miệng còn dính đầy kem của mình. Mấy ngày nay trời hơi nóng, đoàn phim cố ý đem tới một cái máy làm kem tươi, vừa rồi thấy Diệp Tô còn đang thất thần nên không quấy rầy, cố ý lấy cho Diệp Tô một cây kem, nào ngờ lại gặp được Lục nam thần.

Nếu biết sớm thì sáng nay cô đã gội đầu rồi, bây giờ Tiếu Vũ rất muốn kéo cái mái ngố xuống khỏi đầu mình.

Diệp Tô đứng lên không biết nên nhận cái nào thì Lục Thừa đã nhét túi giấy vào tay cô.

“Cầm hết đi, mấy ngày nay em diễn rất vất vả, đạo diễn Chu nói phần kịch bản sau còn phải sửa lại, anh đoán các phân cảnh sau có thể cũng không dễ chịu lắm.

Diệp Tô chỉ có thể nhận lấy rồi cám ơn, Lục Thừa có việc phải đi trước, Tiếu Vũ kéo Diệp Tô ngồi xuống.

Diệp Tô ăn một miếng kem ốc quế do Tiếu Vũ đưa, sẵn tiện đưa chiếc túi giấy của Lục Thừa cho Tiếu Vũ: “Mình ăn một cây ốc quế là được rồi, anh ta lấy nhiều như vậy mình ăn không hết.”

“He he, cảm ơn Tô Tô.” Tiếu Vũ mở túi giấy ra.

“Mẹ nó.” Cô nhìn vật bên trong kinh ngạc kêu lên.

“Sao vậy?” Diệp Tô thò đầu đến gần.

Tiếu Vũ lấy hết các hộp kem lớn bé ra ngoài: “Chú Lục làm ra mớ Haagen-Dazs [1] này ở chỗ quái nào vậy? Không phải là mua đến đó chứ?”

[1]Häagen-Dazs ( /ˌhɑːɡənˈdɑːs/) là thương hiệu kem của Mỹ được thành lập tại the Bronx, New York vào năm 1961 bởi đôi bạn doanh nhân gốc Ba Lan và Do Thái là Reuben và Rose Mattus.

“Ồ.” Diệp Tô nhìn phớt qua mấy cái hộp hồng hồng kia thì cảm thấy chẳng có gì ghê gớm cả, cô tập trung liếm kem ốc quế, không phải tất cả đều là kem thôi sao.

Tiếu Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tô bằng ánh mắt phức tạp.

Vào lúc này mà còn có thể duy trì bộ mặt trấn tĩnh như vậy, Tô Tô nhà cô đúng thật là… ứng cử viên tốt cho cuộc sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

**

Kỷ Hằng lại tìm thêm một ngày, vẫn không có kết quả gì, thơ thẩn trở về Kỷ phủ.

Hắn thật sự không thể không chán nản, rõ ràng trong lòng biết Diệp Tô còn sống, hơn nữa sống rất tốt, nhưng hắn lại không tìm thấy. Với năng lực của Kỷ gia, lâu như vậy thì dù có vớt kim trong biển lớn cũng có thể vớt được, cho nên Kỷ Hằng cho rằng chỉ có một khả năng - Diệp Tô đang tránh mặt hắn.

Kỷ Hằng nghĩ đến đây thì vô cùng khó chịu, hắn tự nhận mấy năm nay càng ngày càng nuông chiều Diệp Tô, rốt cuộc nữ nhân đó còn có chuyện gì không hài lòng? Trong mơ hỏi nàng thì nàng không nói, muốn hắn phải đi tìm.

Hắn không tốt với nàng chỗ nào?

Hắn đã từng đánh nàng?

Hình như lúc nàng không viết được chữ hắn có đánh tay nàng.

Hắn đã từng phạt nàng?

Hình như lúc trước nàng nói chuyện với Tiểu Hổ Tử hắn có phạt nàng quỳ.

Hắn đã từng mắng nàng?

Hình như trước kia nàng hiểu lầm trên người hắn có mùi son phấn của nữ nhân khác mà không chịu gần gũi, hắn có mắng nàng.

Hắn càng nghĩ càng chột dạ, chột dạ đến mức cuối cùng đột nhiên phát giận.

Kỷ lão gia kiêu ngạo nào từng nếm mùi thất bại này, bị một thiếp thất mất tích làm cho tinh thần mệt mỏi. Diệp Tô không phải là một thiếp thất của hắn sao, hắn cũng không phải chỉ có mình nàng, hắn còn một đống lớn kìa.

Nàng cho rằng nàng không thể thay thế sao? Nàng cho rằng mình rất ghê gớm à? Cắt, không phải nàng chỉ trông xinh đẹp, nói chuyện dễ nghe, tính tình dịu dàng đáng yêu, có thể làm nũng để dụ dỗ nam nhân, với khi trên giường…

Kỷ Hằng bị chính bản thân làm sợ, không hiểu sao hắn có thể đưa ra nhiều ưu điểm của Diệp Tô đến vậy? Khỉ thật!

Hắn tức giận đá phăng cửa phòng mình, lúc nhìn bên trong thì hơi sửng sốt.

Không chỉ có một Diệp Tô, mà không, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người.

“Tỷ thấy Chu Dung trong phòng của đệ cũng không tệ, người trông rất xinh, cũng hiểu lễ nghĩa, mấy ngày nữa tỷ để nàng ấy đến hầu hạ đệ. Đệ nên sớm làm cho nàng ấy sinh cho Kỷ gia chúng ta thêm một nam đinh đi.”

Lời Kỷ Như nói ban sáng quanh quẩn bên tai hắn.

Kỷ Hằng nhìn nữ nhân mặc quần áo mát mẻ trong phòng, ánh mắt muốn trốn tránh.

Ông đây có nên vì nữ nhân Diệp Tô chết tiệt kia mà giữ thân như ngọc hay không nhỉ?