Hạ nhân của Kỷ phủ thấy Kỷ lão gia ôm một rương nhỏ ngân phiếu đi tới đi lui trong phòng của nàng thiếp mất tích kia một canh giờ.

Kỷ Hằng lục lọi các kệ trong phòng Diệp Tô.

“Cái chén bằng ngọc lưu ly tráng men xanh đâu?”

Cái chén do năm trước hắn đi Tô Châu mang về, trên đường trông coi cẩn thận sợ bị va chạm làm vỡ mất. Cái chén lưu ly mà e rằng trong cung cũng sẽ không tìm được cái nào đẹp và tinh xảo hơn nó, cái chén bằng ngọc lưu ly mà hắn đưa cho Diệp Tô, đã biến mất rồi.

Lúc Diệp Tô nhận được chén lưu ly rõ ràng là mừng rỡ như đóa hoa nhỏ vậy, hết ôm rồi lại hôn hắn, một câu hai câu đều là lão gia tốt với thiếp nhất.

Tiểu nha đầu cận thân của Diệp Tô nơm nớp lo sợ trả lời: “Bẩm lão gia, cầm, cầm rồi.”

Kỷ Hằng dừng bước.

Tiểu nha đầu lại ấp úng: “Cũng không biết là ai đưa cho Diệp di nương, sau khi nàng ấy đem về thì nói cái chén ấy nhìn xấu giống như cái bô, nhưng vật liệu làm ra cũng có giá. Sau khi nhận được mấy ngày thì bảo bọn nô tỳ mang ra phủ để cầm, vốn dĩ cho rằng sẽ không được một trăm lượng bạc, ai ngờ cầm được ba trăm lượng, Diệp di nương còn vui vẻ một trận nữa.”

Kỷ Hằng nhếch miệng, hắn cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó đang vỡ loảng xoảng, chúng hợp với da thịt rồi vỡ thành nhiều mảnh vụn, một cơn gió thổi qua làm chúng rải rác khắp nơi, khiến cho mạch máu cũng đau.

Chén lưu ly ngay cả ba vạn lượng bạc cũng không mua được, vậy mà bị nàng đi cầm với giá ba trăm lượng?

Còn… vui vẻ một trận nữa?”

Tiểu nha đầu mua với giá sáu lượng bạc, hắn lại tự tay dạy nàng, vậy mà nàng lại không biết nhìn hàng. Vì vậy dưới cái nhìn của nàng, những thứ hắn chỉ đưa cho mỗi mình nàng, cũng chỉ có giá xấp xỉ một trăm lượng bạc thôi ư?

Kỷ Hằng cảm thấy cái rương ngân phiếu mình đang ôm kia dường như đang mở miệng cười nhạo hắn tự mình đa tình.

“Tôi đã sớm trữ rất nhiều bạc, nửa đời sau cũng không cần anh nuôi!”

“Tôi biết anh xem tôi như món đồ chơi, anh đừng cho rằng tôi là kẻ ngốc, mỗi lần làm tôi khóc lại đưa cho tôi hai món đồ, xì, ai hiếm lạ mấy thứ đó chứ.”

Từng câu từng chữ của nàng trong mơ giống như câu thần chú cứ lẩn quẩn bên tai, trong đầu hắn.

Điêu ngoa, hoạt bát, và.. chân thật, giống như người trong mộng mới thật sự là Diệp Tô, không phải người trước kia bày ra khuôn mặt tươi cười và nước mắt trước mặt hắn.

Cái rương nhỏ đựng ngân phiếu bị nện mạnh xuống sàn nhà, những tấm ngân phiếu rực rỡ màu sắc nhẹ nhàng bay lên không trung, sau đó toàn bộ bị rơi xuống giống như lá rụng.

Dù nàng có chui vào khe đất hắn cũng phải moi nàng lên, để nàng ngoan ngoãn ở trước mặt hắn, tu sửa những thứ đã vỡ nát trong hắn từng chút một.

Kỷ Hằng tự mình ra trận tìm kiếm vài ngày.

Nơi cuối cùng Diệp Tô đi mà nha đầu nói là chùa Vân Sơn. Kỷ Hằng bôn ba đến chùa Vân Sơn, từ miệng trụ trì chùa thu được manh mối, ông ấy nói nữ thí chủ kia rất hào phóng, quyên một số lượng lớn bạc và nhang đèn.

Cái gì mà hào phóng với không hào phóng, Kỷ Hằng đi dọc theo đường núi có rào chắn vừa cao vừa chắc để xuống núi, tất cả mọi thứ của nàng, bao gồm cả con người nàng, trước kia là của Kỷ gia, sau khi gả cho hắn thì là của hắn.

Tùy tùng đi theo hỏi Kỷ Hằng có khả năng Diệp di nương từ con đường này ngã xuống vách núi hay không.

Kỷ Hằng vừa nghe Diệp Tô ngã xuống vách núi thì kinh sợ, nhưng lại nhìn rào chắn cao tới eo mình thì hắn loại bỏ khả năng này. Tuy rằng đầu óc Diệp Tô không được thông minh, ngay cả năm đó để nàng tự viết tên mình hắn đã phải dạy rất lâu, nhưng hẳn là sẽ không ngu ngốc đến trình độ này. Nếu rào chắn cao như vậy mà cũng có thể ngã xuống được, vậy dù lúc trước bọn buôn người kia có bán lỗ vốn sáu lượng bạc thì Kỷ gia cũng sẽ không mua nàng.

Kỷ Hằng lại vất vả tìm được nhà của người cô cô năm đó đã bán Diệp Tô.

Kinh thành nổi tiếng là nơi hỗn loạn, kỹ nữ trét son phấn dày cả tấc trên mặt trắng trợn kiếm khách, trẻ con ríu rít vây lại ngậm cây kẹo đường không biết nhặt từ đâu, mấy tên tửu quỷ uống say không còn biết gì lảo đảo ngã vào chân tường. Kỷ Hằng đi hết con đường cũng không có một kỹ nữ nào dám lôi kéo, lý do rất đơn giản, nhìn vào phẩm chất tướng mạo của người này, vừa đứng trên phố chắc chắn sẽ có những cô nương gia đình đàng hoàng xếp hàng, người trước ngã xuống thì người sau sẽ đứng lên, nào cần phải chạy tới nơi dơ bẩn này để tìm niềm vui chứ.

Kỷ Hằng đứng yên, một tùy tùng gõ gõ lên cánh cửa dính một lớp mỡ dày, cửa không khóa, cửa bị đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt.

Kỷ Hằng nhìn căn phòng âm u có chút do dự nhưng vẫn bước vào.

“Ai!” Giọng nữ khàn khàn từ bóng tối truyền ra, kế tiếp là một phụ nhân có thân hình mập mạp bước ra, phụ nhân mặc quần áo hời hợt, cánh tay trắng bóng lộ ra ngoài, da mặt trắng bệch, mặt mũi lấm tấm đốm như hạt mè, tóc vừa nhìn đã biết là nhiều ngày chưa gội, chúng bết lại thành từng lọn, dầu mỡ đầy da đầu.

Kỷ Hằng lập tức nhíu mày, mấy ngày nay hắn thật sự tìm kiếm đến mức có chút si ngốc, hắn đã lật tung các nơi lớn bé khắp kinh thành và vùng ngoại ô, tới đường cùng mới chạy đến chỗ này.

Sao Diệp Tô có thể trở về tìm người cô cô này, dù nàng có ấm đầu nhất thời quên đi việc mình bị bán, nhưng chỉ cần nhìn cái dạng này sao lại có thể không ngoan ngoãn trở về Kỷ phủ.

Hơn nữa ở trong mơ, dáng vẻ của Diệp Tô rất tốt.

Đột nhiên hắn có trực giác, dáng vẻ trong mơ của Diệp Tô chính là dáng vẻ hiện giờ của nàng.

“Ngươi là ai?” Cô cô của Diệp Tô vừa giơ ngón út lên xỉa răng vừa hỏi nam nhân tự tiện xông vào nhà mình.

Kỷ Hằng ngửi thấy mùi tanh phát ra liền muốn quay đầu đi ra, nhưng đã lỡ tới rồi đành thuận miệng hỏi một câu: “Bà có còn nhớ Diệp Tô không?”

“Diệp Tô?” Cô cô của Diệp Tô cảm thấy cái tên này khá quen thuộc, nhưng điều hấp dẫn bà ta hơn chính là giọng nói trẻ trung, trầm thấp và đầy từ tính của người nam nhân trước mặt, khác một trời một vực so với tên nam nhân ngập trong rượu.

Bà ta bước sang một bên hai bước, nương theo ánh sáng mặt trời hắt vào căn phòng để nhìn rõ mặt nam nhân đứng trong nhà.

Đôi mắt bà ta lập tức sáng ngời, không biết từ đâu lấy ra một cái ghế dựa có nệm bằng vải bố.

“Ây da, đây là công tử nhà ai vậy, mau tới đây ngồi đi.”

Kỷ Hằng không ngồi mà lui về sau một bước, nghĩ thầm sao người như thế này lại là cô cô của Diệp Tô.

Tuy rằng lúc mới theo hắn cử chỉ của Diệp Tô hơi thô kệch một chút, nhưng bị hắn nhắc hai lần, lại được bà tử trong Kỷ phủ dạy dỗ mấy lần thì cũng tốt lên. Chỉ dựa vào khuôn mặt, tuy nói là cô cô nhưng nhìn không giống nhau chút nào. Diệp Tô không phải dạng người đẹp đập vào mắt ngay lần gặp đầu tiên nhưng tướng mạo lại vô cùng đoan chính, ngũ quan không có khiếm khuyết nào, là dạng điển hình càng nhìn càng đẹp. Còn người phụ nữ trước mắt này, chắc chỉ giống Diệp Tô ở mỗi nước da trắng mà thôi.

“Bà không biết Diệp Tô đúng không, cũng chưa gặp qua nàng.” Kỷ Hằng nhẫn nại xác nhận lại lần nữa.

Cô cô của Diệp Tô lúc này mới nhớ tới cháu gái đã sớm bị mình bán đi từ trăm tám chục năm trước (Tác giả nói quá dễ sợ), bà ta vỗ đùi nói: “Diệp Tô à, sao ta lại không biết chứ, đó chính là cháu gái của ta.”

Bà ta nhìn bộ mặt anh tuấn của Kỷ Hằng, lại nghĩ đến cháu gái mình đang độ tuổi thanh xuân, bà ta lập tức suy nghĩ xa xôi vô hạn: “Xin hỏi vị công tử này, công tử đến tìm Diệp Tô nhà chúng tôi có chuyện gì không?”

Nghe bọn buôn người kia nói Diệp Tô bị bán vào kỹ viện, đây có phải là khách tìm tới cửa không? Đoán chừng là cháu gái mình đã tranh đua rồi bò lên giường của vị thiếu gia này.

Kỷ Hằng hỏi: “Mấy ngày nay bà có từng gặp nàng không?”

Cô cô Diệp Tô vừa định nói không có, nhưng con ngươi chuyển động, lớn giọng nói: “Sao lại không gặp chứ? Diệp Tô nhà chúng ta, ngày hôm qua ta còn gặp nó, nó cứ nhắc tới một vị công tử đối tốt với mình như thế nào, dù có làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết ân tình của vị công tử đó.”

Vừa nghe xong những lời này thì ánh mắt Kỷ Hằng lập tức tối sầm.

Diệp Tô sẽ không gọi hắn là “Công tử”, nàng hay gọi hắn là “Lão gia”, lúc tâm trạng của hắn tốt nàng cũng sẽ đánh bạo gọi một tiếng “Phu quân”. Hừ, Kỷ Hằng xoay người muốn đi.

“Ây da công tử đừng đi!” Cô cô của Diệp Tô lập tức gọi với từ phía sau.

Kỷ Hằng lấy túi tiền ở thắt lưng ra, cũng không quay đầu lại mà ném về phía sau.

Cô cô của Diệp Tô nhặt lên ước chừng phân lượng, bà ta lấy ra một thỏi bạc cắn thử rồi vui vẻ ra mặt, bà ta nhìn bóng lưng của Kỷ Hằng nói: “Đỉnh đầu của công tử nhà giàu có màu xanh cũng đã đủ lạ rồi, không ngờ cũng ra tay hào phóng như vậy.”

Cả người Kỷ Hằng chấn động.

**

Phim trường của 《Trường Ca》, Diệp Tô ôm cánh tay của Lục Thừa làm nũng.

“Hoàng đế ca ca, đừng đọc sách nữa, nói chuyện với Trân nhi được không?”

Phim 《Trường Ca》có một đoạn mất trí nhớ, Hoàng đế Ngọc Thanh mất đi ký ức, Trân Phi do Diệp Tô đóng nhân cơ hội đuổi nữ chính Trường Ca ra khỏi cung, tự mình giả thành nữ tử không rõ mặt mà Hoàng đế Ngọc Thanh vẫn không thể quên được.

Cảnh này chính là cảnh quay lúc Hoàng đế mất trí nhớ đang ngồi trên giường La Hán đọc sách, Trân Phi chạy đến trước mặt hắn mong được sủng ái.

Lục Thừa buông sách rồi cười, nâng cằm của Diệp Tô lên: “Trân nhi muốn nói chuyện gì cùng với trẫm?”

Diệp Tô không lên tiếng mà hất cằm ra, ngồi trước người anh rồi cười nói: “Người cùng ta nói…”

“Cắt!”

Chu Bá Xuyên đột nhiên hô cắt, Diệp Tô và Lục Thừa đều sửng sốt.

“Diệp Tô không thể diễn như vậy,” Chu Bá Xuyên lập tức đi đến trước mặt hai người, đẩy Diệp Tô ra rồi tự mình ngồi trước người Lục Thừa: “Em đang muốn mời Hoàng đế sủng ái, ngồi đoan trang như vậy làm gì?”

“Em…”

“Nhìn nè.” Chu Bá Xuyên chặn lời Diệp Tô, thân thể nghiêng một cái rồi ngã lên đùi của Lục Thừa, Lục Thừa giật mình không biết đặt tay ở chỗ nào, nhất thời anh có chút xấu hổ.

Chu Bá Xuyên nắm tay Lục Thừa đặt trước ngực mình: “Lát nữa Diệp Tô em phải giống như vậy biết không, em đang mời sủng, ngã vào đầu gối Hoàng đế tùy ý một chút, bây giờ anh ta cho rằng Trường Ca người anh ta yêu chính là em, em ngồi ngay ngắn như vậy là muốn nói chuyện quốc gia đại sự với anh ta sao?”

Bị Chu Bá Xuyên dạy dỗ một hồi, Diệp Tô nuốt một ngụm nước miếng, cô nhìn bên cạnh thì thấy Tiếu Vũ đang làm khẩu hình miệng nhắc cô phải nắm bắt cơ hội cho tốt.

Lục Thừa cười một tiếng: “Lát nữa anh xếp bằng hai chân, em nằm sẽ thoải mái một chút.”

“Diễn như tôi làm vừa rồi vậy, biết chưa?” Chu Bá Xuyên vỗ vỗ vai Diệp Tô, trở lại ngồi sau màn hình theo dõi chuẩn bị khởi động máy.

Đầu óc Diệp Tô hơi loạn, nằm trên đùi của ai đó để nói chuyện tình yêu, cô và Kỷ Hằng cũng chưa từng làm.

“Diệp Tô, Diệp Tô!” Có người gọi tên cô.

“Vâng?” Diệp Tô lấy lại tinh thần, Lục Thừa ở đối diện cô hạ thấp giọng nói: “Đừng thất thần, đạo diễn Chu sắp nói bắt đầu rồi.”

Anh vừa nói xong thì Chu Bá Xuyên đã hô action…

Diệp Tô ôm cánh tay của Lục Thừa: “Hoàng đế ca ca, đừng đọc sách nữa, nói chuyện với Trân nhi được không?”

Lục Thừa buông sách rồi cười, nâng cằm của Diệp Tô lên: “Trân nhi muốn nói chuyện gì cùng với trẫm?”

Trên mặt Diệp Tô vẫn là nụ cười ngọt ngào, cô nghiêng người ngã lên đùi Lục Thừa, cầm tay Lục Thừa để hai bàn tay lồng vào nhau, hai bàn tay lớn nhỏ đối lập đang đùa giỡn: “Người cùng ta nói…”

Chuỗi lời thoại dài của phân cảnh này lần lượt được thông qua.

Dương Dĩ Trừng nhìn Diệp Tô đang nằm trên đùi Lục Thừa, nắm tay anh không ngừng làm ra những động tác nhỏ, lời thoại lưu loát ngọt ngào, tay đột nhiên nắm chặt.

**

Kỷ Hằng trở về Kỷ phủ, sắc mặt âm trầm.

Trừ Đậu Tương ra, đã có người thứ hai nói trên đầu hắn có ánh sáng xanh. Sao lại thế này? Nếu nói giỡn thì Đậu Tương cũng không có khả năng thông đồng với cô cô của Diệp Tô.

Chẳng lẽ ngày đó, Đậu Tương không hề bịa chuyện?

Vừa rồi thủ hạ hắn mang theo vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ép hỏi người phụ nữ kia, bà ta lập tức thừa nhận căn bản là không gặp Diệp Tô, nhưng đối với ánh sáng xanh trên đầu hắn bà ta lại vô cùng chắc chắn. Đến cuối cùng rõ ràng là bị dọa đến sợ nên mới sửa lại nói mình bị hoa mắt.

Kỷ Hằng hỏi thủ hạ, bọn họ đều nói không thấy ánh sáng xanh gì, Kỷ Hằng mang người rời đi, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ.

“Diệp Tô nhà chúng ta, ngày hôm qua ta còn gặp nó, nó cứ nhắc tới một vị công tử đối tốt với mình như thế nào, dù có làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết ân tình của vị công tử đó.”

Tuy rằng lời của cô cô Diệp Tô là giả nhưng vẫn như một lời cảnh tỉnh.

Lỡ như Diệp Tô thật sự có một người mà nàng gọi là “Công tử”, hơn nữa… người đó không phải là hắn thì sao?

Kỷ Hằng cảm thấy trên đầu mình có từng cơn gió lạnh thổi qua, trên đường đi hắn mua một chiếc nón màu đen đội lên.

Kỷ Như thấy Kỷ Hằng trở lại thì ra đón rồi nói: “Sao hôm nay lại về trễ như vậy?”

Kỷ Hằng không muốn cho tỷ tỷ biết mấy ngày nay mình ra ngoài là để tìm Diệp Tô nên chỉ trả lời: “Ở cửa hàng có việc bận.”

Kỷ Như đánh giá Kỷ Hằng rồi cười cười: “Trời này không còn lạnh nữa sao lại đội nón vậy?”

“Hôm nay đầu có chút không thoải mái,” Kỷ Hằng nói: “Bên ngoài gió lớn, sợ nhiễm phong hàn.”

“Đệ thật là…” Kỷ Như giơ tay chỉnh lại cái nón màu đen cho hắn: “Đội xiêu xiêu vẹo vẹo như thế này thì ra thể thống gì, muốn đội thì phải đội cho ngay ngắn một chút.”

Tác giả có lời muốn nói: “Tuy rằng đầu óc Diệp Tô không được thông minh, ngay cả năm đó để nàng tự viết tên mình hắn đã phải dạy rất lâu, nhưng hẳn là sẽ không ngu ngốc đến trình độ này. Nếu rào chắn cao như vậy mà cũng có thể ngã xuống được, vậy dù lúc trước bọn buôn người kia có bán lỗ vốn sáu lượng bạc thì Kỷ gia cũng sẽ không mua nàng.”

Diệp Tô: Tôi té xuống thì như thế nào, có bản lĩnh thì anh đừng tới tìm tôi!

Kỷ Hằng: Dù ta có không bản lĩnh như thế nào thì cũng nhất định phải tìm được tức phụ giá tiền cao tốn sáu lượng bạc ra mua.