Hôn lễ của chủ nhân Liêm gia, hôn lễ của trợ thủ đắc lực Ti gia,dù là cái nào trong hai cái thì cũng phải thật long trọng, xa hoa, nếu như gồm cả hai cái trên thì càng phải long trọng xa hoa hơn nữa.

Liêm Thu từ trước đến nay vẫn không thích kiểu xã giao giả tạo, mà các bậc phụ huynh của Liêm gia, chỉ cần là gả được con gái đi thì cho dù hôn lễ có cực kì nhỏ cũng không thèm để ý tới.Tiêu Mẫn Nhi thì không phải là người trong bốn gia tộc lớn,hơn không quen nhiều ở đây, lại không ở gần với những người thân thích họ hàng.

Cho nên Liêm Thu và Tiêu Mẫn Nhi đã hẹn với nhau sẽ lên xe hoa cùng một ngày, lễ cưới của hai người sẽ không gióng trống khua chiêng, chỉ cùng nhau tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, mời những người bạn thân thiết đến chung vui.

Nói thì nói là thế, những thứ cần thiết thì không thể thiếu được.Một lễ cưới nhỏ cũng có thể bố trí thành một khung cảnh tuyệt đẹp và rất lãng mạn, có hai chú rể siêu nhân ở phía sau chuẩn bị tỉ mỉ, thì lễ cưới này cũng đủ để thỏa mong ước của hai vị cô dâu rồi.

Hội trường, có hoa tươi, bong bóng, ruy băng, bánh ga –tô,champagne, âm nhạc, bầu không khí vui tươi, có đầy đủ mọi thứ.Hôn lễ đẹp nhất của hai người phụ nữ này khỏi cần phải nói, bốn đứa trẻ đảm nhiệm vai trò rắc hoa trong lễ cưới bên cạnh hai người sớm đã là tâm điểm chú ý của mọi người.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chiếc váy búp bê màu hồng phần cùng với bộ vest màu lam nhạt,dáng xinh tươi của cô bé làm động lòng người, cậu bé thì thanh cao tao nhã.Còn bên kia là cậu bé mặc bộ vest vàng nhạt ánh lên vẻ đẹp trai bên cạnh cậu bé mặc bộ vest màu tím nhạt đáng yêu xinh xắn, hơn nữa đôi mắt màu tím trong veo kia giống như có thể đem con người hút vào trong đó.

Hai cặp cô dâu chú rể đứng tại bục làm lễ ưng thuận lời tuyên thệ, nguyện sẽ trở thành vợ chồng sống hạnh phúc.

…….

“Chị Thu, nước trong cái li của bọn họ thật là đẹp a”.Ánh mắt của Ti Lưu Giác đang bị li rượu trong tay cô dâu chú rể thu hút.

Ti Lưu Du nhìn ly nước hoa quả trước mặt, uống ngon thì ngon thật đấy nhưng mà uống nhiều năm như thế rồi cũng cảm thấy chán.Cô bé bỗng nhiên có một chủ ý: “Chúng ta lấy trộm một ít uống thử đi”.

Ti Lưu Giác và Ti Lưu Cẩn giơ tay lên tán thành, nhưng Tiêu Dật thì chẳng đưa ra ý kiến gì cả, rượu thôi mà, dường như vẫn còn chưa tới tuổi để thử.

Thấy ba đứa trẻ lén lút di chuyển đến chỗ để mọi loại rượu ở bàn ăn bên kia, Tiêu Dật vẫn một mình ngồi tại chỗ.

Ti Tu Dạ quả nhiên là một người bận rộn, ngay cả chuyện tham gia lễ cưới cũng có thể giữa chừng bỏ đi giải quyết công chuyện, nhưng mà, nếu như là đám cưới của hắn, cũng rất thể có khả năng là hắn sẽ bỏ cô dâu và khách khứa lại, người đàn ông này…Tiêu Dật từ trên bàn cầm lấy một miếng bánh ga-tô, nghĩ ngợi lung tung.

“Dật Dật, em xem, cái này có phải là rất đẹp không a, trong suốt này, lấp lánh này, hơn nữa lại còn rất thơm”.

Bọn Ti Lưu Giác cười nói rất vui vẻ, thừa dịp người lớn không để ý liền trộm lấy chai rượu để trên bàn, đắc ý giới thiệu.

“Em tới đây”.Ti Lưu Cẩn xung phong đi lấy bốn cái ly rồi đặt nó xuống một chỗ.

Tiêu Dật nhìn chất lỏng sáng lấp lánh kia, bên trong còn có một chút bọt khí, nhưng nó không hề chạm vào.

“Dật Dật, uống ngon lắm nha, ngọt này lại có hương vị của nước trái cây nữa”.Cái miệng nhỏ của Ti Lưu Du nhấp thử thăm dò, hai mắt liền sáng rực lên.

“Đúng vậy, người lớn quả thật rất xấu tính, rõ ràng là gạt chúng ta rằng uống không ngon”.Uống một ngụm lớn, Ti Lưu Giác cũng gật đầu oán trách.

Ti Lưu Cẩn cũng híp mắt lại uống một ngụm, chẹp chẹp miệng như hiểu ra được điều gì đó.

Từ trước đến giờ vẫn chưa uống lần nào, nếm thử một chút chắc là không có vấn đề gì, hơn nữa kiếp trước của mình cũng coi như là người trưởng thành rồi, cầm lấy cái li, thoáng vươn đầu lưỡi ra liếm liếm một chút.

Đúng như lời Ti Lưu Du nói, ngọt ngào mang theo một chút hương vị trái cây, còn có mùi trái cây nữa.Tiêu Dật cầm lấy cái li uống một ngụm, có thể đây không phải là rượu, nó giống như các loại đồ uống có ga bình thường.

………..

Cùng với chồng vất vả kính rượu hết một lượt quay trở lại, Liêm Thu và Tiêu Mẫn Nhi hai gò má đều đỏ, ngồi phịch lên ghế, còn hai vị chú rể số khổ bị một đám người lôi kéo nói chuyện phiếm.

“Tửu lượng của Tiểu Thu quả là không tồi nha”.Tiêu Mẫn Nhi cười nói.

“Cậu cũng không vừa nha”.Liêm Thu đáp trả.

“Ài, mình cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy, tự nhiên cứ như thế mà kết hôn”.

“Cũng không tệ lắm, cậu đã thấy bánh ga-tô do tên đầu đá nhà mình làm rồi phải không? ”.

“Ừ, nó rất cao a, nhưng mà nhìn nó đẹp như thế thì sao mình lỡ cắt nó chứ”.Tiêu Mẫn Nhi đối với cái bánh ga-tô cao gần một tầng nhà có ấn tượng rất sâu sắc.

“Chúng ta có những hai cặp cơ mà, đương nhiên phải làm cao một chút rồi, đến lúc đó, cậu với Ti Tu Khải một bên, mình với tên đầu đá kia một bên, chúng ta cùng nhau cắt”Liêm Thu huênh hoang vung tay lên.

“Hôm nay mấy đứa nhỏ mặc đồ cũng rất đẹp”.

“Đương nhiên, là ai đã thiết kế ra những trang phục đó chứ”.Liêm Thu tự hào nói: “Nhưng mà, xinh đẹp nhất là hai chúng ta”.

“Cũng may là lúc trước mình đã nói qua với Dật Dật mới không làm cho thằng nhóc đoạt hết sự nổi trội của chúng ta”.Tiêu Mẫn Nhi tỏ vẻ thật là may mắn quá đi.

“Ài, nói đến bọn trẻ mới nhớ, bọn chúng chạy đi đâu rồi?”.Liêm Thu lúc này mới cảm thấy, ngoài chiếc bàn mà hai người đang ngồi nói chuyện, thì chẳng thấy bóng dáng một ai, ngay cả tiếng nói cũng không nghe thấy.

“A, đằng kia”.Tiêu Mẫn Nhi nhìn thấy mấy màu sác nhàn nhạt bên cạnh cái bánh ga-tô trong lễ cưới.

…………

Uống thứ đồ uống ngon lành này khiến cho mấy đứa nhỏ nghiện,liền đường hoàng ngồi lên bàn rượu, quang minh chính đại uống.

Quả thật là một bầu không khí thân thiện, ai cũng đều nói chuyện với nhau, nhưng không ai phát hiện mấy đứa nhỏ đã uống hết rượu vang ở trên bàn rồi.

“Hu hu ….”

“Hu hu….”.

Hai chị em song sinh bỗng nhiên khóc lên, càng ngày càng không thể cứu vãn được.

“Em ơi”.

“Chị ơi”.

Hai người hình như là vừa mới phát hiện người ngồi ở đối diện rất giống đối phương, xúc động mà ôm chặt lấy nhau.

“Chị rất yêu em a”.

“Em cũng vậy”.

Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác ôm lấy nhau khóc rống lên, người không biết chuyện lại tưởng bọn họ đã trải qua bao nhiêu đau khổ li biệt ấy chứ.

“Em trai, chị muốn nói cho em biết, thực ra người đem cái bình mà bác quản gia yêu quý nhất làm cho vỡ tan tành là chị, chị lừa bác quản gia rằng lúc em đá bóng làm vỡ”.

“Chị, em cũng có chuyện muốn nói với chị, em là người đã giả dạng chị đến các lớp nữ sinh khác phía trước khiêu khích,để cho chị và bọn họ ‘quyết một phen sống mái’”.

“Thì ra là ngươi ————”.Ti Lưu Du bất ngờ đẩy Ti Lưu Giác ra, căm tức nhìm chằm chằm cậu bé.

“Thì ra là ngươi————-”.Ti Lưu Giác cũng không tỏ ra yếu thế quay lại trừng mắt Ti Lưu Du.

Chỉ một lát sau, hai đứa lại ôm lấy nhau cùng khóc lớn.

“Em trai, cho dù như thế chị vẫn rất yêu em”.

“Chị, em cũng như thế, em cũng rất yêu chị”.

Ném chai rượu sang một bên, Ti Lưu Cẩn xột xoạt đứng dây, vỗ tay một cái: “À, đúng giờ chạy bộ rồi”.

“Dật Dật, mấy đứa bị sao vậy?”.

Liêm Thu và Tiêu Mẫn Nhi vội vàng chạy tới.

Không nhìn thấy Tiêu Dật thì là may mắn, nhưng nhìn thấy Tiêu Dật rồi khiến cho toàn bộ đều trợn tròn mắt.

Phong cách uống rượu của Tiêu Dật là tốt nhất và cũng là tệ nhất.

Nó đang ngồi trên ghế, tà tà dựa vào bàn ăn, vẻ mặt rất tự nhiên, trên mặt chỉ có chút phơn phớt đỏ, giống như là chưa từng uống rượu.

Nhưng mà nó đang cười, luôn luôn cười.Má núm đồng tiền hơi hiện lên, ánh mắt thì cong cong, đôi mắt kia nhìn rất phong tình.Khiến cho muốn tìm một người nào đó tỉnh táo để hỏi xem rốt cuộc ba con ma men con này đã xảy ra chuyện gì liền bị rơi vào trạng thái mê muội rứt mãi không ra.

Liều mạng lắc đầu để lấy lại ý thức, Thu Liêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cấu cấu Tiêu Mẫn Nhi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.

Tiêu Mẫn Nhi cảm thấy đau liền bừng tỉnh, chuyển mắt sang chỗ khác để không phải nhìn vào đứa con trai họa thủy của mình.

“Thu Thu, làm sao bây giờ, bọn nó…….”.

“Mẫn Nhi, có chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Dật Nhi….”.

Chú rể cách đó không xa phát hiện ra bên này có cái gì đó không được bình thường liền chạy qua.

“Đừng có nhìn”.

“Đừng có nhìn”.

Hai người phụ nữ cùng nhau đồng thanh, không ai bảo ai liền đem đầu ông xã thân yêu của mình quay sang bên.

Hai người đàn ông đối mặt nhìn nhau ngơ ngác không nói gì.

“Dật ~”.

Ti Lưu Cẩn chạy quanh bánh ga tô không biết bao nhiêu lần bỗng nhiên dừng bướt, say bí tỉ đi qua phía Tiêu Dật bên kia.

Giữa đường gặp chị em Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đang tỉ tê tỷ đệ tình thâm sau đó quay sang nói lè nhè bắt chuyện: “Tiểu, Tiểu Cẩn, em đi đâu vậy”.

Nói xong cũng đứng lên chân nam đá chân chiêu đi theo sau.

Ba con ma men con dùng con ngươi mông lung quan sát, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Dật.Không biết có phải là do tác dụng của rượu hay không mà bọn chúng không chịu ảnh hưởng bởi nụ cười quyến rũ của Tiêu Dật, hơn nữa lại cùng Tiêu Dật cười khanh khách.

Sau khi cùng cười với Tiêu Dật một hồi, Ti Lưu Cẩn nói với Tiêu Dật: “Dật, đến thời gian chúng ta đi leo núi Diêm Minh rồi”.

Nói xong liền đi ra ngoài.

“Chị, bọn chị cũng muốn leo”.Đi thất tha thất thểu ở phía sau,Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác cùng nhau giơ tay lên.

Tiêu Dật vẫn như trước mỉm cười, nhấc một li rượu trên bàn uống một ngụm, giống như đang dùng bữa ở trong một phòng ăn cao cấp hạng sang, cử chỉ rất tao nhã.

“Ha ha, những tên tiểu quỷ này, uống rượu say rồi mà vẫn biết cách chơi đùa ghê nha”.Liêm Thu che miệng cười rộ lên.

“Đúng vậy, sau này lại có trò để tiêu khiển rồi”.Tiêu Mẫn Nhi cũng nói phụ họa theo.

Ti Tu Khải chậm rãi hỏi một câu:”Anh nói nghe nè, hai vị đại nhân, Tiểu Cẩn nói là đi leo núi là leo cái gì ấy nhỉ?”.

Liêm Nham nhìn hướng bọn Tiểu Cẩn đi, kèm theo đó là tiếng hét chói tai, hắn nói: “Chắc là chỉ cái kia rồi”.

“Bánh ga tô của tôi”.Liêm Thu và Tiêu Mẫn Nhi tiện thể nhìn theo mà kinh hô lên.

Tiểu Cẩn sau đó là Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác, ba người ở trong một bãi bơ lầy nhầy giãy dụa.

“Tiểu Cẩn, sao lại không leo được lên thế”.Ti Lưu Du vẻ mặt buồn rười rượi hỏi.

“Ừ,”.Ti Lưu Cẩn đứng ở trong giữa đầm lầy bơ ngẩng đầu lên, “Có thể là trời vừa mới mưa, đường rất trơn a”.

“Hai người coi nè, cái này, có thể ăn được đó nha”.Ti Lưu Giác ngồi ở lớp bơ trên bánh ga tô, liếm liếm bơ trên mặt, vui vẻ mà hô lên.

Mặt khác hai đứa kia cũng lập tức bỏ ý định đi leo núi trong đầu, cũng đặt mông lên trên bánh ga tô, bốc lấy một nắm bơ đưa vào trong miệng.

“Ừ ừ, thật ra cũng không tệ lắm”.

“Hì hì, số tụi mình thật là hên quá đi”.

……..

Nhìn thấy một đống hỗn loạn ở trước mắt, Liêm Thu và Tiêu Mẫn Nhi nâng váy lên, hét lên the thé sai khiến Liêm Nham và Ti Tu Khải đem ba cái con ma men con này từ trong đám bơ ra, ba đứa nhỏ cũng không chịu để yên như vậy, giống như cá trạch luồn hết bên này rồi lại sang bên kia.Khách khứa đến vây xem không biết là nên cười hay là nên giúp thì tốt hơn, Tiêu Dật uể oải cười, lại muốn đưa tay lấy thêm li rượu.

Bỗng nhiên cả người nó bị ôm lên.

Tiêu Dật quay đầu lại, hường về phía người ôm mình cười cười: “Daddy”

“Dật Nhi, con nói xem cha nên phạt con thế nào đây? Vừa mới không ở bên cạnh con mà đã làm loạn nhiều chuyện như thế này rồi”.Ti Tu Dạ bất đắc dĩ mà nhìn bữa tiệc tân hôn đang trở lên mất kiểm soát.

Vỗ vỗ vai Ti Tu Dạ, Tiêu Dật chỉ vào ly rượu trên bàn: “Rất ngọt, uống rất ngon nha”.

Ti Tu Dạ quay đầu Tiêu Dật lại hung hăng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên của nó: “Ừ, đúng là rất ngọt, quả thật là uống rất ngon”.

Đầu óc choáng váng của Tiêu Dật gật gù, thật là vui khi Ti Tu Dạ đồng ý với ý kiến của mình, thò tay muốn cầm lấy một ly rượu, lại bị Ti Tu Dạ ôm rời khỏi bàn ăn.

Trừng mắt bắt đầu bũi môi với Ti Tu Dạ, Tiêu Dật rất bất mãn nói: “Cha nói uống rất ngon cơ mà”.

“Đúng, uống rất ngon uống rất ngon, nhưng mà cha cũng không thể để cho con uống nữa được”.Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật để vỗ về,Ti Tu Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua cái trò cười vẫn đang diễn ra, “Được rồi, chúng ta có lẽ là nên nhanh rời khỏi đây thôi, làm cho cái lễ kết hôn như mong muốn của hai người phụ nữ kia thành ra như vậy, nếu để cho họ bắt được, con có thể sẽ rất thảm đấy”.