Lần thứ hai đi vào núi Diêm Minh, trước lạ sau quen, Tiêu Dật không còn kinh ngạc như lần đầu nữa, nhưng Ti Lưu Cẩn lại ghé sát vào cửa sổ, mắt mở thật to, thỉnh thoarg lại a ô lên vài tiếng.

Xuống xe, tài xế dẫn bọn chúng tới tòa nhà duy nhất trong núi.Cho dù là một tòa nhà nhưng nó cũng ẩn rất sâu trong khe núi, trừ khi là người thuộc đường đi, còn không thì những kẻ khác muốn vào đều là không thể.

“Hoan nghênh đã đến ”.

Tiêu Dật nhìn người đàn ông đã lâu không xuất hiện ở phía trước.

“Chú Quý cũng là người của núi Diêm Minh sao?”.

Quý Thanh Vân mỉm cười: “Đúng vậy”.

“Nhưng mà,chú không phải là người vẫn luôn bên cạnh cụ nội làm việc sao?”.

“Tôi chỉ đến để hoan nghênh hai cậu chủ đến núi Diêm Minh thôi, xong xuôi lại quay lại công việc của mình”.Quý Thanh Vân giải thích: “Hôm nay không phải là ngày hai cậu chủ đến núi Diêm Minh sao, tôi được cử tới là giúp hai cậu thu xếp ổn thỏa”.

“Tôi không nói lời khách sáo nữa, qui tắc của núi Diêm Minh chắc hai cậu cũng đã sớm được cô Lưu Du và cậu Lưu Giác nói cho biết gần hết rồi. Bây giờ cái tôi muôn biết là, cậu Lưu Cẩn, cậu định vào bộ nào vậy?”.

“Ta,”.Ti Lưu Cẩn nhìn Tiêu Dật, vẻ mặt kiên quyết nói: “Ta muốn vào ‘Võ’ bộ”.

“Cẩn, cậu phải cân nhắc kỹ, chon một bộ mà cậu thích ấy”.Tiêu Dật không muốn Ti Lưu Cẩn vì mình, mà làm lỡ dở tương lai của Ti Lưu Cẩn.

“Tớ đã nói rất rõ ràng rồi mà, bộ tớ chọn chính là Võ bộ”.Như vậy tớ mới có thể bảo vệ được những người mà tớ muốn bảo vệ.

Quý Thanh Vân gật đầu nhìn về phía Tiêu Dật “Vậy cậu Lưu Dật thì sao? Cậu thì ba bộ đều phải đi.Hôm nay là chủ nhật, sẽ sắp xếp cho cậu một ngày để xem qua tình hình của cả ba bộ. Vậy cậu muốn đi xem bộ nào trước?”.

“Y bộ”.Tiêu Dật nói không chút do dự.

“Được”.Quý Thanh Vân không có chút bất ngờ nào về sự lựa chọn của hai đứa nhỏ này, kêu hai người máy đến.

“Người máy này, sẽ dẫn cậu Lưu Cẩn thẳng đến khu huấn luyện của Võ bộ, tới nơi đó rồi sẽ có người đến tiếp đón cậu. Còn người máy này, sẽ dẫn cậu Lưu Dật đến Y bộ tìm Y thủ, đến đó tùy người đứng đầu của Y bộ sắp xếp lộ trình của cậu chủ”.

Tiêu Dật và Ti Lưu Cẩn nhìn nhau một cái, sau đó đi theo người máy dẫn đường của riêng mình theo hai hướng khác nhau.

Tiêu Dật theo người máy vào thang máy, tại bảng điều khiển với chi chít các nút bấm nhìn đến hoa cả mắt, người máy rất nhanh chóng bấm bấm rất nhiều nút, thang máy cũng lập tức chuyển động lên xuống trái phải.

Cảm giác như thế này, giống như là đi vào trong tổ kiến, trong lòng Tiêu Dật thầm nghĩ.

……..

Tiêu Dật đứng trước mặt Ngô Cù, nhìn thấy trên mặt lão ta lộ ra vẻ ta biết thế nào nhóc cũng đến đây mà.

“Ông Ngô, ông có định dẫn cháu đi thăm quan không vậy?”.Tiêu Dật bất đắc dĩ đoán rằng Ngô Cù lại nghĩ ra cái ý định quỷ quái gì nữa rồi.

“Hả, hả, đến đây, ta dẫn nhóc đi ngắm một vòng, dù sao, về sau nhóc cũng phải đến đây thường xuyên a”.Ngô Cù cười hì hì.

“Nơi này là phòng thí nghiệm thuốc, phòng chuyên nghiên cứu và phát triển,tạo ra các phương thuốc mới đều là thí nghiệm tại đây”.

Trong mắt Tiêu Dật, các loại bình lọ, dụng cụ thí nghiệm kia, những cốc đo lường đang bốc khói kia, những dụng cụ đang lóe lên những tia sáng kia, những người đang hết sức chăm chú kia, khiến cho nó cảm thấy rằng thế giới naỳ thật là tuyệt vời, sau này chắc chắn sẽ không buồn chán nữa rồi.

Ngô Cù đương nhiên không biết trong cái đầu nhỏ của Tiêu Dật đang suy nghĩ cái gì.Từ khi lão nhìn thấy những gì Tiêu Dật viết lại phương thuốc trong tờ giấy để lại thì lão đã nhìn thấy được tiềm năng trong con người nó, định đào tạo nó thật tốt, nhưng lại bất mãn với chuyện lần trước thua ở trước mặt Tiêu Dật, nên muốn mượn cơ hội đào tạo lần này để cho tên tiểu quỷ này chịu cực khổ nhiều nhiều một chút.

Lão càng không biết rằng, thời gian sau, trong lúc đào tạo thì người chịu đau khổ chính là lão.

“Thơm quá a”.Tiêu Dật ngửi thấy mùi bơ: “Đó là cái gì vậy?”.

Ngô Cù dương dương tự đắc như tóm được điểm yếu của Tiêu Dật: “Xem đi, nói nhóc là trẻ con cũng đúng, vừa mới thế mà đã ngửi được chính xác mùi vị rồi”.

“Này, đây là của chúng ta”.Bộ phân phát thức ăn của Y bộ.

Nhín thấy những thứ trước mắt, không còn nghi ngờ gì nữa, chỗ này giống như là nhà bếp của một nhà hàng sang trọng, các loại máy sấy khô, các đồ dùng nhà bếp, trên bàn ăn trắng tinh bày ra những món ăn mê người, nóng hôi hổi, Tiêu Dật cảm thấy kì lạ hỏi: “Ngay cả việc này mà bộ của ông cũng quản hả?”.

“Ăn cái gì cũng phải chú ý đến cân bằng chất dinh dưỡng và chăm sóc sức khỏe. Những đồ ăn này đều do những người giỏi nhất trong Y bộ chúng ta nghiên cứu cân bằng dưỡng chất.Nói đó là thuốc của Y bộ cũng không có ngoa chút nào”.

Nói đến Y bộ của mình, Ngô Cù thao thao bất tuyệt không ngớt lời.

“Ở đây toàn bộ là làm thuốc cứu người, vậy mà ông lại luôn nói mình không phải là bác sĩ, không hiểu y thuật, ở chỗ này một chút giúp đỡ cũng không có, vậy thì ông vui vẻ vì cái gì chứ?”.Tiêu Dật liếc nghiêng Ngô Cù.

“Ta…”.Ngô Cù bị lời của chính mình làm cho cứng họng, giận dữ nói.

“Được lắm, được lắm, cái cần xem cũng xem gần hết rồi, nhóc nhanh chóng đến chỗ khác đi”.

Thở hồng hộc mà đem Tiêu Dật đẩy vào thang máy, Ngô Cù ấn ấn mấy nút bấm,cửa thang máy đóng lại, mắt làm như không thấy gì, hừ, sao lại có một đứa nhóc có thể làm cho ta vừa yêu vừa ghét đến như thế chứ.

……..

Thang máy mở ra, trước mắt Tiêu Dật là một căn phòng cực kì rộng lớn.

Có gần cả trăm người,xếp hàng chỉnh tề, người đàn ông đang hô khẩu lệnh đứng đằng trước thoạt nhìn như huấn luyện viên, đấm, đá, hò hét vang trời.

Như vậy xem ra đây là Võ bộ, nhưng mà ta nên tìm ai đây chứ? Tiêu Dật đi ra khỏi thang máy, dọc theo tường của căn phòng tìm lối ra.

“Cậu kia! Cậu ở tổ nào, sao lại tùy tiện đi lung tung trong phòng này”.

Cái người hô khẩu lệnh phát hiện ra Tiêu Dật, Võ bộ từ trước đến nay kỉ luật nghiêm minh, sao lại có một thằng nhóc xuất hiện tại sân huấn luyện của tổ bảo vệ.

Nói xong người đàn ông đưa tay nắm lấy bả vai Tiêu Dật, người bị hắn kéo như vậy, đầu quay lại, đôi mắt màu tím thuần khiết kia, khiến cho hắn quên cả nói.

“Chú, có chuyện gì sao?”.Tiêu Dật chớp chớp mắt nhìn (giả nai =)))

“Mắt màu tím, cậu là…….”.

Người đàn ông vẫn chưa nói xong, chợt có một giọng nói thiếu niên từ xa truyền tới.

“Tôi hỏi cậu chạy lung tung đi đâu vậy, Võ khôi đang chờ cậu đấy”.

“Tiểu Hoàn”.Tiêu Dật nhìn thấy thiếu niên giống như con báo đi săn kia liền gọi lên một tiếng ngọt ngào.

“Tiểu Hoàn cái gì, tôi và cậu thân nhau lắm sao?”.Ti Hoàn bị Tiêu Dật gọi một tiếng như vậy, mặt lập tức đỏ, lại ngay lập tức lớn tiếng nạt nó.

“Nhanh lên, đi theo tôi,bây giờ cậu không còn là cậu chủ nữa đâu,còn muốn Võ khôi đợi đến bao giờ?  ”.

Tiêu Dật cúi đầu đi theo sau Ti Hoàn, đi qua mấy hành lang cũng không hé răng nói nửa lời.

Ti Hoàn quay đầu lại, lén lút nhìn Tiêu Dật một cái, là mình nói nặng lời quá sao, nó là một cậu chủ nhỏ được nuông chiều từ bé, Võ bộ lớn như vậy, đi lạc cũng có thể xảy ra, nhìn nó như thế, cái gì cũng không nói,chắc là khóc rồi.

Ti Hoàn cứ như vậy mà miên man suy nghĩ, không biết ràng Tiêu Dật cúi đầu là đang tính cách trả thù Ngô Cù như thế nào, rõ ràng là lão ta ấn nút thang máy cho mình tới đây, khiến cho mình lạc đường, suy nghĩ lại thì thấy chắc là lão tinh ranh ấy chơi xỏ mình rồi,không báo thù lão ta một chút, không phải làm cho lão ta thất vọng rồi sao.

“Này, những lời tôi vừa nói lúc nãy,tôi lớn hơn cậu, Tiểu Hoàn là để cho những bậc trưởng bối gọi, cho nên cậu không được gọi tôi như thế, tôi, tôi cũng không có ý gì khác”.

Tiêu Dật nghe thấy những lời của Ti Hoàn, tuy rằng không biết vì cái gì cậu ta đột ngột thay đổi thái độ với mình, nhưng mà có thêm một người bạn còn hơn là có thêm một kẻ địch, hơn nữa về sau cũng có nhiều chỗ cần cậu ta giúp đỡ, vì thế liền cười cười: “Anh Hoàn”.

Chỉ thấy Ti Hoàn mặt biến sắc,cộc cộc cộc, một mạch bước đi một quãng thật xa, nhanh đến nỗi Tiêu Dật phải chạy từ từ mới đuổi theo kịp.

“Anh Hoàn?”.

Đi được một đoạn, Ti Hoàn bối rối quay lại nói với Tiêu Dật: “Sau này, không cho phép tùy tiện cười lung tung”.

“Vì—————–”.

“Không vì sao hết, đây là qui định”.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của Bạch Linh, Tiêu Dật đoán khi đến bộ của cô ta cũng không được quan tâm cho lắm.Cô ta dặn dò Ti Hoàn vài câu, rồi liền đi luôn.

Vì thế Tiêu Dật theo sự hướng dẫn của Ti Hoàn, ở Võ bộ quan sát thăm quan một chút, biết được trong Võ bộ phụ trách các tổ: tổ Điệp Ảnh, tổ Bảo Vệ, tổ Ám Nguyệt, tổ Viêm Nhật, vân vân và vân vân.

……….

“Tiểu Dật tới rồi”.

Tiêu Dật vừa tiến vào cánh cửa của khí bộ, liền nhìn thấy nụ cười chất phác của Dã Triều.

“Bác Dã”.

“Đi nhiều nơi như thế có thích ứng kịp không? Để bác dẫn cháu đi tham quan một vòng Khí bộ nhá, có gì không hiểu bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm bác”.

Dã Triều là một hình tượng ông chú hàng xóm điển hình, thái độ thân thiết vì Tiêu Dật mà giới thiệu chỗ này chỗ kia.

Cuối cùng cũng gặp được một người bình thường, Tiêu Dật thầm nghĩ.

“Đây là kho vũ khí, có tất cả các loại vũ khí trên thế giới, bao gồm cả những thứ chúng ta làm, tất cả đều có thể tìm thấy ở đây, cháu xem A Hắc kìa,rất đẹp a…”.

“Đây là chỗ để nghiên cứu chế tạo và phát triển các loại vũ khí mới, Tiểu Bạch vẫn sạch sẽ như vậy a….”.

“Nơi này là trung tâm máy tính, các loại máy tính đều có ở đây, nhân viên kỹ thuật của chúng ta cực kì giỏi a, bất kể là máy vi tính gặp vấn đề gì đều có thể giải quyết được. Hồng Hồng và Lam Lam tốc độ hôm nay có chút chậm nha…”.

Rốt cuộc, không nhịn được nữa, Tiêu Dật kéo kéo Dã Triều.

“Bác Dã, cái kia, A Hắc, Tiểu Bạch,còn có Hồng Hồng và Lam Lam, đều là người sao?”.

“Ai yu,cháu xem ta kìa,đã quên không giới thiệu rõ, A Hắc chính là khẩu súng máy hạng nặng kia, còn hắn …Tiểu Bạch chính là cỗ máy đo mức độ mạnh của đạn, còn cô ấy a … Hồng Hồng và Lam Lam chính là hai bộ máy vi tính, hôm nay hình như vận hành không được tốt lắm, trước kia bọn nó….”.

Được rồi, ta thu hồi câu nói lúc trước,đặt cho những cỗ máy không có sự sống một cái tên, còn coi bọn nó như con người mà nói chuyện, ở chỗ này, không có ai là bình thường hết.

Tiêu Dật sau khi đi vòng vòng thăm quan cả ba bộ về, một ngày dài đằng đẵng chán nản cuối cùng cũng kết thúc————–Nếu có thê như vậy mà kết thúc thì đã vỗ tay ăn mừng rồi.

“Dật Dật, Dật Dật, Dật Dật, đến ở chỗ chị đi”.

“Dật Dật đên chỗ của anh đi, chỗ của anh có rất nhiều đồ mới lạ đó”.

“Dật nên ở cùng với em mới phải”.

Trước mặt là ba khuôn mặt nhỏ nhắn đang rúi rít tranh cãi,khiến cho Tiêu Dật có cảm giác như lần đầu tiên đến Ti gia vào lúc sáu tuổi.

“Cậu Lưu Dật”.Quý Thanh Vân đang đứng bên cạnh chờ sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Dật cũng đã hết cách với quân đoàn trẻ con này rồi.

“Chú Quý, chú tìm giúp tôi một căn phòng cách thật xa phòng của ba bọn họ đi”.Tiêu Dật nhức đầu nói.

Nhìn ba đứa trẻ vẫn còn không biết Tiêu Dật đã đưa ra quyết định mà quây vào cãi nhau, Quý Thanh Vân cười nói: “Nhưng mà cậu Tiêu Dật, cậu phải biết rằng,tuy rằng đường đi của ba bộ trong núi Diêm Minh này rất khúc khuỷu rắc rối, nhưng nếu thật sự nếu muốn đi bất cứ chỗ nào, lúc nào cũng có thể đến được”.

“Tôi biết rồi”.Tiêu Dật thở dài, “Tôi chỉ mong khi ba người tìm đến phòng của tôi, cái lối đi phức tạp kia có thể tiêu hao một chút hưng phấn cùng kích động của bọn họ”.